Trans: Trầm Miên
________________________
Số 7 cười khúc khích một tiếng: "A thông suốt rồi, ký chủ đại nhân ngài thực sự rất biết bán manh nha."
Cốc Tiểu Hoa:...
Cô có thể xóa ký ức không?
Lâm Hoặc sững sờ tại chỗ, con mèo dịu dàng trước mắt, mở to đôi mắt lam đầm đìa, ủy khuất mong chờ nhìn mình.
Thân thể gầy yếu lớn chỉ cỡ bằng bàn tay, chân sau chống đỡ không nổi liền run nhè nhẹ.
Bộ lông trắng lấm tấm chút cọng cỏ và bụi bặm, có thể nhìn thấy lờ mờ chỉ là con Ragdoll nhỏ, hoặc cũng có thể là sự pha trộn giữa Ragdoll cùng với một giống mèo không rõ nguồn gốc.
Nó có tai và đuôi màu xám nhạt, khuôn mặt tròn và to hơn những con Ragdoll bình thường khác, trên lưng phủ đầy lông trắng, còn có một đóa nho nhỏ, giống như lấm tấm những bông hoa màu xám nhạt.
"Kích động...như vậy sao?"
Anh không nhịn được bật cười.
Tôi không phải! Tôi không có! Anh đừng có nói bừa!
Cốc Tiểu Hoa lắc đầu bộ dạng trông hung dữ, chân sau bây giờ không chống đỡ nổi, cạch một tiếng, cả con mèo nằm trên mặt đất thở hổn hển.
Cô ấy lấy chân che mắt lại, thầm than trong, con mèo sao mà to gan thế này, thân thể cũng quá kém...
Lâm Hoặc nhẹ nhàng bước đến chỗ cô, đặt chiếc hộp giấy trong tay xuống.
"Đây là tôi dùng quần áo cũ làm cho em, rất dày, nên có thể giữ ấm cho em."
Thanh âm của anh rất ôn hòa.
Cốc Tiểu Hoa ngẩng đầu, lần đầu tiên thấy rõ khuôn mặt của nam nhân này.
Lập thể ngũ quan, thuận theo tóc đen, đôi mắt biết cười như trăng non, mơ hồ có thể thấy được lúm đồng tiền, trên người còn có mùi hương thoang thoảng của bột giặt...
Hoàn toàn không nhìn ra có tiềm chất nam phụ hắc hóa.
Cô không ngừng ngẩng đầu quan sát người trước mặt, trước mắt đã bị một bóng râm che mất, theo tới là bàn ray to nam nhân, hướng thẳng về phía đầu nhỏ của cô.
Cốc Tiểu Hoa trợn tròn hai mắt hoảng sợ, làm sao có thể tùy tiện sờ đầu người khác!
Cô vô thức muốn tránh, thân thể lại đờ đẫn không thể lăn được, nên đành phải giơ móng vuốt chống cự.
Móng của mèo con và bàn tay to bất ngờ va vào nhau.
Cô sửng sờ một lúc, còn chưa kịp thu móng vuốt, liền nghe thấy tiếng bíp một tiếng, sau đó nhìn vào bảng ảo, độ thân mật đã biến thành 6.
Lại tăng thêm 2 điểm?
Cốc Tiểu Hoa chớp mắt mà đầy nghi hoặc, cô ấy làm sao lại cùng Lâm Hoặc thân mật? Hệ thống này có phải hỏng rồi không?
Số 7: "Ta rất khỏe mạnh, ký chủ đại nhân."
Cảm giác mềm mụp lông xù xù từ lòng bàn tay xuyên qua...
Lâm Hoặc mím môi, hô hấp đều nhẹ hơn, ánh mắt ôn nhu nhìn bé mèo con trước mặt.
Thân thể nhỏ bé nằm trên mặt đất, giơ chân nhỏ lên trước, nghiêng đầu nhỏ, đôi mắt tròn xoe nhìn mình đầy nghi hoặc, gió thổi qua, những sợi lông trên cơ thể cô cũng động theo.
Anh nhớ tới bản thân mấy ngày trước vừa phát hiện bé mèo con này, bộ dáng nói đói hơi thở yếu ớt, có chút đau lòng.
Lâm Hoặc nắm lấy móng vuốt mèo con, ngón tay xoa nhanh bên trên ở cả hai bên, mềm mại.
"Có thể sống lại xem như em may mắn."
Người này sao còn chiếm tiện nghi của mèo nữa?
Cốc Tiểu Hoa trừng mắt nhìn hắn, nhanh chóng thu lại móng vuốt, trực tiếp tới nông dân đoán.
Lâm Hoặc cười nhẹ, khéo léo nhấc con mèo lên, nhẹ nhàng nói: "Tôi phải đi công tác thường xuyên, không thể nhận nuôi em, chỉ có thể mang chút đồ ăn và vật dụng cho em."
Cốc Tiểu Hoa bị vận mệnh chèn ép, đột nhiên bay lên không trung, cách mặt đất không cao, nhưng trong mèo nhỏ của cô, lại như là trăm mét.
Cô vung vẩy chân trước, kêu một tiếng: "Meo a! ( bỏ ta xuống, ta sợ cao a!)"
Thanh âm vừa phát ra, cô liền đứng hình ngay tại chỗ.
Mèo kêu giọng trẻ con! Cũng quá mất mặt đi!
"Thử xem xem nhà mới có thoải mái hay không."
Khi giọng của Lâm Hoặc vang lên, cô mới nhận ra là mình đã tiếp đất an toàn, cảm giác dưới cơ thể ấm áp mềm mại, lông màu xám nhạt mỏng được đệm ở trong hộp, các gốc được cố định cẩn thận bằng băng dính, một bát thức ăn nhỏ được đặt trong góc.
"Tôi đi trước, ngày mai lại đến xem em."
Lâm Hoặc vẫn muốn sờ đầu cô, nhưng Cốc Tiểu Hoa nghiêng đầu trốn.
Anh cũng không quan tâm, mỉm cười vẫy tay rồi xoay người rời đi.
Cốc Tiểu Hoa ngơ ngác nhìn anh, một người hiền lành như vậy như thế sao có thể bị hắc hóa?
"Ký chủ đại nhân, ký chủ đại nhân! Mục tiêu đi nhanh rồi, ngài không hành động sao?"
Số 7 nói ra một cách vội vàng, lẽ nào chính mình nhìn lầm rồi? Ký chủ lần này chỉ là bề ngoài thông minh?
Cô bỏ đi rồi nói, "Hiện tại ta ngay cả đứng cũng không vững, mi bảo ta có thể làm cái gì?"
Số 7 nghẹn một chút, rất có đạo lý.
"Meo! ( Anh chờ tôi, tôi học được cách đi đường sẽ đến tìm anh!)"
Cốc Tiểu Hoa ép giọng trước rồi la to một tiếng, lần này giọng đã bớt trẻ con hơn rồi, cô ấy vừa lòng gật đầu, luyện tập vẫn là có thể khí thế gầm lên.
Lâm Hoặc nghe được tiếng mèo kêu yếu ớt, thê lương trầm bổng, anh cứng đờ quay đầu lại.
Mèo nhỏ đứng víu cái hộp, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, đôi tai nhỏ rung rung, đôi mắt tròn xoe nhìn mình một cách đáng thương.
Anh cau mày, hơn nửa ngày mới rời khỏi, thầm nghĩ nếu không...nuôi một con mèo thử xem?
Tích ——
Độ thân mật tăng thêm 5 điểm.
Cốc Tiểu Hoa:???
Sau khi Lâm Hoặc rời đi, Cốc Tiểu Hoa phí rất nhiều sức lực, mới thích ứng được cơ thể mới, đi và nhảy tự do.
Bé mèo con hẳn là còn chưa đầy một tuổi, hơn nữa vẫn luôn lang thang bên ngoài, thân thể vô cùng yếu, cũng may không có vết thương.
Trong khi cô đang tự mình huấn luyện, cũng không quên thăm dò môi trường xung quanh.
Chỗ ở của mình, trên bãi cỏ ở ngoài tiểu khu, bên trái là hàng rào, bên phải có một sườn dốc đứng, đi xuống là một công viên, vì đây không phải đường thích hợp để đến công viên, nên có rất ít người qua đây.
Lâm Hoặc rất thân thiết, đổ đầy thức ăn cho mèo con, từng viên làm thành hình con cá nhỏ, rất đáng yêu.
Cốc Tiểu Hoa ngửi để thăm dò trước, thức ăn có lẫn chút mùi tanh, cô cau mày, vẫn là cho hai viên vào miệng, cạch cạch cắn.
Cảm giác kỳ thực vẫn ổn.
Chỉ là...
Cốc Tiểu Hoa khóc không ra nước mắt, quá nhạt rồi! Sao đều không có vị gì!
Tại thời điểm này, cô vô cùng nhớ bánh kem nhỏ mì lạnh nướng cay! Chua ngọt mặn cay, cô muốn ăn tất cả một lần!
Cô thất vọng thở dài, làm mèo, mới biết được lúc làm người hạnh phúc biết bao nhiêu, đặc biệt là lúc ăn.
Cô dựa vào góc hộp, kê đầu ở trên mép, nheo mắt ngây người nhìn bầu trời, từ nắng chiều ngả về phía tây nhìn được ít trăng sao.
Cho đến khi cơn buồn ngủ ập đến, cô ngáp một chút, từ từ chui xuống dưới áo lông vũ, tự nhiên cuộn thành một hình tròn.
Mơ mơ màng màng làm cái tổng kết, ngày đầu tiên làm mèo, nhớ thức ăn của con người và giường lớn.
Ngày hôm sau Cốc Tiểu Hoa ngủ cho đến lúc tự tỉnh dậy, cô ở trong hộp buồn chán lăn qua lăn lại, thỉnh thoảng trêu một con bướm nhỏ bay ngang qua.
Số 7 cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi: "Ký chủ đại nhân, tại sao ngài vẫn chưa hành động a?"
Cốc Tiểu Hoa buông cỏ lót chân ra, đôi mắt lam khẽ nheo lại, uể oải nói: "Đừng vội, ta có kế hoạch."
Tối qua cô đã lật lại ký ức của mèo con, tất cả đều là hình ảnh mơ mơ hồ hồ, như là bức tranh khảm tám tầng mosaic, không có thông tin gì cả.
Hơn nữa hệ thống không chịu cho thêm cốt truyện, nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ thì chỉ có một cách.
"Cái gì? Cái gì?" Số 7 đầy hào hứng hỏi.
"Cầu bao nuôi." Cốc Tiểu Hoa chậm rãi phun ra ba chữ.
Số 7 ngây ra một chút, sau đó hét lên: "Không ngờ ngài là con mèo như vậy!"
Cốc Tiểu Hoa không thèm để ý khẽ cười một tiếng: "Nếu hệ thống bọn mi mạnh hơn một chút, đem thời gian Lâm Hoặc hắc hóa cho ta, ta đến nỗi phải đi đến bước đường này sao?"
Số 7:...
Rất có đạo lý.
"Thực xin lỗi ký chủ đại nhân, là năng lực nghiệp vụ của chúng tôi thấp."
Cốc Tiểu Hoa gật gật đầu: "Nhớ phản hồi với phía trên, cố gắng thể hiện tốt hơn khi sang thế giới tiếp theo."
"Vâng!" Số 7 ứng đáp xong liền ngây cả người.
Hửm? Sao mà vừa nãy nó trông giống với người làm công ký chủ?
Lạch cạch lạch cạch, một tiếng bước chân.
Tai của Cốc Tiểu Hoa động hai cái, tiếp tục nằm ngủ.
Lâm Hoặc liếc mắt một cái liền nhìn thấy cục lông nhỏ bên cạnh cái hộp, anh nhẹ nhàng đến gần, kiểm tra hộp đồ ăn một chút, thấy thức ăn cho mèo không hề giảm đi, anh nhăn mày nhỏ đến mức không thể phát hiện ra.
"Không thích sao?"
Cốc Tiểu Hoa mở một con mắt, làm bộ làm tịch ngáp một cái, lộ ra hàm răng nhỏ nhòn nhọn.
Hai mắt Lâm Hoặc sáng lên, duỗi tay muốn sờ vào hai cái, cô nhanh tay nhanh mắt giơ móng vuốt lên, lại đối đầu với Lâm Hoặc.
Anh đứng hình một chút, lắc đầu bất lực, nhỏ giọng thì thầm: "Còn rất có cá tính."
Cốc Tiểu Hoa vừa ngồi dậy, bên miệng liền xuất hiện một viên thức ăn cho mèo, cùng với một bàn tay có khớp xương rõ ràng, chỉ là các khớp xương của anh tất cả đều là vết thương.
"Em ăn một chút, ngày mai tôi lại đổi cho em có được không?"
Lâm Hoặc dịu dàng nói.
Cốc Tiểu Hoa ngửng đầu lên, người đàn ông đấy nghiêng đầu, vẻ mặt lo lắng.
Cô nhăn mũi, cẩn thận cuốn thức ăn vào miệng, nam nhân cười ngay lập tức, đôi mắt cong thành hình trăng non.
Cốc Tiểu Hoa khó chịu nghiêng đầu qua một bên, cô không phải là tội nghiệp Lâm Hoặc bị thương, chỉ là...đói bụng mà thôi.
Một người một mèo, một người dám cho ăn, một mèo dám ăn, đến lúc bát đựng thức ăn chạm đáy, Lâm Hoặc mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Cốc Tiểu Hoa liếc nhìn bảng điều khiển, độ thân mật quả nhiên lại tăng 2 điểm, hiện tại đã 13 rồi.
"Tôi có thể sẽ phải đến nơi khác trong một khoảng thời gian, mấy ngày nay tôi sẽ mang loại thức ăn cho mèo khác qua đây, cố gắng trước khi đi công tác sẽ tìm được loại em thích."
Lâm Hoặc nói xong cười, cảm thấy chính mình rất kỳ quái, tự nhiên quan tâm tới con mèo lưu lạc như vậy.
Cốc Tiểu Hoa không nhịn được: "Meo! ( Thức ăn cho mèo nào cũng không ngon!)"
Lâm Hoặc nghe tiếng mèo con kêu, nghe giống chuồn chuồn lướt, búng vào mũi cô: "Đồ ăn nhẹ, tôi đi trước, ngày mai lại đến xem em."
Anh đứng lên, vỗ những cọng cỏ trên người ra, rồi xoay người rời đi.
Cốc Tiểu Hoa bị hành động của anh kinh sợ rồi, ngây người tại chỗ không kịp phản ứng.
Anh vừa mới là quẹt mũi cô sao? Cô...cô bẩn?
"Ký chủ đại nhân, mục tiêu sẽ chạy mất!"
Cho đến số 7 hét lên, cô mới lấy lại tinh thần, tập trung nhìn, nam nhân quả nhiên đã đi rất xa.
Cốc Tiểu Hoa vội vàng bước bốn chân ngắn nhỏ đuổi theo, đi theo Lâm Hoặc vào tiểu khu, đây là một lầu dân cư kiểu cũ, rất nhiều người già, đối với động vật cũng tương đối hiền lành, trên đường cô đều không gặp trở ngại, cuối cùng rẽ trái rẽ phải đến được một căn nhà cũ.
Cô nhìn thẳng vào lưng Lâm Hoặc, ở trong lòng mặc niệm, quay đầu lại quay đầu lại quay đầu lại!
Lâm Hoặc dường như cảm nhận được điều gì đó, vô thức quay đầu lại trước khi lên lầu, thoáng nhìn thấy con mèo con đang đứng trên thảm hoa trước tòa nhà.
Anh dụi mắt, trên thế giới này có thể có hai con Ragdoll mặt béo, nhưng chỉ có một con có bông hoa nhỏ trên lưng!
Tại sao nó lại theo đến đây? Là đuổi theo mình tới sao?
Lâm Hoặc nắm chặt tay rối rít, mèo con ngồi trên bồn hoa, nghiêng đầu nhìn anh với đôi mắt to tròn, tràn đầy sự vui mừng.
Anh đau lòng, mở miệng nói: "Em muốn..."
Đến nhà tôi, ba chữ còn chưa nói ra, anh đã nhìn thấy, bé mèo con trên bồn hoa linh hoạt nhảy xuống đất, mèo con bước đi, cũng không quay đầu lại bước đi xa.
"Ký chủ đại nhân, không phải ngài muốn yêu cầu bao nuôi sao? Sao lại đi vậy?"
Cốc Tiểu Hoa ngẩng đầu, "Cái này gọi là lạt mềm buộc chặt, như gần như xa, cao thủ đẩy kéo."
Số 7 đột nhiên nhận ra điều đó, lại gia tăng sự tôn kính với ký chủ một phần.
Tích ——
Độ thân mật giảm xuống 5 điểm, độ hắc hóa tăng thêm 3 điểm.
Bước chân Cốc Tiểu Hoa cứng đờ:...
________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Nhắn bạn, siêu phì đã kết thúc, có thể yên tâm vào hầm nha ~
《 Tôi dựa vào việc nuôi con để nâng cấp [ xuyên thư ]》by muối hấp đại tôm hùm
Ngay khi miêu yêu diệp tô tô vừa mở mắt, cô đã trở thành bà mẹ đơn thân tìm cách bỏ rơi con mình.
Tiểu bao tử tự ti, trầm mặc, khi lớn lên thiếu tình yêu thương, trở thành nhân vật phản diện hắc hóa trong cuốn tiểu thuyết, cuối cùng thuận tiện lĩnh nhân vật phản diện lớn!
【 Tích! Mở hệ thống cứu đóa hoa tổ quốc! 】
【 Nhiệm vụ 1: Dạy trẻ một bài thơ cổ. 】
Diệp Tô Tô: cứu đàn con, không thể chối từ! Bảo bảo, kêu theo ta, ' ngỗng ngỗng ngỗng......'
Diệp Tiểu Bao im nặng, và tới gần ném một con thú bông hình con lợn vào cô.
Diệp Tô Tô:...... Lão nương không nổi điên, ngươi lại cho rằng ta là con mèo bệnh!
Cô giống như mèo mẹ dạy mèo sữa, ngay tại chỗ tím lấy da thịt mềm mại sau cổ Diệp Tiểu Bao, ấn vào bên cạnh mìnhl!
Diệp Tô Tô: Khóc đến khản cổ, cũng không ai tới cứu ngươi!
【 Tích! Nhiệm vụ hoàn thành!Hắc hóa của trẻ nhỏ giá trị giảm 1! 】
Diệp Tô Tô:???
Mà sau đó không lâu, diệp tô tô liền phát hiện anh bạn cùng phòng kiêm chủ nhà cao lớn đẹp trai, càng ngày càng trở nên kỳ quái.
Tại sao hắn càng lớn càng giống Diệp Tiểu Bao nhà mình?
Nói là tiêu thụ viên, làm thế nào mà biến thành người trong lời đồn là không gần nữ sắc, phú hào đứng đầu bảng mười đại tổng tài thần bí?
Ngã!
Lệ Quân sau mãi 5 năm, mới xác nhận bởi vì một đêm say rượu, mình có một cậu con trai lưu lạc bên ngoài.
Thằng bé tính cách mẫn cảm, lại có chút tự kỷ.
Hắn quyết định lấy danh nghĩa chủ nhà thúc thúc, từ từ bước vào thế giớ của con traii.
Nhưng một tháng sau ——
Diệp Tô Tô: Bảo bảo, trên đời này ai là người đẹp nhất? Ai đáng yêu nhất? Ai là người con yêu nhất?
Diệp tiểu bảo: Mommy! Mommy! Mommy!
Lệ quân:......??
______________________________
Ad Mễ: Cái văn án trên có vẻ hay, có nên đào không nhỉ ( •̀ ω •́)✧