Edit: Tiểu Manh
Beta: Dominic
Lý Khuynh Hân vẫn còn gõ cửa, âm thanh vừa nhỏ vừa ngắn.
Lâm Hoặc nhíu mày nhẹ đến không thể phát hiện, một tay anh ôm Cốc Tiểu Hoa, đi đến mở cửa ra.
Một trận hương khí theo đó ập vào trước mặt, Cốc Tiểu Hoa không nhịn được, hắt xì nho nhỏ.
Cô dùng móng vuốt xoa xoa cái mũi, thầm nghĩ hóa ra khứu giác của mèo con nhạy cảm như vậy.
Dựa theo ký ức đời trước, mùi hương này hẳn là Chanel N°5, lúc ấy cô còn rất thích, không nghĩ tới ở trước mũi của mèo con, mùi hương này thế nhưng nồng như vậy!
Lâm Hoặc đưa mắt nhìn cô một cái, cười khẽ quạt trước mũi cô hai cái.
"Lâm Hoặc, sao anh lại không trả lời tin nhắn của em? Có phải thấy được hotsearch trên Weibo hay không? Tin đó đều không phải là sự thật, em có thể giải thích."
Trong giọng nói ngọt ngào gãi đúng chỗ ngứa xen lẫn một chút hoảng hốt và ủy khuất.
Cốc Tiểu Hoa gật đầu, có mùi vị bên trong!
Cô duỗi móng vuốt bị thương ra bên ngoài, đầu nhỏ dựa vào khuỷu tay của Lâm Hoặc bên cạnh, lười biếng đánh giá nữ chủ.
Một thân váy trắng phác họa ra vòng eo mảnh khảnh, làm nổi bật dáng người phá lệ nhỏ xinh, dưới mũ lớn lộ ra một khuôn mặt nhỏ như bàn tay, đôi mắt ẩn chứa thu thủy, nhu nhược đáng thương.
"Lâm Hoặc, có phải anh tức giận hay không? Không cần tin tưởng những tin nóng trên mạng, Tống tổng chỉ là bạn của em."
Lý Khuynh Hân lo lắng đầy mặt đỏ bừng, tiến lên một bước muốn bắt lấy tay áo của Lâm Hoặc, kết quả bị anh lui ra phía sau một bước né ra.
Lâm Hoặc nghi hoặc nhíu mày: "Lý Khuynh Hân cô đang nói cái gì? Tống tổng gì?"
Lời này của anh vừa ra, không chỉ có Lý Khuynh Hân, ngay cả Cốc Tiểu Hoa cũng sửng sốt.
Lý Khuynh Hân mở to hai mắt: "Anh...Anh không thấy được?"
Không có khả năng, nếu không thấy được, vì sao lại tức giận không trả lời tin nhắn của mình?
Cốc Tiểu Hoa âm thầm nắm vuốt, quả nhiên là hệ thống có vấn đề! Cho cốt truyện hoàn toàn không đúng!
Lâm Hoặc dừng một chút, gật đầu: "Ừ, kỳ thật cho dù thấy được, cô cũng không cần cố ý đến đây giải thích, tôi biết cô là người nào."
Hốc mắt Lý Khuynh Hân đỏ lên, ngẫm lại thái độ của đồng đội mình, lại đối lập với Lâm Hoặc, hoàn toàn là hai thái cực, cô ta lã chã chực khóc, "Lâm Hoặc anh thật tốt, chỉ có anh sẽ tin tưởng..."
Lâm Hoặc cắt ngang lời cô ta nói: "Lần sau đừng muộn như vậy đến đây tìm tôi, cô còn chưa hoàn toàn xuất đạo, nếu lây dính tin tức tình yêu không tốt, không tốt với hình tượng của cô."
Sắc mặt Lý Khuynh Hân trắng nhợt, không khỏi nghĩ nhiều lời này của Lâm Hoặc có ý gì, chẳng lẽ là ám chỉ tai tiếng của mình và Tống tổng? Hay là sợ mình gây phiền toái cho anh?
Cô ta miễn cưỡng lộ ra tươi cười: "Lâm Hoặc anh đừng nói như vậy, em không để ý, chúng ta ngay thẳng, cho dù bị chụp được, chỉ cần giải thích đều là bạn bè không phải có thể sao?"
Cốc Tiểu Hoa vẫn luôn vùi ở trong khuỷu tay của Lâm Hoặc xem diễn, nghe thế nhịn không được thở hổn hển một tiếng cười ra, đạo hạnh giả vờ làm tiểu bạch hoa cũng quá nông cạn đi, đời trước Lâm Hoặc thật sự là bởi vì người này chết?
Một tiếng hừ này của cô, khiến cho hai người chú ý.
Lý Khuynh Hân mới vừa nhìn thấy Cốc Tiểu Hoa, bị hoảng sợ, cô ta kinh ngạc che miệng lại: "A! Bé mèo con thật đáng yêu, anh nhận nuôi nó khi nào vậy?"
Biểu tình Lâm Hoặc mềm mại một chút, ánh mắt ôn nhu nhìn Cốc Tiểu Hoa: "Vừa mới."
Lý Khuynh Hân ngơ ngác nhìn Lâm Hoặc, nam nhân rũ mắt cười nhạt, lúm đồng tiền như ẩn như hiện, hóa ra...hóa ra anh cũng có thể ôn nhu như vậy.
Cô ta ghen ghét liếc mắt nhìn mèo con trong ngực hắn, kết quả sững sờ tại chỗ.
Bé mèo con lớn lên rất đáng yêu, trên đỉnh đầu còn đội nón xanh nhỏ, nhưng biểu tình thật sự rất quỷ dị.
Đôi mắt xanh dương lộ ra hai phần cười nhạo, ba phần chế nhạo, năm phần lạnh nhạt, hơi nhếch khóe miệng, cực kỳ châm chọc.
Trong lòng Lý Khuynh Hân lộp bộp một chút, bị ánh mắt của mèo nhìn đến cực kỳ không thoải mái, cô ta nhu nhược đáng thương túm chặt ống tay áo của Lâm Hoặc: "Lâm Hoặc, con mèo này...thật quỷ dị."
Lâm Hoặc nghe vậy cúi đầu xuống.
Cốc Tiểu Hoa rũ khóe mắt xuống, đáng thương vô cùng kêu một tiếng: "Meo meo ~"
Ai còn không phải là đóa tiểu bạch hoa? Bây giờ cô còn có ưu thế bẩm sinh đó!
Chẳng qua chiêu này...
Cô trộm che đôi mắt lại, vẫn là dùng cẩn thận đi.
Lâm Hoặc túm ống tay áo của mình từ trong tay Lý Khuynh Hân trở về, ôn nhu sờ sờ phía sau lưng của Cốc Tiểu Hoa, cũng không ngẩng đầu lên khó chịu nói: "Cô nghĩ nhiều, Tiểu Hoa rất thông minh, lần sau đừng nói nó như vậy, nhân lúc hiện tại sắc trời còn sớm, cô mau về đi."
Lý Khuynh Hân sửng sốt một chút, Lâm Hoặc thế nhưng vì một con mèo đuổi cô ta đi? Cô ta không thể tin được chỉ vào mũi mình: "Em...em tự mình sao?"
Lâm Hoặc lấy điện thoại loay hoay hai cái, ngẩng đầu nói: "Tôi gọi Didi*, có tài xế đưa cô về."
[* Nguyên văn 'Tích tích (滴滴)': ứng dụng gọi xe Didi của Trung Quốc.]
Lý Khuynh Hân:...
Cốc Tiểu Hoa suýt chút cười ra tiếng, ai nói Lâm Hoặc là não yêu đương! Rõ ràng là thẳng nam nha!
Lý Khuynh Hân còn muốn nói gì đó, nhưng đối diện với ánh mắt của Cốc Tiểu Hoa, cả người hoảng sợ, cô ta cắn cắn môi, lộ ra một tươi cười ta rất khổ sở nhưng rất kiên cường: "Em đi trước đây, hai ngày nữa chúng ta lại gặp."
Lâm Hoặc nghi hoặc nhìn cô ta một chút, không rõ hai ngày sau bọn họ có lý do gì mà gặp mặt, chỉ là vẫn gật đầu: "Ừ."
Lý Khuynh Hân lưu luyến nhìn cửa chậm rãi đóng lại, mắt thấy chỉ còn một khe hở, lại chợt dừng lại, biểu tình trên mặt cô ta lập tức tươi đẹp, quả nhiên Lâm Hoặc vẫn luyến tiếc cô ta!
"À...Lý Khuynh Hân.. "
Lâm Hoặc lộ ra một đôi mắt từ trong khe cửa.
Lý Khuynh Hân hưng phấn tiến lên hai bước: "Ừm ừm, Lâm Hoặc làm sao vậy?"
"Thời điểm xuống xe không cần trả tiền xe cho tài xế, bên này tôi trực tiếp thanh toán xong rồi."
Lâm Hoặc nói xong, không có chút do dự nào, lạch cạch đóng cửa lại.
Lý Khuynh Hân ngơ ngác đứng ở cửa, đèn cảm ứng trên cầu thang, từ sáng đến tắt.
Bả vai cô ta rũ xuống, mất mát đi xuống dưới lầu, điện thoại vang lên, cô ta nhìn thoáng qua màn hình, ủy khuất nói: "Tống tổng...ừm, đã trở về rồi, khẳng định Lâm Hoặc là hiểu lầm em..."
Cốc Tiểu Hoa ngạc nhiên đánh giá Lâm Hoặc, thẳng nam a, thật · thẳng nam.
"Nhìn cái gì vậy, tiểu tra miêu."
Lâm Hoặc cười khẽ điểm cái mũi của cô.
Không phải anh không thấy được hot search, tổng tài Tống thị hư hư thực thực bao nuôi tiểu minh tinh, phía trên chính là ảnh chụp Lý Khuynh Hân và một nam nhân.
Nhưng mà không biết vì sao, mới vừa nhìn thấy trong nháy mắt tức giận tận trời, nhưng lại bị tiểu tra miêu châm chọc cười bán manh, lại cảm thấy bản thân không thể hiểu được.
Tích ——
[Độ hắc hóa giảm xuống 5 điểm.]
Tình huống như thế nào?
Cốc Tiểu Hoa nghi hoặc nhìn giao diện giả thuyết, độ hắc hóa 40.
Chẳng lẽ nữ chủ nhận sai, anh liền hạ thấp độ hắc hóa?
Cô thử nhe răng, quả nhiên vẫn là não yêu đương! Chỉ là não yêu đương của thẳng nam, hừ!
Đương nhiên Lâm Hoặc không biết tâm tư của cô, ôm thú cưng mới của mình trở lại phòng ngủ, "Được rồi, tôi cũng không mua ổ cho em, về sau em ngủ với tôi đi."
Cốc Tiểu Hoa kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn, mới không cần! Nam nữ thụ thụ bất thân hiểu hay không!
"Đừng vui vẻ như vậy, cẩn thận móng vuốt của mình."
Lâm Hoặc cười điểm chóp mũi của cô.
Cô lộ ra răng nhỏ nhòn nhọn, người này quá bắt nạt mèo! Có phải cảm thấy mình thật sự không dám cào hắn hay không!
Cô quơ quơ đầu, hất tay Lâm Hoặc ra, nhìn một vòng xung quanh phòng ngủ, muốn tìm chỗ ngủ đơn độc.
Kết quả phát hiện, ngoại trừ một cái giường lớn...thì không có cái gì khác.
Lâm Hoặc cẩn thận đặt cô trên giường, cảm giác mềm mại lập tức truyền đến, Cốc Tiểu Hoa nhịn không được híp mắt thoải mái.
Cô ở trên giường quay cuồng hai vòng, được rồi, hiện tại bản thân không thể di chuyển, đã bị ép ngủ ở trên giường mấy ngày, chỉ cần đừng bị đụng phải là được.
Lâm Hoặc nhìn tiểu tra miêu mới vừa rồi còn liều mạng từ chối, trong trong nháy mắt cuộn thành một cục, thoải mái mơ màng sắp ngủ, nhịn không được lấy điện thoại ra chụp bức ảnh, phát lên Weibo đã hoang vu cỏ mọc dài.
@ Lâm Hoặc: Thành viên mới [Hình ảnh]
Tuy anh xuất đạo muộn, nhưng tướng mạo tốt, sau khi diễn vai phụ mấy bộ, thành công thăng cấp làm minh tinh tuyến mười tám, có một đám fans cố định.
Anh vừa phát Weibo, bình luận phía dưới nháy mắt điên trướng.
—— A a a Tiểu Lâm nhà chúng ta rốt cuộc phát Weibo.
—— Đây là mới nuôi mèo sao? Thật đáng yêu a, là Ragdoll đi!
—— Cảm giác mặt lớn hơn Ragdoll, giống như con lai.
—— Các người không phát hiện bé mèo này mang nón xanh sao ha ha ha ha ha.
—— Không, tôi chỉ chú ý bé mèo này ngủ trên giường Tiểu Lâm đi...
—— Lầu trên, bạn phát hiện chi tiết nhỏ a...
—— Trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên hâm mộ ai, tôi có thể hồn xuyên vào mèo con không.
Lâm Hoặc liếc mắt một cái, cũng không thèm để ý.
Anh tắt điện thoại, cẩn thận nép vào trong góc sợ đè đến chân mèo.
Anh quay đầu nhìn nhìn, bé mèo con ngửa người thành hình chữ X, thở khò khè, lộ ra cái bụng nhỏ lông xù xù trắng mềm, chân ngắn nhỏ ngẫu nhiên co giật một chút.
Cứ như vậy một lát sau, bé mèo con đã thay đổi hai tư thế, từ đầu giường quay cuồng đến giữa giường, thân thể không lớn chiếm chỗ ngược lại không nhỏ.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, có thể làm sao bây giờ, tiểu tra miêu mình nuôi, mình sủng.
Tích ——
[ Độ thân mật tăng thêm 5 điểm. ]
Cốc Tiểu Hoa lăn lộn một ngày đã sớm ngủ say.
Số 7 thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn ký chủ đại nhân không nghe thấy hệ thống nhắc nhở, nếu không lại muốn hoài nghi có phải nó không khỏe mạnh hay không.
Cốc Tiểu Hoa mơ thấy mình ngồi tàu lượn siêu tốc, lúc lên lúc xuống, mắt thấy muốn rơi xuống từ không trung, đột nhiên thanh tỉnh, vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt phóng đại vô hạn của Lâm Hoặc.
Cô gào một tiếng, còn chưa kịp nhảy lên, đã bị một cánh tay của Lâm Hoặc ngăn chặn.
"Tiểu tra miêu đừng nhúc nhích, ngủ tiếp một lát."
Lâm Hoặc cau mày, nhắm mắt lẩm bẩm một tiếng, lại đã ngủ.
Lúc này Cốc Tiểu Hoa mới phát hiện, không biết bản thân ghé vào trên ngực Lâm Hoặc khi nào!
Cô nghẹn khuất che đôi mắt lại, xong rồi xong rồi, cô ô uế!
Cô vươn móng vuốt ra, xoát móng tay ra một chút, mới vừa tiếp xúc đến mặt Lâm Hoặc lại ngừng lại.
Lông mi thật dài rũ xuống một bóng râm ở trong nắng sớm, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng nõn.
Cốc Tiểu Hoa sửng sốt một chút, dùng đệm thịt lót vỗ vỗ mặt hắn, làn da này sao tốt như vậy...
"Bướng bỉnh.. "
Lâm Hoặc bắt lấy móng vuốt của cô, chậm rãi mở to mắt.
Cốc Tiểu Hoa đối diện với đôi mắt màu đen của hắn, đột nhiên phản ứng lại, không đúng, mới vừa rồi cô là muốn dùng vũ lực công kích, làm cho đối phương buông mình ra! Sao chỉ chớp mắt đã bị bắt!
Lâm Hoặc ngồi dậy, chặt chẽ ôm chặt cô, nửa ngày cũng không có động tác khác, Cốc Tiểu Hoa thử hai lần, không có biện pháp tránh thoát, lúc sau dừng giãy giụa, cô ngửa đầu mới phát hiện, Lâm Hoặc cứ ngồi như vậy lại ngủ rồi.
Xem ra là người khó rời giường nha.
Cô yên lặng đánh giá Lâm Hoặc.
"Tiểu Lâm, có ở nhà không?"
Tiếng đập cửa rất lớn, lại mang theo cảm giác tiết tấu mãnh liệt.
Lâm Hoặc hơi chau mày, mạnh mẽ tỉnh táo lại, sao trong khoảng thời gian này nhiều người đến nhà như vậy...
"Anh Vương, chờ một chút."
Lâm Hoặc buông Cốc Tiểu Hoa ra, kéo kéo áo ngủ, đi ra ngoài.
Cốc Tiểu Hoa chớp chớp mắt, quả nhiên nghe được tích một tiếng.
[Nhân vật liên quan —— người đại diện xuất hiện, tóm tắt nội dung cốt truyện ( 3) đã mở khóa, mời ký chủ mau chóng kiểm tra.]
Cô quệt miệng, trực tiếp ấn mở, trên giao diện giả thuyết bắn ra một hàng chữ:
Lần thứ hai Lâm Hoặc hắc hóa: Lần này lựa chọn kịch bản bắt đầu quay hai ngày sau, trong đó có nữ chủ tham dự, trong lúc quay chụp bị cẩu lương của nam nữ chủ nghẹn đến nổ mạnh.
Cốc Tiểu Hoa: Nghẹn đến nổ mạnh...
Đây là thương hiệu cẩu lương gì? Uy lực thế nhưng to lớn như vậy!