Cái này như là học trong sách giáo khoa vậy.
Khương Tân Tân không nghĩ tới Chu Minh Phong sẽ bảo cô nghe cuộc điện thoại này.
Mặc dù trong lòng cô bây giờ đang lướt sóng, nhưng vẫn còn một tia lý trí duy nhất, dù sao thì đây là mẹ ruột Chu Diễn, vợ trước gọi điện thoại đến, mà cô lại nghe liệu có thích hợp hay không. Cô lại nói tiếp: “Tôi nghe máy? Có được không?”
Chu Minh Phong tắt vòi hoa sen, cầm khăn lau cơ thể, nghe vậy khóe môi cong lên: “Có thể.”
Anh đã đoán được nguyên nhân Chung Phỉ gọi điện thoại cho mình.
Anh với Chung Phỉ rất lý trí, năm đó cả hai đều nhận thức được cuộc hôn nhân này như một đầm nước đọng, nó như đang tra tấn hai người vậy, sau khi cân nhắc thật kỹ, Chung Phỉ chủ động muốn ly hôn, hai người không có bất kỳ mâu thuẫn tranh chấp nào về tài sản, nên đây được coi là ly hôn trong hòa bình. Cái vấn đề sau khi ly hôn trở thành bạn bè, không hề thích hợp với anh, Chung Phỉ cũng vậy, mấy năm gần đây, số lần hai người gọi điện thoại cho nhau không nhiều, lần nào cũng là chuyện công việc.
Khương Tân Tân thắc mắc về hôn nhân này từ đầu đến cuối, nhưng chưa tới thời cơ, cô sẽ không hỏi.
Nhưng có một số việc, khi đã hiểu lầm, nếu giải quyết được thì nên giải quyết.
Khương Tân Tân nhấn nút nghe, đồng thời cô ấn nút tăng âm lượng nữa, nhân tiện nhấn ghi âm luôn.
Cái gì cũng phải cân nhắc thật kỹ.
Thanh âm Chung Phỉ tương đối lãnh đạm, như là vừa mới tỉnh ngủ, còn có chút lười biếng, nhưng khi nói ra thì lạnh nhạt với khách khí: “Tiện nên nghe sao?”
Khương Tân Tân sững sờ: “Xin chào.”
Chung Phỉ bên kia ngây ngẩn cả người, trong chớp mắt cô đã đoán ra người nghe điện thoại là ai.
Đây là điện thoại riêng của Chu Minh Phong, cô biết Chu Minh Phong luôn công tư rõ ràng, như vậy, người có thể chạm vào điện thoại riêng của anh, còn nghe nữa ——— sự thật có một.
“Xin chào, Chu phu nhân.” Ngữ khí Chung Phỉ rất là lễ phép.
Khương Tân Tân nghe xưng hô này, trong nháy mắt cô cảm thấy, người với người vẫn có sự khác biệt, mặc dù Chung Giai là em họ của Chung Phỉ, nhưng hai chị em này hoàn toàn khác nhau. Nhìn cách ứng xử của Chung Phỉ đi, thật khiến cho người ta sinh lòng hảo cảm.
“Xin chào, Chung nữ sĩ.” Khương Tân Tân cũng rất khách khí, cô dừng một chút: “Hiện tại ba Chu Diễn không tiện nghe máy, nếu có chuyện quan trọng thì cô hãy gọi lại sau.”
Chung Phỉ: “Không cần, làm phiền cô chuyển lời giúp tôi, có thể chứ?”
Khương Tân Tân hâm mộ Chu Minh Phong chết mất.
Vận khí quá tốt mà.
Khi yêu đương chuyện may mắn nhất, không phải là gặp được một người rất yêu mình, mà là gặp được một người cho dù không yêu nhưng vẫn tôn trọng mình.
Muốn gặp được người như vậy, rất khó nha, tại quá trân quý mà.
Rất nhiều người lúc yêu đương thì tình nồng ý mật, một khi không yêu nữa lập tức trở mặt.
“Ân, đương nhiên.” Khương Tân Tân trả lời.
Ngữ khí Chung Phỉ khá bình tĩnh, nhưng nếu cẩn thận nghe, thì sẽ nghe thấy một tia bi thương: “A Diễn gọi điện cho tôi, nó nói... Cữu công nó qua đời, bây giờ tôi đang sống ở nơi khác nên không thể đến đó được, cũng không sao cả. Tôi có gọi điện nhờ người, đưa hoa vòng tới nhà tang lễ, sau đó đưa cho cữu bà a Diễn một tấm lụa, mong bà ấy nén bi thương.”
Lúc này Khương Tân Tân mới nhớ ra, vợ chồng cữu cữu rất quan tâm Chu Minh Phong, nhất định bọn họ cũng đối xử với Chung Phỉ rất tốt.
Chả trách Chung Phỉ gọi cuộc điện thoại này, chắc cô ấy cũng đau buồn như vậy.
Cô có thể cảm nhận được Chung Phỉ muốn đến đây đưa cữu cữu Chu Minh Phong đi đoạn đường cuối cùng, chắc Chung Phỉ không muốn tạo hiểu lầm không cần thiết.
“Được. Tôi sẽ chuyển lời.” Chung Phỉ khách khí như vậy, nên Khương Tân Tân rất để ý tới giọng điệu nói chuyện với cô ấy, với tình huống hiện tại, Khương Tân Tân nên nói một tiếng “Cám ơn” Chung Phỉ, nhưng cho dù như thế nào nữa cô cũng không mở miệng cho được. So với cô, quan hệ giữa cữu cữu Chu Minh Phong với Chung Phỉ có lẽ thân thiết hơn, cũng quen thuộc hơn.
Sau một lúc trầm mặc, Chung Phỉ nói: “Chu phu nhân, cám ơn cô. Tang sự còn nhiều việc phải làm, tôi không quấy rầy cô nữa.”
“Được, hẹn gặp lại.”
Sau khi Chung Phỉ cúp điện thoại, cô ngẩn người ngồi trên giường.
Nếu như không phải còn có đứa con trai là Chu Diễn, thì thỉnh thoảng cô sẽ cảm thấy mình chưa từng kết hôn với Chu Minh Phong.
Cô với Chu Minh Phong đều không phải là người có tính cách hướng ngoại, sở dĩ hai người kết hôn, chắc bởi vì thiên thời địa lợi, công việc của anh rất bận, cô thì không tính là thanh nhàn, có thể là do cô không có lý trí đi, cho nên thỉnh thoảng mới nghĩ, trong lòng anh liệu có cô hay không. Tình cảm hai người vốn không nồng nhiệt, về sau, thì miễn cưỡng duy trì trạng thái hài hòa vì đứa bé, cô không muốn suy đoán anh nghĩ gì, chán ghét bộ dáng oán phụ của mình, cho nên, cô muốn buông tay.
Vì con trai mà vây khốn mình cả đời, còn không bằng buông tha mình cũng buông tha cho anh. Nhân sinh của cô, không nên bị Chu Minh Phong với Chu Diễn vây khốn.
Từ lâu cô đã không còn yêu Chu Minh Phong nữa rồi, gặp đúng người, còn tình đầu ý hợp nên sa ngã vào tình yêu. Sở dĩ cảm xúc hiện tại có chút buồn bực, chẳng qua vì cô phát hiện, hóa ra Chu Minh Phong cũng làm chuyện như vậy, anh không phải là không làm được, chỉ là người kia không phải cô mà thôi.
Điện thoại riêng của Chu Minh Phong quan trọng bao nhiêu, cô đều biết.
Năm đó cô chưa từng nghe cuộc gọi nào hộ anh, hiện tại, người phụ nữ tên là Khương Tân Tân có thể nghe điện thoại, bởi vì Chu Minh Phong ngầm cho phép.
Có người từ bên ngoài tiến vào, Chung Phỉ ngẩng đầu lên, là chồng mình ——— Phương Hoắc.
Phương Hoắc cầm điện thoại trong tay, thấy cô ngồi ở trên giường, cười một tiếng, sau đó theo thói quen ôm bờ vai cô, vuốt tóc cô: “Nói chuyện với Chu tổng như thế nào? Anh ta nói sao, chúng ta có đến đó phúng viếng hay không?”
Chung Phỉ nhìn phía dưới: “Không cần, không tiện. Vừa rồi người nghe điện thoại Chu Minh Phong là vợ anh ta.”
Phương Hoắc khẽ giật mình, trên mặt mang theo ý cười: “Em ghen?”
“Một chút.” Chung Phỉ đẩy anh ra: “Là như vậy đi. Dù sao điện thoại riêng của mấy người như anh đều rất quan trọng.”
Phương Hoắc đưa điện thoại cho cô: “Điện thoại di động của anh tùy em sử dụng, cho dù là công và tư, cho nên Phương phu nhân không cần hâm mộ người khác, được chứ?”
...
Một bên khác, Khương Tân Tân vẫn còn cầm điện thoại Chu Minh Phong ngẩn người, Chu Minh Phong đã từ phòng tắm đi ra, anh nhìn cô một cái, thuận miệng hỏi: “Điện thoại nói cái gì?”
Khương Tân Tân lấy lại tinh thần, ngước mắt lên nhìn anh: “Tôi có ghi âm lại, anh tự mình nghe hay là nghe tôi nói?”
“Cô nói.” Chu Minh Phong cầm khăn chậm rãi lau tóc, thỉnh thoảng nhìn cô một cái.
“Chung Phỉ biết cữu cữu qua đời, cô ấy nói không thể đến đây, nên nhờ người tặng vòng hoa còn có một tấm lụa, mong vợ cữu cữu nén bi thương.”
Chu Minh Phong đã sớm đoán được nguyên nhân Chung Phỉ gọi điện thoại tới, nên lúc này biểu cảm trên mặt không thay đổi: “Ân, đã biết.”
Sau khi Chu Minh Phong tắm xong, người cũng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Anh vừa đeo đồng hồ vừa nói: “Chúng ta đi xuống đi. Cô nghỉ ngơi được chưa?”
“Nghỉ ngơi xong rồi.”
Khương Tân Tân đứng dậy, lúc đi nhanh tới cửa, đột nhiên quay đầu nhìn lướt qua chiếc giường nhỏ.
Hai người bọn họ vừa ngủ một giấc, nên ga giường có chút lộn xộn.
Trong lòng cô có chút không chịu được, liền đi đến trước giường, đây là lần đầu tiên từ trước đến nay, cô dọn giường, sau khi giường không còn nhăn nữa mới hài lòng.
Ngẩng đầu lên, Chu Minh Phong dựa vào tường, ánh mắt đầy ý cười nhìn cô.
Khương Tân Tân ho nhẹ một tiếng, “Tôi không thể nhìn giường quá loạn.”
Lời này không có nửa điểm tin cậy.
Chu Minh Phong cũng lười vạch trần cô, hai người rời khỏi phòng nghỉ, hiệu suất làm việc của Chung Phỉ rất cao, bọn họ vừa mới nói chuyện xong được một lúc, thì đã có mấy cái vòng hoa đưa tới, Khương Tân Tân nhìn chăm chú, trên vòng hoa ghi là —— vợ chồng Phương Hoắc, Chung Phỉ.
Người này làm việc tinh tế, rất cẩn thận làm cho người ta thoải mái.
Tang sự nên có tiệc rượu, sau khi bạn bè hay người thân đến đưa tấm lụa thì sẽ đăng ký theo lễ sách, sau đó chủ nhà sẽ chiêu đãi người phúng viếng một bữa tiệc rượu.
Trước kia Khương Tân Tân cũng đã nếm qua rất nhiều tiệc rượu.
Đến thời điểm này, bầu không khí không còn trầm như trước nữa, mọi người sẽ nói chuyện phiếm trên bàn rượu, loại chuyện náo nhiệt này cũng có một phần long trọng. Khương Tân Tân hiểu rõ, hôm qua cô còn nghe thấy mấy vị thân thích của Chu Minh Phong nói đến giá phòng, thậm chí còn kể chuyện xưa của họ, tóm lại, các thân thích tụ tập lại một chỗ trò chuyện trên trời dưới đất, không có ai để thúc dục kết hôn, người kết hôn rồi sẽ bị dục sinh con, cứ như vậy, nếu còn đang đi học sẽ bị hỏi thành tích, nhất là Chu Diễn đang học cấp ba, mấy vị thân thích chắc chắc sẽ kéo chủ đề tới người cậu.
Khương Tân Tân cảm thấy, nên đề phòng khả năng này.
Trước khi vào tiệc rượu, Khương Tân Tân kéo Chu Minh Phong đến một chỗ khác, hạ giọng nói: “Lát nữa nếu có ai hỏi thành tích của Chu Diễn, chúng ta không được giống mấy vị phụ huynh khác coi thường nói nó trước mặt mọi người, tôi không thích chuyện này, hơn nữa còn làm nó cảm thấy mất mặt. Khen vài câu sẽ không kiêu ngạo đâu.”
Trước kia lúc cha mẹ của cô chưa ly hôn, mỗi lần cô đi cùng ba mẹ tới nhà họ hàng ăn cơm.
Bọn họ khen dáng người cô tốt, ba mẹ liền nói cô béo, khẳng định sau này sẽ không gầy được.
Họ hỏi thành tích của cô thế nào, rõ ràng thành tích cô cũng tạm được, thành tích xếp hạng loại khá ở trong lớp, kết quả cha mẹ cô không có nói thành tích của cô cũng được, mà lại nói qua loa.
Mặc dù các vị đại nhân đó đều sẽ khiêm tốn, thế nhưng sẽ gièm pha coi thường thành tích của đứa trẻ.
Rõ ràng trong lòng bọn họ cảm thấy cô cũng không tệ, nhưng lại không hề nói ra, nhất định phải đè ép làm tổn thương cô.
Sau đó, nói là không muốn để cô tự kiêu.
Đây đều là lời mà mấy vị phụ huynh hay nói a!
Hiện tại đã đoán được Chu Diễn có khả năng gặp chuyện khó xử, nên cô không thể ngồi yên không quan tâm a, dù sao hiện tại quan hệ của cô với Chu Diễn không tệ, gặp chuyện bất bình muốn rút đao tương trợ là đương nhiên.
Chu Minh Phong: “Tôi chưa từng coi thường nó.”
Không đợi Khương Tân Tân thả lỏng, ngay sau đó bổ sung thêm một câu: “Lời tôi vừa nói là thật.”
Một câu nói thôi cũng sẽ làm tổn thương người khác, không hề coi thường, cái này là sự thật, nó còn đau lòng hơn là bị coi thường.
Khương Tân Tân: “? Sau này có thể nó sẽ rút bình oxy của anh.”
Chu Minh Phong hiếm khi nói đùa với cô: “Không phải có cô ngăn cản nó rút sao? Hơn nữa tôi chưa từng trông cậy vào nó khi về già.”
Khương Tân Tân: “Vậy anh trông cậy vào ai?”
Chu Minh Phong nhìn cô với nụ cười thâm thúy.
Khương Tân Tân tê cả da đầu: “Không phải là tôi đi?”
Chu Minh Phong không gật đầu, cũng không lắc đầu.
Khương Tân Tân: Lão nam nhân là thật là dám nghĩ dám làm a!!! Không trông cậy vào con trai dưỡng lão cho mình, ngược lại trông cậy vào người vợ đột nhiên xuất hiện! Chắc anh đã uống mấy cân rượu nên mới dám nghĩ như vậy a!!
“Tôi nuôi cô.” Chu Minh Phong nhìn cô đang sắp phát điên, khẽ cười nói: “Có thể chứ?”
Khương Tân Tân: A.
Sự thật chứng minh, lời của Khương Tân Tân có chút phân lượng với Chu Minh Phong.
Lúc ăn cơm trưa, trên bàn cơm các thân thích nói chuyện phiếm, quả nhiên chủ đề dần chuyển tới Chu Diễn đang cắm đầu ăn cơm.
“Có phải sang năm A Diễn sẽ thi đại học không? Thành tích thế nào nha?” Một lão gia gia râu trắng bóng cười cười: “Năm đó cha con là trạng nguyên tỉnh đấy, không phải mọi người hay nói trò giỏi hơn thầy sao, khẳng định so cha con giỏi hơn a?”
Đầu Khương Tân Tân tê tê.
Cô nhìn về phía Chu Diễn, quả nhiên tiểu gia hỏa cũng tê.
Đây chính là phiền não khi nhà có học bá. Tất cả mọi người đều cảm thấy, con cái sẽ giỏi hơn cha mẹ, ba là học bá, là thủ khoa nổi tiếng, tốt xấu gì con cũng phải như ba đúng không?
Năm đó một người bạn tốt của cô như sắp phát điên, bởi vì mấy người bạn tốt của cha mẹ cậu ta là giáo viên, sau đó mọi người thậm chí cả cha mẹ cậu ta, cảm thấy thành tích con nhà họ nhất định rất giỏi, tạo cho bạn tốt cô rất nhiều áp lực.
Ngay lúc Khương Tân Tân bắt đầu đồng tình với Chu Diễn, thì người ngồi bên tay trái cô —— Chu Minh Phong mở miệng cười: “Thành tích không quan trọng lắm. Hiện tại trẻ con đều thông minh, áp lực học tập cũng lớn, bình thường tôi hay bận, nên không có thời gian quan tâm nó, may nó là người tốt, trọng tình trọng nghĩa. Điểm ấy cũng chính là khiếm khuyết của tôi.”
Khương Tân Tân nghe xong, vội vàng tiếp lời: “Đúng vậy, đứa nhỏ tiểu Diễn cứ thấy khó khăn là đến giúp đỡ, cho dù khó khăn đến mấy, đứa nhỏ này đặc biệt chân thành.”
Khương Tân Tân cảm thấy Chu Diễn không tệ.
Mặc dù có đôi khi bị bệnh trung nhị, nhưng không hề quấy rầy người khác.
Tóm lại, nhìn cậu lãnh đạm, có chút bệnh trung nhị, nhưng lại cho người ta cảm giác chân thực.
Chu Diễn nhìn Khương Tân Tân một chút, lại nhìn ba mình một chút, nghe hai người này khen cậu, có chút ngượng ngùng a.
Bất quá tâm tình xác thực tốt hơn nhiều.
Chu Minh Phong với Khương Tân Tân cùng nhau chuyện sang chủ đề khác, chớp mắt một cái, chủ đề được chuyển đến người khác.
Lão gia gia bắt đầu nhìn chằm chằm một tên tiểu bối sau đó hỏi liên tiếp ba câu: Tiền lương bao nhiêu? Mua nhà chưa? Có đối tượng chưa?
Hỏi cho đến khi thanh niên kia một mặt không lưu luyến gì cuộc sống này.
*
Thời gian ăn cơm trưa thoáng cái đã qua đi, Khương Tân Tân đi theo Chu Minh Phong ra ngoài.
Cữu cữu Chu Minh Phong cũng có con cái, bất quá theo Khương Tân Tân, mấy đứa em này đều nghe theo sắp xếp của Chu Minh Phong. Vì vậy có rất nhiều chuyện đều do Chu Minh Phong làm chủ, kể cả mộ ở đâu. Sau khi thương lượng, bọn họ quyết định an táng cữu cữu ở một nghĩa địa công cộng, vừa vặn năm đó Chu Minh Phong mua không ít bia mộ trống, mộ cha mẹ anh đều ở đây.
Giang Hoàng có vài nghĩa địa công cộng, nhưng Chu Minh Phong chọn nghĩa địa công cộng dựa vào núi, bên cạnh là sông, Khương Tân Tân không hiểu phong thuỷ, nhưng cô nhìn ra được, mộ viên này rất tốt, quản lý cũng rất nghiêm ngặt, em họ Chu Minh Phong đi tới chỗ quản lý nghĩa địa công cộng tham khảo ý kiến, sau đó Khương Tân Tân đi phía sau Chu Minh Phong tới mộ viên, mộ viên này có bậc thang thật dài, cảnh quan cũng rất tốt, yên tĩnh mát mẻ.
Chu Minh Phong tới chỗ mộ mới, sau đó đến mộ ba mẹ mình.
Tết thanh minh đã qua mấy tháng rồi, bia mộ có một ít tro bụi với vài lá cây khô rơi xuống, có cả đèn sử dụng vào tiết thanh minh.
Chu Minh Phong tìm thấy cây chổi ở một chỗ nào đó, bắt đầu quét dọn tỉ mỉ.
Khương Tân Tân cũng thắp cho cha mẹ Chu Minh Phong nén hương.
Lúc Chu Minh Phong quay lại lần nữa, nhìn thấy trước mộ mẹ mình có hai thứ, là nước hoa với son môi.
Lúc này anh mới nhớ ra, vừa rồi trên đường tới đây có đi qua một cửa hàng bách hóa, cô nói là có việc nên dừng lại một chút, sau đó vội vàng tiến vào đó, chẳng lẽ là mua vật này?
Khương Tân Tân: “Không thể đi tay không được.”
Thấy anh còn nhìn chằm chằm vào lọ nước hoa, cô lại giải thích: “Không biết nên mua cái gì.”
Hôm nay cô đi theo Chu Minh Phong tới mộ, một vị em họ của Chu Minh Phong cố ý kéo cô qua một bên, giảng cho cô biết tập tục của Giang Hoàng. Ở Giang Hoàng, lần đầu tới gặp mẹ bạn trai không thể đi tay không, đồng thời cho dù cha mẹ bạn trai không còn, thì vẫn như vậy.
Lúc đang suy nghĩ muốn mua đồ thích hợp tế điện, cô nghĩ đến bà Lưu, nếu như mẹ Chu Minh Phong còn khỏe mạnh, chắc chắc tuổi không khác bà Lưu mấy.
Bà Lưu rất thích những vật này, thích móng tay sáng long lanh, cũng thích nước hoa nồng đậm.
Còn Chu Minh Phong thì rất hoảng hốt. Vì Khương Tân Tân nên đột nhiên chuyện hồi nhỏ xuất hiện trong đầu, khi đó điều kiện gia đình không tốt, anh đi theo mẹ đến huyện thăm người thân, vị họ hàng đó đưa hai người tới cửa hàng bách hóa, trong cửa hàng có rất nhiều đồ vật anh chưa từng nhìn thấy, anh bị thu hút bởi sách vở, chờ lúc lấy lại tinh thần thì đi tìm mẹ, anh thấy mẹ mình cầm một thỏi son môi, trên mặt vừa ngạc nhiên vừa thích thú, anh vốn cho rằng mẹ sẽ mua, nhưng mẹ chỉ nhìn thật lâu sau đó bỏ nói xuống, cầm tiền mua sách vở cho anh.
Anh suýt nữa thì quên, mẹ đã từng như thế.
Anh nhìn về phía Khương Tân Tân, ánh mắt lại chuyển sang ảnh chụp của mẹ trên bia mộ, ảnh này là lúc mẹ chụp năm 30 tuổi, vẫn còn trẻ nhưng trên mặt bởi vì vất vả nên có dấu vết năm tháng lưu lại.
“Ân, bà ấy sẽ rất thích.”