Chu Diễn trở về, thấy bầu không khí cũng hài hòa, lập tức trở nên vi diệu không ít.
Nghiêm Chính Phi cảm thấy Chu Diễn trở về quá sớm, bởi vì cậu vẫn còn lời chưa kịp nói với mẹ kế Chu Diễn.
Chu Diễn đi tới, liếc qua chồng thiệp trên bàn, ngữ điệu trầm thấp hỏi: "Cậu đến tìm tôi, là để viết những này?"
Nghiêm Chính Phi: "..."
Cậu cũng rất bất đắc dĩ a.
Nhưng ai bảo cậu đã đáp ứng Vân Hinh về việc này đâu.
Nghiêm Chính Phi cũng không biết trả lời cái vấn đề này như thế nào, Chu Diễn lại không hứng thú lắm liền đi lên trên phòng. Công nhân tình nguyện của Khương Tân Tân cũng muốn rời đi, nhưng Nghiêm Chính Phi vẫn phải tiếp tục viết tấm thiệp cho cô, cái này làm cô có một loại dự cảm không được tốt lắm.
Chuyện gì xảy ra?
Cô ngồi một bên ấn dấu lên thiệp, đây là con dấu siêu đáng yêu mà cô mất một khoảng tiền lớn để mua, một bên làm bộ lơ đãng hỏi: "Nghiêm Chính Phi, không phải cậu đến tìm Chu Diễn sao? Làm sao mà còn không đi lên."
Nghiêm Chính Phi xoa xoa tay, cậu cạo đầu đinh, dáng vẻ cười lên cực kỳ giống khuôn mặt cười dưới ngòi bút của Khương Tân Tân: "Làm chuyện gì thì phải có bắt đầu và có cuối, cháu viết xong cái này thì đi lên."
Khương Tân Tân:... Cái này rất lạ nha.
Trong tiểu thuyết, cũng có một đoạn tình tay ba, nữ phụ Vân Hinh thích Chu Diễn, mà bạn của Chu Diễn là Nghiêm Chính Phi lại thích Vân Hinh. Từ sau khi Chu Diễn thích nữ chính, Vân Hinh đã làm một ít chuyện, mỗi lần ả muốn lật xe, đều là Nghiêm Chính Phi vì cô mà lật tẩy, nhưng mà nữ phụ vẫn là nữ phụ, nhất định sẽ không chiếm được nam chính, sau này khi Vân Hinh bị Chu Diễn chán ghét, mới hoàn toàn tỉnh ngộ, lúc này mới đem ánh mắt đặt ở người bên cạnh luôn hướng về mình – Nghiêm Chính Phi.
Nguyên bản lúc chính văn kết thúc, Khương Tân Tân coi là Nghiêm Chính Phi rốt cục cũng đã nghênh đón mùa xuân, theo đuổi được nữ thần của cậu.
Có thể rất kỳ lạ, đến phiên ngoại truyện, Vân Hinh tha hương đi nước ngoài, Nghiêm Chính Phi vậy mà lại không đi cùng cô ấy.
Đương nhiên, Nghiêm Chính Phi cùng Vân Hinh như thế nào, nửa điểm Khương Tân Tân đều không quan tâm, chỉ là từ mấy đoạn tin tức lẻ tẻ trong tiểu thuyết mà có thể suy đoán ra, chí ít lúc này, người trong lòng Nghiêm Chính Phi vẫn là Vân Hinh.
Hành vi hôm nay của Nghiêm Chính Phi quái dị như vậy liệu có liên quan đến Vân Hinh không? Khương Tân Tân lay lay đại não vựa ve chai của mình, từ buổi tối hôm đó đến giờ cũng đã được hơn một tuần rồi.
Chẳng lẽ Vân Hinh bị dọa sợ rồi? Sau đó muốn để Nghiêm Chính Phi đến dò xét xem cô có hay không đã cáo trạng với Chu Minh Phong?
Khương Tân Tân muốn cười.
Nghiêm Chính Phi nghe được tiếng cười khẽ của người phụ nữ bên cạnh, cảm thấy nghiêm nghị, tựa như là có quỷ đang thúc giục cậu, bằng tốc độ nhanh nhất cậu đã viết xong tất cả tấm thiệp còn lại, vội vàng nói một tiếng "A di cháu đi tìm Diễn ca" rồi vắt chân lên cổ chạy, nhanh chóng đã lên lầu, không thấy bóng dáng đâu.
Khương Tân Tân: "..."
Nghiêm Chính Phi cùng Chu Diễn là bạn bè quen biết nhau nhiều năm, nên khi bước vào phòng không cần phải gõ cửa, cậu mở cửa, phảng phất như đằng sau có mãnh thú truy sát, sau khi với tốc độ nhanh nhất đóng cửa lại, thì cậu dựa lưng vào cửa thở phì phò.
Chu Diễn đang chơi game buồn bực ngán ngẩm giật tai nghe xuống, quét mắt nhìn cậu một cái: "Cậu có bệnh sao?"
Nghiêm Chính Phi thở dài một hơi, tùy tiện ngồi trên giường Chu Diễn: "Cậu không hiểu đâu."
Chu Diễn nhìn về phía cậu: "Nói đi."
Với một khí tràng "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng kháng cự sẽ phải nghiêm trị."
Nghiêm Chính Phi ở trên đường tới đây đã nghiêm túc cân nhắc cẩn thận, đem tình hình thực tế nói cho Chu Diễn nghe, vậy khẳng định không được. Coi như cậu có ý muốn cõng cái nồi này, nói câu "Trong một năm không được mang thai" là lời mà cậu nói với mẹ kế, Chu Diễn tuyệt đối sẽ không tin, hai người là bạn tốt nhiều năm, đều hiểu nhau. Đến lúc đó khẳng định Chu Diễn sẽ đoán được, lời này là Vân Hinh nói...
"Ngày ấy ở quán bar, chú Chu đã để mẹ kế cậu đưa tôi cùng Vân Hinh về nhà nha." Nghiêm Chính Phi nửa thật nửa giả nói: "Lúc ấy tôi uống quá nhiều, tâm tình có chút không tốt, nên đối với mẹ kế cậu không được lễ phép lắm, mấy ngày nay nhớ lại, luôn cảm thấy không phải vấn đề, viết thiệp hộ xem như là nói lời xin lỗi dì ấy." Cậu lắc đầu, có chút buồn nản nói: "Xem ra rượu vào nhân phẩm tớ không tốt."
Chu Diễn ừ một tiếng: "Vậy cậu đã giúp cô ấy viết xong rồi?"
Nghiêm Chính Phi gật đầu: "Viết xong rồi."
Chu Diễn nhớ tới buổi sáng lúc ăn sáng, có nghe qua đối thoại của cô với quản gia, tiếp tục đeo ống nghe lên, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Đợi đến chiều cô ấy còn muốn tặng quà người khác, cậu không đi sao?"
Nghiêm Chính Phi giật mình một cái: Không phải chứ? Còn muốn sai sử cậu đi?
"Không đi?" Chu Diễn nhìn chằm chằm trò chơi chém giết trên màn hình máy tính: "Tôi thế nào cũng cảm giác cậu đến đây không phải để nói xin lỗi."
Khi nói câu này, thanh âm thấp giống như nói một mình, nhưng vẫn bị Nghiêm Chính Phi nghe được.
Nghiêm Chính Phi: Chủ quan, kém chút quên Diễn ca không phải là cái loại dễ bị lừa tvt
"Đi a, tại sao không đi!" Nghiêm Chính Phi trợn tròn mắt nói lời bịa đặt: "Tôi đi lên đây chỉ muốn nói chuyện với cậu thôi, tôi lập tức xuống dưới đây."
Nói xong biểu lộ của cậu ngưng trọng như tráng sĩ bóp cổ tay, đi ra khỏi phòng.
Cửa phòng đóng lại, Chu – hai tay còn đang ở trên bàn phím – Diễn dừng động tác lại, liếc qua cửa phòng đã đóng lại, mặt như có điều gì suy nghĩ.
Người không lễ phép với cô ấy rốt cuộc là ai?
Lúc Nghiêm Chính Phi xuống lầu, thì thấy Khương Tân Tân đang cùng Vương tẩu đóng gói bánh quy đã làm xong, rồi đặt tấm thẻ luôn ở trong túi quà tặng, Nghiêm Chính Phi chậm rãi di chuyển đến bên cạnh cô, có chút ngượng ngùng nói: "A di, Diễn ca nói ngài còn phải đưa những món quà nhỏ này, dù sao cháu không có chuyện làm, để cháu cùng với ngài đi tặng được không?". Truyện Đông Phương
Khương Tân Tân thản nhiên gật đầu: "Tốt, vậy làm phiền cháu rồi."
Đã có sẵn công nhân tình nguyện, không dùng thì phí, dù sao cũng đã đoán được nguyên nhân khiến Nghiêm Chính Phi kỳ lạ rồi.
——————
Tất cả mọi thứ đều được Nghiêm Chính Phi cầm, Khương Tân Tân nhẹ nhõm tự tại đi ở phía trước, đến từng nhà gõ cửa đưa quà tặng. Hộ gia đình nơi này cơ bản đều quá quan, lúc biết Khương Tân Tân muốn khai trương cửa hàng, tất cả mọi người đều nhao nhao sốt ruột biểu thị: "Đã sớm trông ngóng cửa hàng khai trương lâu rồi, như vậy mọi người đi mua thứ gì cũng thuận tiện, giúp việc sẽ không cần phải chạy đến mấy nơi xa để mua nữa!"
"Trước đó tôi đã hỏi thăm ân cần mấy cô chú trong nhóm rồi, hôm nay tôi đến đây không phải vì tiệm này." Khương Tân Tân cười một tiếng: "Chủ yếu là tới đây lâu như vậy, mà không chào hỏi mấy vị hàng xóm, luôn cảm thấy tôi giống người không làm được việc lớn."
Cô dừng một chút, lại nói: "Sợ mọi ngươi chê cười, mở cái tiệm này là do nhất thời tôi hưng phấn, ngày đó đột nhiên tôi muốn ăn một thứ gì đó, cùng a di trong nhà nói chuyện, kết quả phải để lái xe trong nhà đi đến siêu thị cách mấy cây số mua đồ, đây không phải là quá không thuận tiện sao. Dù gì tôi cũng quá nhàn rỗi, vừa vặn lại nghĩ ra cái này, lão Chu nhà chúng tôi không có phản đối, hắn coi là tôi đã chơi vậy đó, nhưng tôi là nghiêm túc, phải mở cửa hàng rồi làm ăn phát đạt để cho hắn nhìn mới được."
Lão, Chu, nhà, chúng, tôi.
Nghiêm Chính Phi tinh tế phẩm vị, biểu lộ bộ dạng bị sét đánh.
Đến lúc đưa xong mấy món quà tặng nhỏ, mặt trời cũng xuống núi, đi trên đường ở khu biệt thự, bản thân Nghiêm Chính Phi đã phản ứng tốt rồi, cậu cảm thấy có chút quen thuộc, đúng lúc Khương Tân Tân cũng thế, trải qua một buổi chiều này, hai người cũng thân quen, đương nhiên, đây là Nghiêm Chính Phi đơn phương cho rằng, trong lòng Khương Tân Tân Nghiêm Chính Phi là một học sinh cấp ba cùng với cô cách một thế hệ, quen là chuyện không thể nào.
"A di, ngài yên tâm, lúc cửa hàng này khai trương, cháu tìm một nhóm người đến cổ động cho ngài." Nghiêm Chính Phi vỗ ngực đảm bảo: "Nhất định sẽ khiến ngày đầu tiên ngài mở cửa hàng đã phải chào hỏi người không xuể!"
Khương Tân Tân cười: "Vậy ta tin tưởng, nếu là ngày đó ngươi mang người tới thì phải khoảng 50 người nha..."
Câu kế tiếp cô không nói, tạm thời có thể thành ngữ điệu uy hiếp.
Nghiêm Chính Phi: "Không có vấn đề!"
"A di, ngài năm nay bao nhiêu tuổi a?"
"Hỏi tuổi sao?" Khương Tân Tân nói: "Tiểu bằng hữu cháu can đảm lắm, cháu cảm thấy tôi bao lớn nha?"
Nghiêm Chính Phi sờ cái cằm: "Khoảng tầm 25 tuổi sao?"
Khương Tân Tân mặt mày cong cong: "Đáp đúng."
Cô "Chẳng biết xấu hổ" coi như mình mới 25 tuổi nha.
Nghiêm Chính Phi nhanh mồm nhanh miệng: "Ngài không phải 27 tuổi rồi sao?"
Khương Tân Tân nghĩ thầm, phá án, khó trách Nghiêm Chính Phi không thiếu về tướng mạo, không thiếu về gia thế, không thiếu thân phận phú nhị đại, nhưng trong sách phải khổ sở theo đuổi nữ phụ, là lốp xe dự phòng nam phụ yêu mà không được.
Một giây sau cô đã trở mặt: "Biết rồi mà ngươi còn hỏi?"
Nghiêm Chính Phi tự giác biết sai, ngơ ngác sững sờ không biết nên đón nhận câu nói này.
Khương Tân Tân đối với bọn họ mà nói, muốn dùng thân phận "Trưởng bối" thì rất lúng túng, nói cô là trưởng bối thì không được vì cô còn quá trẻ, chỉ lớn hơn bọn họ 10 tuổi thôi, nói cô là người đồng lứa, nhưng cô lại là vợ của chú Chu, cách bối phận bọn họ cả một bối phận.
Ngắt lời nói đùa của cô, nói thật Nghiêm Chính Phi không dám.
Khương Tân Tân cảm thấy đủ rồi.
Cô không phải là người trìu mến vị nam ba này? Hay là nam số bốn, chẳng qua là cảm thấy, khả năng khi cô đọc truyện đã bỏ qua một sự kiện nào đó, đối với vị thành niên mà nói thì khó ngủ là chuyện không được. Chuyện này nếu như Nghiêm Chính Phi không dính vào, thì chắc chắc Khương Tân Tân không thèm để ý Vân Hinh có trằn trọc hay không, thức trắng đêm không ngủ được, nhưng bây giờ Nghiêm Chính Phi biết rõ, cô lại không tỏ thái độ gì, ai mà biết được chuyện này sẽ khiến cho vị thành niên tự bổ não phát triển thành cái gì.
Nghĩ đến đây, Khương Tân Tân nói ra: "Ngươi là vì Vân Hinh lên mới tới đây?"
Nghiêm Chính Phi một mặt khó có thể tin, không nghĩ tới thế mà cô đã biết?!
Trong nhất thời, cậu ấp úng, khó xử cực kỳ, thật sự không biết nên trả lời cái vấn đề này như thế nào.
Khương Tân Tân nói ra: "Chuyện này tôi sẽ không nói cho ba ba Chu Diễn."
Nghiêm Chính Phi vừa thở dài một hơi, lại nghe được cô nói: "Thế nhưng là..."
Một hơi lại nói tiếp.
"Thế nhưng là anh ấy có biết hay không, tôi không bảo đảm." Khuôn mặt hương Tân Tân nghiêm túc mấy phần: "Cậu chuyển lời cho Vân Hinh, chuyện của Chu gia không cần nàng quản, nếu muốn quản thì phải đợi khi nào nàng trở thành vợ Chu Diễn. Lần trước là một lần cuối cùng, loại chuyện này tôi không hi vọng lại phát sinh."
Nghiêm Chính Phi cảm thấy đau đầu.
Cậu tại sao lại muốn quản chuyện này, nhưng cậu lại không thể không quản.
"A di, ngài yên tâm, Vân Hinh cô ấy sẽ không, lần trước là do cô ấy uống nhiều quá, cô ấy không có ác ý."
"Không có ác ý sao?" Khương Tân Tân cười: "Nếu như lời nói không có ác ý, vậy thì nàng không cần phải lo lắng ba ba Chu Diễn biết a?"
Nghiêm Chính Phi á khẩu không trả lời được.
Cậu chỉ có thể trầm mặc đi bên cạnh Khương Tân Tân.
Hai người không phát giác được, sau lưng bọn họ cách đó không xa có một chiếc xe đang chạy chậm rãi.
Ngồi phía sau Chu Minh Phong đang nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên nghe được lái xe nhỏ giọng nói: "Tiên sinh, là phu nhân."
Anh mở mắt, nhìn về phía trước.
Mặt trời ngã về tây, ánh sáng màu quýt đã mang lại những hình ảnh như thơ như họa, đồng thời cũng kéo dài thân ảnh một đôi nam nữ, dáng người nam sinh thẳng tắp, toàn thân tràn đầy sức sống cùng khí tức thanh xuân, dáng người phụ nữ trẻ nhỏ nhắn xinh xắn, lúc mà nghiêng đầu cùng nam sinh nói chuyện, bên mặt cực đẹp, thấy thế nào, đây đều là một đôi người đẹp cảnh vui.