Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 12: Chương 12: Trong khi Chu Minh Phong vẫn bình tĩnh...




Các bị phụ huynh đều bị công việc quấn thân, cho dù có thời gian để tham gia họp phụ huynh, nhưng không có nghĩa là họ sẽ ngốc ở trường cả ngày học cả ngày, vấn đề lớn nhất đã được giải quyết, nên có mấy vị đã nói với giáo viên rồi về sớm, có người dẫn đầu đi trước, nên rất nhanh cũng có người làm theo, không bao lâu sau, trong phòng họp chỉ còn vài người lẻ tẻ.

Khương Tân Tân, Chu Minh Phong cùng một vị phụ huynh khác.

Vị này thấy hai người đều không muốn đứng dậy, tưởng hai vợ chồng muốn tâm sự, liền vội vàng cầm tập công văn đứng dậy, cười với Chu Minh Phong "Chu tổng, tôi cũng đi trước đây, đúng rồi, mấy ngày nữa công ty chúng tôi tổ chức tiệc, nếu như ngài đi, thì hãy nói với tôi, để tôi cho thư ký an bài."

Chu Minh Phong cũng đứng dậy, bắt tay với người kia, thái độ khiêm hòa "Hiện tại tôi chưa xác định được mình có thời gian hay không, nếu như không có thời gian, tôi sẽ để trợ lý đi."

Người kia rất vui, mặt mày hớn hở "Chu tổng ngài khách khí quá."

Khương Tân Tân chống cằm xem cảnh này.

Trong tiểu thuyết, Chu Minh Phong là người như thế nào, thì tác giả không có viết rõ, anh được ra sân, nhân vật này, chỉ để giải thích rõ tính cách của nam chính, đó chính là do gia đình ảnh hưởng đến cậu.

Chu Minh Phong rất bận, sự nghiệp rất bận, bề bộn nhiều việc nên anh không có thời gian quan tâm con trai.

Nếu như là Khương Tân Tân lúc mười mấy tuổi, nhất định rất theo phe nam chính, cũng sẽ phỉ nhổ Chu Minh Phong, không quan tâm sinh hoạt của con trai... Nhưng mấy năm xã giao gần đây, Khương Tân Tân lại nhớ tới mấy vị đồng nghiệp cùng các tiền bối, có người nào không giống Chu Minh Phong chứ?

Làm việc hơn 6 giờ là bình thường, khi có hạng mục khẩn cấp, tăng ca đến 12 giờ là chuyện bình thường.

Lượng công việc ở xã hội hiện tại rất cao, trừ phi không thể kiếm tiền, hay không biết kiếm tiền, tiền thuê phòng, thuê xe, còn tiền để con trai học trường luyện thi, người trưởng thành khi còn sống, vừa mở mắt thì hô hấp đã đòi tiền, cho nên, dù có phàn nàn như thế nào đi nữa, thì vẫn phải nhớ đến chuyện trên thân mình còn có gia đình, ai dám từ chức?

Mà Chu Minh Phong, hiện tại khẳng định sẽ không thiếu tiền, anh còn có một công ty lớn, thì mỗi ngày có biết bao nhiêu hạng mục, tiền này càng ngày càng nhiều, cho dù làm chuyện gì thì đều phải có người làm chủ, người này lại còn là Chu Minh Phong, nếu như anh lười biếng, nếu như anh cảm thấy tiền kiếm như vậy là đủ rồi, nhân viên công ty của anh, hay đối tác, rồi còn cổ đông sẽ có người đồng ý sao?

Công việc không phải muốn nghĩ là có, ông chủ cũng giống như thế không phải muốn nghỉ thì có thể nghỉ.

Sau khi Khương Tân Tân phản ứng lại, thì trong phòng họp chỉ còn cô và Chu Minh Phong.

Cô miễn cưỡng cổ vũ tinh thần.

Tưởng rằng Chu Minh Phong muốn thăm dò cô, ai ngờ đối phương chỉ nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cô, sau đó nói "Trở về đi."

Khương Tân Tân như được đại xá, lập tức đứng dậy, đi phía sau anh.

Hôm nay khối 11 họp phụ huynh, nên trường học quyết định cho tan học sớm.

Khương Tân Tân không đi song song với Chu Minh Phong, mà đi phía sau anh, không biết nội tình còn tưởng rằng cô là thư ký anh, sau khi đi vài bước, Khương Tân Tân chủ động gọi "Minh phong..."

Đây là cách xưng hô mà cô đã nghĩ mấy phút qua.

Gọi lão công, không bằng để cá mập ăn thịt cô, thực tế cô đối với một người xa lạ thì không thể gọi được.

Gọi uy, cô không có lá gan đó.

Cha nó? Thôi quên đi.

Vậy chỉ có gọi danh tự thì sẽ không mắc sai lầm.

Thân hình Chu Minh Phong dừng lại trước mặt cô, xoay đầu lại, thần sắc lạnh nhạt nhìn cô.

Cái này làm Khương Tân Tân thở dài một hơi, xem ra cô không có gọi sai, nếu là gọi sai, khẳng định anh sẽ nghi ngờ.

"Hôm nay khối 11 nghỉ sớm, anh hẳn là để lái xe đưa đến, bây giờ cả hai chiếc xe trong nhà đều ở đây, tôi nghĩ, tôi nên về trước để chuẩn bị cơm tối." Khương Tân Tân tự nhận lời nói này không có chút bắt bẻ nào, ngay từ đầu khi cô đối mặt với Chu Minh Phong đã không được tự nhiên, cô cảm thấy hành động của mình sẽ không để cho anh suy nghĩ nhiều, nên cô đã bình tĩnh lại không ít "Để Chu Diễn ngồi xe của anh trở về đi, cha con hai người cũng đã lâu không gặp nhau, hẳn là có rất nhiều chuyện muốn nói."

Chu Minh Phong ừ một tiếng, đây là đã tiếp nhận lời đề nghị của cô, anh lại ngước mắt lên nhìn cô "Cái kia cô vất vả."

Khương Tân Tân cười nói "Chuyện kia không khổ cực không khổ cực. " cô phất tay "Tôi đi về trước đây."

Ánh mắt Chu Minh Phong ôn hòa rồi gật đầu.

Phảng phất như ánh mắt khiến người khác phải áp lực của anh là do sự ảo giác của Khương Tân Tân, cô thoải mái mà đi xuống cầu thang cả người đều tản ra một cỗ khí phấn chấn đầy sức sống.

Khương Tân Tân đi về phía chỗ xe dừng lại, vừa đi vừa suy nghĩ, mặc dù trước đó cô không có biết anh, nhưng không phải là cô không nghe ngóng được, theo tin gần đây mà cô biết, trước đó rất nhiều người cùng với hai vị quản gia của Chu gia đều chưa từng nhìn thấy nguyên chủ.

Cô không có ngoại trừ khả năng là do Chu Minh Phong giấu quá kín, bất quá suy nghĩ kỹ một chút, thì sẽ cảm thấy khả năng này cực kỳ bé nhỏ, nhìn trình độ bận rộn của Chu Minh Phong liền biết, anh sẽ có thời gian qua Mỹ để yêu đương sao, sau đó còn làm tất cả mọi người kinh diễm?

Mặc kệ.

Cho dù là Chu Minh Phong phát giác được điều gì, thì cô cũng mặc kệ, cô không biết nguyên chủ có tính cách gì, mà người trong biệt thự Chu gia cũng không mấy hiểu rõ nguyên chủ, cô không biết phải bắt đầu từ đâu, cũng không biết bản mẫu ra sao? Để đến lúc Tứ Bất Tượng, còn không bằng tự mình tính, như suy nghĩ lúc trước của cô, nếu như Chu Minh Phong muốn cắt một miếng thịt trên người cô, thì cô cũng không thể chống trả được, còn không bằng —— có thể thoải mái ngày nào thì hay ngày đấy.

Khương Tân Tân không thèm đếm xỉa.

Sau khi Chu Minh Phong thấy cô ngồi vào trong xe, thì ánh mắt của anh bỗng nặng nề nhìn chiếc xe mà cô ngồi rồi đi, anh nói với người đang ngồi đợi trong xe "Gần nhất trong nhà có chuyện gì xảy ra sao?"

————

Trong lớp 11-3, không khí đầy sự vui mừng.

Thi cuối kỳ là cái gì, đối với bọn họ mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ, dù sao sau khi lên cấp 3, mỗi tháng đều phải làm bài kiểm tra, bọn họ đã rất quen thuộc rồi, nhưng lần này sau khi họp phụ huynh, trường học sẽ trực tiếp cho bọn họ nghỉ hè, vậy nên đã làm cho bọn họ có ảo giác được ăn tết.

Trong phòng học, có mấy nhóm bạn bè chơi thân đang thảo luận kỳ nghỉ này đi đâu chơi.

Có người muốn về nhà chơi game, có người đi hẹn nhau đi ăn, cũng có người đi dạo phố.

Bầu không khí náo nhiệt này, không hề hợp với Chu Diễn- người đang trầm mặc.

Vân Hinh đứng dậy chuẩn bị đi về phía cậu để an ủi, nhưng cậu đã đi rồi, đi ra khỏi phòng học rất nhanh.

Sau khi ra khỏi tòa dạy học thì Chu Diễn thấy xe của ba cậu, cậu mấp máy môi, không chờ cậu do dự, không chờ cậu chuẩn bị tư thái đi đến, thì chiếc xe limousine màu đen, đã mở cửa sổ ra, ở một khoảng cách xa, cậu nhìn thấy ba cậu đang nhìn về phía bên này.

Ba là người mà Chu Diễn sợ nhất, đồng thời cũng là người mà cậu sùng bái nhất.

Chu Diễn không thể khống chế nổi hai chân của mình, đi về phía chiếc xe.

Không đợi cậu đi tới gần chiếc xe, lái xe đã đi xuống mở cửa xe ra cho cậu.

Chu Diễn đành phải lên xe, xe Chu Minh Phong có tấm che cách âm, anh nghiêng người ấn cái nút, hàng ghế phía trước với hàng ghế sau tựa hồ như là hai thế giới cách biệt.

"Khỏi bệnh rồi?" Chu Minh Phong hỏi.

Chu Diễn gật đầu "Vâng."

Con trai 16 17 tuổi có tố chất cơ thể tốt, tối hôm trước phát sốt, thì một ngày sau cơ thể bình thường là điều hiển nhiên.

Chu Minh Phong không nói gì nữa. Quan hệ của hai cha con xác thực không phải rất thân cận, nhưng không giống như lời nói của người ngoài, hai người không có cãi nhau, Chu Minh Phong thân là cha, trong mắt người ngoài, ngoại trừ bận công việc ra, thì không có điều gì phải chỉ trích, sau khi ly hôn khoảng 6 năm mới tái hôn, trong vòng 6 năm này, bên cạnh anh không có bất kỳ một người phụ nữ nào. Chỉ vì để con trai ở trường học trôi qua dễ chịu, Chu Minh Phong đã quyên tặng 3 tòa nhà dạy học...

"Ba nhìn thành tích học tập của con rồi?" Một lúc sau, Chu Diễn hỏi.

Chu Minh Phong "Thấy rồi."

Thấy bộ dạng qua quýt mà của ba mình, Chu Diễn cảm thấy cậu sẽ tình nguyện để ba mắng cậu, đánh cậu, cậu thấy nếu làm như vậy thì tốt hơn lúc này.

Khi học cấp 2, thành tích Chu Diễn rất tốt, nhưng khi lên cấp 3, thành tích của cậu rớt xuống ngàn trượng, không hề chú ý nghe giảng, cũng không chăm chú ghi bài, các giáo viên đều tận tình khuyên, nhưng cậu vẫn luôn muốn làm theo ý mình.

Lúc đầu, Chu Diễn có thể vào trường công lập tốt nhất toàn thành phố.

Hiện tại Chu Diễn nhớ lại một chút, thì cậu không biết tại sao lúc trước mình lại làm như thế, chẳng lẽ chỉ vì muốn hấp dẫn sự chú ý của ba sao?

Cậu không nghĩ ra nổi, nên cậu vẫn cố chấp tiếp tục đi trên con đường này.

Cậu luôn chờ mong một ngày ba cậu đánh cậu, mắng cậu.

Biểu cảm Chu Diễn cứng đờ " Ba không tức giận?"

Chu Minh Phong tháo kính xuống, rồi lau kính nhè nhẹ, chỉ nói một câu "Con đã 16 tuổi."

16 tuổi không còn là một đứa bé, pháp luật đã quy định, khi đứa trê tròn 16 tuổi đã có thể biết trách nhiệm của mình, và có thể chịu hoàn toàn trách nhiệm hình sự.

"Con khác với những người khác, trước mặt con có rất nhiều con đường để lựa chọn, con có thể lựa chọn phấn đấu, biết mục tiêu cuộc sống của mình, cố gắng để trò giỏi hơn thầy, cũng có thể tùy tâm sở dục, chỉ cần không làm chuyện phạm pháp, cũng có thể dựa vào gia đình để sống an ổn hết đời. Hoặc là, con không có chọn bất kỳ một con đường nào cả, mà vẫn có thể sống tốt hơn bao người khác, đây chỉ là mấy điều kiện mà ba nói với con." Ngữ khí Chu Minh Phong trầm ổn "Con có thể lựa chọn con đường khác mà con muốn."

Chu Diễn ẩn nhẫn "Cho nên ba không quan tâm con sẽ trở thành hạng người gì?"

"Không phải là không quan tâm." Chu Minh Phong nói "Là không có cách nào nhúng tay vào, con hi vọng ta trở thành một người... Quan tâm sinh hoạt con, là một người cha đặt trước mục tiên cho con, ta nói cho con biết, ta sẽ không là người như thế. Mấu chốt là chính con muốn mình trở thành hạng người gì, con phải suy nghĩ cho kỹ."

Tâm của Chu Diễn hiện giờ như là đánh một quyền nên bông.

Anh âm thầm tức giận. Mà Chu Minh Phong vẫn rất bình tĩnh.

Chu Diễn nhớ tới ước mơ ngốc nghếch hồi 8 tuổi của mình, cậu hi vọng có một thần tiên đến bên cạnh cậu, rồi biến chú Lưu ở nhà bên cạnh trở thành ba cậu.

Sẽ tức giận, sẽ thẹn quá hoá giận, sẽ đánh cậu cho dù cậu không có làm gì.

————

Khương Tân Tân trở về nhà sớm, lúc lên lầu thì nhìn thấy quản gia cùng người làm đang chuyển vali.

Chiếc vali màu đen, cô đoán chắc chắc là của Chu Minh Phong.

Chu Minh Phong hôm nay trở về quá đột ngột, mà bên trong phòng ngủ cô đã độc chiếm hơn nữa còn có cả đồ đạc của cô, cô nghĩ nghĩ, vội vàng nói với quản gia "Vương tẩu, cất vali vủa ba Chu Diễn vào phòng sau, dì nhớ đổi ga giường cùng vỏ chăn, còn có, thời điểm cất vali không nên làm quàn áo của tôi rối loạn."

Hôm nay Chu Minh Phong trở về, phòng ngủ lớn sẽ không còn là của cô nữa.

Quản gia sửng sốt.

Bởi vì ông đột nhiên không nhớ nổi, rốt cục thì để vali ở phòng nào.

Đôi khi con người sẽ hoài nghi ký ức của mình, tựa như lúc này Dương quản gia không thể xác định được trong điện thoại, tiên sinh nói để ở một phòng khác ở tầng 2, hay là để ở phòng ngủ của phu nhân ở tầng 3...

Bất quá phu nhân nói như vậy, khẳng định là vali để ở phòng ngủ.

Nghe phu nhân!

————

Tác giả có lời muốn nói:

Khương Tân Tân: Thần tiên đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.