Trước tết đoan ngọ mấy ngày Hà Hiểu Vân lên núi một chuyến, không hái được bao nhiêu rau dại nhưng lại phát hiện một cây dương mai* không chủ.
*杨梅树
Qủa dương mai dại kích thước không lớn, chỉ lớn chừng đầu ngón tay cái, đỏ tươi trên cành làm người ta vừa nhìn đã ứa nước miếng.
Ở dưới thấp đã bị người hái hết, cô leo lên cây hái mấy quả vừa lớn vừa đỏ, cầm lấy một quả thổi thổi hai cái liền không kịp chờ đợi mà bỏ vào miệng, một giây sau mặt cô lập tức dúm dó nhăn nhúm.
Thật sự là quá chua.
Khó trách còn rất nhiều quả ở trên cây, hễ mà ngon hơn một chút thì đã không tới lượt cô.
Nhưng dù sao cũng là hoa quả duy nhất mà bữa giờ ăn được nên Hà Hiểu Vân vẫn nhăn mặt nuốt hết. hạt dương mai cũng không phun ra, theo cách nói của người xưa thì dương mai là tính nóng, chỉ có nuốt luôn hạt thì mới không bị nóng trong người.
Cô ăn hết một quả cũng không dám ăn nữa, nhưng thấy quả đỏ rực thì lại không nỡ, cuối cũng vẫn hái đầy một túi áo mang về nhà.
Vương Xuân Hoa đang gói bánh chưng, mặc dù còn mấy ngày nữa mới tới đoan ngọ nhưng hôm đó trung học ở công xã không nghỉ, sợ con trai út không ăn kịp bánh chưng nên bà gói trước, đợi trưa Ngụy Kiến Hoa về thì cho cậu ấy mang mấy cái tới trường.
Lúc Hà Hiểu Vân cầm dương mai bước vào cửa sân thì Ngụy Viễn Hàng đang chổng mông chơi bùn trong vườn, Ngụy Kiến Vĩ trong sân chẻ củi, một lát dùng để nấu bánh chưng.
Ánh mắt cô quay một vòng, cười tủm tỉm đi về phía Ngụy Kiến Vĩ, lấy một quả dương mai từ trong túi ra đưa tới trước mặt anh, "Cho anh."
Ngụy Kiến Vĩ ngừng công việc trong tay, nhìn dương mai trước mặt lại nhìn bộ dáng hớn hở của cô, nhất thời không nhúc nhích.
Ngụy Viễn Hàng ở bên cạnh thấy cảnh này vội vàng chạy tới, hiếu kỳ hỏi: "Là gì vậy gì vậy? Mẹ con cũng muốn ăn!"
Thằng bé kéo ống tay áo Hà Hiểu Vân, dùng sức nhón chân lên nhìn.
Sợ bị Tiểu Bàn Tử làm lộ sơ hở nên Hà Hiểu Vân không để ý tới thằng bé, nhét quả dương mai vào trong miệng Ngụy Kiến Vĩ, cô nghĩ đối phương sẽ không để cô thực hiện được, không nghĩ tới anh lại thực sự há miệng ra.
Cô hơi kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng đắm chìm trong chờ mong coi anh xấu mặt, chờ anh chua nhe răng trợn mắt, nhìn xem còn giả tạo ra vẻ chính trực nhưng thực chất xấu xa này nữa không!
Nhưng cô trơ mắt nhìn anh nhai mấy cái rồi nuốt dương mai xuống, biểu cảm lại không thay đổi chút nào.
"Hửm?" Hà Hiểu Vân hoang mang nhíu mày lại, nhìn anh rồi lại nhìn dương mai trong túi áo, sao lại như vậy? Quả đó của anh ta không chua sao? Chẳng lẽ do cô không may mắn nên ăn phải quả chua?
Ngụy Viễn Hàng đã vội đến độ nhảy tưng tưng: "Mẹ thiên vị, chỉ cho ba ăn!"
Hà Hiểu Vân đang nghi ngờ đâu, nghe thấy vậy thì liếc thằng bé một cái, trong lòng tự nhủ vừa lúc lấy con làm thí nghiệm, đây là do chính Tiểu Bàn Tử con tự tìm đó, lát nữa chua khóc thì đừng có trách mẹ thiên vị nữa à nha.
Cô chọn lấy quả đỏ nhất cho Ngụy Viễn Hàng.
Đứa nhỏ nhận lấy vội vàng bỏ vào miệng, nhai một cái, nụ cười trên mặt đã tắt ngúm, lại nhai cái nữa, lông mày nhăn tít lại, nó lại không từ bỏ, nhai thêm cái nữa, cả khuôn mặt đều bắt đầu vặn vẹo, rốt cục cũng nỡ nhả dương mai ra, kêu to: "Ai da không ngon không ngon gì hết!"
Hà Hiểu Vân vốn là muốn xem Ngụy Kiến Vĩ làm trò cười, không nghĩ tới lại nhìn được của thằng bé, nghĩ lại biến hóa thay đổi trên khuôn mặt nó vừa nãy cô liền cười nắc nẻ.
Vương Xuân Hoa nghe thấy tiếng kêu của Ngụy Viễn Hàng thì từ phòng bếp đi ra, thấy cháu trai mặt đỏ bừng vừa kêu vừa nhảy, con dâu lại ở một bên cười nghiêng ngả, ngay cả con trai cũng đang mỉm cười.
Bà khó mà nói con dâu, với con mình thì không cần khách khí, lập tức mắng: "Bao lớn rồi còn lừa đứa nhỏ chơi, mau chẻ củi cho xong đi, mẹ phải dùng liền đó!"
Nói xong thì dắt Ngụy Viễn Hàng vào phòng bếp cho thằng bé một miếng mứt táo.
Hà Hiểu Vân nín cười, bên tai nghe được giọng Ngụy Viễn Hàng tội nghiệp lên án với bà nội mình, nói ba thật là xấu, không nói cho mình biết thật là chua. Cô lại không nín được cười, lại sợ bị Vương Xuân Hoa nghe thấy, nhỏ giọng nói với Ngụy Kiến Vĩ: "Có nghe thấy không, là anh xấu nhất, ngay cả con nít cũng lừa."
Đối với loại trả đũa này Ngụy Kiến Vĩ cũng chỉ có thể chịu thua.
Số dương mai còn lại được Hà Hiểu Vân rửa sạch đặt trên bàn Ngụy Kiến Vĩ. Trong bát sứ trắng để quả màu đỏ tươi, còn rất đẹp mắt, anh ta không phải có thể không biểu cảm ăn sao? Vậy thì ăn nhiều chút đi.
Linh hồn nhỏ bẻ của Ngụy Viễn Hàng bị chút tổn thương nên luôn dính lấy Vương Xuân Hoa, cho đến khi ăn cơm trưa mới lại tìm tới Hà Hiểu Vân.
"Mẹ, sâu con sao lại không nhúc nhích nữa?" Thằng bé bưng lấy cái hộp đựng ấu trùng.
Hà Hiểu Vân quan sát kỹ lưỡng một phen, sâu trong hộp đã lớn lên rất nhiều, màu cũng đổi thành màu xanh biếc, mập nung núc, mới nhìn thì hơi sợ, nhìn lâu lại có chút đáng yêu lạ lùng.
"Nó sắp kết thành kén, chính là xây một căn phòng bọc mình lại, sâu ở trong lén biến hình, mấy ngày nữa sẽ biến thành bướm bay ra ngoài." Cô giải thích cho đúa nhỏ.
Ngụy Viễn Hàng nói: "Tại sao phải lén biến hình, chúng ta không thể nhìn sao?"
"Không thể nhìn, nhìn nó sẽ xấu hổ, sẽ không thể biến thành bươm bướm được nữa."
"Ồ..." Đứa bé cái hiểu cái không gật đầu.
Hà Hiểu Vân bảo nó cất cái hộp đi, mấy ngày sau không nên động vào, chỉ chờ bướm bay ra là được.
Hôm nay là thứ bảy, Ngụy Kiến Hoa buổi chiều về nhà, Ngụy Viễn Hàng rất thân thiết với người chú này, vừa về đã quây quanh bên cạnh cậu.
Tính tình của Ngụy Kiến Hoa cũng trẻ con, lúc thì giơ đứa nhỏ vai giơ đi khắp nơi, lúc thì ném nó lên, cả sân đều là tiếng cười ha ha ha của Ngụy Viễn Hàng.
"Cẩn thận một chút, coi chừng ngã!" Vương Xuân Hoa không yên tâm.
Phùng Thu Nguyệt cười nói: "Kiến Hoa có chừng mực."
"Nó có mới là lạ." Vương Xuân Hoa nói, nhớ tới chuyện buổi sáng con trai thứ hai lừa cháu trai vẫn là nhịn không được nói, "Kiến Vĩ cũng đã bao lớn mà cũng vậy, bình thường nhìn rất chững chạc, trên thực tế còn ngây thơ đâu."
Hà Hiểu Vân lặng lẽ le lưỡi.
Bọn họ đang lựa đậu nành, lựa mấy hạt hư ra để tối ngâm một đêm, Vương Xuân Hoa tính mai làm chút đậu hủ.
Lựa đậu xong thì nhất thời cũng không có việc gì khác để làm, Hà Hiểu Vân về phòng đọc sách.
Chuyện cô đọc sách ngoài Ngụy Kiến Vĩ và Ngụy Viễn Hàng ra thì không có ai biết, Ngụy Kiến Vĩ không phải là người nói nhiều, đứa nhỏ thì căn bản là không hiểu. Bây giờ cách lúc khôi phục thi đại học còn rất sớm, Hà Hiểu Vân không muốn cho người khác biết tính toán của cô, dù cho sau này có người hỏi thì cô cũng chỉ nói mình bỗng có hứng thú đọc sách là được.
Không bao lâu sau Ngụy Viễn Hàng chơi đầu đầy mồ hôi chạy vào, tựa ở bên người Hà Hiểu Vân, "Mẹ ơi..."
Miệng cứ gọi cô nhưng cũng không nói muốn làm gì, nũng nà nũng nịu.
Cô biết đây là buồn ngủ, con nít vốn ngủ nhiều thằng bé sáng lại dậy sớm, mỗi ngày chạy đi chơi khắp nơi, tinh lực tiêu hao cũng lớn, gần như chiều nào cũng phải ngủ một lát.
Tìm cái khăn lau sạch sẽ mồ hôi trên người Ngụy Viễn Hàng xong Hà Hiểu Vân ôm thằng bé lên giường, đắp kín mềm, một tay vỗ nhè nhẹ lên chăn.
Ngụy Viễn Hàng rất nhanh thì díu mắt lại, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Hà Hiểu Vân ngồi bên giường đọc sách, Ngụy Kiến Vĩ cách xa hơn một chút, ngồi trước bàn, đầu hạ gió từ ngoài cửa thổi tới, thoải mái dễ chịu mà yên tĩnh.
Đứa nhỏ trong giấc mộng bỗng nhiên phát ra mấy tiếng vô nghĩa, Hà Hiểu Vân tập trung lắng nghe, phát hiện thằng bé nói lại còn là "Thật chua thật chua..."
Cô không khỏi quay đầu nhìn Ngụy Kiến Vĩ, anh vừa lúc cũng nhìn lại, hai người nhìn nhau một lát, "Phù ha ha ha..."
Hà Hiểu Vân không nhịn được lại cười.
Khóe miệng Ngụy Kiến Vĩ cười nhẹ, trong mắt cũng có ý cười.
"Nhị tẩu cười gì vậy?" Ngoài cửa bỗng nhiên thò cái đầu vào, Ngụy Kiến Hoa đi đến, "Tiểu Hàng đâu ạ?"
"Nó mới vừa ngủ." giọng Hà Hiểu Vân còn mang ý cười.
Ngụy Kiến Hoa ồ một tiếng, nhỏ giọng nói, "Nãy em nghe thấy chị dâu đang cười, có chuyện gì buồn cười vậy?"
Nếu chỉ có chị dâu cười thì cậu sẽ không hiếu kỳ như vậy, mấu chốt là nhị ca thế nhưng cũng đang cười, vậy thì đáng nói.
Cậu chưa dứt lời, vừa nhắc tới thì Hà Hiểu Vân lại muốn cười, lại chỉ nói: "Hỏi anh cậu đi."
Trong lòng Ngụy Kiến Hoa thầm ngạc nhiên, khi nào thì nhị tẩu lại có vẻ mặt dịu dàng như vậy khi nói tới nhị ca? Lần trước về cậu đã phát hiện không khí giữa họ thay đổi rất nhiều, không nghĩ tới mấy ngày không gặp lại có tiến triển.
Lúc cậu mới vào đã nhận ra giống như mình vừa vào liền trở thành người dư thừa nhất trong phòng. Nhị tẩu cười, nhị ca cũng cười, chỉ có cậu hiếu kì vò đầu bứt tai.
Cậu không khỏi tới bên cạnh Ngụy Kiến Vĩ: "Anh, nói em biết chút đi."
Ngụy Kiến Vĩ con mắt cũng không nhìn cậu, hỏi: "Chú có việc?"
Ngụy Kiến Hoa không khỏi lén bĩu môi, nhìn bộ dạng lãnh khốc vô tình này của nhị ca với mình xem, thái độ như với kẻ thù tựa gió thu cuốn hết lá vàng này, đãi ngộ khác biệt thì cũng thôi đi, đáng hận nhất là còn không thèm che giấu!
Nhưng cậu cũng không dám phàn nàn, đàng hoàng nói: "Em tới mượn anh cuốn sách."
Ngụy Kiến Vĩ kéo ngăn kéo ra cho cậu tự tìm.
Sách tìm thấy rất nhanh, nhưng Ngụy Kiến Hoa còn không nỡ ra ngoài, lề mà lề mề, tìm chuyện để nói, "Chị dâu, chị đang đọc sách gì vậy?"
"Đọc chơi chơi thôi, " Hà Hiểu Vân cười nói, "Lần trước nhìn thấy mấy cuốn chỗ nhị ca cậu, lúc nhàm chán giết thời gian cũng rất tốt."
Ngụy Kiến Hoa cũng không muốn tiếp tục biểu thị ngạc nhiên nữa, nhị tẩu luôn vô cùng mạnh mẽ thế nhưng lại đọc sách như thanh niên có văn hóa, mà nhị ca coi sách như bảo bối, ngay cả cậu mỗi lần mượn nhiều nhất cũng chỉ mượn được một quyển lại có thể cho nhị tẩu tùy ý xem, thế đạo này là thế nào?
Cậu đang oán thầm bỗng ngẩng đầu nhìn thấy chén dương mai đỏ tươi ướt át trên bàn, hai mắt lập tức tỏa sáng, "Dương mai ở đâu vậy ạ?"
"Buổi sáng mới hái trên núi." Hà Hiểu Vân nói.
"Em ăn một quả được không?" Ngụy Kiến Hoa xoa tay xoa chân chực bốc.
Hà Hiểu Vân vừa muốn nhắc nhở cậu rất chua thì Ngụy Kiến Vĩ đã nhẹ gật đầu, còn nói: "Mùi vị cũng được."
Ngụy Kiến Hoa nghe vậy tuyệt không nghi ngờ, tiện tay cầm lấy một quả thảy vào miệng, nháy mắt mặt của cậu liền nhăn quéo.
Hà Hiểu Vân nín cười vô cùng vất vả.
"Nhị ca, chúng ta chính là anh em ruột, sao anh có thể như vậy ——" Ngụy Kiến Hoa lên án.
Ngụy Kiến Vĩ vô tình: "Nói nhỏ một chút."
Ngụy Kiến Hoa cực kỳ tủi thân.