Bởi vì muốn mời chiến hữu Ngụy Kiến Vĩ ăn cơm nên ngày hôm sau trên bàn cơm Hà Hiểu Vân liền đề cập với anh chuyện này.
“Trong nhà nên thu xếp cũng thu xếp xong, em nghĩ mời mọi người đến ăn một bữa cơm để làm quen một chút, miễn cho sau này trên đường gặp mà ngay cả chào hỏi cũng không biết ai.”
Ngụy Kiến Vĩ hơi nhíu mày, nếu chỉ là chiến hữu của anh thì anh khẳng định nói không cần mời bọn họ, nhưng Hà Hiểu Vân còn nói người nhà của họ, nghĩ đến sau này ở trong khu nhà sẽ có lui tới, phụ nữ các cô cũng phải liên hệ, nếu như hợp nhau thì còn cô còn có thể kết giao được mấy người bạn để đỡ nhàm chán.
Vì thế anh gật đầu: “Vậy thì mời bọn họ ăn ở tiệm cơm đi.”
Hà Hiểu Vân cười nói: “Đã là bạn bè thân thiết thì mời bọn họ ở nhà mới đủ thành ý. Mà các anh mặc quân trang, nếu như đi tiệm ăn bị người khác nhìn thấy thì ảnh hưởng cũng không tốt.”
“Một mình em bận không xuể.” Ngụy Kiến Vĩ nói, anh cũng không muốn cô khổ cực nấu cơm cho người khác ăn.
“Anh đừng có coi thường em,“ Hà Hiểu Vân đắc ý: “Nhà chúng ta vào ngày mùa một mình em nấu cơm cho sáu bảy người, huống hồ tới lúc đó các chị dâu khẳng định cũng sẽ giúp đỡ em.”
Ngụy Kiến Vĩ vẫn không tình nguyện lắm, lại đề nghị: “Anh đi tiệm cơm đặt trước mấy món mang về?”
“Ai nha, anh nghe em đi, “ Hà Hiểu Vân nói, lại nói giỡn, “Ít nhiều cũng để chiến hữu anh nếm thử tài nấu nướng của em, đến lúc đó để người ta hâm mộ anh.”
Nhưng Ngụy Kiến Vĩ chính là không muốn để cho người khác nếm tài nấu nướng của cô, thấy cô kiên trì chỉ đành phải đồng ý, lại nói: “Không cần làm quá nhiều đồ ăn.”
“Nhìn không ra anh lại là đồ quỷ hẹp hòi.” Hà Hiểu Vân buồn cười.
Sau khi quyết định với Ngụy Kiến Vĩ xong cô lại tìm Hứa Lan Hương nghe ngóng, dù sao thì Ngụy Kiến Vĩ chỉ hiểu biết chiến hữu của anh, mà người nhà của bọn họ thì vẫn là Hứa Lan Hương rõ ràng hơn.
Nghe được suy nghĩ của cô Hứa Lan Hương cười nói: “Việc này em hỏi chị là đúng rồi. Lão Ngụy nhà em với lão Vương nhà chị giống nhau, quan hệ tốt chỉ mấy người kia. Người nhà lão Lâm không đi theo quân, còn có hai nhà lão Triệu và lão Trương ở lầu trên. Em mới tới hai ngày nên chị còn chưa có cơ hội giới thiệu mọi người quen biết, còn những người khác thì không cùng một đường với chúng ta, bình thường gặp thì cười chào hỏi là được rồi, không cần mời bọn họ ăn cơm.”
Hà Hiểu Vân không nghĩ tới tòa nhà nho nhỏ này cũng chia nhóm ra chơi với nhau.
Hứa Lan Hương lại nói: “Về phần đứa nhỏ thì nhà chị ba đứa, lão Triệu và lão Trương mỗi nhà hai đứa, thêm nhà em nữa là tám. Mặc dù nói con nít không cần lên bàn, nhưng đến lúc đó chắc chắn ầm ĩ, trong lòng em phải có chuẩn bị.”
Hà Hiểu Vân đều gật đầu, sau khi nghe ngóng xong thì cô liền bắt đầu lên thực đơn.
Ngụy Kiến Vĩ mấy người ngày mốt mới rảnh, vẫn còn thời gian hai ngày, nhưng cô rất coi trọng chuyện này, đây không chỉ là bắt đầu vòng xã giao của cô ở đây mà cung là vì không làm mất mặt Ngụy Kiến Vĩ.
Cô nằm dài lên bàn nghĩ thực đơn, Ngụy Viễn Hàng và Vương Đức Vinh ở bên cạnh chơi xếp gỗ. Tối hôm qua cô nói với Tiểu Bàn Tử có thể mời Vinh Vinh tới nhà chơi, không nhất thiết phải cứ chạy qua nhà người ta nên hôm nay sau khi ăn sáng xong thì thằng bé liền chạy qua cách vách mời người qua.
Nghĩ đến tối hôm qua cô lại nghĩ tới một chuyện khác xém chút làm cô không ngủ được, một tay vô thức sờ lên lỗ tai, chỗ đó giống như còn lưu lại một chút nóng hổi.
Cô thề lúc Ngụy Kiến Vĩ hôn ở nơi đó cô đã nghe được một tiếng chụt khẽ, còn có hơi thở ấm áp của anh phả lên lỗ tai...
Nghĩ đi nghĩ lại, cô lại muốn che mặt.
Lúc sáng cô cũng không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, kiến thiết tâm lý rất lâu, tự lừa gạt mình đã là mẹ đứa bé ba tuổi, sóng to gió lớn nào chưa thấy qua, chỉ là hôn lỗ tai một cái mà thôi, không phải việc gì lớn. Huống hồ ở thời đại kia của cô thì các loại quảng cáo 18+ bay đầy trời, càng mạnh bạo hơn cũng đã nhìn rồi, chút thủ đoạn này của Ngụy Kiến Vĩ thật đúng là không đáng để chú ý!
Cứ thuyết phục bản thận như vậy thật lâu mới có thể làm bộ như không có chuyện gì nói chuyện với đối phương.
Nhưng mà anh thì sao, nhìn thật giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Hà Hiểu Vân không khỏi nhếch miệng, vô duyên vô cớ hôn người ta là anh, mà giống như không có việc gì cũng là anh, làm hại cô ở đây phiền não, thật sự là đáng ghét.
Cứ rối rắm như thế hồi lâu, nhìn vào mấy tên món ăn lẻ loi trơ trọi trên giấy cô vội lắc lắc đầu, ném chuyện này ra sau ót, tiếp tục suy nghĩ thực đơn.
“Mẹ, mẹ xem có giống một cái xe lửa nhỏ không?” Ngụy Viễn Hàng bỗng nhiên nói.
Hà Hiểu Vân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hai đứa bé dùng xếp gỗ dựng lên một cái xe lửa nhỏ đơn giản, sau đó một đứa kéo phía trước, một đứa cẩn thận đỡ phía sau, miệng còn phát ra tiếng xe lửa khởi động ù ù.
Cô cười khích lệ: “Rất giống, hai con thật là giỏi.”
Hai đứa bé cực kỳ vui sướng, vô cùng hăng hái nói muốn làm một cái máy bay lớn.
Hà Hiểu Vân nhìn hai đứa một lát, bỗng có linh cảm, quay đầu viết lên giấy món sườn xào chua ngọt, món này chua chua ngọt ngọt, con nít hẳn sẽ rất thích.
Chờ chạng vạng tối Ngụy Kiến Vĩ trở về thì cô đã viết một danh sách dài trên giấy, nhưng mà có rất nhiều món chỉ là mới liệt kê ra chứ chưa xác định thực đơn cuối cùng. Cô tính chỉ làm ba món mặn ba món chay, mỗi món nấu nhiều một chút, sợ làm quá phong phú bị người có tâm biết được sẽ lấy chuyện này ra bắt bẻ, ảnh hưởng không tốt tới Ngụy Kiến Vĩ.
Thấy cô sầu não với cái thực đơn, Ngụy Kiến Vĩ lại đề nghị: “Cứ tới tiệm cơm đặt đồ ăn sẵn đi.”
Hà Hiểu Vân liếc anh một cái: “Có thời gian đó thì không bằng anh tới giúp em nghĩ ra mấy món.”
Anh liền đi qua, nhận lấy bút từ trong tay cô, xoẹt xoẹt đánh dấu mấy món: “Xong rồi.”
Hà Hiểu Vân giương mắt nhìn, cuối cùng đẩy anh: “Đừng làm loạn thêm.” Thật sự là không nên bảo anh tới giúp làm gì.
Cô tạm thời cất giấy bút trên bàn đi, chuẩn bị ăn cơm trước đã. Hôm nay không đi chợ mua đồ ăn nên chỉ dùng thịt khô mang từ nhà tới xào với rau, rồi nấu thêm canh.
“Chị dâu bảo ngày mai có phiên chợ, em dẫn Hàng Hàng đi xem với chị ấy một chút, mua trước chút rau chuẩn bị, nếu như có gì không đủ thì ngày mốt lại đi chợ mua thêm.” Trên bàn cơm cô nói với Ngụy Kiến Vĩ.
Ngụy Kiến Vĩ gật đầu: “Một lát anh lấy tiền cho em.”
“Chỗ nào cần đâu, hôm qua anh đưa em nhiêu đó là đủ rồi, mà trước đó anh về nhà cho em tiền sinh hoạt vẫn còn rất nhiều đâu.”
Ngụy Kiến Vĩ lại nói: “Vốn là định đưa cho em, sau này đều để chỗ em.”
Hà Hiểu Vân đang định hỏi sao lại để chỗ em? Sau đó bỗng nhiên nghĩ ra, đây có phải là ý nộp thẻ lương mà người đời sau nói không?
Cô cảm giác như tim mình nhảy lên một cái, nhất thời ngại nói chuyện, ăn mấy miếng cơm mới nhớ ra: “Chỗ mẹ...”
Trước kia tiền trong nhà đều là Vương Xuân Hoa quản, bọn họ bây giờ mặc dù đi theo Ngụy Kiến Vĩ nhưng vẫn còn chưa chia nhà, tiền để ở chỗ cô không biết người trong nhà có nghĩ gì không.
“Lần trước ở nhà anh đã nói với mẹ, mẹ đồng ý.”
Hà Hiểu Vân không ngờ tới khi đó anh đã nghĩ sâu xa đến vậy.
Cô nghĩ nghĩ, nói: “Vậy thì hàng tháng cũng nên gửi chút tiền về nhà.”
Điều kiện trong nhà không phải quá dư dả, người lại đông, gần đây còn mới có thêm một đứa bé, chỗ cần tiêu tiền không ít.
Ngụy Kiến Vĩ: “Ừ, em quyết định là được.”
Sau bữa cơm tối anh quả thật lấy ra chìa khóa tủ, trao quyền lực tài chính trong nhà vào tay Hà Hiểu Vân.
Hà Hiểu Vân thế mới biết, tiền lương tháng của anh còn rất nhiều, tới chín mươi đồng.
Nhưng mà đây là anh nỗ lực hơn mười năm mới có. Tân binh mới vào bộ đội không có tiền lương, chỉ có trợ cấp, một tháng sáu đồng, cơm nước và quần áo bộ đội phụ trách. Đợi sau khi thăng chức mới có tiền lương, mà lúc này thì cơm nước quần áo đều phải dựa vào bản thân mình.
Ngụy Kiến Vĩ lúc trước ăn ở nhà ăn bộ đội, tiền ăn theo tiêu chuẩn một ngày bốn mao rưỡi, một tháng cỡ mười lăm đồng. Trang phục từ áo khoác ra thì đều phải mua, bình thường anh huấn luyện nên vải mòn khá nhanh, phần chi tiêu này cũng không ít. Lại thêm mỗi tháng mua chút đồ dùng hằng ngày, viết thư về nhà hoặc chiến hữu nào gia cảnh đặc biệt khó khăn thì cũng cần giúp đỡ một chút, cho nên một tháng cũng không dư nhiều.
Tiền trước đó khi về nhà anh đã giao cho Vương Xuân Hoa, cũng cho Hà Hiểu Vân một phần. Lần này rời nhà ba bốn tháng, tích góp đều ở đây, có gần mười tờ đại đoàn kết, nhìn mà Hà Hiểu Vân mặt đỏ tim run.
Cô đặt số tiền đó vào trong ngăn kéo, lại bỏ cả tiền trên người mình vào, chỉ chừa chút tiền lẻ, sau đó cầm chìa khóa đi loanh quanh trong phòng, muốn tìm một chỗ giấu đi.
Không trách tâm tính tiểu thị dân này của cô được. Sau khi tới nơi này tiêu tiền đều là mấy phân mấy mao, còn chưa từng thấy nhiều vậy đâu, sao có thể không lo lắng cho được?
Ngụy Viễn Hàng ngẩng đầu lên thấy cô xoay quanh, một lát sau nghiêng đầu hỏi ba: “Mẹ đang làm gì vậy ba?”
“Con biết con sóc qua mùa đông không?” Ngụy Kiến Vĩ hỏi con trai.
Đứa nhỏ nghĩ nghĩ, nói: “Bà nội có nói, có phải là con chuột có cái đuôi rất lớn rất lớn không?”
Ngụy Kiến Vĩ gật đầu, tiếp tục nói: “Khi con sóc qua mùa đông sẽ ở giấu rất nhiều lương thực trong hốc cây, mẹ con bây giờ đang làm như thế.”
Ngụy Viễn Hàng duỗi cổ quan sát mẹ, hơn nửa ngày sau nghi ngờ nói: “Nhưng là mẹ không có cái đuôi.”
Hà Hiểu Vân nghe thấy được, tức cười nói: “Đừng nghe ba con nói bậy, ba mới có cái đuôi.”
“Mẹ có.”
“Ba mới có!”
“Mẹ có.”
“Ba có một đống cái đuôi!”
Hai người lớn ngây thơ làm cho Ngụy Viễn Hàng vội vàng muốn chết, nhìn mẹ rồi lại quay đầu nhìn ba. Sau khi nhìn một lúc thì tức giận rút ra kết luận: người lớn đều là lừa đảo, ba mẹ đều lừa mình chơi.
Giấu kỹ chìa khóa rồi Hà Hiểu Vân lại ngồi vào bàn bắt đầu ghi chép sổ sách. Hôm qua trên đường vé xe bốn mao, thịt heo tám mao, cá năm mao, trứng gà một đồng hai... ngay cả mấy cọng hành lá ba phân tiền cũng ghi hết vào.
Ngụy Viễn Hàng đã ngủ, Ngụy Kiến Vĩ ngồi bên cạnh cô đọc sách.
Chẳng qua, sách trong tay thời gian thật dài cũng không lật qua trang khác, ánh mắt dừng ở trên người cô, nhìn cô lúc thì nhíu mày, lúc thì chống má, có khi nghĩ không ra còn buồn rầu lấy đầu bút đâm đâm môi mình, đôi môi vốn hồng hào căng bóng bị đâm càng thêm mọng.
Hà Hiểu Vân nửa ngày sau mới phát hiện ánh mắt anh, nghĩ tới phiền não buổi chiều của mình thì cảm thầy không thể để anh dắt mũi dẫn đi, vì thế ráng nâng lên khí thế, mở to hai mắt nhìn thẳng vào anh, miệng còn không khách khí hỏi: “Anh nhìn cái gì?”
“Nhìn em.” Ngụy Kiến Vĩ rất thành thật.
Hà Hiểu Vân cao ngạo hếch cằm, “Người nhìn em có rất nhiều, anh muốn nhìn thì nhìn kỹ một chút.”
Nghe vậy thì Ngụy Kiến Vĩ hơi nhướng mày lên, đưa tay ra sờ nhẹ vào mặt cô, hỏi: “Như vậy thì sao?”
Lòng bàn tay anh dày rộng ấm áp, rõ ràng nhiệt độ không cao lắm nhưng Hà Hiểu Vân lại cảm thấy lòng mình nóng hôi hổi.
Nhưng cô vẫn làm ra điệu bộ khinh thường: “Này có là gì?”
Ngụy Kiến Vĩ không nói lời nào, chỉ nhìn cô, ánh mắt như đang nói, đã như vậy thì em làm cái lợi hại hơn xem.
Cô nhất thời nghĩ không ra có thể làm sao lợi hại hơn, nhưng nếu là không làm chút gì thì sẽ bị anh coi thường, như vậy sao được?
Tuy cảm thấy bản thân trong vô thức đã thành con vịt bị đưa lên thớt, nhưng mà thua người không thua khí thế, Hà Hiểu Vân dâng lên khí thế giậm chân một cái, nửa người trên chồm qua mặt bàn, chụt một cái lên môi anh, sau khi lui về cố gắng không để cho mình đỏ mặt, gắng gượng giả bộ không thèm để ý chút nào, còn nói: “Này còn tạm được.”
Chỉ là sau khi nói xong, không đợi Ngụy Kiến Vĩ nói gì cô đã không dám nhìn anh, vùi đầu vào trong cuốn sổ, giả bộ rất chăm chú.
Cô có thể cảm giác được ánh mắt Ngụy Kiến Vĩ dừng trên người mình, hồi lâu sau mới rời đi.
Qua cả buổi sau cô mới dám vụng trôm liếc anh một cái, thấy anh mặc dù đang đọc sách nhưng một bàn tay lại vuốt ve bờ môi, khóe môi còn cong cong, không hiểu sao lại cảm thấy mình giống như bị lỗ.
Ai da, yêu đương thật là phiền mà...