Địa phương này là nơi buôn bán giao dịch lớn nhất lục giới, gọi là Linh Vực, nằm ở nơi tiếp giáp hai giới yêu ma.
Vạn năm trước Ma Giới sáng lập Linh Vực, vốn muốn đem lại lợi ích cho Ma tộc. Sau đó lục giới ký hiệp ước hòa bình, hiện tại Linh Vực cũng cho phép nơi khác qua lại.
Linh vực bán rất nhiều thứ, từ đồ nhỏ như tiên dược, bùa chú, đến vật lớn như binh khí, linh sủng vân vân, đầy đủ mọi thứ, ngay cả lò luyện đan cũng có người bán.
Dĩ nhiên tiến vào linh vực cũng có một điều kiện tất yếu -- lệnh bài thông hành.
Không có lệnh bài, coi như Thiên Đế tới cũng không có khả năng làm gì.
Chợ mới sớm đã mở, đường phố nhộn nhịp, chỉ thấy toàn người đi lại.
Một đại thúc râu quai nón xách mấy cái lồng sắt, tìm gian hàng trống ngồi xuống. Đại thúc này là khách quen ở Linh Vực, thường xuyên bắt một ít linh sủng tới bán.
Đại thúc bán phù kiếm bên cạnh nhìn sang, “A Lực, gần đây lại bắt được con vật nào tốt?”
Râu quai nón dương dương đắc ý vén miếng vải đen che lồng sắt lên.
Đại thúc ôi chao một tiếng, “Con mèo này thật là đẹp.”
Hắn tấm tắc thở dài nói, “Nhưng đáng tiếc chỉ là một vật phàm, một con mèo phàm trần thì đáng giá bao nhiêu?”
Ở thế giới thực lực vi tôn này, sủng vật cũng phân đẳng cấp.
Có loài sủng vật để chiến đấu, có thể cùng chủ nhân sóng vai tác chiến, cũng có sủng vật chỉ để nhà giàu chơi đùa, thưởng thức
Chẳng hạn như con mèo trước mắt này
Râu quai nón lắc đầu một cái, “Con mèo này thông minh lắm nhé.”
Đại thúc không tin: “Một con mèo phàm, thông minh lanh lợi có ích gì?”
Có chút tiền thừa đó, còn không bằng mua ít bùa chú bảo mệnh.
Đúng lúc ấy, đối diện một nam một nữ đi tới gian hàng của Râu quai nón, hai người nhan sắc đều cực phẩm, bọn họ mặc hắc bào, viền cổ áo thêu hoa văn màu vàng kim.
Là người của ma tộc.
“Mèo này của ngươi bao nhiêu tiền?”
Nữ ma sứ mở miệng hỏi.
Râu quai nón đưa ra năm ngón tay, “Năm mươi ma châu.”
Trong phạm vi Lục giới, mỗi giới tiền giao dịch cũng không giống nhau. Nhân giới là tiền vàng, Ma giới là ma châu, tiên giới là linh thạch.
Linh vực từng là địa bàn của Ma giới, đương nhiên phải dùng ma châu.
Chẳng qua sau khi Lục giới ngừng chiến, để cho tiện cho việc giao dịch, chủ nhân Linh Vực cố ý thiết lập hệ thống quy đổi tiền tệ, có thể dùng linh thạch đổi ma châu.
Đây chẳng qua chỉ là một con mèo phàm trần, chủ quán vậy mà lại đòi năm mươi ma châu.
Nữ nhân áo đen có chút do dự.
Râu quai nón lại nói: “Cô nương, ngươi chớ nhìn con mèo này chỉ là một vật phàm, nó thông minh lanh lợi, mấy lần thiếu chút nữa ta còn để nó chạy mất.”
“Ồ?”
Nữ ma thấy hứng thú, nàng chạm một cái vào đầu mèo con đang ngủ say trong lồng
Con mèo này sinh ra cũng không tệ lắm, trên trán có vết hình mặt trăng khuyết, nhưng bẩn quá, không biết màu lông là trắng hay là xám.
Râu quai nón dưới tình thế cấp bách, đập một cái vào người con mèo, Mèo con mở ra đôi mắt xanh thẳm, hung ác trừng mắt nhìn râu quai nón.
Ngay sau đó, hắn cầm ra một cái gậy ngắn màu xanh, phía trước cây gậy buộc một quả cầu lông màu xám tro, trong quả cầu đặt một cái chuông, nó lắc lư phát ra âm thanh leng keng vang dội.
Râu quai nón cầm gậy chọc mèo quơ quơ trước mặt mèo con.
Trong mắt Bé mèo thoáng qua một tia khinh thường, chỉ là một loài động vật hai chân mà thôi.
Nàng cao lãnh liếc nhìn râu quai nón một cái, liền nằm bò về trước, hoàn toàn không để ý tới.
Râu quai nón nóng nảy, vội vàng nói: “Nếu mày còn như vậy, ngày mai ta mang mày trở lại rừng sâu, để cho những con chó sói kia tha mày đi.”
Mèo con dường như nghe hiểu lời hắn nói, vô cùng qua loa lấy lệ quơ lấy quả cầu.
Nữ ma sứ bị động tác của Mèo con chọc cười.
“Được, ta mua.”
Nàng lấy ra ma châu từ trong túi, đưa cho râu quai nón.
Râu quai nón cười tươi như hoa, “Đa tạ cô nương.”
Mua được Mèo con, đi qua một đoạn, nam nhân đồng hành mở miệng nói, “Mèo này nhìn một cái là biết vật phàm, không có chút linh khí nào, ngươi mua nó làm gì?”
“Mấy ngày trước linh xà của Tôn chủ chết rồi, đương nhiên tặng cho hắn đổi trò vui khác.”
Nữ ma sứ chạm một cái lên đầu mèo con, “Nói không chừng con mèo phàm này lại khiến Tôn chủ thích”
...
Thi Miểu vùi mình trong lồng sắt, đôi mắt mèo xanh thẳm đánh giá Linh Vực.
Từ trong miệng hai vị Ma tộc, nàng không khó để biết được, lúc này nàng bị đưa đến trong tay của mội vị gọi là “Ma tôn”
Thời điểm chuyển kiếp đến dị thế ngày thứ 10, nàng đã hoàn toàn chấp nhận mình biến thành một con mèo.
Nàng chỉ ước mơ một điều mà thôi, vậy mà thật sự thành sự thật.
Mười ngày trước, Thi Miểu vẫn còn là một nhân viên văn phòng quần quật làm thêm giờ đến rạng sáng. Nàng mỗi ngày làm việc vất vả, cả năm không có lấy một ngày nghỉ, sống như một người máy. Nàng có một cô bạn thân thích đăng video về mèo, nuôi một con mèo nổi tiếng siêu cấp đáng yêu.
Bạn thân là một con sen điển hình, đối với mèo so với ba mẹ mình còn tốt hơn, chính mắt thấy bạn tốt hèn mọn lấy lòng Hoàng thượng, nàng ngay lập tức cầu nguyện --
Hy vọng đời sau làm một con mèo, cái gì cũng không cần làm vẫn có người hót phân, chăm bẵm.
Sau đó --
Nàng tỉnh dậy thì thật sự biến thành mèo.
Người thứ nhất đảm nhận chức vụ hót phân là nữ nhi của Vĩnh Lâm quận quận trưởng.
Mấy ngày trước, nữ nhi quận trưởng vào kinh, trên đường gặp phải sơn tặc đánh lén, nữ nhi quận trưởng không có sao, nhưng nàng thì bị lạc.
Ở trong núi rừng lưu lạc mấy ngày, nàng đói đến ngực dán vào lưng, không chỉ như vậy, nàng còn phải tránh né chó sói hổ báo cùng mấy con rắn độc trong rừng. Ngay tại lúc này, nàng liền gặp người hót phân thứ 2, cũng chính là đại thúc râu quai nón.
Râu quai nón là một thương nhân buôn bán linh sủng, sau khi bắt được nàng, liền đem nàng đến Linh Vực bán.
Thi Miểu: “...”
Xem ra mèo con cũng không dễ dàng kiếm sống.
Thông qua mấy ngày quan sát, nàng phát hiện cái thế giới này chia làm thần, ma, yêu, tiên, quỷ, và người, tuy nhiên thần giới mấy triệu năm trước đã tận diệt. Hiện nay tiên ma yêu tam giới hình thành thế chân vạc, không thỏa hiệp, kiềm chế lẫn nhau, lục giới trái lại hòa bình yên ổn.
Linh vực nằm bên rìa Ma giới, nếu muốn chân chính tiến vào Ma giới, còn phải xuyên qua khu rừng dày đặc sương đen do Ma tôn bố trí
Trong rừng, sương mù dày đặc ma khí bao phủ, yêu thú hoành hành, cho dù Đại la kim tiên tới, cũng tốn không ít sức.
Dọc theo Hắc sơn ngàn dặm đi vào trong, sẽ gặp một con sông chảy xiết.
Nghe đồn, con sông này do vô số oán khí biến thành, một khi nhảy xuống, cũng sẽ bị vạn ma chiếm đoạt, ăn đến mảnh xương vụn cũng không còn. Ở đối diện con sông, là một dãy núi cao ngất, núi này được gọi là Hắc Vụ sơn.
Hắc Vụ sơn hàng năm bao phủ một tầng sương mù, cung điện của Ma tôn dần dần hiện ra trong mơ hồ, lộ ra một phần mái cong cong. Ma điện là địa phương cao nhất ở Ma giới, cũng là nơi ma khí thịnh nhất.
Thi Miểu bị hai vị Ma tộc này mang theo, đã tới dưới chân núi Hắc Vụ sơn.
Nơi này có không ít ma binh trấn thủ, đội ngũ chỉnh tề có thứ tự.
Hai vị ma sứ địa vị rất cao, thấy bọn họ ma binh cũng cung cung kính kính hành lễ.
“Tả Lệnh Sứ, lần này ngài lại mang cho Ma tôn sủng vật gì?”
Ma nhân đứng đầu hỏi.
Nữ ma sứ vén màn vải, “Là một con mèo phàm.”
Ma nhân kinh ngạc, “Con mèo phàm này có thể sống sót ở Ma giới sao?”
Nữ ma sứ: “Dù sao đều là cho Tôn chủ giải trí, chết thì mua thêm con nữa.”
Thi Miểu: “...”
Mạng của mèo thì không phải là mạng sao!
Nàng mang cái lồng đi về trước đưa ra, “Trước tiên mang Mèo con tắm rửa sạch sẽ, đợi một lúc rồi đưa đến Ma điện đi.”
“ Vâng.”
Ma cung chia làm ba bộ phận: thượng, trung, hạ. Thượng tầng dĩ nhiên là tẩm điện của Ma tôn, trung hạ tầng là địa phương thị nữ thị vệ thường ngày hoạt động
Dĩ nhiên nếu không có ma tôn cho phép,nhóm ma sứ không thể tự tiện tiến vào thượng tầng.
Ma nhân nhận lấy cái lồng, đi tới chỗ hậu vệ thượng tầng.
Phục vụ Thi Miểu tắm là hai thị nữ Ma tộc khoảng 20 tuổi, y phục thống nhất là váy dài màu đen.
Dọc đường đi, Thi Miểu nghiêm túc quan sát một chút ma điện.
Rường cột chạm trổ, mái ngói cong cong, thật hùng vĩ rộng lớn.
Xem ra người hót phân thứ 3 thực sự là người có tiền.
Hai vị thị nữ Ma tộc một bên tắm cho Thi Miểu, một bên tán dóc.
“Cũng không biết con mèo này có thể sống bao lâu, ta còn nhớ lần trước con linh xà kia, không quá hai ngày đã chết, ôi, lúc chết trông thật thê thảm. Lúc bị đưa ra, da rắn cũng bị lột mất, máu chảy dầm dề.”
“Con linh xà đó chết như thế nào?”
“Hình như là chọc cho Ma tôn không vui, ngươi cũng biết tính tình Ma tôn, chọc tới ngài, còn có thể sống sao?”
“Điều này cũng đúng, trước kia Thanh Vũ các đắc tội Tôn chủ, bị Tôn chủ trực tiếp diệt tông môn, lửa thiêu ba ngày ba đêm, toàn bộ tông môn không một người nào sống sót, ngay cả sủng vật cũng không bỏ qua. Còn cả Linh Mạch tông nữa, máu chảy thành sông, không có một địa phương sạch sẽ, nghe nói bây giờ âm khí dày đặc...”
“Ôi chao, hy vọng con mèo này phúc lớn mạng lớn.”
“...”
Hai vị thị nữ oa oa nói về lịch sử tàn khốc của Ma tôn, không chút nào chú ý tới Mèo con trong tay đã sợ ngây người.
Xem ra người hót phân thứ 3 mặc dù có tiền, nhưng tính tình hung bạo tàn khốc.
Bình tĩnh.
Với sức hấp dẫn của một bé mèo con, chắc chắn có thể sống sót.
Tắm xong, thị nữ lau sạch Thi Miểu, lại dùng một thuật pháp không biết tên làm khô lông trên người nàng.
“Con mèo này trông thật đẹp.”
“Đẹp mắt có ích lợi gì?? Ngày trước có linh sủng nào xấu đâu? Có thể khiến ma tôn vui vẻ, sống được lâu mới tài.”
“Cũng đúng.”
“...”
Hai thị nữ vừa nói vừa đi đến tầng ba ma điện.
Bên ngoài cửa điện, một nam một nữ ma sứ canh giữ là hai người mới mang Thi Miểu trở về.
Thị nữ đem Thi Miểu giao cho nữ ma sứ, “Tả Lệnh sứ, con mèo này đã được tắm rửa sạch sẽ.”
Nữ ma sứ nhận lấy Thi Miểu, đẩy cửa đại điện tiến vào.
Thi Miểu tò mò nhìn xung quanh.
Ma điện khí thế hùng vĩ nặng nề, mái ngói mái vòm lần lượt xen kẽ giao thoa. Ma điện cao chừng mười thước, bốn cây cột chống đỡ ma điện đều dùng kim loại thếp vàng chạm trổ hai con hắc long sống động, thôn vân thổ vụ, uốn lượn quấn lên.
Ở giữa ma điện là một nam nhân mặc trường bào màu đen.
Hắn thoạt nhìn khoảng mười bảy mười tám tuổi, tóc dài xõa vai, da trắng đến gần như bệnh hoạn, ngũ quan tinh xảo, hốc mắt rất sâu, tròng mắt tựa như cánh hoa, màu sắc con ngươi cũng rất sâu, hấp dẫn người không ngừng đến gần.
Hắn đạp chân trần lên mặt đất, da trắng, áo đen, môi đỏ mọng tạo thành đối lập rõ ràng.
Thi Miểu nhan khống sợ ngây người.
Ma tôn này sao đẹp mắt thế!
Tôi có thể!
Tôi làm được!
Nữ ma sứ quỳ một chân xuống đất, “Tôn chủ, đây là linh sủng hôm nay mới mang về từ Linh Vực
Thiếu niên ma tôn quét mắt đến, “Mang lại đây.”
Thanh âm trong trẻo, sạch sẽ, không nhiễm bất kỳ tạp chất nào, như châu như ngọc, như âm thanh suối chảy róc rách, hết sức êm tai.
Nữ ma sứ đi lên trước, đặt Thi Miểu xuống đất.
Thiếu niên ma tôn từng bước từng bước đi tới, nhẹ bỗng, không một tiếng động.
Hắn ngồi xổm xuống, một đôi mắt hết sức xinh đẹp đánh giá nàng, con ngươi như bóng đêm cuồn cuộn, “Là một con mèo phàm trần.”
Hắn khẽ cười một tiếng, “Lần này thứ này có thể sống bao lâu?”
Thi Miểu nhớ tới chuyện hai vị thị nữ nói, tim đập rộn lên.
Wtf, con mèo đáng thương như nàng chưa kịp sống liền chết yểu.
Mỹ nhân quá là đẹp mắt, nhưng lại là một độc mỹ nhân.
Nữ ma sứ: “Nghe người bán linh sủng nói, con mèo này rất thông minh, đùa cũng rất vui. Thuộc hạ cũng tự mình chứng kiến.”
Nói xong, nàng mang gậy chọc mèo của Râu quai nón ra, lắc qua lắc lại trước mặt Thi Miểu.
Vì mạng nhỏ, nàng ra sức quơ quơ về phía gậy chọc mèo --
Thiếu niên ma tôn đưa ngón tay thon dài gõ một cái vào đầu Thi Miểu.
“Quả nhiên lanh lợi.”
“Vậy thì...”
Thi Miểu rất sợ hắn thả một câu nói: “Lôi ra chém“.
Thấy vậy, nàng vội vàng xoay người lộ ra cái bụng mềm mại, run run rấy rẩy, meo meo lấy lòng.
“Không cần chết.”
Hắn nhàn nhạt nói.