Xuyên Thành Mối Tình Đầu Của Nam Chính

Chương 25: Chương 25




Đến giờ, Hạ Nhiên vẫn chưa thực sự biết rõ về gia cảnh của Vân Hi. Chỉ biết cha anh ta là một sĩ quan đã về hưu vậy nên kiểm soát Vân Hi rất chặt chẽ. Sau khi đã lau hết mồ hôi trên mặt mình, Vân Hi quay sang hỏi: “Còn cậu? Về nước cũng được một tuần rồi, đã tìm được việc làm chưa?”

Hạ Nhiên không nói gì. Cô không muốn trả lời vấn đề này một chút nào. Nếu Vân Hi biết hiện tại mình vẫn chưa có việc làm thì mất mặt đến mức nào chứ? Với cái tính xấu của anh ta thì chắc chắn việc cô bị một công ty từ chối sẽ bị lan truyền đến cả giáo viên và bạn học.

Thấy Hạ Nhiên im lặng một hồi lâu, Vân Hi quay sang nhìn. Nhưng tầm mắt anh lại chỉ thấy một cô gái đang đứng ở bên đường. Cô gái ấy rất đẹp, mang theo một nét đẹp truyền thống – nét đẹp mà anh vẫn luôn si mê. Xe đã lướt qua bóng người con gái đó nhưng Vân Hi vẫn nhìn không chớp mắt. Đương nhiên, Hạ Nhiên đã thấy cái nhìn lộ liễu ấy. Cô hỏi: Cậu nhìn gì thế?”

Khi bóng dáng cô gái đã khuất, Vân Hi mới quay đầu lại trả lời: “Không có gì, chỉ là cảm thấy nơi này thật đáng sống.”

Hạ Nhiên nhún vai, đáp: “Chắc vậy.”

Một lúc sau, xe đã dừng lại trước cửa nhà cô. Vân Hi xuống xe, nhìn bao quát một lượt căn nhà rồi đánh giá: “Không tồi.”

Hạ Nhiên mỉm cười, mời Vân Hi vào nhà, theo lễ nghi lấy cho anh ta một cốc nước. Vân Hi tiếp tục nhìn xung quanh ngôi nhà, cất giọng cảm thán: “Cậu ở một mình trong căn nhà to thế này, chắc bất tiện lắm nhỉ?”

Nghe vậy, Hạ Nhiên cười khẩy: “Nói ý chính!”

Biết cô đã nhìn ra ý đồ của mình, Vân Hi liền nở nụ cười lấy lòng: “Được chứ?”

Hạ Nhiên lắc đầu. Cô không muốn sống cùng người lạ, đặc biệt là người khác giới. Trường hợp của Phong Lư chính là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Vân Hi cũng không quá ngạc nhiên khi bị từ chối. Anh và Hạ Nhiên dù sao cũng chỉ gọi là trên mức quen biết thôi, chuyện sống chung đâu có dễ dàng như vậy.

Nhưng nếu không được ở lại đây thì anh biết đi đâu chứ? Đâu thể ở khách sạn mãi, trở về nhà thì bị bố già bắt nhốt cho xem. Nhìn Vân Hi trầm tư ngồi bên cạnh, Hạ Nhiên đứng dậy, cô hỏi: “Trưa nay cậu muốn ăn gì? Tôi mời.”

Nghe Hạ Nhiên ngỏ ý mời cơm mình, Vân Hi lập tức mỉm cười tươi rói, dường như quên đi mọi muộn phiền ban nãy: “ Không ngờ cũng có ngày cậu tự giác mời tôi ăn.”

“Về nước rồi phải thay đổi cách sống chứ.” Hạ Nhiên thong thả trả lời, cô đi vào bếp: “Rốt cuộc cậu muốn ăn gì.”

Vân Hi cũng đi theo Hạ Nhiên, anh mở tủ lạnh. Trong này có đầy đủ mọi thứ như cái siêu thị mini vậy, Vân Hi thốt lên: “Wow! Tôi cứ nghĩ nhà cậu sẽ toàn đồ ăn liền giống hồi ở nước ngoài cơ.”

Hạ Nhiên không muốn nói thêm về vấn đề này, đống đồ này đâu phải là cô mua? Chỉ là ăn ké của người khác thôi. Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, Hạ Nhiên hơi nghi hoặc: “Ai đến giữa trưa nhỉ?”

Vân Hi cũng nghe thấy tiếng chuông, anh nhìn Hạ Nhiên đang bận liền xung phong: “Để tôi mở cửa cho.”

Dứt lời, anh vội chạy ra phòng khách. Nhìn qua bảng thông báo thì thấy một người đàn ông mặc vest lịch lãm đứng trước cửa. Không nghĩ ngợi gì nhiều, anh chỉ thông báo với Hạ Nhiên một câu rồi nhấn nút mở: “Là một người đàn ông.”

Hạ Nhiên nghe vậy liền rùng mình. Đừng nói là....

Người đứng trước cửa không mấy xa lạ - Phong Lư. Phong Lư đang cầm theo vài món đồ vừa mua ở siêu thị. Thầm nghĩ rằng trưa nay nhất định sẽ có một bàn ăn hoàn hảo cùng Hạ Nhiên. Đương nhiên, mọi thứ sẽ do chính tay anh chuẩn bị.

Phong Lư ngẩng đầu lên, nở một nụ cười hiền dịu. Nhưng nụ cười ấy dần dần tắt ngấm khi thấy có một người đàn ông lạ mặt ở trong nhà, đã thế còn ra mở cửa cho mình. Mi tâm anh nhíu lại, thái độ thay đổi còn hơn lật bánh: “Anh là ai?”

Vân Hi mở cửa ra thì cảm thấy hơi ngỡ ngàng, nhìn qua bảng thông báo chỉ thấy thân hình chứ không thấy mặt. Bây giờ nhìn kĩ mới thấy người này khá đẹp trai. Nhưng sao ánh mắt kia khó ở vậy? Chẳng lẽ là chủ nợ của Hạ Nhiên? Nhớ đến chiếc tủ lạnh đầy đủ của cô cùng căn nhà to lớn này, Vân Hi càng khẳng định suy đoán của mình đúng.

Phong Lư cũng quan sát Vân Hi. Mặt trắng nõn, thân hình như que tăm, chẳng lẽ Hạ Nhiên lại có sở thích với loại đàn ông này? Chẳng lẽ ngoại hình của mình không hợp gu cô?

Hạ Nhiên nhanh chóng chạy ra xem. Nhìn Phong Lư, cô có chút mệt mỏi. Rốt cuộc bao giờ mới có thể chấm dứt hoàn toàn với anh ta đây? Thấy cô đi tới, mi tâm của Phong Lư mới dãn nhẹ một chút, anh hỏi: “Hôm nay có khách à?”

Hạ Nhiên đến gần kéo Vân Hi ra đằng sau, giải thích: “Bạn tôi từ nước ngoài trở về, tôi chỉ đãi cậu ấy một bữa cơm tẩy trần thôi.”

Vân Hi nhìn qua nhìn lại hai người, lúc sau cúi xuống thì thầm với Hạ Nhiên: “Ai vậy?”

Hành động thân mật này thật sự khiến Phong Lư ngứa mắt. Anh còn chưa được làm thế với cô đâu, tên gầy gò này có quyền gì chứ? Không một chút do dự, Phong Lư lập tức đẩy Vân Hi ra, nhanh tay kéo Hạ Nhiên vào nhà cùng mình. Vân Hi thấy thế liền khó hiểu, hình như anh ta có địch ý?

Vân Hi định đi vào hỏi rõ ngọn ngành, nhưng vừa nhấc chân lên đã bị một thân hình cao lớn ngăn cản. Nhìn ánh mắt sát khí đối diện, Vân Hi cười trừ: “Anh cần gì sao? Tôi...”

Không để Vân Hi nói hết câu, Phong Lư đã đuổi anh ta cùng chiếc ra khỏi cửa. Trước khi đóng cửa, anh lạnh giọng: “Mới về nước thì nên đi tham quan cho khuây khỏa, đừng ăn nhờ ở đậu nhà người khác.”

Ăn... ăn nhờ ở đậu? Con mẹ nó! Từ lúc sinh ra đến giờ làm gì có ai dám ăn nói với anh như thế? Tên này đúng là coi trời bằng vung. Vân Hi tức tối đập cửa: “Anh mở cửa ra! Chúng ta ba mặt một lời.”

Hạ Nhiên không thấy Vân Hi đi theo, còn nghe thấy loáng thoáng tiếng đập cửa, cô thắc mắc: “Anh đuổi cậu ta đi rồi?”

Phong Lư không trả lời, dắt tay cô ngồi xuống ghế. Anh vắt chéo chân, cất giọng âm u: “Anh cho em một cơ hội giải thích.”

Nghe thấy cách nói chuyện của Phong Lư, Hạ Nhiên liền bật cười. Tên này đang chơi trò tổng tài bá đạo với cô à? Nếu đó là nhân vật trong truyện thì còn thấy anh ta quyến rũ, nhưng khi nó xảy ra với mình thì Hạ Nhiên lại cảm thấy thật ngớ ngẩn.

Nhìn cô cười ngu ngốc, Phong Lư khó hiểu nhíu mày: “Em cười cái gì?”

Cô nhìn thẳng vào mắt người đối diện, hình như anh ta thật sự để tâm vấn đề này. Trong đôi mắt sắc bén kia chỉ còn hình bóng của cô, Hạ Nhiên hơi thỏa hiệp, cô nhẹ giọng nói: “Không có gì, anh nghĩ nhiều rồi. Vân Hi là bạn tôi, anh ta mới từ nước ngoài về.”

“Vậy tại sao anh ta lại ở nhà em?”, Phong Lư tiếp tục chất vấn.

Hạ Nhiên nhíu mày, cảm giác như đang ngoại tình rồi bị bắt quả tang vậy. Chính là motif người phụ nữ vô lương tâm cắm sừng bạn trai trong lúc ở nhà. Cô thản nhiên trả lời: “Đâu có liên quan gì tới anh?”

Phong Lư vốn không quá tức giận nhưng khi nghe cô nói thế liền tức đến mức bật cười: “Không liên quan? Quan hệ của chúng ta như nào, em còn chưa hiểu?”

Hạ Nhiên khó chịu đáp: “Chúng ta chia tay rồi.”

Nhìn sự kiên định của cô, Phong Lư lôi điện thoại ra, mở một đoạn ghi âm cho cô nghe. Hạ Nhiên nghe xong thì vô cùng khó chịu. Việc xảy ra trong đoạn ghi âm là vào lúc cô đang ở nước ngoài...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.