Lúc sau, Hạ Nhiên nhìn Phong Lư cúp máy rồi lên xe. Cô muốn hỏi nhưng lại thôi, nếu bị hiểu lầm rằng mình đang quan tâm đến anh ta thì sẽ rất rắc rối. Hạ Nhiên quyết định ngồi im chờ Phong Lư khởi động xe.
“Em không tò mò muốn biết anh vừa nói chuyện với ai à?”, Phong Lư hỏi.
Nghe được câu hỏi này, Hạ Nhiên ngạc nhiên: “Tại sao phải tò mò? Chúng ta đâu thân thiết đến mức phải kể cho nhau nghe mọi chuyện?”
Thấy cô trả lời thản nhiên như vậy, Phong Lư cười thầm. Tính cô như nào anh còn không biết sao? Ngoài mặt tỏ ra không quan tâm nhưng trong lòng chắc chắn cũng không thoải mái. Thôi, quân tử không nên chấp nhặt, Phong Lư từ từ giải thích: “Vừa nãy là điện thoại gọi anh về ăn cơm. Yên tâm, anh sẽ không để em một mình lẻ loi trong căn phòng trống đâu.”
Hạ Nhiên cười khinh trong lòng. Ha! Tôi chính là mong anh để tôi lẻ loi một mình trong căn phòng trống đấy! Thấy cô im lặng, Phong Lư càng chắc mình nói đúng. Anh xoay vô lăng rồi quay sang nói với cô: “Gần đây có siêu thị, chúng ta cùng đi mua chút thức ăn về nấu.”
Hạ Nhiên vô tư gật đầu. Cô liếc nhìn Phong Lư bên cạnh, tên tổng tài này sống sung sướng từ nhỏ chắc gì đã biết nấu ăn, lại hành cô một mình nấu và dọn dẹp cho mà xem. Tí nữa nên mua đồ đóng hộp cho tiện vậy.
***********************************
Vào siêu thị, Hạ Nhiên nhanh chóng đi về khu đồ hộp. Cô quan sát xung quanh, thấy có gà hầm đóng hộp, chỉ cần bỏ vào lò vi sóng là ăn được ngay. Hạ Nhiên định lấy chúng thì bỗng có một cánh tay ngăn cản: “Sao em lại chọn thứ này?”
Mẹ kiếp, làm cô giật hết cả mình, Hạ Nhiên cáu kỉnh đáp lại Phong Lư: “Sao trăng cái gì? Loại này làm nóng một chút là ăn được rồi, chẳng lẽ anh không biết?”
Phong Lư sầm mặt, anh đương nhiên biết. Hồi trước cô cấm anh động vào mấy thứ này vì nó không tốt cho sức khỏe, đã thế còn bảo đồ ăn nhà làm là ngon nhất. Không lẽ cô đổi khẩu vị rồi sao? Anh chưa kịp giải thích thì có một giọng trêu chọc chen vào: “Ôi chị này, tình yêu thôi mà, có gì khó hiểu đâu? Người yêu chị đang muốn hai người cùng nấu bữa cơm hâm nóng tình cảm đấy!”
Phong Lư quay đầu nhìn lại, giọng nói vừa rồi đến từ một cô bé mặc đồng phục, nhìn qua logo trường có vẻ là học sinh học cấp ba. Cô bé ấy thấy ánh mắt quan sát của anh, tiếp tục đùa giỡn: “Sao anh lại nhìn em? Tuy anh rất đẹp trai nhưng em không thích mấy ông chú lớn tuổi.”
“Phụt...haha..”, Hạ Nhiên cười phá lên. Không ngờ anh nam chính tài ba của chúng ta lại có ngày bị người khác gọi là ông chú. Cô nhìn sang Phong Lư, thấy mặt anh tối sầm lại càng buồn cười hơn.
Hạ Nhiên nhịn cười, vỗ vai an ủi anh: “Không sao, chúng ta cùng đi mua đồ thôi. Vì kính lão đắc thọ nên tôi sẽ nấu cho anh một bữa linh đình”, dứt lời, cô quay đầu vui vẻ nói với cô bé kia: “Cảm ơn em vì lời gợi ý nhé!”
Cô bé thấy chị gái này đang cười với mình liền đỏ mặt. Trời đất! Cô rất thích mấy chị gái vừa xinh đẹp vừa thân thiện như này nha!
Đi một lúc, Hạ Nhiên không thể nhịn được nữa, bả vai rung rung cười suýt ra nước mắt. Phong Lư bất mãn: “Em cười cái gì? Không biết trẻ con dạo này để mắt mũi ở đâu, anh mới 22 tuổi, thanh xuân còn đang phơi phới mà đã bị gọi là ông chú. Chẳng lẽ đến khi 30 thì trở thành cụ tổ luôn à?”
Hạ Nhiên nghe xong lại cười phá lên, không ngờ anh ấy còn có một mặt đáng yêu như thế, trông cứ như con cún mỗi khi dỗi lại xù lông lên vậy. Hạ Nhiên theo thói quen nựng cằm Phong Lư rồi xoa đầu an ủi anh: “Trẻ con thôi mà, đừng để trong lòng. Về nhà tôi sẽ nấu món ngon cho anh nhé?”
Động tác của cô làm Phong Lư đứng hình. Lâu lắm mới thân thiết với cô như vậy khiến anh có chút ngại ngùng, lỗ tai dần đỏ ửng lên. Hạ Nhiên nhận ra hành động thân mật của mình liền nhanh chóng rút tay lại, vội vàng nói: “A! Thật xin lỗi, tôi theo thói quen.”
Dường như phát hiện trọng điểm, Phong Lư tinh ý: “Theo thói quen?”, anh nhấn mạnh, âm cuối hơi cao lên, “Không lẽ ở nước ngoài em đã làm gì sao? Hửm?”
Không còn sự ngại ngùng ban nãy, thay vào đó là ánh mắt nghiêm túc nhìn thẳng vào cô. Hạ Nhiên luống cuống, không biết trả lời thế nào. Đâu thể nói anh giống con cún nhà cô, nói thế chẳng khác gì đang coi thường mạng sống của chính mình. Hạ Nhiên nhanh chóng nhớ đến trong cốt truyện, nguyên chủ cũng có tình cũ ở nước ngoài. Cô bịa bừa: “Ở nước ngoài tôi đâu thể ăn chay niệm phật, sống khép kín mà không có tình cảm được?”
Nghe vậy, sắc mặt Phong Lư càng đen sì. Anh ở trong nước tận dụng thời gian ngắn nhất có thể để có đủ quyền lực chờ cô về, không hề ngó ngàng nữ sắc. Cô thì hay rồi, không những yêu đương nhăng nhít mà còn xoa đầu người ta. Phong Lư chất vấn: “Em xoa đầu người ta rồi? Thế ôm chưa?”
Đã bịa thì phải bịa cho trót, Hạ Nhiên hưng phấn kể ra chuyện tình không có thật của mình mà không chú ý đến khuôn mặt đen như đít nồi của Phong Lư: “Tất nhiên rồi, làm gì có ai yêu nhau mà không ôm, chẳng lẽ nhìn nhau sống qua ngày à? Chúng tôi còn cùng đi xem phim, ăn uống,.. Anh không biết đâu, anh ấy là người rất lãng mạn, nấu ăn mỗi khi tôi đói, xoa bóp mỗi khi tôi mỏi mệt, sinh nhật còn tặng tôi rất nhiều quà…”
Tất cả những điều trên chính là những thứ Hạ Nhiên tưởng tượng rằng mình sẽ làm cùng người yêu tương lai. Cô không tim không phổi kể càng hăng say thì không khí xung quanh càng có dấu hiệu lạnh xuống.
Phong Lư mất kiên nhẫn, giọng nói đầy vẻ âm u: “Đủ rồi! Nói nhiều khiến người ta hiểu lầm em đang muốn bay sang bên kia gặp người tình cũ đấy.”
Hạ Nhiên nghe xong liền im lặng. Đúng là cô nói hơi nhiều. Hạ Nhiên nghĩ thầm: chậc chậc, mình thật hồ đồ, ai lại kể chuyện này cho người độc thân nghe chứ. Liệu nam chính có ghét cô không nhỉ? Như vậy thì quá tốt chứ sao? Tương lai cô sẽ không bị nữ chính bắt nạt nữa.
Hạ Nhiên vội vàng chạy đến khu rau củ để chọn nguyên liệu, bỗng trước mắt xuất hiện một sập ớt chuông. Ôi nhìn những quả ớt vàng này xem, màu sắc tươi mới sẽ làm cho món ăn thêm bắt mắt. Cô liền bỏ hai quả ớt chuông vào rổ. Bỏ xong cô nhìn sang bên cạnh, là cà rốt. Hạ Nhiên đang mải mê chọn những củ cà rốt tươi ngon thì chợt cảm thấy lạnh sống lưng.
Cô quay người hỏi Phong Lư: “Này, anh thấy lạnh không? Điều hòa ở đây mạnh thật đấy.”
Phong Lư lúc này sát khí dày đặc. Ha! Tốt lắm! Phủi áo đi 2 năm, đến khi về thì không nhớ tí gì về khẩu vị của mình. Lúc trước, cô còn biết rõ những món anh không ăn được hơn cả chính bản thân anh. Vậy mà giờ đây lại chọn hai thứ rau củ anh ghét nhất! Không lẽ khi ở nước ngoài, cô nấu cho tên người yêu cũ kia quen tay nên dần quên anh sao?
Càng nghĩ lại càng tức, không thể tin nổi lòng dạ con người, nói quên là quên. Đã thế anh còn ngu ngốc, nhớ y nguyên từng tính cách, từng thói quen của cô. Còn cô thì hay rồi, anh ghét ăn gì cũng quên sạch!
Hạ Nhiên thấy Phong Lư đăm chiêu, không biết đang nghĩ gì, cô vô tư hỏi: “Sao sắc mặt anh kém thế?”
Phong Lư tức đến bật cười: “Em không biết hay cố tình tỏ ra không biết? Đúng là lòng dạ phụ nữ, một khi đã thay đổi thì quên hết mọi thứ luôn.”
Hạ Nhiên ngơ ngác, anh ta đang nói gì vậy, cô thay đổi chỗ nào? Cô quên mất điều gì sao? Phát hiện Phong Lư đang nhìn đống rau củ với ánh mắt thù địch, Hạ Nhiên liền hiểu ra. Cô nâng túi đựng rau củ lên rồi nhẹ nhàng trả lời: “Tôi nhớ rõ mà, anh không thích ăn mấy loại này. Nhưng tôi nghe nói, ăn ớt chuông nhiều sẽ tăng độ đàn hồi cho da, không dễ bị lão hóa, ăn cà rốt thì giúp tăng cường hệ miễn dịch, còn làm đẹp da nữa! Tôi mua để bồi bổ cho anh, lỡ lại có người chê anh già trước tuổi thì sao?”