Xuyên Thành Nam Chính Trong Cẩu Huyết Ngược Văn

Chương 56: Chương 56: Ngất xỉu




“Hắn ở chỗ đám người này, di động không có điện muốn nhờ nạp điện thôi thì có làm sao?” Thiệu đại tỷ vẻ mặt không vui nói: “Anh thiếu chút tiền điện phí như vậy nha?”

“Đúng.” Con gái cũng giúp đỡ mẹ nói chuyện, “Ba ba vốn dĩ đã ki bo, hiện tại càng ki bo hơn.”

Ba nàng: “...”

Chờ cơm làm xong bưng lên trêи bàn, con gái lại hỏi: “Hắn vẫn luôn có bộ dáng này hẳn là rất đói bụng đi? Muốn hay không mời hắn tới nhà chúng ta ăn cơm?”

Thiệu đại tỷ vui mừng không chịu được nói: “Được, liền nghe con.”

“Anh không đồng ý!” Ba đứa trẻ tức đến xụ mặt nói: “Như thế nào có thể tùy tùy tiện tiện liền đem người mời về nhà ăn cơm? Em nói hắn đang đợi người, nào có người ở lầu sáu đợi người?”

“Như thế nào không có? Chờ chính là người lầu sáu a.” Thiệu đại tỷ dùng đôi tay chống nạnh nói.

Vừa nói như vậy chồng nàng càng tức giận, cả giận nói: “Người lầu sáu? Không phải là đang đợi em đi?”

“Anh có thể tưởng tượng đẹp đến thế.” Thiệu đại tỷ chỉ vào tường nói: “Hắn là đợi nha đầu cách vách nhà Kha Hải, nha đầu kia mang hài tử của hắn chạy ra, tiểu tử đang dựa vào chân tình làm nàng cảm động để dẫn về nhà.”

Người con gái đột nhiên khϊế͙p͙ sợ nói: “Cái gì? Đã có hài tử? Ô ô....”

Giờ khắc này chồng nàng cư nhiên nhất thời không biết là nên phản bác Thiệu đại tỷ câu tưởng bở kia, hay là nên dùng sức giáo huấn con gái mới lên sơ trung chỉnh đốn lại.

Bất quá biết được nguyên nhân Trang Hàn xuất hiện ở chỗ này, trong lòng chồng nàng không thể hiểu được thả lỏng không ít, cũng không phản đối mời hắn về nhà ăn cơm, hắn còn kỳ quái nói: “Vợ chồng son này làm sao vậy? Lớn bụng còn chạy ra ngoài lâu như vậy?”

“Cãi nhau a.” Thiệu đại tỷ bưng canh cá ra nói: “Đầu năm nay người trẻ tuổi, tính tình rất nóng.”

Chồng nàng đối con gái nói: “Đi, kêu người tiến vào đây ăn cơm.”

“Ai!” Con gái một ngụm đáp ứng rồi, nhảy nhót chạy tới mở cửa.

Trang Hàn nghe được động tĩnh quay đầu lại nhìn, con gái Thiệu đại tỷ bị Trang Hàn nhìn chằm chằm như vậy, trêи mặt xuất hiện vết đỏ ửng khả nghi, nhỏ giọng nói: “Mẹ em kêu anh tới nhà của em ăn cơm.”

Trang Hàn lại lần nữa vào nhà Thiệu đại tỷ, đồ ăn còn chưa có mang lên hết, hắn đối với chồng của Thiệu đại tỷ gật gật đầu một cái. Con gái Thiệu đại tỷ tiến đến bên người Trang Hàn nói: “Nghe mẹ em nói amh là tới hống lão bà về nhà?”

“Ân.” Trang Hàn gật đầu.

“Nàng vì cái gì muốn chạy ra ngoài a?” Con gái Thiệu đại tỷ đầy nghi vấn nói: “Có một soái lão công như vậy còn chưa có thỏa mãn sao?”

Vấn đề này hỏi tới, Trang Hàn cư nhiên không biết nên trả lời như thế nào.

Vẫn là chồng của Thiệu đại tỷ nhìn không được, vỗ vỗ đầu con gái nói: “Muốn ăn cơm còn nhiều vô nghĩa như vậy, cầm chén đi!”

Tiểu cô nương ủy ủy khuất khuất đi cầm chén, ba nàng đối với Trang Hàn nhếch miệng cười nói: “Tiểu hài tử, không hiểu chuyện.”

Trang Hàn vội nói không quan hệ, lúc này ba hài tử liền nói: “Vậy cậu cùng người yêu cậu rốt cuộc vì cái gì mà cãi nhau nha?”

Trang Hàn: “...”

Trong nháy mắt liền đến thời điểm làm cơm chiều, Kha Hải lại đi đến cửa nhìn thoáng qua, liền thấy Trang Hàn giống như ʍôиɠ mọc rễ ngồi ở chỗ đó. Hắn ưu sầu thở dài, lúc trước hắn còn hoài nghi có phải hay không Trang Hàn là người tra nam, đối Cố Tư không tốt hay là như thế nào, nhưng hiện tại xem hắn cái dạng này, cũng không giống như là tra nam a.

Hắn đối Cố Tư đã vẽ một buổi trưa nói: “En thật mặc kệ? Hắn còn đang ngồi đây, buổi sáng đến bây giờ cái gì cũng không ăn a.”

Nói xong hắn liền đi vào phòng bếp, Cố Tư lúc này mới lộ ra một chút cảm xúc. Nàng nhắm hai mắt lại, gắt gao nhéo bút trong tay. Nàng muốn đi đến cửa nhìn xem Trang Hàn, lại sợ chính mình thấy người này lúc sau liền sẽ mềm lòng. Nàng không biết lúc này Trang Hàn vừa lúc bị kêu đi ăn cơm, chính mình còn đang rối rắm.

Trang Hàn ăn cơm xong rồi, pin điện thoại cũng đã đầy. Hắn đối với Thiệu đại tỷ một nhà ba người tỏ vẻ chân thành cảm ơn, lúc sau lại ra cửa ngồi ở chỗ đó.

Con gái nhà đại tỷ nhìn Trang Hàn một lúc lâu, cảm khái nói: “Nếu là có một tiểu ca ca ở trước cửa nhà con chờ con, ra khỏi cửa chính là đao sơn con cũng muốn đi ra ngoài a.”

Ba nàng tức giận, “Con mới vài tuổi nha? Liền hiểu cái này? Đều là do con xem nhiều cái vô dụng như vậy, ba ba đây liền đem những cái đó lấy ra mà thiêu.”

Ăn xong cơm rồi lại chuẩn bị ngủ, Kha Hải lại ở cửa nhìn thoáng qua, hắn vỗ vỗ đầu chính mình, “Như thế nào còn ở chỗ này? Hắn sẽ không đói sao?”

Cố Tư không quản, cầm quần áo đi vào phòng tắm.

Lúc này Kha Hải cũng không biết là nên đau lòng chính mình, hay là nên đau lòng Trang Hàn. Hắn cảm thấy Cố Tư thật là quá tàn nhẫn, người bình thường liền tính không muốn cùng Trang Hàn đi về, không phải cũng đến nói với hắn rõ ràng để hắn trở về không cần chờ như vậy sao?

Nghĩ đến đây Kha Hải đẩy cửa, đối với Trang Hàn nói: “Đi thôi, nàng đã ngủ, không muốn gặp cậu nha!”

Trang Hàn xoay người, đối với Kha Hải cười cười, “Tôi chờ một chút.”

Được, hai người kẻ muốn cho người muốn nhận, Kha Hải lười nói thêm, đóng cửa một cái liền tiến vào phòng chính mình không ra nữa.

Cố Tư tắm rồi nằm ở trêи giường, tuy rằng nàng mặt ngoài thật lạnh nhạt thật không giống trong lòng, nhưng là sao có thể thật sự không thèm để ý tới. Thời điểm cùng Trang Hàn ở bên nhau đi làm đều không quên nhắc nhở hắn đúng hạn ăn cơm, hiện tại thấy hắn liền ở ngoài cửa ngồi một ngày cũng chưa ăn cái gì, trong lòng nàng sao có thể sẽ dễ chịu?

Hắn là Trang Hàn nha, Trang thị Trang tổng, muốn cái gì mà không có? Hiện tại cư nhiên liền ở ngoài cửa ngồi trêи mặt đất dơ bẩn chịu đói. Cố Tư ở trêи giường lăn qua lộn lại ngủ không được, nhắm mắt tất cả đều là bộ dáng Trang Hàn.

Nàng duỗi tay sờ sờ bụng, bụng hơi hơi phồng lên rất ấm áp. Nàng vuốt vuốt, liền bắt đầu nghĩ hài tử sinh hạ rồi phải làm sao bây giờ, thật sự muốn một người nuôi hài tử sao? Vạn nhất hài tử hỏi ba ba con ở nơi nào thì làm sao bây giờ?

Cố Tư thở dài, lúc này nàng cảm giác có gì đó vừa động. Chuẩn xác mà nói là trong bụng vừa động, giống như có một tiểu ngư ở trong bụng du qua đi lại. Nàng cả người đều căng chặt lên, ngốc lăng ở đương trường. Mang thai lâu như vậy vẫn luôn không có bị động thai, nếu không phải lúc kiểm tra các hạng mục chỉ tiêu đều bình thường, nàng thật đúng là sẽ lo lắng, không nghĩ tới hôm nay cư nhiên lần đầu tiên thai động.

Là bởi vì cảm giác được ba ba đang ở phụ cận sao?

Cố Tư trong bóng đêm trợn tròn mắt, do dự một lát liền xuống giường. Nàng thật cẩn thận đi tới phòng khách, một chút tiếng bước chân cũng không có phát ra. Đi tới cửa từ mắt mèo hướng bên ngoài xem, hàng hiên một mảnh đen nhánh, chỉ có cửa sổ chiếu vào một chút ánh sáng nhạt làm nàng có thể mơ hồ thấy bóng người đang ngồi dưới đất.

Lúc này bụng lại giật mình, Cố Tư ngừng lại rồi hô hấp. Đôi mắt nàng không chớp mắt nhìn Trang Hàn ngoài cửa, chính mình cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Trong phòng truyền đến một tiếng vang, Cố Tư kinh ngạc một chút, vội vàng xoay người trở về phòng chính mình. Kha Hải lúc này đẩy cửa ra, hắn còn chưa có tắm rửa đâu.

Trang Hàn trêи mặt đất ngồi đến ʍôиɠ đau, liền đứng lên khởi động. Trong bóng đêm chơi di động hại đến đôi mắt, hắn cũng liền đem điện thoại thu hồi. Toàn bộ buổi tối hắn đều như vậy ngồi mệt mỏi liền hoảng lên, hoảng mệt mỏi lại ngồi xuống dưới nghỉ một lát.

Cố Tư cũng là cả đêm không ngủ, trêи đường Kha Hải còn ra tới nhìn thoáng qua, thấy hai người đều là bộ dáng quật cường như thế lại muốn chết không sống, mắt trợn trắng trở về phòng đi ngủ.

Ngày hôm sau buổi sáng trời tờ mờ sáng, Trang Hàn rốt cuộc nhịn không được ngồi ở chỗ kia ngủ rồi.

Kha Hải nghĩ ngày hôm qua một ngày không mở cửa hàng, hôm nay nói cái gì cũng muốn mở cửa làm ăn buôn bán, hắn rời giường rửa mặt, lúc lau mặt đột nhiên nhớ tới ngoài cửa khả năng còn có người. Chạy nhanh ra đến cửa, từ mắt mèo nhìn lại người kia quả nhiên còn ở đây. Hắn đẩy cửa đi ra ngoài nói: “Cậu còn ở đây? Không mệt sao? Không đói bụng sao? Đi về trước đi, dù sao Cố Tư cũng chạy không được.”

Nói một câu lúc sau Trang Hàn không có phản ứng, hắn đi qua đẩy đẩy bả vai Trang Hàn, “Ai, tỉnh tỉnh.”

Trang Hàn vẫn không nhúc nhích, Kha Hải có chút hoảng, vội vàng ngồi xổm lay lay Trang Hàn, “Cậu tỉnh tỉnh a.”

Trang Hàn vẫn không có phản ứng, bị hắn đẩy dùng sức như vậy liền hướng tới bên cạnh ngã xuống, nằm ở trêи mặt đất.

Cái này thật sự không được, Kha Hải mặt mũi trắng bệch. Hắn đem Trang Hàn kéo vào nhà, liền hướng về phía Cố Tư kêu: “Cố Tư em mau ra đây, đã xảy ra chuyện!”

Cố Tư vốn là một đêm không ngủ, bị Kha Hải nói như vậy còn muốn nằm làm gì nữa? Lập tức liền chạy ra xem, liền thấy Trang Hàn nhắm hai mắt sắc mặt tái nhợt bị Kha Hải kéo vào nhà.

Cố Tư lúc ấy đầu óc liền phát ngốc rồi, Kha Hải nói: “Hắn ngất xỉu, đây là làm sao vậy? Hắn có bệnh a?”

“Mau, đỡ đến trêи giường tôi đi!” Cố Tư mặt cắt không còn giọt máu hỗ trợ đem Trang Hàn nâng đến trêи giường, sau đó nàng bắt lấy tay Trang Hàn, một đôi tay lạnh lẽo, sắc mặt cũng là tái nhợt.

“Muốn hay không kêu xe cứu thương?” Kha Hải nói: “Tôi vừa mở cửa người cũng đã như vậy, cũng không biết là bị khi nào.”

Nước mắt Cố Tư bạch bạch rớt xuống, Kha Hải nhìn đến khó chịu, liền nói: “Em hiện tại khóc cái gì? Người cũng đều đã như vậy, hối hận cũng đã muộn, nhanh mau kêu xe cứu thương đi.”

Vuốt mặt Trang Hàn, Cố Tư đích thật hối hận. Tối hôm qua nàng lo lắng Trang Hàn rất nhiều, cũng là muốn nhìn xem Trang Hàn có thể làm được tình trạng gì, nàng chính là có chút không phục. Lúc trước chính mình yêu hắn như vậy vì hắn cái gì cũng đều quyết định từ bỏ, hắn cư nhiên nói ly hôn liền ly hôn, nàng chính là không phục thái độ này của Trang Hàn. Không cần chính mình nói không cần liền không cần, hiện tại nói muốn mang chính mình trở về cứ như vậy cường thế mà tới, nàng chính là muốn cho Trang Hàn nếm thử một chút tư vị cầu mà không được.

Kha Hải bị Cố Tư khóc đến đầu cũng tê dại, nói: “Em đừng khóc, tôi đây liền kêu xe cứu thương.”

Mắt thấy liền phải kêu xe cứu thương, Trang Hàn lập tức hừ một tiếng.

Cố Tư cả kinh, nói: “Hắn tỉnh, tỉnh.”

“Phải không?” Kha Hải cũng thò mặt qua xem.

Trang Hàn mở ra đôi mắt mê mang, vừa nhìn thấy Cố Tư liền nói: “Cố Tư? Anh không phải đang nằm mơ đi?”

Cố Tư nói: “Anh cảm giác thế nào? Có hay không nơi nào không thoải mái?”

“Anh...” Trang Hàn hơi thở mong manh nói: “Anh đang ở đâu?”

“Cậu ở nhà tôi.” Kha Hải nói: “Huynh đệ cậu nhưng đủ bưu hãn nha, một ngày không ăn cơm còn ở bên ngoài chịu một đêm, cậu cho rằng cậu là người sắt sao?”

Trang Hàn chớp một chút khóe mắt, chảy nước mắt xuống, hắn bắt lấy tay Cố Tư nói: “Cố Tư... Anh sai rồi, em đừng không thấy anh có được không?”

Cố Tư lúc này nơi nào còn có lý trí? Nàng một phen ôm Trang Hàn, khóc lóc nói: “Em không trách anh, anh cảm thấy thế nào? Có muốn ăn gì hay không?”

“Không được.” Trang Hàn vẻ mặt suy yếu, “Anh không đói bụng.”

“Như thế nào sẽ không đói? Một ngày không ăn cái gì, sao có thể không đói bụng?”

“Anh cảm thấy rất lạnh.” Trang Hàn co rúm lại nói: “Cố Tư anh lạnh.”

Tâm Cố Tư đều bị nắm lên, trực tiếp bò lên trêи giường chui vào ổ chăn ôm Trang Hàn, “Em ôm anh, anh cảm thấy khá hơn chút nào không?”

Trang Hàn nheo nheo mắt, tận lực biểu diễn giống một chút, gật đầu nói: “Khá hơn nhiều.”

Kỳ thật lúc Kha Hải đẩy cửa hắn đã tỉnh, chẳng qua không nghĩ động. Lại sau đó hắn chính là tương kế tựu kế, mặc kệ thế nào tiến vào phòng nhìn thấy người rồi lại nói sau.

***

Tác giả có lời muốn nói: Ngủ ngon ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.