Edit:Mèo Ôm Cá Muối
Wattpad: yuikomori33
*
Đạo Cách nghe vậy thì lập tức đồng ý, tranh thủ thời gian khâu xong hai mũi còn lại rồi rời đi.
Kết quả, Lạc Thần lại một tay rút dây khâu một tay túm người, lạnh lùng nói:
“Trước tiên đi xem em ấy đã.”
Nhìn vào vết thương bị hắn rút chặt, người bên cạnh cũng cảm thấy đau thay.
“Nhưng ngài...” ông còn chưa kịp nói xong, Lạc Thần đã mang theo ông đi ra ngoài.
Đến phòng y tế nhà Dawson, liền bắt gặp một Omega chỉ để lộ nửa vai, nằm trên chiếc giường y tế màu trắng, dưới ánh đèn, làn da tinh xảo của cậu cơ hồ muốn hoà làm một thể với cái không gian này, từ chỗ vết thương đã được băng bó tạm thời rỉ ra từng giọt máu đỏ tươi cũng phá lệ chói mắt.
Đạo Cách không nói hai lời liền bước lên trước tiếp nhận, sau khi kiểm tra tổng quát vết thương cùng hơi thở, thấy không nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc này mới yên tâm xem xét đơn thuốc mà bác sĩ tư nhân kê cho, kết quả cũng không thấy bất thường chỗ nào.
Thậm chí hắn còn sử dụng loại thuốc kháng khuẩn Benxi là hợp chất chiết xuất từ nguyên tố đất hiếm, đây là loại thuốc kháng khuẩn mới nhất, hiệu quả gấp mười lần so với nguyên bản, không có tác dụng phụ, ngoại trừ phụ nữ mang thai và bệnh nhân có bệnh về tim là không thể sử dụng được mà thôi.
Nhưng bây giờ mấu chốt của vấn đề chính là Omega này sau khi dùng thuốc lại đột nhiên hôn mê, nói rõ việc cơ thể của Omega này mẫn cảm với thứ gì đó có trong thành phần của thuốc.
Muốn biết đáp án chính xác thì phải xét nghiệm pheromone và xét nghiệm máu, hai việc này chỉ cần một giờ đồng hồ.
Nhưng đối với cái tính cách của cháu trai ông, đừng nói là một giờ, một phút đồng hồ hắn cũng không chờ nổi.
Vì vậy ông tính lập tức chiết pheromone của Bạch Thục, sau đó cho Omega ấy một liều thuốc giải dược, đem thuốc nguyên bản hóa giải, rồi chỉ cần điều trị với liều thuốc nhẹ hơn là được.
Tưởng tưởng thì dễ vô cùng, lúc đưa vào thực hành thì mới biết thế nào là khó khăn.
Bởi vì thời điểm vừa cởi bỏ bằng gạc trên cổ Bạch Thục, Lạc Thần đã nói:
“Em ấy nhíu mày, chắc chắn là rất đau.”
Đạo Cách đáp: “Vết thương này đụng phải kinh mạch, phản ứng nhất định sẽ có.”
Một phút sau, Lạc Thần lại nói: “Ngươi làm nhanh lên.”
Đạo Cách một bên trừ độc một bên nói: “Tôi đã cố gắng làm nhanh nhất có thể rồi, nhưng vết thương này do kim loại gây ra, bắt buộc phải làm đúng trình tự.”
Năm phút sau, Lạc Thần nói: “Ngươi làm chậm một chút.”
Đạo Cách vừa cắt chỉ vừa đáp: “Dù chậm đến đâu, sợi chỉ này cũng sẽ ăn vào thịt.”
Mười phút sau, Lạc Thần tiếp tục nói: “Ngươi đến cùng có thể làm hay không!? Em ấy đã đau đến mức rên lên rồi.”
Đạo Cách cũng muốn phát điên rồi, ông là một bác sĩ đứng đầu của hoàng gia, mười lăm tuổi đã có chứng chỉ bác sĩ, thế mà bị nói thành cái dạng này, lập tức đem châm đưa cho hắn:
“Ngài lợi hại, ngài tới làm đi.”
Ai mà ngờ hắn còn hung tợn đáp:
“Nếu ta có thể, ta đã làm lâu rồi.”
“...”
Đạo Cách thở ra một hơi, cháu trai nhà mình, giết người là phạm pháp a~....
Ông liếc qua sợi chỉ vẫn đang kéo trên cánh tay của Lạc Thần, vết thương cũng đã nứt hết cỡ, vậy mà không biết đau, cái con người này.
Sau nửa giờ hì hục cặm cụi, rốt cuộc cũng xong, chỉ là một vết thương, không tính là tiểu phẫu, vậy mà làm cho Lạc Thần buồn bực, toát cả mồ hôi hột.
Xong cũng mặc kệ nam phó nhà Dawson còn ở đây, hắn trực tiếp ôm cậu trở về phòng, sau đó đóng cửa lại.
Một đám người bị nhốt ngoài cửa: “...”
“Hắn, sẽ không làm cái gì đi?” Charles một mặt không để ý nói: “Người ta nói cho cùng vẫn còn đang bị thương nha.”
Gable trừng mắt liếc gã: “Nghĩ gì thế? Ngươi cho rằng tất cả mọi người đều giống ngươi sao?”
Charles khó thở: “Ta cũng không nghĩ cái gì nha!”
Đạo Cách lắc đầu, đều là người trưởng thành, Thái tử sau này sẽ lên ngôi, vì vậy hắn phải học được cách tạm biệt và từ bỏ.
Lúc này một cuộc gọi video được gọi đến di động của Đạo Cách, là trợ lý của ông ở cơ sở nghiên cứu gọi tới, hẳn là kết quả phân tích pheromone của Bạch Thục, lúc trước ông gửi nhờ trợ lý quét, cũng không có chuyện, chỉ là Lạc Thần có trí tượng tưởng hơi phong phú tí thôi.
Kết nối với cuộc gọi, ông liền nói: “Cậu đem kết quả xét nghiệm gửi cho tôi một phần là được, cũng không có việc gì lớn.”
Trợ lý có chút thấp thỏm: “Chủ nhiệm, đây là ai a?Tẩu tử nhỏ sao?”
“Cái gì mà tẩu tử nhỏ!” Đạo Cách gắt lên: “Đừng đoán mò a, tẩu tử cậu mà nghe thấy thì sẽ phế ta mất, là một người bạn thôi, không liên quan ta.”
“Chủ nhiệm, tôi chân thành nhắc nhở ông, nếu thật sự là tẩu tử nhỏ, ông về nhà liền trốn mau đi, bởi vì tẩu tử nhỏ có khả năng là đã mang thai!”
Trợ lý càng nói càng khiến chính bản thân hắn cũng cảm thấy sợ hãi, bởi vì lão bà của Đạo Cách và hắn làm chung một cơ sở nghiên cứu.
Thế nhưng Đạo Cách nào còn tâm trí để nghe đến đoạn sau? Ông đã bị hai chữ mang thai làm cho chấn động, một mặt hoảng sợ nhanh chóng thúc dục: “Cho ta kết quả, nhanh lên!”
Trợ lý nhìn vẻ mặt của ông, nhanh chóng gửi kết quả rồi thân thiện nhắc nhở: “Thời gian mang thai vừa tròn bảy ngày, Hình ảnh bên em cho thấy không có cấy ghép vào buồng tử cung. Chắc là chưa được cấy vào, nhưng pheromone đã xuất hiện những thay đổi nhỏ. “
“Cậu, cậu nhanh nói kết quả.” Đạo cách kích động, nước bọt đều phun lên màn hình.
Người trợ lý tưởng ông đang hoảng sợ nên lập tức an ủi: “Hiện tại tôi không thể chắc chắn trăm phần trăm được, nếu không đợi thêm một ngày đi? Nói không chừng là sự cố kĩ thuật, cái này đôi khi là phản ứng khẩn cấp sau khi trúng độc không chừng...”
Đạo Cách nhìn kết quả vừa được chuyển sang, giá trị của các chỉ số trở nên sống động trước mắt ông, cuối cùng ông nói với người ở đầu dây bên kia: “Cậu tạm giữ bí mật đi đã.”
Nói xong ông treo điện thoại.
Sau khi cúp máy, ông ngồi im tầm nửa phút, giống như là bị điểm huyệt dừng, song lại đột nhiên cười lên ha hả...
Nghĩ lại các vị hoàng đế đời trước, có ai có thể trong lúc còn trẻ đã được ôm tiểu hoàng tử chưa?
Hết chương 45.
động sẽ cố beta nốt c46 rồi đăng trong tối nay, iu m.n~~