Kỷ Nghiêu:....
Thấy đối phương mãi không lên tiếng, cậu nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì không?”
“Có đó.”
Giọng Kỷ Nghiêu đột nhiên có chút do dự, “Chiều nay cậu có rảnh không?”
Lâm Quỳnh không chút nghĩ ngợi, “Có.”
Cậu bây giờ là một người ba không, không xe, không nhà, không công việc, nhưng lại sống trong biệt thự lớn, cả ngày ngoài việc nấu cơm, tưới hoa ra thì cũng không có chuyện gì để làm.
“Vậy thì quá tốt.”
Giọng Kỷ Nghiêu đầy vui vẻ, “Tôi hôm nay muốn phiền cậu cùng tôi đi làm một chuyện.”
Lâm Quỳnh nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, “Chuyện gì thế?”
Kỷ Nghiêu chậm chạp nói: “Xem mắt.”
“?”
Lâm Quỳnh nghi hoặc, “Cô không phải....”
Kỷ Nghiêu thở dài thườn thượt, “Người nhà hối quá, chuyện tôi không muốn kết hôn bị mẹ tôi biết được, bây giờ ép tôi đi xem mắt.”
Lâm Quỳnh ồ ồ hai tiếng, “Cô khuất phục rồi?”
Kỷ Nghiêu: “.... Ừm.”
“Nếu như gặp được ai đó vừa mắt một chút thì có thể hẹn hò thử xem sao.”
Lâm Quỳnh xách túi rác trong tay đi ra ngoài, “Thời gian.”
Kỷ Nghiêu vội vàng: “2 giờ chiều, lát nữa sẽ gửi địa chỉ cho cậu.”
Lâm Quỳnh OK một tiếng.
Cúp máy xong, chú đỗ quyên nhỏ vỗ cánh bay nhanh ra khỏi cửa nhà.
Lâm Quỳnh hít một hơi không khí trong nắng sớm.
A!
Hương vị của tự do.
Sau đó, vừa rẽ qua khúc cua liền nhìn thấy ông lão mặc trên mình toàn đồ hiệu đứng bên thùng rác.
Ông lão mặt đầy phẫn nộ nhìn thùng rác trước mặt.
Xung quanh thùng rác vô cùng rối loạn, bọt và túi rác nhựa tán loạn rơi đầy đất, rõ ràng là dấu vết đã bị người khác bới qua.
Ông lão như phát giác ra gì đó, đột nhiên quay đầu.
Lâm Quỳnh không kịp đề phòng đối mắt với ông lão:!!!
Vội vàng xua tay, “Không phải tôi bới đâu.”
Nói rồi còn lắc lắc túi rác trong tay, ý bảo với đối phương rằng mình đến để vứt rác.
Một chuyến đổ rác kinh hồn bạt vía, Lâm Quỳnh sau khi về đến nhà liền thở phào một hơi.
Ăn cơm trưa xong, Lâm Quỳnh dựa người trên sô pha nói với Phó Hành Vân ở cách đó không xa: “Lát nữa tôi ra ngoài một chuyến.”
Phó Hành Vân nhìn cậu một cái, giọng nói lạnh nhạt, “Cậu có ra ngoài hay không, không cần nói với tôi.”
Lâm Quỳnh xoa bụng của mình ồ ồ hai tiếng.
Phó Hành Vân: “Đi đâu?”
“....”
Nhìn người trước mặt câu trước mâu thuẫn với câu sau, Lâm Quỳnh trực tiếp nói: “Cùng Kỷ Nghiêu đi xem mắt.”
Ánh mắt Phó Hành Vân nhìn cậu có chút ý vị sâu xa, hỏi: “Hai người từ khi nào lại thân đến vậy?”
Lâm Quỳnh tính lại ngày tháng, sau đó vì lười động não nên nói chung chung: “Từ hôm đám cưới đến nay.”
Hura~
Gió nhẹ mùa hạ thổi qua thảm cỏ xanh, phát ra âm thanh rì rào.
Phó Hành Vân nhìn ra cửa sổ sát đất, “Tôi không hứng thú với việc cậu đi đâu làm gì.”
Lâm Quỳnh: “...”
Chỉ giỏi làm bộ.
Hai người vừa ăn cơm trưa xong, Lâm Quỳnh vốn định trò chuyện với anh thêm chút nữa, ngờ đâu vừa định mở miệng thì đối phương đã quay bánh xe lăn đi vào thang máy.
Lâm Quỳnh nhún nhún vai, tiếp tục nằm trên sô pha làm cá phơi khô, mãi đến gần một giờ mới lên lầu ba.
Két--- Mở tủ quần áo ra, Lâm Quỳnh nhìn quần áo đẹp đẽ bên trong, nhất thời cũng không biết cùng người ta đi xem mắt thì phải ăn mặc thế nào.
Nhưng suy cho cùng cũng là đi tạo khí thế cho người ta, không thể quá giản dị.
Nhưng ăn mặc quá mức trang trọng sẽ khiến người ta hiểu nhầm mình bị điên.
Cuối cùng Lâm Quỳnh chọn từ trong tủ áo ra ba bộ đồ, bắt đầu khổ não.
Kiếp trước là diễn viên trên sân khấu, bắt ngồn từ nghề nghiệp nên mắt thẩm mỹ của Lâm Quỳnh cũng rất cao.
Thật ra ba bộ đồ này mặc bộ nào cũng đều được cả, nhưng căn bản là chọn không ra.
Ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa thật nhẹ, Phó Hành Vân nhìn qua, “Chuyện gì?”
Lâm Quỳnh mở cửa, ngó cái đầu của mình qua khe hở, “Có chút chuyện muốn làm phiền anh một chút được không?”
Ánh mắt chàng thanh niên ngập tràn chờ mong, lời từ chối đã tới bên miệng lại bị nuốt xuống, “Chuyện gì?”
Lâm Quỳnh hoàn toàn bước ra từ sau cánh cửa, trong tay cầm ba bộ quần áo, “Anh nói xem mặc bộ nào sẽ tốt hơn.”
Phó Hành Vân:....
“Lâm Quỳnh.”
Lâm Quỳnh chớp chớp đôi mắt nai, “Sao vậy?”
Phó Hành Vân hít sâu một hơi, “Là Kỷ Nghiêu xem mắt, không phải cậu.”
Lâm Quỳnh: “Tôi biết mà.”
Phó Hành Vân nhìn cậu một lúc, “Cả ba bộ này đều không hợp lắm.”
Lâm Quỳnh phát ra giọng nói nghi hoặc, “Tại sao?”
Phó Hành Vân lại nhìn ba bộ đồ kia, “Quá cầu kì.”
Sau đó tiếp lời: “Cậu mặc như bây giờ đi khá ổn đó.”
Lâm Quỳnh cúi đầu nhìn chiếc áo thun oversize trên người mình.
“....”
Có chút khó khăn, “Như thế này có phải hơi qua loa quá không.”
“Không đâu.”
Lâm Quỳnh ngẩng đầu.
Ngay sau đó chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của đối phương: “Cậu cứ như thế này mà đi, Kỷ Nghiêu sẽ chỉ cảm thấy cậu và cô ấy rất thân thiết.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Lâm Quỳnh cầm quần áo, “Vậy tôi cứ mặc thế này đi vậy.”
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, Lâm Quỳnh từ trên lầu đi xuống, lại bất ngờ phát hiện Phó Hành Vân đang ngồi trong phòng khách xem tin tức.
Xuống lúc nào vậy, trong lòng Lâm Quỳnh mặc dù rất thắc mắc nhưng cũng không hỏi gì.
Đứng ở lối đi thay giày, sau đó ngó đầu ra nói: “Tôi ra ngoài đây.”
Phó Hành Vân nhìn cậu một cái, không nói gì.
Lâm Quỳnh theo thói quen, phủi phủi mông rồi quay người ra ngoài.
Cánh cổng có mật mã sau khi bị đóng phát ra tiếng bíp bi bíp.
Cậu chỉnh lại đầu tóc.
......
Lâm Quỳnh gọi xe đi đến địa điểm mà Kỷ Nghiêu đã nhắn trong weichat, là một quán cà phê tọa lạc ở trung tâm thành phố.
Nhưng cách nói trong ngành- quán cà phê không lợi nhuận này giống hệt như một loại bùa chú vậy, cho dù có là ở trung tâm thành phố thì lúc này trong quán cũng không có bao nhiêu khách.
Lâm Quỳnh cất bước đi vào, chuông treo ở cửa vì cửa đóng mở mà vang lên âm thanh trong trẻo.
“Xin chào quý khách!”
Nhân viên bước đến, “Tiên sinh đi một mình sao?”
Lâm Quỳnh xua tay, “Không, tôi tìm người.”
Nói rồi vừa ngước mắt liền nhìn thấy Kỷ Nghiêu đang ngồi bên cửa sổ.
Vị trí mà Kỷ Nghiêu đang ngồi không tệ, kế bên cửa sổ, còn có cây xanh.
Khi cậu nhìn thấy đối phương, Kỷ Nghiêu cũng đồng thời nhìn thấy cậu, sau đó giơ cánh tay vẫy vẫy cậu, “Lâm Quỳnh, ở đây nè.”
Lâm Quỳnh bước về phía cô.
Lúc này, trên người chàng thanh niên đang mặc áo thun oversize màu trắng, đầu tóc đã được chải chuốt, ánh nắng chiếu lên mái tóc cậu, trông hệt như một sinh viên mới ra trường vậy.
Sau khi Lâm Quỳnh ngồi xuống, đối phương quả nhiên không nói gì về cách ăn mặc của cậu, mà vô cùng tự nhiên, thân thiết hỏi: “Muốn uống gì?'
“Nước là được rồi.”
Hai người nói chuyện phiếm chờ đối tượng xem mắt xuất hiện.
Lâm Quỳnh uống một ngụm nước, “Bác gái tìm cho cô mấy đối tượng xem mắt?”
Kỷ Nghiêu giơ ngón tay lên, “Ba người.”
Sau đó thở dài, “Nếu như không thành thì sau này sẽ càng nhiều, thật ngưỡng mộ cậu khi không gặp phiền phức như này.”
“Tôi kết hôn rồi.”
Lâm Quỳnh giơ tay trái ra, nhẫn kim cương to như trứng bồ câu lấp lánh dưới ánh nắng.
Kỷ Nghiêu: “....”
“Cậu lát nữa ngồi ở chỗ bên cạnh, đợi người đến rồi thì đánh giá giúp tôi.”
Lâm Quỳnh giơ tay làm động tác OK.
“Mục tiêu hôm nay, giành được trái tim một người, khỏi phải xem mắt nữa.”
Khi đối tượng xem mắt nhắn với Kỷ Nghiêu là sắp tới, Lâm Quỳnh tự động bưng ly nước của mình lên, đến bàn bên cạnh ngồi xuống.
Người đầu tiên bước vào là một chàng thanh niên khoảng hai mươi, hai mốt tuổi, Lâm Quỳnh chớp chớp mắt quan sát.
Ai giờ Kỷ Nghiêu và đối phương mới nói chuyện được vài câu thì đối phương đã đứng dậy rời đi.
Lâm Quỳnh nghi hoặc đi lại, “Sao vậy?”
“Không phải đang nói chuyện vui hay sao?”
Kỷ Nghiêu mặt đầy vẻ từng trải, “Nói ba câu không câu nào không nhắc đến mẹ, tôi còn tưởng cậu ta đến tìm tôi về làm ba cậu ta đó.”
Lâm Quỳnh: “...”
“Cứ xem tiếp người phía sau, chắc chắn sẽ không giống người đầu tiên.”
Vừa nói xong thì cửa quán cà phê lại vang lên tiếng mở cửa, thấy là một người đàn ông, Lâm Quỳnh vội vàng quay về chỗ vừa nãy của mình.
Người đàn ông đó mặc tây trang, đầu tóc chải chuốt gọn gàng, đeo kính gọng vàng, nhưng sau khi đi vào quán cà phê vẫn luôn nhíu chặt mày.
Sau khi nhìn thấy Kỷ Nghiêu liền bước đến, ngồi xuống xong còn lấy giấy lau bàn trước mặt mình.
Kỷ Nghiêu nhìn động tác tỉ mỉ của y, mở miệng, “Chào anh.”
Người đàn ông tháo kính xuống, “Chào cô, tôi hôm nay đến xem mắt với cô.”
Kỷ Nghiêu gật đầu.
Người đàn ông nhìn đồng hồ trên tay, trực tiếp nói: “Cho hỏi Kỷ tiểu thư có những yêu cầu gì về nửa kia?”
Kỷ Nghiêu suy nghĩ một lúc, “Chung thủy là được.”
Ai ngờ vừa nói xong thì điện thoại để kế bên liền hiện ra tin nhắn.
Kỷ Nghiêu hơi liếc mắt qua nhìn.
Lâm Quỳnh: “Chung thủy là điều căn bản, không phải yêu cầu!”
Mặt chó nghiêm túc.jpg
Kỷ Nghiêu vội vàng sửa lại, “Là người là được rồi.”
Lâm Quỳnh: “...”
Người đàn ông: “Không có gì khác nữa?”
Kỷ Nghiêu lắc lắc đầu, con người cô không có yêu cầu gì nhất định đối với tình yêu.
Người đàn ông ho khẽ hai tiếng, “Nếu như Kỷ tiểu thư không có yêu cầu gì khác thì tôi xin nói về yêu cầu của mình.”
“Đàn ông kiểu thành gia lập nghiệp cũng không ít, tôi hi vọng sau khi chúng ta kết hôn, cô sẽ chăm lo việc trong nhà, đương nhiên sản nghiệp hai nhà cũng rất nhiều, điều kiện vật chất tôi cũng sẽ đáp ứng đầy đủ cho cô.”
Kỷ Nghiêu: “Không, tôi chỉ đến xem mắt, không có ý định kết hôn.”
Mà đối phương giống như không nghe thấy vậy, “Cho hỏi Kỷ tiểu thư năm nay bao nhiêu tuổi.”
Kỷ Nghiêu: “Ba mươi.”
Người đàn ông kia nhíu chặt mày, “Vậy cô đã qua độ tuổi thích hợp nhất để sinh con rồi, tôi nghĩ Kỷ tiểu thư...”
Cạch!
Người đàn ông kia còn chưa nói xong, trên bàn đã vang lên một tiếng động cực lớn.
Lâm Quỳnh đập tay lên bàn, ly nước trên bàn phát ra một âm thanh chói tai.
Người đàn ông nhìn qua, “Cậu là?”
Lâm Quỳnh dõng dạc nói, “Người qua đường giáp.”
(giáp, ất, bính, đinh... á)
Kỷ Nghiêu:....
Người đàn ông kia:....
Người đàn ông nhíu mày, “Vị tiên sinh qua đường này có ý kiến gì với chúng tôi sao?”
Lâm Quỳnh: “Chỉ là có một câu hỏi.”
Người đàn ông:?
Lâm Quỳnh nhìn y, “Không biết sao hạn sử dụng của người nhà anh lại ngắn như vậy?”
Người đàn ông lập tức trừng lớn mắt.
Nói rồi quay qua nói với Kỷ Nghiêu: “Xem ra tỉ lệ t*ng trùng sống của anh trai này không cao đâu, hai người đã định trước là không thành.”
Người đàn ông tức giận đứng bật dậy: “Cậu!”
Lâm Quỳnh ngẩng đầu đầy cao ngạo, trên mặt viết hai chữ lớn.
SAO NÀO.
Cuối cùng màn xem mắt này cũng kết thúc trong thất bại, đối tượng xem mắt thứ ba càng trực tiếp hơn.
Trực tiếp không đến.
Kỷ Nghiêu và Lâm Quỳnh đứng bên đường uống nước mơ có gas, “Xem ra vẫn phải tiếp tục cuộc đời không cần đàn ông.”
“Đều là người lưu lạc cõi nhân gian, gặp nhau hà tất quen biết!” Kỷ Nghiêu ngẩng đầu uống cạn nước có gas của mình, “Lâm Quỳnh, sau này chúng ta hợp lại với nhau đi.”
Lâm Quỳnh mỉm cười, nói: “Cô nói lời ngốc nghếch gì vậy.”
Giọng cười của thanh niên trong trẻo, đôi mắt như phát sáng.
“Không có đàn ông nào thèm cô, nhưng tôi thì có.”