Xuyên Thành Nam Thê Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 23: Chương 23




Lâm- người chơi hứng được bánh lớn- Quỳnh: “Hành Vân, kết hôn với anh là chuyện hạnh phúc nhất đời này của tôi.”

Thanh niên vì say mà hai má đỏ ửng, đôi mắt như ngập nước nhìn anh.

Phó Hành Vân trầm mặc một lúc, “Cậu vui là được.”

Lâm Quỳnh: “Không có chuyện gì vui hơn được kết hôn với anh.”

Phó Hành Vân dùng ánh mắt sâu xa nhìn người trước mặt, “Vậy sao?”

“Đương nhiên rồi” Lâm Quỳnh xấu hổ cúi đầu, thẹn thùng cười một cái, “Tôi thích anh nhất đó, ọe~”

Phó Hành Vân:....

Lâm Quỳnh vỗ vỗ ngực mình, cười ngây ngô, “Xin lỗi nhé, quá chén rồi, có chút buồn nôn... Lại lần nữa.”

Nói rồi vô cùng có đạo đức nghệ nghiệp mà nhìn Phó Hành Vân một cách thâm tình, “Tôi thích anh nhất đó... ọe~”

“....”

Phó Hành Vân đầy bất lực, “Nếu như cậu cảm thấy trái với lòng mình thì không cần nói nữa.”

Lâm Quỳnh đập bàn đứng dậy, “Tình cảm của tôi dành cho anh cứng như đá, một chút trở ngại này sao có thể ngăn được tôi.”

Nói rồi loạng choạng đi về phía anh, cúi người xuống cho ngang tầm mắt.

Một giây, hai giây....

Lâm Quỳnh mở miệng, “Tôi thích... Không được rồi, tôi phải vào nhà vệ sinh.”

“....”

Nói rồi bụm miệng nghiêng ngả chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

Nhìn bóng lưng hoảng loạn của người kia, Phó Hành Vân:....

Chỉ vài giây ngắn ngủi mà đã dùng hết kiên nhẫn của cả một đời.

Lâm Quỳnh súc miệng rồi dùng nước rửa mặt, lúc này mới tỉnh táo lại một chút, sau đó nhìn vào gương, úi cha, trai đẹp ở đâu ra đây, nhìn kĩ lại một lúc, hí hí, hóa ra là mình.

Khi Lâm Quỳnh ra ngoài, đúng lúc đụng phải Phó Hành Vân chuẩn bị vào thang máy, chú đỗ quyên nhỏ vỗ cánh bay đến, giống như chim bay về tổ mà đến bên Phó Hành Vân.

Trên mặt viết, cùng đi nhé!

Cùng đi nhé!

Phó Hành Vân nhìn cậu, không nói gì.

Đợi cửa thang máy mở, anh nói: “Đi thôi.”

Lâm Quỳnh kích động nhìn đối phương, “Hành Vân, anh tốt thật đó, tôi yêu....”

Phó Hành Vân nhướng mày, “Cậu không cần nói nữa.”

Lâm Quỳnh xụ mặt: “Anh nghi ngờ tình yêu chân thành và chung thủy của chúng ta.”

Phó Hành Vân làm mặt lạnh, “Không có.”

Lâm Quỳnh phát ra giọng nói đầy nghi hoặc, “Vậy sao anh không cho tôi nói.”

Phó Hành Vân trầm mặc một lúc, “Sợ cậu cắn trúng lưỡi.”

Lâm Quỳnh thẹn thùng cúi đầu, “Hóa ra là lo cho tôi.”

“....”

“Tôi càng yêu...”

Phó Hành Vân: “Cậu ngậm miệng lại chính là kết cục tốt nhất.”

Không bị sức mạnh của quyền thế ảnh hưởng, Lâm Quỳnh giơ tay lên trước ngực, bắn cho anh một trái tim.

“....”

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Lâm Quỳnh ôm cái đầu đau nhức của mình nằm trên giường phơi cá khô.

Sau đó đói bụng, xuống lầu làm bữa sáng, rất nhanh Phó Hành Vân đã đẩy xe lăn xuất hiện.

Trên bàn ăn, Lâm Quỳnh nhìn anh, “Anh biết chuyện tôi được chọn chưa?”

Phó Hành Vân chậm rãi ăn cơm, “Cậu tối hôm qua về tới đã nói với tôi rồi.”

Lâm Quỳnh chớp chớp mắt, “Vậy sao anh không hỏi tại sao tôi lại được chọn?”

Phó Hành Vân nhìn cậu một cái, “Sao cậu lại được chọn?”

Lâm Quỳnh mặt đầy tự hào, “Bởi vì ngoại hình của tôi giống chính mình.”

“....” Phó Hành Vân: “Vậy thì quả là một đặc điểm xuất sắc.”

Lâm Quỳnh:....

Tôi nghi ngờ anh đang châm biếm tôi, nhưng tôi không có chứng cứ.

Sau bữa sáng, Lâm Quỳnh như thường lệ đẩy Phó Hành Vân đi dạo, bởi vì lần trước ông lão gom rác xuất ngôn kinh người, lần này cậu cố ý ra ngoài vào thời gian chênh lệch với bình thường một chút.

Nhưng khi ra khỏi cửa vẫn không hẹn mà gặp ông lão toàn thân đồ hiệu kia.

Lâm Quỳnh:....

Cái duyên phận chết tiệt này.

Cậu đẩy anh, nhấc chân định đi, chỉ sợ ông lão kia lại nói ra lời gì đó khiến mình xuống mồ.

Ông lão gom rác thấy Lâm Quỳnh liền muốn chào hỏi.

Chân mày Lâm Quỳnh giật giật, cướp lời trước một bước, “Trùng hợp ghê, ông cũng dắt chó đi dạo hả?”

Phó Hành Vân:....

Sau khi về nhà, Lâm Quỳnh ngồi thượt trên sô pha đọc lịch trình làm việc mà Vương Trình mới gửi cho cậu, vốn dĩ chụp ảnh tạo hình cũng phải mất hai, ba ngày mới xong.

Sau đó lại nghiêng đầu qua nhìn người đàn ông, “Hành Vân, mấy ngày nữa tôi ra ngoài làm việc.”

Phó Hành Vân lạnh nhạt: “Ờ.”

Lâm Quỳnh: “Anh phải ăn đồ ăn ngoài.”

Lưng anh cứng đơ thấy rõ, “Khi nào về.”

Lâm Quỳnh tính theo thời gian dài nhất, “Ba ngày á.”

Sau đó còn không quên hình tượng nhân vật vì yêu cứ đâm đầu của mình, một con cá chép nằm bẹp trên sô pha đột nhiên đứng bật dậy.

“Nhưng anh yên tâm, tình yêu tôi dành cho anh sẽ không giảm đi chỉ vì khoảng cách đâu, tôi mỗi ngày đều sẽ nhớ anh.”

Nói rồi giơ tay bắn một trái tim thật lớn, “Tôi yêu anh mãi mãi không thay đổi.”

Phó Hành Vân lặng yên nhìn cậu một cái, “Vậy thì cảm ơn nhé.”

Lâm Quỳnh thẹn thùng cúi đầu, “Không cần khách sáo.”

“....”

Mấy ngày sau đó Lâm Quỳnh mới phát hiện ra, sức ăn của Phó Hành Vân so với trước kia còn mạnh hơn nữa.

Buổi tối, Lâm Quỳnh nằm trên giường, xem điện thoại.

Vương Trình: “Sáu giờ sáng mai tôi đến đóng cậu.”

Lâm Quỳnh dùng đầu ngón tay gõ chữ, “Biết rồi.”

Vương Trình: “Cậu nhớ sắp tới phải làm việc thiện nhá, tốt nhất làm ngày nào cũng làm việc thiện.”

Lâm Quỳnh:?

Vương Trình: “Tôi tính thử rồi, cậu được chọn không phải là miếng bánh trên trời rơi xuống đâu, mà là nhờ việc thiện cậu làm trước đó á.”

Lâm Quỳnh nghi hoặc, “Ví dụ?”

Vương Trình: “Ăn chay bớt tốn dầu mỡ.”

Lâm Quỳnh sâu sắc nói, “Vĩ nhân từng nói, lời mê tín của thời phong kiến không thể tin.”

Vương Trình vẫn không từ bỏ, “Vậy cậu cứ coi như làm từ thiện đi.”

Sáng sớm hôm sau Lâm Quỳnh ăn sáng xong, liền chuẩn bị ra ngoài.

Trước khi ra khỏi cửa thì nhìn thấy Phó Hành Vân đang ngồi trong phòng khách xem tin tức, “Tôi ra ngoài đây, mấy ngày tới anh nhớ ăn cơm đúng giờ đó.”

Phó Hành Vân hờ hững đáp lại một tiếng, sau đó nghiêng đầu qua nhìn cậu, “Nhớ về sớm đó.”

Mắt Lâm Quỳnh mở lớn.

Ồ wow, thật hiếm có nha.

Nhưng chắc là do lão âm binh này muốn bớt ăn vài bữa cơm đặt bên ngoài thôi.

Mặc dù không biết trong lòng đối phương nghĩ gì, nhưng Lâm Quỳnh vẫn cười hi hi đi đến bên anh, “Có phải tôi ra ngoài vài ngày, anh cũng sẽ nhớ tôi không?”

Phó Hành Vân đưa mắt nhìn cậu, không biết có phải đối phương trời sinh đã có đôi mắt nhìn ai cũng thâm tình như vậy hay không, anh đột nhiên cảm thấy rất chói mắt, trầm mặc một hồi, vẫn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy đối phương nói tiếp: “Cũng đúng, suy cho cùng thì khoảng cách cũng sinh ra cái đẹp.”

“....”

Lâm Quỳnh nói chuyện với anh xong liền xách hành lý ra khỏi cửa, “Tôi đi đây.”

Cậu đi đến lối ra của biệt thự, lại không thấy chiếc xe cá mập kêu lạch cà lạch cạch bình thường nữa.

Cầm điện thoại ra gọi cho Vương Trình, “Tôi ra ngoài rồi, anh ở đâu?”

Giọng nói hệt như đời không còn gì để luyến tiếc của Vương Trình ở đầu dây bên kia truyền đến, “Còn đang trên đường.”

Lâm Quỳnh nghi hoặc, “Anh dậy trễ hả?”

Vương Trình: “Tôi bị kẹt xe.”

“....”

Vương Trình nhìn con đường kẹt cứng như con rắn ham ăn mắc nghẹn trước mặt, “Cậu đi đến đường 11 trước đi, tôi bây giờ vẫn chưa biết còn kẹt đến lúc nào.”

Lâm Quỳnh gật đầu, “Ok”

Đang định cúp máy thì Vương Trình ở đầu dây bên kia lại nói tiếp: “Nhớ làm việc thiện mỗi ngày!”

“Làm việc thiện mỗi ngày!”

Lâm Quỳnh cũng không từ chối, “Tôi sẽ làm theo sức mình.”

Nói rồi cúp máy, đi hướng về phía đường 11.

Khi đợi đèn đỏ, nhìn thấy một bà lão tuổi khá lớn tuổi đang thở dốc, hình như là mệt lắm.

Nhớ lại lời của Vương Trình trước đó, Lâm Quỳnh nhìn đường cái, lại nhìn bà lão.

Này là cơ hội tới rồi đó hả?

Đèn xanh sáng lên, Lâm Quỳnh bước lên phía trước, “Bà ơi, cháu đỡ bà qua đường nhé.”

“Cảm ơn cháu, chàng trai à, không cần đâu.”

Phát huy tinh thần chính nghĩa, Lâm Quỳnh, “Bà ơi, bà không cần khách sáo đâu.”

Nói rồi đỡ tay bà lão, đưa bà qua đường.

“Chàng trai à, không cần đâu.”

“Không sao mà.”

Đợi tới bên kia đường, bà lão nhìn Lâm Quỳnh, nói: “Tôi vừa mới đi qua đó mà.”

“....”

Sau đó, Lâm Quỳnh lại phải đợi thêm một lần đèn xanh để đưa bà cụ qua đường trở lại, rồi áy náy mà cúi người xuống xin lỗi bà.

“Thật lòng xin lỗi ạ.”

Nói rồi quay người chạy mất, mất mặt thật sự.

Lâm Quỳnh đi qua hai con đường, trước mặt có một người ăn xin quần áo tả tơi lại gần.

“Xin rủ lòng thương, xin rủ lòng thương.”

Người kia trông có vẻ tuổi tác cũng không lớn, tầm khoảng ba mươi, ở độ tuổi đáng ra đã vững chân trong đường đời lại sa sút như vậy.

Người ăn xin đi đến trước mặt Lâm Quỳnh, “Xin rủ lòng thương.”

Ý muốn làm gì chỉ cần nhìn là rõ, Lâm Quỳnh lục khắp người, nhưng trong túi không hề có tiền lẻ.

Thấy bàn tay cầm chén của người ăn xin run run, “Hay để tôi giúp anh bưng một lúc nhé?”

Người ăn xin: “....”

“Cậu có biết làm không vậy?”

Vẻ mặt Lâm Quỳnh kiểu kiếp trước tôi làm quen rồi: “Đừng coi thường người khác, trước đây tôi cũng coi như là người cùng ngành với anh đó.”

Người ăn xin nghi ngờ nhìn cậu, nhưng không hề nhìn thấy một chút sa sút nào trên người đối phương.

“Cậu trước đây cũng từng ăn xin?”

Lâm Quỳnh gật đầu, “Đương nhiên.”

Cậu còn ngủ dưới gầm cầu tận mấy tháng trời cơ.

Nói rồi cầm lấy cái chén trong tay người ăn xin, “Trước đây mỗi ngày kiếm được một khoản lớn, tận hai đồng đó.”

Người ăn xin: “....”

Người ăn xin nhìn Lâm Quỳnh: “Tôi bây giờ làm việc này cũng là vì không còn con đường nào khác thôi, thật sự không có tiền, làm thì không ai thuê, tương lai không còn chút hi vọng nào.

Nhìn người ta bộc lộ cảm xúc, Lâm Quỳnh suy nghĩ, có phải mình nên an ủi người ta một chút không, sau đó mở miệng, “Ai mà không có lúc gặp khó khăn chứ.”

“Mấy năm đầu khi bị ép trả nợ, trong nhà còn bị trộm cơ.”

Người ăn xin kinh ngạc nhìn Lâm Quỳnh, không ngờ còn có người thảm hơn hắn, “Tên trộm trộm mất tiền trả nợ của cậu rồi sao?”

Lâm Quỳnh lắc đầu, “Cái đó thì không.”

“Vậy tên trộm vào đó làm gì?”

Lâm Quỳnh ngẩng đầu một góc 45° nhìn trời, sau đó nói, “Tôi và hắn tìm trong nhà cả một đêm cũng không tìm ra tiền nằm ở đâu.”

“....”

Người ăn xin thắc mắc, “Cậu trước đây vì sao lại làm nghề này?”

Lâm Quỳnh nhớ lại tên khốn nạn cầm tiền của mình bỏ trốn: “Gặp người không tốt, bảo lãnh cho người ta, kết quả người ta chạy mất, mình thì bị ép trả nợ, nợ lãi cao làm tôi mất việc, cũng không còn đường nào để đi.”

Người ăn xin trừng lớn mắt, “Không ngờ cậu cũng từng trải qua những việc như vậy.”

Nói rồi lại bi thương than thân: “Tôi cũng nghe lời người ta, đầu tư cổ phiếu thất bại, không còn đường nào để đi nên mới lâm vào cảnh này.”

Lâm Quỳnh: “Bây giờ có phải anh đang cảm thấy bản thân trước kia đã đốt một khoản tiền lớn không?”

Người ăn xin gật đầu, không ngờ hai người lại trải qua những cung bậc cảm xúc giống nhau như vậy.

Lâm Quỳnh an ủi vỗ vai người kia, “Cứ nhìn về đồng tiền, mọi thứ rồi sẽ tốt thôi.”

(Bình thường là nhìn về phía trước, hai chữ này đồng âm qián, cùng âm Hán Việt luôn, ẻm chơi chữ)

Người ăn xin kích động nhìn Lâm Quỳnh, “Người anh em, cậu quả là tri âm của tôi.”

“Vậy cậu làm thế nào để vực dậy một lần nữa?”

Nói rồi nhìn bộ đồ có giá trị không nhỏ trên người Lâm Quỳnh, “Có phải tích góp từng chút một, cỗ gắng khởi nghiệp làm giàu không?”

Lâm Quỳnh lắc đầu.

“Vậy cậu gặp được Bá Nhạc, một lần nữa phất cờ, đi đến đỉnh cao của đời người.”

Lâm Quỳnh: “Tôi gả cho một lão đàn ông rồi ăn bám.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.