Xuyên Thành Nam Thê Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 4: Chương 4




Cha sứ lật thánh kinh ra đọc.

“Tao nói nó đấy thì sao nào, tao hôm nay đến đây chính là để xem kịch vui đấy!”

“Cái thằng chó này!”

Cha sứ thành tâm cầu nguyện.

“Tao nói cho mày biết, mày đừng có tưởng tao không đánh phụ nữ!”

“Cái thứ chướng khí này!”

Cha sứ đọc lời thề nghi thức.

“Chết mọe mày đi, cho mày chửi, cho mày chửi này!”

“Hự... hự...”

Nhất thời cả lễ đường trở nên vô cùng hỗn loạn, từ đầu chí cuối chỉ có mình cha sứ vẫn thản nhiên như không.

Không phải đám đông cô lập Cha, mà là Cha cô lập cả đám đông.

Cha sứ đọc xong lời thề, đóng thánh kinh lại.

“Bộp--” một tiếng, âm thanh cuốn sách đóng lại vang lên.

Âm thanh này giống như nút công tắc vậy, lễ đường vốn đang ồn ào dần dần yên tĩnh lại.

Cha sứ hoàn tất lời thề cầu nguyện, chú rể sắp tiến vào rồi.

Trong nháy mắt, không biết bao nhiêu đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào cánh cửa khắc hình thiên sứ, trừ nhóm người Lý Hàn Dương đang nuốt ực một ngụm nước miếng, thấp thỏm nhìn ra bên ngoài, những người có mặt ở đó đều là một vẻ mặt hóng chuyện.

Bốn người điều khiển nghi thức đi đến kéo cánh cửa to lớn ra, từ từ, chậm rãi.

Phó Hành Vân ở bên ngoài, nhìn khe cửa dần được mở ra.

Hiện trường hôn lễ, đương sự còn lại không có mặt, anh đương nhiên biết sẽ khó coi đến nhường nào.

Cái anh phải đối mặt là những lời sỉ nhục, cười nhạo, mỉa mai và trách móc, dù anh biết rõ mình phải đối mặt với điều gì thì trên mặt anh vẫn không có bất kì thay đổi nào, chân mày còn không thèm nhíu lấy một cái.

Giống như anh không hề để tâm vậy, nhưng đôi con ngươi đen láy kia lại đang cuộn trào sóng ngầm.

“Chú rể tiến vào!”

Giọng của người chủ trì nghi thức vang lên theo cánh cửa từ từ mở ra, Phó Hành Vân nhúc nhích, đặt đôi bàn tay lạnh lẽo trên xe lăn.

Ngay sau đó, xe lăn lại chầm chậm lăn bánh về phía trước.

......

Phó Hành Vân:?

Người đàn ông phát hiện ra điều gì đó không đúng, bàn tay đặt trên xe lăn của anh không hề dùng sức, nhưng xe lăn lại tự nhiên chuyển động.

Rất nhanh Phó Hành Vân đã phát giác ra chiếc bóng vừa xuất hiện, tiếng thở dốc nặng nề đầy lạ lẫm chui vào tai.

Người đàn ông khẽ ngước mắt lên.

Sau đó liền thấy Lâm Quỳnh đã mệt như chó.

Phó Hành Vân:....

Lâm Quỳnh vẫn đang thở dốc, bởi vì chạy quá nhanh mà trước trán đổ không ít mồ hôi, Phó Hành Vân có thể cảm nhận một cách rõ ràng hơi nóng trên người cậu, không phải mùi hôi của mồ hôi mà là hương hoa nhàn nhạt.

Lâm Quỳnh vừa cúi đầu liền nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy không thể nhìn thấu của Phó Hành Vân, cơ thể vốn đang hơi nóng đột nhiên lạnh hẳn đi.

Phó Hành Vân đánh giá cậu, từ sớm anh đã biết Lâm Quỳnh là con người như thế nào, bỏ trốn ngay trong hôn lễ không hề làm anh bất ngờ, nhưng điều làm anh bất ngờ là Lâm Quỳnh lại tự mình quay lại rồi.

Mắt Phó Hành Vân tối đi, không thể nói là vui vẻ, thậm chí còn không có bất kì dao động nào trong cảm xúc khi nhân vật chính còn lại của hôn lễ quay lại, chỉ là anh nhất thời không đoán ra được suy nghĩ của Lâm Quỳnh.

Lâm Quỳnh dưới ánh nhìn chết chóc của phản diện, cảm thấy toàn thân không ổn rồi, giống như bị đóng đinh tại chỗ vậy.

Cậu nhìn Phó Hành Vân, gãi gãi đầu, “Cái gì nhỉ, không cẩn thận đến muộn mất.”

Sau đó cười ngốc nghếch, “Lần đầu kết hôn chưa có kinh nghiệm, lần sau là ổn rồi.”

“....” Phó Hành Vân: “Không phải cậu đào hôn rồi sao?”

Một câu của người đàn ông lập tức khiến mặt Lâm Quỳnh hóa đá.

Toàn thân như rụng rời.

“Nói bậy!”

Lâm Quỳnh cố tỏ ra bình tĩnh, “Tôi yêu anh như vậy sao có thể đào hôn được chứ, tôi không cho phép anh bôi nhọ tình yêu của chúng ta như vậy.”

Nói rồi cậu nhét chùm hoa dại luôn cầm trong tay vào tay Phó Hành Vân, đưa ra một lý do cực kì sứt sẹo.

“Tôi đi hái hoa cưới cho anh.”

Phó Hành Vân nhìn chùm hoa dại trong tay, lại nhìn nhìn Lâm Quỳnh.

Lâm Quỳnh đúng lý hợp tình nói, “Hôn lễ của người khác có, chúng ta cũng phải có.”

Phó Hành Vân:....

Thấy chú rể chậm chạp không tiến vào, người chủ trì nghi thức lần nữa nhắc nhở, “Chú rể tiến vào.”

Lâm Quỳnh thở không ra hơi, “Đến đây!”

Giọng vô cùng nhỏ bé, tất cả sức lực đều dành cho những ngôn từ tinh hoa dân tộc ban nãy rồi, cũng không biết người chủ trì lễ có nghe thấy không, biết trước thì vừa rồi đã bớt nói vài câu.

Lâm Quỳnh vuốt vuốt ngực, đóa hoa trước ngực áo cũng theo đó phập phồng, mạnh mẽ, oai hùng, hiên ngang, khí phách đẩy Phó Hành Vân tiến vào.

Một giây... Hai giây... Mười giây...

Nhìn khoảng cách chỉ thay đổi so với vị trí ban nãy có nửa mét.

“....” Phó Hành Vân: “Để tôi tự đẩy.”

“Không được!”

Phó Hành Vân ngẩng đầu nhìn cậu, Lâm Quỳnh nháy mắt lại quay về dáng vẻ cừu non ngoan ngoãn, “Ngày đại hỷ, anh cứ việc ngồi đó thôi, tôi tới là được.”

Ý ngoài mặt chữ, vẫn nên để tôi đẩy anh đi.

Phó Hành Vân:....

Câu này nghe qua thì không có vấn đề gì, nhưng nghe kĩ lại thì có gì đó không đúng lắm.

Lâm Quỳnh một buổi sáng chạy tận 2000m, bây giờ chân run rẩy hết rồi, nếu như không có xe lăn của Phó Hành Vân làm điểm tựa, Lâm Quỳnh dám khẳng định cậu sẽ ngã nhào dưới chân Phó Hành Vân.

Vậy đâu có được!

Quá mất mặt luôn á!

Người bên trong lễ đường thấy hai chú rể tiến vào, bầu không khí vốn đã yên tĩnh lại bắt đầu ồn ào lên.

“Lâm Quỳnh chạy thật rồi!”

“Phó Hành Vân có phải là cảm thấy bản thân quá mất mặt nên không dám bước ra không.”

“Phó Hành Vân, mày có định vào nữa không vậy?”

“Nếu mày không tiện di chuyển thì ông đây lại đẩy xe cho mày!”

Lời vừa nói xong, cả hội trường cười phá lên.

Không có cánh cửa ngăn cách, người bên ngoài đương nhiên nghe rất rõ ràng.

Lâm Quỳnh khẽ nhíu mày, sau đó tay nhanh hơn não, theo phản xạ có điều kiện mà bịt chặt tai Phó Hành Vân lại.

“Đừng nghe họ nói bậy.”

Giọng của thanh niên từ trên vọng xuống, vì tai bị bịt chặt mà chỉ nghe thấy loáng thoáng.

Trên đầu xuất hiện thánh quang, Lâm Quỳnh trong một khoảnh khắc cảm thấy sự tồn tại của bản thân giống như Chúa cứu thế vậy, nếu như để Phó Hành Vân nghe thấy, sau này khi trở mình được rồi còn không mang bọn họ đi xào đậu mới lạ đó.

Cha sứ gõ gõ bục, những lời bàn tán bên dưới bớt đi một chút, chân Lâm Quỳnh hình như bớt căng cơ rồi, đẩy Phó Hành Vân tiến vào lễ đường.

“Không được, tôi không nhẫn tâm nhìn một mình Phó Hành Vân tiến vào đâu, có gì cậu kêu tôi một tiếng nhé, chứ tôi không nhìn đâu.”

Nói xong, Kỷ Nghiêu liền che mắt lại.

Cô không nỡ nhìn Phó Hành Vân chán nản, giống như cô không chịu nổi ngày tháng có đàn ông xung quanh vậy.

(Chị Nghiêu theo chủ nghĩa độc thân nhé quý vị)

“ĐM, chuyện gì thế này!”

“Ngoài cửa là ai vậy?”

Tiếng kinh ngạc từ xung quanh chui vào tai, Kỷ Nghiêu bịt chặt mắt, không nhẫn tâm nhìn, nhưng nghe thấy tiếng động xung quanh thì tim lại ngứa ngáy.

Sau đó giơ một ngón tay ra chọc chọc Lý Hàn Dương, “Sao cậu lại không gọi tôi?”

Lý Hàn Dương: “Phó Hành Vân đâu có xuất hiện một mình đâu, gọi cậu thế nào được.”

“?”

Kỷ Nghiêu: “Cậu ấy xuất hiện nửa mình hả?”

Lý Hàn Dương: “....”

Kỷ Nghiêu ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa vào, vừa nhìn một cái liền thấy hai người đang đi với tốc độ rùa bò trên thảm đỏ.

Phó Hành Vân vẻ mặt bình thản ngồi trên xe lăn, mặt không cảm xúc cầm lấy bó hoa lục sắc không biết lấy từ đâu ra.

Mà người đẩy xe phía sau không phải ai khác, chính là Lâm Quỳnh trước đó bị nói là đào hôn.

Chuyện gì đây?

Lâm Quỳnh không phải đã chạy rồi sao?

Câu hỏi này không biết đang vang lên trong lòng không biết bao nhiêu người, nhưng sự xuất hiện của Lâm Quỳnh như một cái tát, tát thẳng vào miệng họ.

Tốc độ di chuyển của hai người rất chậm, không biết có phải cố ý hay không, nhưng giống như đang nói, mở to mắt chó của mấy người ra mà nhìn, ông tới rồi đây!

Lâm Quỳnh không hề có ý đó, chỉ là chân mềm nhũn cả rồi nên đi không nhanh được.

Nhìn quanh bốn phía mới phát hiện ra sự hỗn loạn bên trong lễ đường, ở đây như đang bùng bổ chiến tranh thế giới thứ ba vô cùng kinh thế hãi tục.

Những người đến tham gia hôn lễ của Phó Hành Vân đương nhiên là có một vài gia tộc có tiếng có tăm, vốn dĩ những nhân vật có tiếng có tăm này sẽ xuất hiện với quần là áo lượt, sáng sủa xinh đẹp, ai ngờ đâu vừa nhìn...

Không phải người này túm cổ áo người kia thì cũng là một vài người đứt cúc áo.

Thậm chí phía bên trái còn có chiếc giày mà không ai đứng ra nhận.

“....” Lâm Quỳnh: Thế giới của người có tiền, cậu không hiểu nổi.

Sau khi hai người tiến vào lễ đường, tiếng ồn ào liền biến mất, trải qua thời gian mười phút đồng hồ dài đằng đẵng, Lâm Quỳnh đã đẩy Phó Hành Vân đến trước mặt cha sứ.

Khi đứng vững vào vị trí của hai người, Lâm Quỳnh mất đi sự nâng đỡ từ xe lăn của Phó Hành Vân, chân khẽ run rẩy.

Nhận lấy trang giấy ánh vàng từ trong tay cha sứ, bên trên là lời tuyên thệ trong hôn lễ.

Phó Hành Vân rủ mắt lạnh nhạt nhìn qua vài cái, tin tưởng... Chung thủy... Bình đẳng....

Bên cạnh vang lên tiếng quần áo ma sát vào nhau, vừa ngẩng đầu lên nhìn liền thấy Lâm Quỳnh vừa rồi còn đứng thẳng đã cúi người xuống, không cao không thấp, vừa vặn đứng ngang tầm mắt của anh.

Ngón tay đang đặt trên trang giấy của Phó Hành Vẫn khẽ co lại.

Để ý thấy ánh mắt của đối phương, Lâm Quỳnh giả vờ thẹn thùng mỉm cười.

Phó Hành Vẫn:... Lặng lẽ di dời ánh mắt.

Lâm Quỳnh hạ thấp nửa người dưới đang run rẩy như sắp sửa mắc bệnh Parkinson của mình, sợ sẽ làm ra điều gì đó kì lạ trong hôn lễ chết chóc này.

Suy cho cùng mất mặt thì còn dễ nói, nhưng cái mà cậu mất là tính mạng đó.

Lâm Quỳnh trước đây diễn kịch nói, đối với phương diện diễn xuất thì đã có kỹ năng nhất định, dựa vào sự bồi dưỡng nghiệp vụ của nghề nghiệp, dùng một đôi mắt đong đầy tình cảm nhìn thẳng vào đối phương, dường như đã cho buổi hôn lễ này đầy đủ thể diện.

Hai người lần lượt nói lời tuyên thệ, người chủ trì nghi thức bưng hộp nhẫn từ xa đi lại.

Cha sứ lần lượt hỏi hỏi ý kiến hai người về việc trở thành bạn đời của nhau.

Giọng Phó Hành Vân rất lạnh nhạt: “Tôi đồng ý.”

Lâm Quỳnh ban đầu còn có chút xoắn xuýt.

Khi nhìn thấy viên kim cương to như trứng bồ câu bên trong chiếc họp nhung đỏ, liền hít một hơi khí lạnh.

“Tôi đồng ý.”

Hôn lễ hữu kinh vô hiểm mà được cử hành hoàn tất, thuận lợi hơn rất nhiều so với tưởng tượng của Phó Hành Vân.

Nhìn Lâm Quỳnh vui vẻ một cách ngốc nghếch nhìn chiếc nhẫn, Phó Hành Vân nheo nheo mắt.

Hôn lễ có thể tiến hành thuận lợi như vậy quả thực là khiến người ta không ngờ tới, Lý Hàn Dương và Kỷ Nghiêu đồng thời thở phào nhẹ nhõm.

“Không ngờ là Lâm Quỳnh lại quay lại.”

Kỷ Nghiêu vuốt vuốt lại mái tóc ban nãy vì giành hoa cưới với người ta mà bị rối, nhìn người đang cười như nụ hoa đua nở, như cành lá đâm chồi trên sân khấu, không biết nghĩ tới điều gì đó, mím mím môi, “Hoặc là ban đầu Lâm Quỳnh đã không hề bỏ trốn.”

Lý Hàn Dương nghe vậy liền quay qua nhìn cô.

“Lâm Quỳnh lúc đó không phải nói là yêu Hành Vân sao?”

Lý Hàn Dương nhướng mày, nghiêng đầu nhìn Kỷ Nghiêu, cho rằng đối phương bị cái gì đó rơi trúng đầu.

“Cậu có phải ban nãy bị kích thích quá độ không, lời của Lâm Quỳnh mà cậu cũng tin, trước lúc đó không phải Lâm Quỳnh còn cười nhạo Hành Vân tàn tật sao?”

“Không phải sau đó cậu ta cũng nói là không chê rồi sao?”

“Cậu ta chỉ đơn thuần là không muốn bị đánh mà thôi.”

“....” Kỷ Nghiêu: “Vậy sao cậu ta lại cười vui vẻ như vậy?”

Lý Hàn Dương nghe xong liền nhìn về hướng đó, chỉ thấy Lâm Quỳnh đứng bên cạnh Phó Hạnh Vân, tươi cười xán lạn như hoa hướng dương.

Không nhìn ra một chút không bằng lòng nào của việc bị ép kết hôn, thậm chí có thể nói là quá bằng lòng nữa đó chứ.

Lẽ nào tên ngốc ban nãy chạy vụt qua không phải cậu?

Những phỏng đoán của người khác về cậu, lẽ nào Lâm Quỳnh không hề hay biết.

Trứng bồ câu, love you~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.