Xuyên Thành Nam Thê Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 55: Chương 55: Ngọt không




Khi Lâm Quỳnh đưa Phó Hành Vân về tới khu cắm trại thì đã hơn sau giờ sáng rồi, nhưng về tới rồi mà khung cảnh vẫn hệt như lúc rời đi.

Chưa có ai tỉnh dậy, người đến đây toàn là các phú nhị đại giàu có, chỉ có ngủ trễ chứ không có khái niệm dậy sớm.

Lâm Quỳnh loẹt cà loẹt quẹt đưa phó Hành Vân về an vị trong lều rồi hỏi, “Hành Vân, anh có đổ mồ hôi không?”

Anh nhìn đôi má đỏ ửng của cậu, “Không.”

Lâm Quỳnh nhét khăn giấy đã lấy ra vào lại.

Phó Hành Vân thấy vậy, “Lau người?”

Lâm Quỳnh lắc đầu, thở phù phù, nói: “Tôi ra bờ suối tắm cái.”

Mồ hôi trên người quá nhớp nháp.

Phó Hành vân nhớ lại tấm lưng trắng nõn hôm qua, thốt lên, “Không được.”

Lâm Quỳnh thắc mắc, “Tại sao chứ?”

Phó Hành Vân đột nhiên im lặng, sau đó lại nói: “Em không phải là người kế thừa chủ nghĩa xã hội sao?”

Lâm Quỳnh ưỡn ngực, “Đúng vậy.”

Phó Hành Vân mặt đầy nghiêm túc, “Theo tiếng gọi của tổ quốc, cấm tắm dạo.”

Miệng Lâm Quỳnh há hốc hình chữ O.

Thật là có đạo lý.

Lâm Quỳnh sùng bái nhìn Phó Hành Vân: “Không ngờ anh cũng là một tấm gương kỷ luật mẫu mực.”

Phó Hành Vân:....

Nhưng thấy trán cậu đổ mồ hôi vì mệt, Phó Hành Vân khẽ nhíu mày, “Mang qua đây.”

Lâm Quỳnh nghi hoặc, “Gì cơ?”

“Khăn ướt.”

Lâm Quỳnh ồ ồ, vội vàng lấy đưa qua.

Phó Hành Vân rút ra vài tờ, “Cởi đồ ra một nửa.”

Lâm Quỳnh khó hiểu, “Tại sao lại là một nửa?”

“Cởi nhiều quá lạnh, sẽ bị cảm.”

Lâm Quỳnh sáp đến trước mặt anh, “Hành Vân, anh thật chu đáo.”

Nói rồi bắt đầu cởi đồ, Phó Hành Vân khẽ quay đầu đi.

“Xong rồi.”

Lâm Quỳnh để lộ ra nửa tấm lưng, Phó Hành Vân nhìn rồi cầm khăn giấy lên lau.

Lau được một nửa thì Lâm Quỳnh hơi cúi đầu xuống, “Giúp tôi lau cổ luôn đi.”

Phó Hành Vân không trả lời mà trực tiếp lau lên, hôm qua Lâm Quỳnh tự lau cổ, khi anh giúp cậu lau mới phát hiện ra bên cổ, hơi lệch về phía sau, có một nốt ruồi nho nhỏ.

Phó Hành Vân ma xui quỷ khiến thế nào lại chạm lên.

Trên cổ truyền đến một luồng hơi ấm, Lâm Quỳnh mở miệng hỏi, “Sao vậy?”

Phó Hành Vân giải thích: “Ở đây có nốt ruồi.”

“Vậy hả!”

Nói rồi tò mò ngoái đầu xem, “Ở đâu?”

Phó Hành Vân:....

Anh dùng ngón trỏ chỉ lên, “Ở đây.”

Lâm Quỳnh: “Sao tôi không nhìn thấy.”

Nhìn thấy được mới lạ á.

“Tôi còn không biết trên người chỗ nào có nốt ruồi.”

Sau đó Lâm Quỳnh lại nói tiếp: “Tôi cuối cùng cũng coi như là một thành niên có 'chí' rồi.”

(痣 zhì: Hán Việt là chí, nghĩa là nốt ruồi, 志 zhì, Hán Việt cũng là chí, nghĩa là ý chí.)

“....”

Lâm Quỳnh hơi nghiêng người qua, dùng đôi mắt trong veo nhìn đối phương, “Thế nào, có đẹp không?”

Phó Hành Vân nhất thời bị bả vai trắng trẻo của cậu làm cho hoa mắt, dời ánh mắt đi, nhưng lại rơi trên xương quai xanh của cậu.

Anh nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu đi.

Lâm Quỳnh sáp lại bên người anh, tiếp tục hỏi, “Có đẹp không?”

Lúc này cậu hệt như hồ ly tinh nhiễu loạn triều chính vậy.

Phó Hành Vân hít sâu một hơi, “Đẹp.”

Lâm Quỳnh lúc này mới hài lòng, không ngờ có thể nghe được từ này từ miệng đối phương.

Sau khi lau xong, Lâm Quỳnh thay đồ, ngả lưng xuống túi ngủ, nghiêng đầu nhìn qua nhìn Phó Hành Vân vẫn còn đang ngồi, rồi vỗ vỗ vị trí kế bên mình.

“Lại đây, lại đây.”

Phó Hành Vân nhìn cậu một cái, “Làm gì?”

Lâm Quỳnh lúc này giống như biến thành thạch rau câu, mềm oặt nằm trên túi ngủ, “Không mệt hả?”

“Tàm tạm.”

Lâm Quỳnh nhìn anh, “Hôm nay chúng ta dậy sớm, có nhiều chuyện có thể làm lắm đó.”

Phó Hành Vân mở miệng, “Ví dụ?”

“Ngủ nướng thêm một lúc.”

“....”

Lầm Quỳnh thấy anh cứ lề mề không nhúc nhích, “Anh cũng nghỉ ngơi một lúc đi.”

Nói rồi lấy áo khoác đắp lên người hai người, vì không có gối nên Lâm Quỳnh cảm thấy hơi không thoải mái, “Hành Vân, có kê đầu không?”

“...”

Sau đó anh nhìn vào mắt Lâm Quỳnh, “?”

Lâm Quỳnh gật đầu, vừa định lấy đèn pin ra tự làm gối đầu, ngay sau đó liền thấy anh giơ cánh tay ra.

Lâm Quỳnh:?

Phó Hành Vân thản nhiên nói, “Kê đi.”

Nếu đã vậy thì Lâm Quỳnh cũng không khách sáo nữa, giống hệt một chú sâu lông dụi dụi đầu, kê lên tay anh, tìm một vị trí thoải mái rồi nằm bò ra đó.

“Hành Vân, buồn ngủ không.”

“Tàm tạm.”

Mặc dù miệng nói tàm tạm, nhưng hai mí mắt đã nặng rồi.

Lâm Quỳnh híp mắt, “Vậy tôi hát cho anh một khúc hát ru nhá?”

Phó Hành Vân: “Tôi là con nít sao?”

Lâm Quỳnh thẹn thùng cười, “Trong lòng tôi, anh mãi trẻ.”

“....”

Hai người câu được câu mất mà nói chuyện với nhau, khúc hát ru còn chưa hát xong thì cả đôi đã chìm vào giấc mộng.

Mấy người Lý Hàn Dương tỉnh lại thì đã là chín giờ sáng, ai nấy bụng đều đói meo bò ra khỏi lều.

Lý Hàn Dương yếu ớt ngóc đầu dậy, “Có cái gì ăn được không?”

Tần Hằng nhìn bốn bề rộng lớn, “Gió tây bắc.”

“....”

Sau đó mấy người đã thức dậy bắt đầu nấu bữa sáng.

Đợi nấu xong rồi, Lý Hàn Dương, Tần Hằng và một người bạn khác đưa mắt nhìn nhau.

“Được rồi, bây giờ ai đi kêu người dậy ăn cơm?”

Lý Hàn Dương, “Búa kéo bao, người thua đi gọi Kỷ Nghiêu.

Tần Hằng: “Đồng ý.”

Người bạn: “Đồng ý.”

Không phụ sự kì vọng của mọi người, sự xui xẻo của Lý Hàn Dương lần nữa được phát huy, sau đó lòng dạ thấp thỏm đi gọi người dậy.

Kỷ Nghiêu có tật gắt ngủ, ngồi dậy một lúc lâu mới tỉnh táo lại.

Lý Hàn Dương thở phào, “Lát nữa cậu đi gọi hai người Hành Vân nhá.”

Kỷ Nghiêu cào cào tóc, “Ok.”

Nói rồi mang giày đi đến lều của hai người.

“Lâm Quỳnh, Hành Vân, dậy chưa?”

Bên trong im phăng phắc.

Kỷ Nghiêu ngáp dài, “Ra ăn cơm thôi.”

Bên trong vẫn không có động tĩnh.

Trong lòng Kỷ Nghiêu xoắn xuýt một lúc rồi khẽ vén ra một khe hở, “Ăn cơm thôi!”

Vừa nhìn đã thấy hết cảnh tượng bên trong lều.

Chỉ thấy mắt hai người vẫn đang nhắm chặt, không hề có dấu hiệu sắp tỉnh lại, Lâm Quỳnh giang tay giang chân nằm đè lên người Phó Hành Vân, một chân còn đang gác trên eo anh, giống như bạch tuộc vậy.

Kỷ Nghiêu thấy vậy, lấy điện thoại ra, mở ghi âm, “Ra ăn cơm thôi!”

Sau đó, giống như ném lựu đạn đã kéo chốt vậy, ném mạnh vào trong rồi nhanh tay nhanh chân kéo lều lại, không một động tác thừa.

“Ra ăn cơm thôi!”

“Ra ăn cơm thôi!”

Trong tiếng ghi âm lặp lại liên hồi, Lâm Quỳnh cuối cùng cũng tìm lại được sự tỉnh táo, sau đó tắt ghi âm đi, kéo lều ra nhìn Kỷ Nghiêu, “Sao vậy?”

Kỷ Nghiêu: “Ăn cơm thôi.”

Lâm Quỳnh ồ ồ rồi quay người đi gọi Phó Hành Vân.

Hai người sửa soạn xong thì ra ngoài ăn sáng.

Kỷ Nghiêu nhìn dáng vẻ mơ màng của hai người, “Tối qua ngủ muộn hay sao mà giờ mới dậy?”

Lâm Quỳnh: “Đâu có, tôi và Hành Vân đi ngắm bình minh.”

Kỷ Nghiêu giật mình, “Hai người đi ngắm bình minh?!”

Lâm Quỳnh gật đầu, tươi cười: “Đẹp lắm luôn.”

Kỷ Nghiêu đột nhiên cảm thấy bị phản bội, “Chúng ta còn là chị em tốt không, ngắm bình minh mà không rủ tôi.”

Lý Hàn Dương thấy vậy, lẳng lặng chen vào một câu, “Là muốn đi so với mặt trời xem ai sáng hơn hả?”

(Ý bảo chị muốn đi làm bóng đèn hả)

“....”

Ăn sáng xong, Lâm Quỳnh bắt đầu dọn rác, dù sao thì người khác cũng đã làm bữa sáng, bản thân cũng không thể ngồi không được, vậy là không biết điều.

Lâm Quỳnh lạch cạch ngồi làm, Tần Úy Sợ thấy vậy thì im lặng lại giúp đỡ.

Tần Hằng nhìn hắn một cái, “Đi làm gì.”

Tần Úy Sở, “Giúp đỡ.”

Tần Hằng, “Nên làm cái gì, trong lòng rõ rồi chứ?”

Chỗ hôm qua Tần Hằng đá vẫn còn đau, Tần Úy Sở bực bội vò đầu, “Biết rồi, em chỉ nhìn thôi còn không được sao?”

Tần Hằng lúc này mới yên tâm, thấy mọi người xung quanh đều đi làm việc hết rồi, đi đến bên Phó Hành Vân, “Bàn công việc không?”

Phó Hành Vân nhìn y, “Bây giờ?”

Tần Hằng gật đầu, công ty sau lưng Phó Hành Vân có tính bảo mật rất cao, ngoài y và Lý Hàn Dương ra thì không ai hay biết, tên của người phụ trách trên các dự án hợp tác cũng là nặc danh, chính là vì không để Phó gia phát hiện.

Tần Hằng cũng nhìn ra Lâm Quỳnh không hề biết chuyện này, nên cố ý đến tìm Phó Hành Vân lúc cậu không ở bên, dù sao thì sau khi cắm trại về, không biết bao lâu nữa Phó Hành Vân mới lại có thể đến công ty một chuyến.

Tần Hằng lấy điện thoại ra, hai người thương lượng chuyện dự án.

Lâm Quỳnh dọn dẹp xong, quay đầu qua thì thấy hai người đàn nói gì đó.

Bước đến thì nghe Phó Hành Vân nói: “Có điều chỉnh là tất yếu.”

Lâm Quỳnh tò mò, “Cái gì có điều chỉnh tất yếu.”

Hai người vốn đang bàn chuyện lập tức giật mình, Phó Hành Vân nhìn cậu, “Sao lại qua đây.”

Lâm Quỳnh nhún vai, “Hết chuyện làm rồi nên đến đây xem thử.”

Sau đó hỏi tiếp: “Hai người đang làm gì thế?”

Tần Hằng trả lời trước một bước, “Xem cao ốc.”

Tần Quỳnh há hốc miệng thành hình chữ O, “Sắp mua nhà hả?”

Tần Hằng: “Đúng vậy.”

Lâm Quỳnh: “Chúc mừng, chúc mừng.”

“Khách sáo quá, khách sáo quá.”

Phó Hành Vân:....

Thấy Lâm Quỳnh ngồi kế bên, hai người dùng ám ngữ lẳng lặng giao tiếp với nhau, nếu như Lâm Quỳnh vẫn không ra ngoài thì sẽ lập tức dừng lại.

Hai người anh một câu tôi một câu trò chuyện với nhau.

Đột nhiên Lâm Quỳnh nhìn anh, “Hành Vân.”

Phó Hành Vân cứng người, “Sao vậy?”

....

Lâm Quỳnh mỉm cười nói: “Thật là sâu sắc.”

Hai người giật mình, Tần Hẳng thăm dò, “Cái gì thật là sâu sắc cơ?”

Lâm Quỳnh ngại ngùng cúi đầu, “Tôi hiểu hết á.”

“....”

Lâm Quỳnh từ trong túi lấy ra một quả lựu, ngồi bên Phó Hành Vân, bóc vỏ.

Dáng vẻ cúi đầu thật nghiêm túc, đợi bóc xong liền nhét vào miệng anh.

Phó Hành Vân: “Có thể chuyển tới... ưm...”

Lâm Quỳnh nhìn anh: “Ngọt không?”

Phó Hành Vân gật đầu, Lâm Quỳnh cũng bỏ vài hạt vào miệng mình, sau đó chú ý tới ánh mắt của Tần Hằng, “Muốn ăn không?”

Tần Hằng nhìn mà đỏ mắt, nhưng mặt lại giả vờ bình thản, “Không ăn.”

Sau đó như xa xui quỷ khiến, hỏi, “Lựu này bóc vỏ có tốn sức không?”

Lâm Quỳnh nhìn qua, “Tàm tạm, tôi có dao con.”

Tần Hằng nghe xong thì gật đầu, nhưng ánh mắt lại ảm đạm đi.

Đến khi đút lựu cho anh xong, Lâm Quỳnh liền đứng dậy định đi vận động một chút.

Lý Hàn Dương bên ngoài đi đến, “Lâm Quỳnh!”

“Đi ngắm ngơi khác nào.”

Cũng đang rảnh rỗi, Lâm Quỳnh gật đầu, “Đi.”

Sau khi nói với Phó Hành Vân một tiếng, Lâm Quỳnh liền theo Lý Hàn Dương rời đi.

Hai người lên núi đi dạo, Lý Hàn Dương đột nhiên hỏi, “Sáng nay đi ngắm bình minh với Hành Vân?”

Lâm Quỳnh gật đầu, “Đúng vậy.”

Lý Hàn Dương kinh ngạc, “Tôi hôm qua đứng ngắm từ sau núi đã thấy sáng rực rồi, không ngờ cậu thật sự đi, thế nào, có đẹp không?”

Lâm Quỳnh: “Đương nhiên là đẹp rồi, hơn nữa còn có trải nghiệm khác.”

Lý Hàn Dương: “Trải nghiệm gì?”

Lâm Quỳnh: “Vai kề vai ngắm mặt trời.”

“....”

Đột nhiên trong bụi cỏ trước mặt phát ra tiếng cục ta cục tác, hai người bước đến nhìn, là một con gà rừng.

Hai mắt Lý Hàn Dương sáng lên, “Chúng ta bắt nó về ăn đi.”

Các loại thịt hôm qua đã bị mấy người họ ăn hết rồi, chỉ còn lại đồ ăn liền.

Ai ngờ Lâm Quỳnh lại lắc đầu, nhìn nốt ruồi cạnh lông mày Lý Hàn Dương, nói: “Không được, Chúng ta là những thanh niên có 'chí', theo lời kêu gọi của tổ quốc, cấm ăn thịt động vật hoang dã, hơn nữa, gà rừng rất nguy hiểm.”

...

Lý Hàn Dương nhìn chú gà rừng béo tròn, “Có gì nguy hiểm chứ?”

Lâm Quỳnh cực kì nghiêm túc, “Có thể nuôi bản thân béo tròn béo trục trong môi trường hoang dã, chắc chắn không đơn giản.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.