Phó Hành Vân lên giường, giống như trước đây, mở sách ra đọc trước khi ngủ.
điều thứ 42, học cách làm đối phương rung động, lay động cảm xúc của đối phương, nhưng chú ý đừng quá nóng lòng, ban đầu hãy lấy sự đồng cảm, khát khao yêu thương và bảo vệ làm chủ đạo.
Phó Hành Vân thận trọng nghiền ngẫm.
Này là bảo anh giả vờ đáng thương hả?
Sau đó bắt đầu nảy sinh nghi ngờ với cuốn sách này lần thứ 872.
Giả vờ đáng thương.
Anh không giỏi làm mấy chuyện này.
Phó Hành Vân “bộp” một tiếng, đóng sách lại cất vào ngăn kéo, tắt đèn đi ngủ.
Khi Lâm Quỳnh về đến nhà cũng là lúc phim công chiếu, trên weibo thỉnh thoảng sẽ có vài tin tức và hot search liên quan đến bộ phim.
Mặc dù khoảng thời gian này cũng phải đi quảng bá, nhưng từ lần trước, sau khi bác sĩ nói tình trạng của Phó Hành Vân có chuyển biến tốt, Lâm Quỳnh đã uyển chuyển từ chối tham gia hoạt động quảng bá sau khi phim công chiếu.
Cậu chỉ tham gia hoạt động quảng bá ở thành phố mình sống thôi.
Mặc dù sau khi phim công chiếu, danh tiếng và hiệu quả quảng bá tốt hơn rất nhiều so với trước đây, nhưng trước đó cậu đã rời nhà gần ba tháng trời rồi, nếu mà đi nữa thì Lâm Quỳnh sẽ thấy rất áy náy.
Phó Hành Vân từ trên lầu đi xuống liền thấy bóng lưng bận rộn trong nhà bếp, không lên tiếng mà chỉ im lặng ngắm nhìn.
Lâm Quỳnh quay người lại, lập tức giật mình, “Hành Vân, anh xuống rồi hả.”
Tươi cười nói: “Đúng lúc ghê, lại đây ăn cơm nào.”
Phó Hành Vân không nói gì, đẩy xe lăn qua đó.
Lâm Quỳnh đặt cháo xuống trước mặt anh, “Chắc một lát nữa bác sĩ sẽ tới, hôm nay tập cái gì vậy?”
Phó Hành Vân ăn cháo, ngước mắt lên nhìn cậu, “Còn chưa biết nữa.”
Lâm Quỳnh vùi đầu ăn cơm, sau khi ăn no, nhìn Phó Hành Vân còn đang ăn, nói, “Hay là lát nữa em tập cùng anh nhé.”
Bàn tay đang múc canh của anh ngừng một nhịp, “Thật sao?”
Lâm Quỳnh gật đầu, nói rồi đứng dậy thu dọn chén đũa, “Lát nữa em tập cùng anh.”
Chín giờ sáng, bác sĩ và y tá đúng giờ đến cửa.
Phó Hành Vân dùng mắt ra hiệu cho họ, bác sĩ tự hiểu trong lòng.
Y làm bộ lật báo cáo ra xem, “Hôm nay nên tập đứng thì sẽ tốt hơn, có thể vịn vào tường hoặc là chống nạng.
Lâm Quỳnh đứng kế bên chăm chú lắng nghe, bộ phim bốn người, chỉ có cậu không biết mình đang tham gia diễn xuất.
Y tá đỡ Phó Hành Vân dậy diễn một lần, Lâm Quỳnh quan sát học hỏi một hồi mới bắt tay vào làm.
Sau đó liền đỡ Phó Hành Vân đến bên tường.
Phó Hành Vân rủ mắt nhìn chiếc cổ trắng trẻo của cậu, “Nặng không?”
Lâm Quỳnh gồng đến mức mặt đỏ cả lên, nhưng vẫn cứng miệng, “Không nặng, đây là sức nặng của tình yêu đôi ta.”
Cả một ngày trôi qua, Lâm Quỳnh mệt như cún husky, nằm dài trên sô pha thở dốc.
Đôi mắt tràn đầy mệt mỏi nhìn vào hư không, đầy mê man, vì hơi nóng mà kéo cổ áo ra, để lộ một mảng da trắng trẻo.
Phó Hành Vân đưa mắt nhìn qua, hầu kết khẽ động, sau đó nhanh chóng thu lại tầm mắt.
Tối muộn, Lâm Quỳnh vẫn như mấy tháng trước, xoa bóp cho anh trước khi đi ngủ.
Cửa phòng bất chợt bị mở ra từ bên ngoài, anh vội vàng giấu cuốn sách trên tay xuống gối.
Lâm Quỳnh không nhìn thấy động tác của đối phương, hất hất mái tóc mới vừa sấy xong, leo lên giường, thấy một góc lòi ra khỏi gối, hỏi: “Đây là gì vậy?”
Phó Hành Vân nhìn về phía tay cậu đang chỉ, cơ mặt cứng đờ, “Đọc đước khi ngủ thôi.”
Lâm Quỳnh cười ngây ngô, “Hành Vân, anh thật là có văn hóa mà.”
“....”
Trên đời này không có ai dễ bị lừa hơn Lâm Quỳnh nữa đâu.
Thấy cậu không hỏi gì thêm, Phó Hành Vân không nhịn được mở miệng, “Sao em không hỏi xem tôi đang đọc sách gì?”
....
Lâm Quỳnh lời ngay ý thẳng, “Em không thích đọc sách, hỏi cũng bằng không à.”
Nói rồi bắt đầu hì hà hì hục xoa bóp cho anh.
Đối phương mặc đồ ngủ, ánh đèn chiếu lên người cậu thành hai mảng nửa sáng nửa tối, đôi tay trắng nõn xoa bóp trên chân anh, dáng vẻ chăm chú này làm lòng người ngứa ngáy.
Phó Hành Vân muốn trò chuyện với cậu, nhưng nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
Tay khẽ chạm vào góc cuốn sách lộ ra dưới gối.
Cơ thể anh bỗng đờ ra, đưa mắt nhìn lên, trên mặt là vẻ xoắn xuýt.
Khoảng lặng này vừa đến là kéo dài muốn nửa ngày, Lâm Quỳnh bóp chân cho anh xong thì bắt đầu duỗi eo vươn vai, cơ thể mảnh khảnh lấp ló sau lớp áo theo từng động tác.
Lâm Quỳnh lại vỗ vỗ lên chân anh mấy cái rồi định về phòng mình.
“Lâm Quỳnh.”
Giọng nói trầm thấp của anh đột ngột vang lên, Lâm Quỳnh quay đầu nhìn qua, “Sao vậy?”
Phó Hành Vân liếm môi, đảo mắt né tránh một chút rồi lại nhìn về phía Lâm Quỳnh, “Em có chê tôi không?”
Lâm Quỳnh ngây người, “Anh nói gì cơ?”
Ngón tay Phó Hành Vân quắn quéo, “Em có chê tôi không?”
Lâm Quỳnh bị lời nói của đối phương dọa cho giật mình, bước đến dụi dụi vào người anh, “Đương nhiên là không rồi, sao lại hỏi vậy?”
Phó Hành Vân rủ mắt, không dám nhìn thẳng cậu, “Tôi chỉ là một kẻ cả đời này sẽ không đứng lên được....”
Lời còn chưa nói xong, Phó Hành Vân đột nhiên cảm thấy cơ thể mình nằng nặng, chỉ thấy người vốn dĩ còn đang ngồi kế bên đã nhào đến ôm lấy mình, dùng sức siết chặt, Phó Hành Vân nghiêng đầu dựa qua, vùi đầu vào cổ cậu.
“Đương nhiên là không rồi, anh có đứng lên được hay kể cả không đứng dậy được nữa, thì em vẫn sẽ không chê anh đâu.”
Tim Phó Hành Vân run lên, đưa mắt liếc nhìn góc cuốn sách kia, “Nhưng tôi ghét bỏ dáng vẻ của mình hiện tại.”
Lâm Quỳnh nghe xong lời nói phản nghịch của người đàn ông đã xấp xỉ ba mươi, tim đột nhiên nhói lên, “Tại sao lại nghĩ như vậy chứ, em thích nhất chính là dáng vẻ này của anh.”
Phó Hành Vân khẽ ngước mắt lên nhìn cậu, “Thật không?”
Lâm Quỳnh ôm lấy cái đầu chó của anh, “Đương nhiên rồi.”
Nói rồi bàn tay ôm anh càng siết chặt thêm, tim Phó Hành Vân đập thình thịch, cánh tay hơi cứng đờ giơ lên, do dự nửa buổi mới vòng tay ôm lấy eo cậu.
Lâm Quỳnh đột nhiên cảm thấy tư thế này hơi vặn vẹo, liền ôm lấy anh nằm xuống, theo sự thay đổi của động tác, mặt anh cũng thuận thế mà vùi vào cổ cậu.
Đôi môi khẽ chạm vào làn da của đối phương, làm anh phải hít sâu một hơi, nhưng lại không hề ngẩng đầu lên.
Lâm Quỳnh vỗ về tấm lưng rộng của anh, “Rồi sẽ có một ngày anh đứng dậy được thôi.”
“Vậy nếu tôi không đứng dậy được nữa thì sao.”
“Không đâu, em tin anh.”
Nói rồi lại ôm lấy cái đầu chó của anh, anh là sự tồn tại “đỉnh của chóp” nhất bộ truyện này đó.
Người đàn ông vốn đang giả vờ đáng thương đến quên hết sự đời kia nếm được vị ngọt, túm lấy cậu kéo vào lòng mình. Lâm Quỳnh bị động tác của đối phương làm giật mình, “Hành Vân?!”
“Tôi sợ....”
Câu này vừa vang lên, người còn đang giãy giụa trong lòng quả nhiên đã không động đậy nữa.
Ánh đèn mờ tối, Lâm Quỳnh nhìn không ra cảm xúc của đối phương, nhưng bàn tay đang muốn thả ra lại một lần nữa siết chặt, ưỡn ngực, rất có trách nhiệm, “Không sao, có em đây.”
Nói xong liền giơ tay vỗ lưng anh, định dỗ anh ngủ.
Vừa vỗ về vừa ngân nga, “Ngủ đi, ngủ đi, cục cưng yêu dấu của ta, đôi tay mẹ....”
“......” Phó Hành Vân: “Em đang hát gì đó?”
“Hát ru đó.”
....
“Tôi không phải trẻ con.”
“Trong lòng em, anh luôn non trẻ.”
“....”
Nói rồi lại hát tiếp, phóng đại một chút thì là hiện trường cuộc thay đối tính chất tình cảm quy mô lớn.
Phó Hành Vân lập tức cạn lời, nhưng đã ôm được người vào lòng rồi, cũng không còn mong cầu gì hơn, em ấy thích hát thì cứ hát đi.
Nói xong, bàn tay đang ôm lấy eo người kia càng siết chặt, phả hơi thở nóng rực vào cổ người ta.
Lâm Quỳnh lập tức thấy nhột nhột, nhưng nhìn lão âm binh lúc này đang yếu ớt như cọng tảo biển nằm trong lòng mình, cuối cùng không nhúc nhích nữa.
Sau đó định đợi anh ngủ rồi mới về phòng.
“Hành Vân, em kể chuyện cho anh nghe trước khi ngủ nhé.”
Phó Hành Vân: “Ừm.”
Lâm Quỳnh kể câu chuyện được tổ tiên truyền lại, “Ngày xửa ngày xưa...”
Mười phút sau, Phó Hành Vân nhìn Lâm Quỳnh đã ngủ bất tỉnh nhân sự mà rơi vào trầm tư.
Sau đó giơ tay lên tắt đèn ngủ trên đầu giường đi, cánh tay rắn chắc ôm lấy eo người ta, ngón tay thon dài chạm lên vùng da lộ ra ngoài.
Anh nhẹ nhàng ôm lấy, kiềm nén để không luồn tay vào trong áo.
Trong mười mấy năm đầu tiên của cuộc đời, anh đã học cách để trở thành một con người lịch thiệp, mặc dù lúc này Lâm Quỳnh không có chút khả năng chống đỡ nào, nhưng cốt cách đã được nuôi dưỡng lâu dài vẫn còn đó.
Anh ngước mắt lên nhìn đối phương, ánh trăng bên ngoài chiếu lên gương mặt cậu, sau đó anh lại dời tầm mắt xuống, lướt qua chiếc mũi rồi tới đôi môi.
Sau lần tay chân lóng ngóng trước đó khiến anh đánh mất lòng tự tôn, Phó Hành Vân liền lên baidu tra cứu.
Lúc đó mới biết thì ra khi hôn có thể vươn lưỡi ra.
Ban đầu khi nhìn thấy thì mấy từ buồn nôn, ghét bỏ viết đầy trên mặt anh.
Con mẹ nó chứ, này khác nào là ăn nước miếng người ta.
Nhưng nhìn người lúc này đang say giấc trong lòng mình, suy nghĩ của Phó Hành Vân hơi thay đổi rồi.
Sau một hồi tĩnh lặng, anh liền chầm chậm lại gần đối phương, động tác rất nhẹ nhàng, chỉ sợ làm cậu thức giấc.
Sau đó thử thăm dò mà chạm vào môi cậu, thấy cậu không có phản ứng gì, mới bắt đầu chạm mạnh hơn một chút.
Phó Hành Vân xốc xốc cậu lên, trái với sự cẩn thận từng li từng tí ban nãy, động tác lúc này đã mạnh dạn hơn nhiều.
Anh ngậm lấy môi cậu hồi lâu, sau đó do dự một lúc, giơ tay lên nắm chặt cằm cậu, tách răng cậu ra, vươn lưỡi vào.
Ban đầu là thăm dò, cuối cùng trở thành không thể dừng lại, nhất thời, cả căn phòng ngập tràn âm thanh môi lưỡi giao nhau.
Không biết đã hôn bao lâu, Lâm Quỳnh cảm thấy có chút khó chịu nên “ưm hưm” một tiếng, anh lập tức cảnh giác lùi về sau.
Lúc này, khuôn miệng nhỏ vì bị anh bóp lại nên chu ra như mỏ chim.
Phó Hành Vân hít sâu một hơi, lướt qua xem giờ mới phát hiện đã gần 12h rồi, lại hôn lên cái mỏ chim nho nhỏ của cậu một cái rồi mới chịu ngừng.
Trước khi ngủ còn không quên cất “sách đọc trước khi ngủ” vào ngăn kéo, tránh để sáng mai cậu tỉnh dậy lại nhìn thấy.
Lâm Quỳnh lần đầu tiên được người ta ôm ngủ, mặc dù có chút không quen nhưng vẫn ngủ say cả đêm. Hôm sau, vừa mở mắt ra nhìn liền thấy khuôn mặt đẹp trai phóng đại của Phó Hành Vân.
Sau đó mò mò điện thoại để xem giờ.
Móa!
9H30 sáng rồi!
Bác sĩ há chẳng phải đã đến rồi sao?
Lâm Quỳnh vén chăn ra định ngồi dậy, nhưng cánh tay đặt trên eo cứng như sắt thép khiến cậu không tài nào nhúc nhích được.
Lâm Quỳnh nhẹ giọng thì thầm bên tai anh, “Hành Vân, dậy thôi!”
Anh không hề động đậy.
“Lão Phó!”
“Dậy thôi!”
“Baby, good morning!”
Anh mãi chẳng chịu thức giấc, Lâm Quỳnh giơ bàn tay gian ác ra, véo véo mặt anh.
Cậu muốn làm vậy từ lâu lắm rồi.
Miệng còn không ngừng lẩm bẩm, nhưng âm lượng lại nhỏ đến đáng thương, “'Sao, sợ chưa, xin em đi, em sẽ tha cho.”
Nhìn khuôn mặt anh tuấn say ngủ của đối phương, mỉm cười tự tin, “Hơ, chỉ là công cụ mua vui cho em mà thôi.”
Vào lúc miệng Lâm Quỳnh còn đang lẩm bẩm lầm bầm, một giọng nói trầm thấp vang lên, “Em đang làm gì đó?”
Lâm Quỳnh sững người, cúi đầu, chỉ thấy anh đang dùng ánh mắt mông lung nhìn mình.
Lâm Quỳnh bị dọa đến run lên, miệng như đóng băng, “Em... Em kêu giường.”
(Kêu giường jiào chuáng, là kêu khi vận độngmạnh trên giường á; còn kêu người ta dậy là jiào rén qǐ chuáng)
- -Tin vui cho các thiện nam thiện nữ, khoảng nửa tháng nữa tôi sẽ hoàn bộ này hoặc sớm hơn, tùy tâm trạng--