Xuyên Thành Nam Thê Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 67: Chương 67: Quà




Ông chủ nghe xong thì ngây người, lần đầu tiên có người đi mua quần giữ nhiệt mà khí phách như vậy.

“Tiên sinh muốn mua cỡ bao nhiêu?”

Lâm Quỳnh nói ra số đo của Phó Hành Vân, ông chủ nghe xong liền lấy ra vài chiếc, “Mấy chiếc này đều bán khá là chạy, cậu xem, mềm mại, mặc lên rất ấm.”

Lâm Quỳnh đưa tay sờ thử độ dày, “Ok, lấy hết.”

Ông chủ cười ha ha gói lại cho cậu, Lâm Quỳnh xách túi đi ra.

Phó Hành Vân khi còn nhỏ xuất thân từ hào môn, có quyền có thế, đến đâu cũng có người nịnh nọt, có lẽ cái gì tốt cũng đã từng thấy rồi, những loại đồ cổ đắt tiền cậu mua không nổi...

Những thứ giá cả thấp hơn mà cậu có thể mua được thì anh không hiếm lạ gì.

Sau đó cúi đầu nhìn quần giữ nhiệt trong tay mình, mặc dù mộc mạc, giản dị nhưng lại là sản phẩm thiết yếu trong đời sống.

Lâm Quỳnh mỉm cười lắc lắc đầu.

Ha, cậu quả thật là một người thông minh cơ trí mà.

“Đây chính là quà sinh nhật anh tặng em?”

Ở trước mặt, cách đó không xa vang lên một giọng nói đầy tức giận, cùng với sự khó tin.

Người đàn ông kế bên đưa tay bịt miệng người ta lại, xấu hổ đưa mắt nhìn quanh, “Bà cô của tôi ơi, em có thể nhỏ tiếng một chút không?”

“Anh bảo em nhỏ tiếng thế nào được?!”

Khoảng cách còn chưa tới nửa mét, Lâm Quỳnh nhất thời lúng túng, đi vào tiệm bán nón kế bên.

Chủ tiệm đang ngồi hóng hớt ngon lành, nhìn đôi tình nhân đang cãi nhau kia, nói với Lâm Quỳnh: “Tiên sinh muốn mua gì?”

Lâm Quỳnh: “.... Chỉ là xem thử thôi.”

Chủ tiệm vẫn nhìn chăm chú, “OK.”

“Anh xem xem anh mua cái gì cho em đây, anh còn có mặt mũi mà lấy ra hả, chúng ta bên nhau bốn, năm năm rồi, sinh nhật của em mà anh lại tặng cái này?”

Chủ tiệm hít sâu một hơi, “Cậu cảm thấy cậu trai kia có quá đáng không?”

....

Lâm Quỳnh:?

Đang nói chuyện với ai vậy?

Lâm Quỳnh nhìn trái nhìn phải, sau đó chỉ vào chính mình, “Tôi hả?”

Chủ tiệm gật đầu: “Ừm.”

Lâm Quỳnh vừa định mở miệng liền nghe thấy cô gái đang cãi nhau kia nói tiếp: “Sinh nhật anh thì em tặng anh giày chơi bóng mà anh thích, tặng đồng hồ mà anh không nỡ mua.”

“Còn anh thì sao, anh lại tặng em cái này?”

“Được rồi, nhỏ giọng chút đi, em không thấy mất mặt sao?”

Lâm Quỳnh nhíu mày, “Đồ đàn ông tệ bạc.”

Chủ tiệm hùa theo, “Ai nói không phải đâu chứ.”

Lâm Quỳnh cũng vừa mới tới, không biết trước đó xảy ra chuyện gì, bèn hỏi: “Chàng trai kia tặng gì vậy?”

....

Chủ tiệm lắc đầu: “Không biết, nói chung là đồ không đáng tiền, cô gái kia vừa xem một cái liền ném trở lại vào túi.”

Sắc mặt chàng trai kia trở nên không tốt, cũng bắt đầu mất kiên nhẫn, “Không phải em nói tình cảm của chúng ta không thể dùng tiền bạc để đong đếm sao?”

“Sao bây giờ anh tặng em quà rẻ tiền thì lại trở nên thực dụng thế?!”

...

Cô gái kia lập tức tủi thân hét lớn, “Tiền bạc không thể nào đong đếm, nhưng anh cũng không hề có tâm!”

“Anh tặng cái gì đây hả?!”

Lâm Quỳnh chỉ chỉ trỏ trỏ, “Đúng đấy, đúng đấy.”

“Anh nói em thực dụng, sao anh không trách chính mình nghèo?”

Lâm Quỳnh luôn miệng nói theo, “Đúng đấy, đúng đấy.”

Xí!

Đồ đàn ông tệ bạc.

Cô gái kia càng lúc càng tức giận, lấy đồ trong túi ra ném vào người chàng trai, “Chia tay đi, đi mà yêu đương với áo giữ nhiệt của anh đi.”

Lâm Quỳnh: “Đúng đó, đúng đó....”

Đợi đã!

Quà sinh nhật chàng trai kia tặng bạn gái là áo giữ nhiệt?

Lâm Quỳnh cúi đầu nhìn quần giữ nhiệt trong tay mình.

Giật mình bật dậy khỏi cơn hấp hối, hóa ra tên đàn ông tệ bạc chính là mình!

Hai người cãi nhau xong, chủ tiệm phát biểu cảm nghĩ, “Quả là tên đàn ông tệ bạc, yêu nhau bốn, năm năm rồi mà lại tặng áo giữ nhiệt làm quà sinh nhật cho người ta!”

Lâm Quỳnh nhất thời thấy thiếu dưỡng khí, “Đúng vậy.”

Lâm Quỳnh nhìn quần giữ nhiệt trong tay mình, càng nhìn càng thấy bản thân chính là một tên đàn ông tồi tệ, sau khi đến thế giới này, Phó Hành Vân chính là người thân thiết nhất với cậu.

Khiến cậu từ một tên nghèo kiết xác, trực tiếp bay lên giới thượng lưu.

Cho cậu ăn, cho cậu mặc, còn cho cậu tiền.

Cậu không thể chỉ tặng mỗi quần giữ nhiệt được, nhất định phải nghĩ ra cái gì đó tốt hơn.

Mãi đến trưa, khi đến phòng khám đông y rồi mà Lâm Quỳnh vẫn còn đang khổ não, nhìn Phó Cảnh Lâm đang nằm trên giường chờ người làm thịt.

“Cháu ngoại à.”

Cái đầu to của chàng trai Phó Cảnh Lâm cao trên 1m8 ngóc lên, tư thế cực kì lố lăng, “Sao vậy?”

“Năm nay cậu tặng quà sinh nhật gì cho cậu cả nhà cậu vậy?”

Phó Cảnh Lâm lắc đầu, “Chưa nghĩ ra, anh tặng gì?”

“Tôi cũng không biết nữa.”

Phó Cảnh Lâm nghĩ ngợi một hồi, “Thật ra anh có thể đi hỏi cậu xem cậu thích gì.”

“Như vậy thì đâu còn bất ngờ nữa.”

“Anh giả vờ vô tình nhắc tới, cậu tôi cũng không để ý được đâu.”

Lâm Quỳnh ồ ồ, cũng đúng.

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Lâm Quỳnh như thường lệ mà bóp chân cho anh, sau khi kết thúc thì không đi mà ghé lại nằm bên cạnh anh.

“Hành Vân.”

Anh đọc sách trên tay mình, “Hửm?”

“Có thể hỏi anh một chuyện không?”

Phó Hành Vân: “.”

“Anh thích cái gì?”

Bàn tay đang cầm sách của anh hẫng một nhịp, vừa quay đầu qua liền nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của cậu.

Lâm Quỳnh ghé sát vào mặt anh, “Thích cái gì?”

Phó Hành Vân lập tức quay đầu đi: “Cái...”

Xem ra, khát khao đối với cuộc sống của người có tiền không lớn lắm, cái này mà hỏi cậu thì cậu có thể nói liền ba ngày hai đêm luôn.

“Thì là có cái gì mà anh vô cùng, vô cùng thích không?”

Nhìn vào ánh mắt đầy chờ mong của cậu, bàn tay cầm sách của Phó Hành Vân siết chặt, trang giấy bằng phẳng đột nhiên xuất hiện vết nhàu.

Muốn mở miệng nhưng lại nói không nên lời, nhất thời mặt thấy hơi nong nóng.

Cũng may đèn trong phòng rất tối, che đi sự lúng túng hiếm khi xuất hiện trên mặt anh.

Lâm Quỳnh nắm lấy tay anh, lắc lắc, “Anh nói tôi nghe đi, tôi muốn hiểu anh nhiều hơn.”

Phó Hành Vân ho khẽ hai tiếng, “Thích.... Thích cơm em nấu.”

Lâm Quỳnh vừa nghe xong, khuôn mặt trắng trẻo kia lập tức tươi như hoa, “Vậy sao.”

Mặc dù vui thì vui đó, nhưng đáp án không hữu ích chút nào.

Tâm trạng Lâm Quỳnh vui vẻ nên lại ngồi với anh thêm một lúc, lúc này mới định đứng dậy về phòng.

“Hành Vân, ngủ ngon.”

Phó Hành Vân nhìn người đang đứng ở cửa, “Ngủ ngon.”

Cửa phòng đóng lại, một lúc lâu sau, Lâm Quỳnh lại một lần nữa ló đầu vào, “Đúng rồi, Hành Vân.”

Ánh mắt của anh trong bóng tối thật dịu dàng, “Sao vậy.”

Lâm Quỳnh giơ tay lên chỉ chỉ: “Sách của anh nên lật qua trang khác rồi đó.”

Phó Hành Vân:......

Sau khi Lâm Quỳnh rời đi, anh cúi đầu nhìn trang sách mình đã đọc cả hai mươi phút đồng hồ, sau đó hít sâu một hơi, đóng sách lại cái “bộp.”

Sáng hôm sau Phó Cảnh Lâm lại ngồi xe Lâm Quỳnh đến trường, “Tối qua anh hỏi chưa?”

“Hỏi rồi.”

“Cậu tôi nói thế nào?”

“Anh ấy nói thích đồ ăn tôi nấu.”

Phó Cảnh Lâm không kịp đề phòng bị nhét một mồm cơm chó:......

Biết thế đã không hỏi.

“Vậy sinh nhật anh cứ nấu cho cậu tôi một bữa cơm là được rồi.”

“Sao mà được!”

Lâm Quỳnh mặt đầy nghiêm túc, “Không có chút thành ý nào.”

Nói rồi không biết nghĩ tới gì đó mà mắt đột nhiên sáng rỡ, “Cậu có biết chỗ nào nhận đặt hàng thiết kế theo yêu cầu không?”

Phó Cảnh Lâm: “Biết nha.”

“Nói tôi nghe đi.”

Phó Cảnh Lâm mỉm cười đầy tin, “Năn nỉ tôi đi.”

Lâm Quỳnh vừa nghe xong liền nghiêm mặt: “Bây giờ tôi tiễn cậu về nhà luôn.”

“Đừng, đừng mà!”

Phó Cảnh Lâm nghe xong vội nói: “Tôi đưa địa chỉ cho anh đây, bây giờ tôi mà về nhà là mẹ đánh gãy chân tôi.”

Lâm Quỳnh cầm lấy địa chỉ, sau khi đưa người đến trường liền lái đi, nhưng khi đến trước cửa tiệm rồi lại nhất thời không dám cất bước vào.

Nhìn nơi được trang hoàng cực kì xa hoa từ bên ngoài cho đến từng khung cửa sổ, cậu bỗng không dám cất bước, cũng không biết có mua nổi không.

Kiếp trước, cho dù Lương Tịnh Như có cho cậu dũng khí thì cậu cũng không dám bước vào.

(Lương Tịnh như có một hit tên Dũng khí, hay lắm, bài tủ của tôi.)

Suy cho cùng thì cậu chỉ là một tên nhà quê ngay cả một chút lòng tự tôn cũng không có.

Sau đó, Lâm Quỳnh hít sâu một hơi, cất bước đi vào.

Nhân viên lập tức tiến lại gần, trên mặt là nụ cười tiêu chuẩn, “Xin chào, tiên sinh.”

“Xin chào.”

Mặc dù Lâm Quỳnh ăn mặc bình thường, nhưng nhân viên vẫn rất kính nghiệp hỏi: “Tiên sinh, cho hỏi anh cần gì?”

Lâm Quỳnh mở miệng, “Tôi nghe nói đồ được thiết kế riêng của các cô rất tốt, muốn đặt vài thứ.”

Nhân viên vừa nghe liền thấy khó xử, đầy áy náy: “Ngại quá, tiên sinh, đồ thiết kế ở cửa hàng chúng tôi phải hẹn lịch trước, nếu dưới hai tháng thì sẽ không nhận đơn.”

Lâm Quỳnh: “Cháu họ ngoại nhà tôi bảo muốn đặt ngay thì có thể báo tên nó.”

“Cho hỏi cháu ngoại của tiên sinh là?”

“Phó Cảnh Lâm.”

Móa!

Đây không phải là tên cháu họ ngoại của người quen ông chủ nhà mình sao?

Mặc dù Phó gia không trực tiếp là chủ của họ, nhưng ông chủ nhà họ lại có mối quan hệ không hề tầm thường với doanh nghiệp của Phó gia.

Nhân viên lại một lần nữa đánh giá chàng thanh niên mặc trang phục bình thường, nhưng vẻ ngoài lại hơn người này, “Tiên sinh, anh chờ một chút, tôi đi hỏi thử xem.”

Nói rồi chạy vội ra sau quầy, nhưng rất nhanh đã quay lại.

Lần này, cả quản lý cũng theo ra, “Lâm tiên sinh phải không, chúng ta vào trong cho tiện bàn về phong cách và ý tưởng mà anh muốn nhé.”

Lâm Quỳnh nhất thời hơi lúng túng, nhưng vẫn theo vào.

Quản lý ngồi đối diện Lâm Quỳnh, “Tiên sinh, cho hỏi hay muốn đặt thiết kế áo....”

Lâm Quỳnh rất thẳng thắn: “Tôi muốn đặt gậy chống.”

Quản lý cũng có chút bất ngờ, nhưng trước giờ người đặt gậy chống phong cách lịch thiệp phương tây cũng không ít, “Là anh dùng hay là?”

“Tiên sinh nhà tôi dùng.”

(Có những trường hợp vợ sẽ gọi chồng mình là “tiên sinh” nhà tôi, tôi thích kiểu xưng hô này nên không muốn đổi.)

Nói rồi Lâm Quỳnh đứng dậy, giơ tay diễn tả độ cao của gậy, “Muốn một loại chắc chắn một chút.”

“Cái này đương nhiên không thành vấn đề.”

Nói rồi quản lý lấy ra một xấp giấy trắng to, “Trên này có rất nhiều mẫu gậy mà tiệm chúng tôi từng thiết kế, đương nhiên, nếu Lâm tiên sinh muốn thì chúng tôi cũng có thể thiết kế mẫu khác.”

“Chất liệu mà chúng tôi đề cử là gỗ trầm đen.”

Lâm Quỳnh chăm chú lắng nghe, sau đó hỏi: “Tôi có thể tham gia vào quá trình thực hiện không?”

Quản lý ngây người, người đến đây đặt thiết kế rất nhiều, nhưng đối phương là người đầu tiên đưa ra yêu cầu như thế này.

“Nếu như Lâm tiên sinh muốn thì không có gì là không thể cả.”

Lâm Quỳnh nghe xong, mắt lập tức sáng lên. Khi Phó Cảnh Lâm tan học, liền nhìn thấy Lâm Quỳnh đang ở ngoài cổng chờ mình tan học.

Mấy tên “bè” bên cạnh huých tay cậu, “Đù, Phó Cảnh Lâm, kia là ai vậy, ngoại hình ổn đấy, mày bao nuôi hả?!”

Phó Cảnh Lâm lập tức giận run, giơ chân đá người kia một cái, “Bao má mày chứ bao, đó là vợ của cậu tao.”

Tên “bè” kia vừa nghe xong liền ngậm miệng, “Mày coi như tao chưa nói gì đi.”

Phó Cảnh Lâm leo lên xe, nhìn Lâm Quỳnh mặt mày đầy vui vẻ, “Có chuyện gì mà vui vậy?”

Lâm Quỳnh cảm kích nhìn Phó Cảnh Lâm, “Cháu ngoại, không ngờ tên của cháu lại có công dụng như vậy cơ đấy.”

Phó Cảnh Lâm vừa nghe xong lập tức phổng mũi, “Cũng không có gì, mặt mũi của bổn thiếu gia, đi đến đâu người ta cũng phải nể chút ít.”

Nói xong liền hỏi: “Anh định tặng cậu tôi cái gì thế?”

....

Lâm Quỳnh không trực tiếp nói ra mà vòng vo: “Thứ giúp cậu cả nhà cậu đi đường.”

Phó Cảnh Lâm, “Giày trợ lực?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.