Xuyên Thành Nam Thê Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 72: Chương 72: Quần giữ nhiệt




Phó Cảnh Lâm nhận được tuyển tập đề thi rồi bị ép đưa về nhà.

Buổi tối Lâm Quỳnh không thấy Phó Cảnh Lâm về, còn cố ý gọi điện qua.

Chuông điện thoại reo lên không bao lâu thì có người bắt máy.

“Cháu ngoại à, cậu lại bỏ nhà ra đi hả?”

Phó Cảnh Lâm: “Tôi đang trên đường về nhà.”

“Tỉnh ngộ giữa chừng?”

“Bị ép đưa về.”

“....”

Lâm Quỳnh sau khi biết chuyện cậu nhóc bị đưa về nhà, nghĩ ngợi hồi lâu, đối phương đi mất rồi, cậu thì qua hai tuần nữa cũng ra ngoài làm việc.

Khi ăn cơm tối, cậu nói chuyện này với Phó Hành Vân.

Phó Hành Vân ngước mắt, “Ra ngoài bao lâu?”

Lâm Quỳnh và một mồm cơm, “Vương Trình nói là hai tháng, nhưng có thể sẽ không lâu như vậy.”

Phó Hành Vân im lặng một lúc, không nói gì, nếu như Lâm Quỳnh muốn ra ngoài làm việc thì anh cũng sẽ không ngăn cản.

Thấy anh im lặng, Lâm Quỳnh vừa nhai vừa nói, “Anh yên tâm, mỗi ngày tôi đều sẽ nhớ anh.”

Hai tuần trôi qua rất nhanh, sau Tết nguyên đán không bao lâu thì Lâm Quỳnh đã nhận được điện thoại của Vương Trình.

Lâm Quỳnh mơ mơ hồ hồ cầm điện thoại lên, “Sao vậy?”

“Hôm nay cậu thu dọn đồ đạc đi, mai tôi đến đón cậu đi tập hợp với nhóm quảng bá.”

Lâm Quỳnh giật mình, “Nhanh vậy sao!”

Vương Trình: “Cậu chôn chân ở nhà nửa năm rồi đó.”

“....”

Lâm Quỳnh sau khi thức dậy liền thu dọn đồ đạc của mình, nghe thấy tiếng chuông cửa liền xỏ dép vào đi mở.

Khuôn mặt quen thuộc của bác sĩ xuất hiện trước mắt, chữ nhanh chóng chạy trong não Lâm Quỳnh, “Tôi phải ra ngoài một khoảng thời gian.”

Bác sĩ sửng sốt, “Tình cảm bất hòa?”

“Ra ngoài làm việc.”

Bác sĩ nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Quỳnh lễ phép nói: “Khoảng thời gian tôi ra ngoài, phiền anh chăm sóc Hành Vân nhà tôi nhé.”

Bác sĩ xua tay, “Không phiền, không phiền.”

Lâm Quỳnh áy náy cúi người, “Phiền bác rồi, phiền bác rồi.”

Y tá đứng phía sau nhìn thấy bác sĩ cúi người cũng cúi người xuống theo, “Không phiền, không phiền.”

A!

Cái này lần trước y đã được dạy, là câu chuyện về tình người.

Lâm Quỳnh: “Thật ngại quá, chắc các bác cực lắm.”

Bác sĩ chắp tay vái cậu, “Không cực, chúng tôi nhận tiền làm việc mà.”

“....”

Đợi anh tập vật lý trị liệu xong, Lâm Quỳnh mới nói chuyện ngày mai mình sẽ ra ngoài cho Phó Hành Vân.

Bờ lưng rộng của anh chợt cứng đờ, nhìn cậu rồi nhàn nhạt “ừm” một tiếng, không nói thêm gì, quay người về phòng.

Lâm Quỳnh cũng không để ý, quay người về phòng tiếp tục thu dọn.

Phó Hành Vân đóng cửa lại, có chút hoang mang, hoảng loạn mở cuốn ra, sự trầm ổn, ung dung bình thường hoàn toàn không tồn tại.

Điều thứ 35, trong thời gian bên nhau thì bị ép phải tách ra, xin chú ý phải thử nghiệm cho ra, thái độ của người đó khi phải rời xa bạn, bạn có thể dùng một vài mánh khóe, đối xử lạnh nhạt với người ta.

Nếu như đối phương để tâm, chắc chắn sẽ nhắn tin hoặc quay về xác nhận (nhưng đừng có hờn giận vô cớ), đưa ra thái độ của bạn, khiến đối phương biết rằng, bạn!

Rất quan trọng!

Phó Hành Vân đọc xong dòng này rồi im lặng hồi lâu.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Quỳnh đợi bác sĩ và y tá đến rồi mới rời đi.

Lâm Quỳnh kéo vali ra đứng ở cửa, “Bác sĩ, làm phiền bác rồi.”

Bác sĩ lần nữa chắp tay vái cậu, “Nên làm mà.”

Y tá:.....

Lịch sử luôn làm người ta kinh ngạc.

Lâm Quỳnh kéo bác sĩ qua dặn dò hàng đống thứ, khung cảnh hệt như đang phó thác một đứa con côi cút.

Phó Hành Vân ngồi một bên xụ mặt.

Bác sĩ thấy anh như vậy liền nói: “Hôm nay bên ngoài rất ấm áp, giữa mùa đông khó có được một ngày như vậy, tôi định hôm nay ra ngoài tập luyện.”

Lâm Quỳnh nghe xong thì gật đầu, sau đó nhìn qua Phó Hành Vân, “Hành Vân, tôi đi đây.”

Phó Hành Vân nhìn cậu.

Lâm Quỳnh kéo vali, “Anh không có gì muốn nói hả?”

....

Nửa ngày sau Phó Hành Vân mới thốt ra một câu, “Nhớ về thăm nhà thường xuyên.”

“Chúng tôi sẽ chăm sóc Phó tiên sinh.”

Bác sĩ nhìn ánh mắt đầy lưu luyến của Lâm Quỳnh, trịnh trọng nói: “Lâm tiên sinh yên tâm đi đi.”

Lâm Quỳnh:....

Lời này nghe cứ là lạ thế nào ấy nhỉ.

Phó Hành Vân vì muốn gia tăng tình cảm với cậu, đã làm theo sách mà lạnh nhạt cả buổi, ai ngờ đối phương không thể hiện gì cả, kéo vali đi thẳng.

Nhìn cánh cửa đóng chặt, trong đầu anh lại một lần nữa nảy sinh nghi ngờ với cuốn sách kia.

Nếu như không có cuốn sách kia, nói không chừng sáng nay còn có thể thân cận với cậu hơn một chút.

Bác sĩ đẩy Phó Hành Lâm lên lầu ba, định mặc thêm quần áo rồi ra ngoài.

Ngay khi y tá mở tủ đồ, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân chạy về phía cửa.

Không chỉ mình y tá nghe thấy, bác sĩ và Phó Hành Vân cũng nghe thấy.

Ba người đưa mắt nhìn nhau.

Vào lúc y tá đang định đi xem xem là ai, cửa phòng đột nhiên bị đẩy mạnh ra.

“Hành Vân!”

Hai mắt Phó Hành Vân trừng lớn, tất cả ánh mắt đều tập trung về phía cửa, chỉ thấy Lâm Quỳnh đã rời đi từ hơn 20 phút trước lúc này lại mình đầy gió sương quay trở về.

Ánh mắt anh đầy kinh ngạc, hiếm thấy có khi không giấu nổi cảm xúc, mặc dù ban sáng không có cảm xúc gì, nhưng vừa mở miệng ra liền để lộ cảm xúc đang dao động của mình, “Sao lại về rồi?”

Vui mừng và bất ngờ xen lẫn vào nhau, hóa ra cuốn sách kia không phải là không có lý, đối xử lạnh nhạt sẽ giành được sự chú ý của đối phương.

Lâm Quỳnh đối với anh...

Lâm Quỳnh đối với anh...

Lâm Quỳnh thở dốc, đột nhiên tìm về cảm giác chạy 1000m ngày kết hôn hôm ấy, sau đó nhanh chóng đi vào phòng.

Phó Hành Vân nhìn cậu, đang định nói gì đó.

“Anh...”

Cậu bước đến hệt như cơn gió.

?

Chỉ thấy Lâm Quỳnh chạy xuyên qua mấy người, xông đến tủ áo, chổng mông lục tìm chiếc quần giữ nhiệt dày bằng nhung trong đáy tủ.

Sau đó nói một câu đầy chấn động, “Trời lạnh, anh mặc quần giữ nhiệt vào đi.”

Phó Hành Vân:....

Nhìn chiếc quần giữ nhiệt dày kia, ánh hít sâu một hơi, nửa ngày sau mới lên tiếng, “Em quay về chỉ vì cái này thôi sao?”

Lâm Quỳnh ngây người ra một lúc rồi gật đầu, cứ tưởng anh không muốn mặc, “Lúc nãy không phải bác sĩ đã nói hôm nay sẽ ra ngoài sao, mặc dù thời tiết đã ấm áp hơn rồi, nhưng vẫn đang là mùa đông nên anh phải mặc quần giữ nhiệt ra ngoài đó.”

Nói rồi thì thầm bên tai anh: “Nếu mặc ít quá sẽ bệnh đó, anh mặc quần giữ nhiệt vào đi, đợi anh khỏi bệnh rồi chúng ta li hôn.”

Câu cuối cùng thì không cần đâu.

Phó Hành Vân siết chặt hai nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Quỳnh đưa quần giữ nhiệt cho Phó Hành Vân, sau đó quay người rời đi, trước khi đi còn vẫy tay với anh.

Phó Hành Vân nhìn chiếc quần giữ nhiệt dày bằng nhung trong tay mình, hít sâu một hơi.

Đối phương quay lại cũng là vì quan tâm anh, nhưng anh lại không vui nổi.

Trí nhớ của Lâm Quỳnh thật tốt, một câu từ ngày kết hôn mà nhớ đến tận bây giờ.

Bác sĩ thử dò hỏi Phó Hành Vân, “Phó tiên sinh, hôm nay vẫn ra ngoài chứ?”

Phó Hành Vân nhìn chiếc quần giữ nhiệt trong tay mà nghiến răng, “Đi.”

Lúc này, lý trí bừng tỉnh nói với anh rằng, chỉ có đứng lên và đoạt lại tất cả mọi thứ mới có thể giữ được cậu bên mình.

Vương Trình nhìn Lâm Quỳnh đi ra từ biệt thự, “Quay về làm gì đó?”

....

Lâm Quỳnh mỉm cười gãi đầu, “Không có gì, chỉ là về xem thử thôi.”

“Cậu mới vừa đi có 20 phút, có gì mà phải xem chứ.”

Lâm Quỳnh bô bô: “Anh không hiểu đâu, đây là cống hiến vì tình yêu.”

“Chăm sóc người già neo đơn?”

“....”

Hai người đi thẳng đến sân bay, cả hai đời, đây là lần đầu tiên ngồi máy bay.

Tâm trạng thấp thỏm ngồi xuống ghế, “Chúng ta đi đâu vậy?”

Vương Trình đưa bảng lịch trình ra, chạy khắp cả nước.

Ở giữa chính là thành phố của bọn họ, hai mắt Lâm Quỳnh sáng rỡ, “Vậy giữa chừng chúng ta có thể quay về rồi.”

Vương Trình nhìn dáng vẻ mong mỏi về nhà kia của Lâm Quỳnh, gật đầu.

Vương Trình dặn dò: “Ngày mai bắt đầu làm việc rồi, nhớ phải thận trọng từng hành vi, lời nói, không cần phải nói thì đừng nói gì.”

Lâm Quỳnh vỗ ngực, “Tôi làm việc, anh cứ yên tâm.”

Vương Trình: “....”

Chính vì là cậu nên mới không yên tâm đó.

Lâm Quỳnh nhắm mắt, “Những người khác đều phải đi quảng bá cả 2 tháng sao?”

“Cũng không phải.”

Lâm Quỳnh nghe xong liền quay qua nhìn hắn.

Vương Trình giải thích, “Chỉ có cậu quảng bá 2 tháng thôi, diễn viên chính tháng sau mới bắt đầu quảng bá trong nước.”

Lâm Quỳnh kinh ngạc, “Tại sao chứ?”

Vương Trình nhìn cậu, “Trong lòng cậu không biết tự tính toán sao?”

Lâm Quỳnh lập tức lắc đầu.

“Tại chìm á.”

“....”

Vương Trình an ủi, “Cho cậu đi quảng bá cũng là để cậu lộ mặt nhiều hơn, quảng bá phim của đạo diễn nổi tiếng còn có hiệu quả hút fan hơn mấy hoạt động thương mại kia.”

Lâm Quỳnh gật đầu, cũng có lý đó.

Sau khi xuống sân bay và tới khách sạn, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

“Anh trai~~”

Vương Trình làm thủ tục xong chạy đến liền sửng sốt, khách sạn này không phải nơi đàng hoàng?

Đi qua khúc cua mới thấy cái đầu quen thuộc.

Lâm Quỳnh mỉm cười vẫy vẫy tay, “Em gái.”

Nhiếp ảnh gia vạm vỡ, “Anh trai, thật sự là lâu rồi không gặp.”

Sau khi đóng máy thì hai người không gặp nhau nữa, nhưng thỉnh thoảng vẫn liên lạc qua wechat, tính thử thời gian cũng nửa năm rồi.

Lâm Quỳnh nhìn y, “Anh cũng tham gia quảng bá sao?”

Nhiếp ảnh gia vạm vỡ gật đầu, “Quay video quảng bá cho đoàn.”

Lâm Quỳnh sắp xếp hành lí vào khách sạn xong liền bị kéo đi họp, đến khi quay lại thì trời đã tối.

Nhìn tuyết rơi ngoài cửa sổ.

Lâm Quỳnh vừa ăn tối xong, cửa phòng liền vang lên tiếng gõ.

“Anh trai, ra ngoài chơi không?!”

Lâm Quỳnh vừa mở cửa, chỉ thấy nhiếp ảnh gia vạm vỡ và vài nhân viên đoàn đứng bên ngoài.

Đúng lúc tối nay không có hoạt động gì, Lâm Quỳnh cầm áo khoác lên, “Đi thôi.”

Trước khi đi còn tiện tay kéo Vương Trình theo.

Nhờ ánh đèn đường và đèn từ khách sạn, bên ngoài không tối, Lâm Quỳnh sau khi ra ngoài liền đắp một người tuyết nhỏ.

“Vương Trình, Vương Trình!”

Vương Trình nhìn cục tuyết không rõ hình dáng trong tay Lâm Quỳnh, “Nặn tượng nghệ thuật?”

Lâm Quỳnh: “Người tuyết đáng yêu.”

“....”

Lâm Quỳnh giơ người tuyết nhỏ bé lên, “Anh chụp giùm tôi tấm hình đi.”

Vương Trình lấy chiếc điện thoại đã quen dùng ra, “Gửi cho lão baby của cậu chứ gì.”

Lâm Quỳnh gật đầu, trên mặt xuất hiện một nụ cười.

Vừa định chụp hình thì đột nhiên hứng trọn một cục tuyết.

Lâm Quỳnh sững người.

Sau đó bật chế độ tự động.

Sau khi trả đòn, mới phát hiện người tuyết trong tay bị mình mang đi ném người ta rồi.

Lâm Quỳnh:....

Nhiếp ảnh gia vạm vỡ: “Anh trai, chơi một ván không?”

Lâm Quỳnh không thèm suy nghĩ, “Chơi.”

Vương Trình kinh ngạc, “Cậu không chụp hình nữa hả?”

Lâm Quỳnh: “Lát nữa rồi chụp.”

Vừa nghe thấy trượt tuyết là ném ngay lão baby ra sau đầu.

Lâm Quỳnh làm vài động tác giãn cơ, thấy cậu nghiêm túc như vậy, Vương Trình nuốt nước miếng, “Có phải cậu quá nghiêm túc rồi không?”

Lâm Quỳnh nghe xong liền dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Vương Trình, “Là anh quá không nghiêm túc thì có, lẽ nào anh chưa từng nghe qua câu này sao?”

Vương Trình thắc mắc, “Câu gì?”

“Thà xoạc ngang trong tuyết, chứ quyết không ngã xuống.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.