Xuyên Thành Nam Thê Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 39: Chương 39: Thích




Sau khi Lâm Quỳnh tự vò đầu mình hai cái, nhà tạo mẫu mới chen ra khỏi đám người.

Sau đó lại vò đầu Lâm Quỳnh thêm cái nữa.

Lâm Quỳnh nghi hoặc, “Tự làm được mà.”

Nhà tạo mẫu tươi cười, từ trong khẽ răng nhả ra mấy chữ, “Cậu thấy máy quan sát bên kia không?”

Lâm Quỳnh nghe xong định nhìn qua.

“Đừng quay đầu!”

Lâm Quỳnh lập tức hóa đá, “Sao vậy?”

“Ông ấy đang nhìn chúng ta.”

“Sao anh biết?”

“Bởi vì tôi đang nhìn ông ấy.”

“....”

Lâm Quỳnh thắc mắc, “Vậy thì có liên quan gì đến việc làm tóc của tôi?”

Nhà tạo mẫu: “Cần tạo cảm giác tồn tại.”

Lâm Quỳnh bừng tỉnh, “Vậy anh làm đi.”

Nói rồi khẽ cúi đầu, đợi nhà tạo mẫu đi rồi mới thở phào.

Sau khi quay thêm cảnh nữa, phân cảnh của Lâm Quỳnh hôm bay đã kết thúc, sau đó ngồi trên chiếc ghế xếp của mình nhắn tin.

“Hành Vân, quay xong rồi.”

“Hôm nay vẫn nhớ anh như cũ~”

“Cuộc sống không có anh, một ngày như cả năm, đau lòng jpg”

“Heo con gào khóc jpg”

Phó Hành Vân đang trên đường đến công ty nhìn lướt qua điện thoại, nhìn thấy nhãn dán đối phương gửi qua, rủ mắt, ngón tay thon dài khẽ co lại.

“Anh vừa cười vừa nhắn cái gì vậy?”

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một chiếc bóng, vừa ngẩng đầu liền thấy đôi lỗ mũi quen thuộc.

Lâm Quỳnh giả bộ tươi cười, che mặt nói: “Không có gì.”

Tần Úy Sở không tin, “Không có gì mà anh lại cười vui vẻ như vậy sao.”

“Xem thử.”

“Không được.”

“Tại sao?”

“Đây là bí mật của tôi.”

Lòng hiếu kì của Tần Úy Sở càng tăng lên, “Tôi muốn xem ngay bây giờ.”

Lâm Quỳnh từ chối, “Không được.”

Tần Úy Sở nhíu mày, hiển nhiên rất bất mãn, “Anh không nghe tôi nói là muốn xem sao.”

Giống như việc để hắn xem đối với cậu là một ân huệ vậy.

Lâm Quỳnh sớm đã quen với cái nết khó ưa này rồi, “Cậu xem rồi thì còn gì là bí mật nữa.”

“....”

Giọng nói của đạo diễn vang lên từ cách đó không xa, Tần Úy Sở lại đưa mắt quét qua Lâm Quỳnh một lượt rồi mới quay người đi quay.

Lâm Quỳnh thấy người đi xa rồi mới một lần nữa cười nhe răng, tiếp tục gửi nhãn dán cho người kia.

“Sao anh không trả lời tin nhắn của tôi?”

“Không nhớ tôi sao?”

Lâm Quỳnh gửi đi từng tin nhắn, đột nhiên điện thoại rung lên báo có video call.

Lâm Quỳnh bị dọa tới run rẩy, cũng may chưa quăng điện thoại đi, sau đó ổn định lại tâm trạng, bấm nghe máy.

Khuôn mặt đẹp trai miễn bàn của anh hiện lên trên màn hình, cho dù có là góc chết từ dưới lên cũng vẫn mê người như cũ.

Lâm Quỳnh nhìn anh, trong lòng thầm nói một câu, ông trời thật không công bằng.

Nhưng đối phương hiếm hoi lắm mới gọi video cho cậu, Lâm Quỳnh vui ra mặt gọi anh, “Hành Vân!”

Chàng thanh niên tươi cười, mắt như vầng trăng khuyết, ánh sáng trong mắt như muốn tràn ra ngoài vậy, “Anh gọi video.”

Nghe thấy giọng nói kinh hỉ của đối phương, anh thản nhiên “ừm” một tiếng.

“Anh nhớ tôi không?”

Thư ký ngồi kế bên nghe thấy, tai cũng muốn mềm nhũn theo.

Ai ngờ ông chủ nhà mình lại không thể hiện chút cảm xúc nào.

Đối phương chờ mãi mà không nghe thấy anh trả lời, tiếp tục nói: “Tôi nhớ anh là được rồi.”

Thư ký che miệng, trong lòng đau thắt, sao lại có chàng đẹp trai thấu hiểu lòng người như vậy cơ chứ.

Lâm Quỳnh nhìn người trên màn hình, nói tiếp, “Hôm qua anh có ăn cơm chưa đó?”

Phó Hành Vân nhìn cậu, “Ăn rồi.”

“Ăn rồi thì tốt, hôm qua nghe nói anh không ăn cơm, tôi đã rất lo lắng.”

Phó Hành Vân hỏi ngược lại: “Lo như thế nào?”

“Thay anh ăn hai bát cơm.”

“....”

Lâm Quỳnh: “Anh hôm nay ăn sáng chưa?”

“Chưa.”

“Không sao, thay anh ăn thêm mấy cái bánh bao thịt rồi.”

Chân mày Phó Hành Vân giật giật, “Cơm thì nói là ăn thay rồi, lại cảm nhận không được.”

Ánh mắt của anh như muốn nói, rõ ràng là bản thân cậu muốn ăn.

Lâm Quỳnh thẹn thùng cười, có chút ngượng ngùng, “Vợ chồng với nhau còn chia anh tôi cái gì.”

“....”

“Của anh là của tôi, của tôi vẫn là của tôi.”

“Cái gì?”

Lâm Quỳnh giật mình, “Là của anh.”

Sau đó Lâm Quỳnh phát hiện ra điều khác lạ, “Anh đang đi đâu đó?”

“Không giống ở nhà.”

Cơ thể anh đột nhiên cứng đờ, vừa rồi nhìn thấy tin nhắn của đối phương liền ma xui quỷ khiến mà bấm gọi video.

Ho khẽ hai tiếng rồi tìm một cái cớ: “Lý Hàn Dương rủ tôi ra ngoài.”

Lâm Quỳnh ồ ồ: “Đi đâu.”

Phó Hành Vân nhắm mắt nói bừa, “Ăn cơm.”

Lâm Quỳnh nhìn anh một lúc: “Ăn cơm gì cơ?”

Phó Hành Vân vừa định mở miệng mới phát hiện ra mới có mười giờ sáng, bữa sáng thì muộn mà bữa trưa lại sớm.

Sau đó hắng giọng, “Bữa đầu tiên trong ngày.”

Thư ký:....

Thư ký vốn tưởng đối phương sẽ chất vấn, ai ngờ đối phương chỉ ngây người một chút rồi tươi cười: “Vậy anh ăn nhiều một chút.”

Biết giả ngu, càng khiến người ta đau lòng.

Lẽ nào chỉ cần anh có về nhà thì ra ngoài làm gì cậu cũng giả ngu không biết sao?

Lâm tiên sinh thật sự là hèn mọn vì tình yêu mà.

Thư ký vẫn đang thầm rơi lệ trong lòng cho tình yêu hèn mòn của Lâm Quỳnh, ngay sau đó liền nhận được một ánh mắt từ ông chủ nhà mình.

Thư ký sửng sốt, sau đó rất biết ý mà rời khỏi.

Phó Hành Vân nhìn người rời đi, lúc này mới mở miệng, “Hôm qua cậu nói gì với cậu ta?”

Lâm Quỳnh: “Ai cơ?”

Phó Hành Vân: “Thư ký.”

Lâm Quỳnh hóa đá, lập tức nhớ lại cơm mềm hôm qua, nuốt nước miếng, “Có nói gì đâu.”

Phó Hành Vân đưa mắt nhìn cậu.

Ánh mắt Lâm Quỳnh có chút né tránh, “Bảo anh ta chuyển lời đến anh.”

“Cậu nói như thế nào?”

Lâm Quỳnh có chút ngại ngùng, lí nhí nói: “Còn nói thế nào, là ngày đầu tiên không có anh bên cạnh, nhớ anh.”

Phó Hành Vân nhíu mày, “Cậu nói như vậy sao?”

Lâm Quỳnh dường như hiểu ra gì đó, đưa đầu nhìn trái nhìn phải xem có tay săn ảnh nào đang nấp góc tường hay không, cố định lại điện thoại.

Sau đó giơ tay làm hình trái tim, “Ngày đầu tiên không có anh bên cạnh, nhớ anh~”

Phó Hành Vân nhìn người trên màn hình, dường như lúc này mới hài lòng.

Nhưng chân mày vẫn nhíu chặt, không hề thả lỏng.

“Cậu lần sau cứ trực tiếp nói với tôi, không cần để người khác nói thay.”

Lâm Quỳnh: “Nói với anh, anh có trả lời đâu.”

Sau đó nhỏ giọng lầm bầm, “Ai biết anh có nhìn thấy không.”

Phó Hành Vân im lặng giây lát, “Khi buồn chán sẽ mở ra xem một chút.”

Đối phương ồ ồ, giống như rất hài lòng với câu trả lời này, người đàn ông ngây người ra một chút, còn đang định nói gì đó, nhưng được một nửa lại nghẹn trở về, không phát ra lấy một chữ.

Lâm Quỳnh cũng không so đo với anh, hình tượng nhân vật của cậu là một tên vì yêu cứ đâm đầu có lòng bao dung vô hạn, “Anh có đọc là được.”

Mắt người đàn ông tối lại, lồng ngực nghèn nghẹn.

Lúc này, thư ký đã rời đi một lần nữa quay lại, dùng khẩu hình nói vài chữ, “Ông chủ, họp thôi.”

Phó Hành Vân đưa mắt nhìn qua, ý bảo mình biết rồi, sau đó nói với người trên màn hình: “Lý Hàn Dương đến rồi, cúp đây.”

Lâm Quỳnh mặt đầy lưu luyến, “OK.”

Đôi mắt đầy vẻ đáng thương, giống như một chú chó chờ chủ nhân chơi với mình vậy.

“Vậy anh nhớ phải nhớ tôi đó.”

Phó Hành Vân cúp máy, thư ký gãi gãi tai mình.

Nếu như bạn gái cũng gọi điện cho hắn như vậy thì hắn đã sớm đem đi khoe khoang với bạn bè không biết bao nhiêu là lần rồi.

Phó Hành Vân lạnh mặt, “Đi thôi.”

- _-

Lâm Quỳnh cúp máy xong thì đi ra ngoài, trùng hợp đụng phải nhiếp ảnh gia vạm vỡ.

Chỉ thấy mắt đối phương sáng lên, “Anh trai.”

Lâm Quỳnh quen thuộc quay đầu lại, “Sao vậy, em gái.”

“Anh trai, tối nay ra ngoài chơi không?”

Lâm Quỳnh uyển chuyển từ chối, “Thôi, tối phải đọc kịch bản.”

“Vậy sao?”

Nhiếp ảnh gia vạm vỡ mặt đầy tiếc nuối.

Lâm Quỳnh nghi hoặc, “Anh định làm gì?”

Nhiếp ảnh gia vạm vỡ nhìn cậu bằng một ánh mắt “cậu hiểu mà.”

Không, cậu không hiểu.

Sau đó chỉ nghe thấy đối phương thần bí nói: “Ngắm trai.”

“....”

“Một quán rượu yên tĩnh do người bạn mới quen giới thiệu.”

Nói rồi liền lấy điện thoại ra kiếm hình, “Ở đó có không ít trai đẹp.”

“Anh xem, người này có đẹp không?”

Lâm Quỳnh nhìn một cái, “Khá đẹp.”

“Các anh đang xem gì đó?”

Giọng nói đầy khinh miệt vang lên trên đỉnh đầu, ngay sau đó, điện thoại của nhiếp ảnh gia vạm vỡ đã bị giành mất.

Tần Úy Sở nhíu mày, “Các anh ngồi đây xem hình trai làm gì, tởm chết đi được.”

Nhiếp ảnh gia vạm vỡ sững người, nhìn hắn, không dám mở miệng.

“Có gì mà tởm chứ?”

Tần Úy Sở nhìn Lâm Quỳnh: “Vậy sao các anh lại xem hình trai.”

Lâm Quỳnh: “Thích.”

Tần Úy Sở có chút kinh ngạc: “Anh thích đàn ông?”

Lâm Quỳnh thấy nhiếp ảnh gia vạm vỡ không dám nói chuyện, tự mình thẳng thắn, “Ừm.”

Thật ra đối với cậu mà nói, giới tính của người yêu không quá quan trọng, quan trọng là có tiền.

Tần Úy Sở kinh ngạc, mặc dù bây giờ hôn nhân đồng giới đã hợp pháp, nhưng cũng không thấy được mấy cặp trên đường.

Sau đó chỉ vào người đàn ông trên điện thoại, “Anh thích hắn ta?”

Lâm Quỳnh lắc đầu.

“Vậy anh ngắm hắn ta làm gì?”

“Vì anh ta đẹp.”

“....”

Sau đó Tần Úy Sở lùi về sau một bước, Lâm Quỳnh tiến lên một bước.

Đối phương nháy mắt trở nên căng thẳng, “Anh làm gì vậy?!”

“Cậu nói xem tôi muốn làm gì?”

Trên mặt Lâm Quỳnh là một nụ cười vô hại, ép người đến sát góc tường, sau đó ngày càng tiến gần lại.

Tần Úy Sở nuốt nước miếng, “Anh làm gì vậy?!”

Ngay sau đó chỉ thấy đối phương thì thầm bên tai: “Yên tâm, tôi sẽ không thích cậu đâu.”

Sau đó nhướng mày với hắn, trong đầu đột nhiên hiện ra khuôn mặt đẹp trai không góc chết của Phó Hành Vân, “Tôi chỉ thích những người đẹp thôi.”

“....”

Tần Úy Sở lập tức bùng cháy, “Anh nói tôi xấu?!”

Nhìn kĩ lại thì nhan sắc của tên nhị thế tổ này cũng coi như thuộc hàng đầu trong giới, nhưng so với lão baby của cậu thì còn kém xa, Lâm Quỳnh giật điện thoại về, “Tôi không hề nói nha.”

Sau đó làm mặt quỷ với đối phương, quay người rời đi.

Buổi tối, Lâm Quỳnh tắm rửa và thay đồ ngủ xong, nằm bò trên giường giống như một miếng rau câu vậy.

Ngay sau đó cửa phòng vang lên tiếng gõ.

Lâm Quỳnh chậm chạp đứng dậy đi mở cửa, chỉ thấy Vương Trình đứng ngoài cửa.

“Chuyện gì?”

“Từ ngày mai cậu có thể nghỉ ngơi một tuần.”

Lâm Quỳnh:?

“Cô Bạch Oánh có chuyện xin nghỉ phép, một tuần sau mới quay lại, cậu chỉ có phân cảnh chung với mỗi cô ấy, đương nhiên cũng sẽ nghỉ phép theo.”

“Vậy sao” Lâm Quỳnh nghe xong liền quay người về phòng thu dọn hành lý.

Vương Trình không hiểu gì cả, “Cậu đang làm gì vậy?”

“Dọn đồ về nhà.”

“Cậu về nhà làm gì?”

Sau đó ngữ khí đột nhiên nghiêm túc, “Lão biến thái kia bảo cậu về?”

Lâm Quỳnh nhìn hắn, “Nói gì vậy chứ, đó là lão baby.”

“....”

Vương Trình hít sâu một hơi, hỏi lại một lần nữa, “Hắn ta bảo cậu về?”

Lâm Quỳnh lắc đầu, “Cũng không phải.”

Chủ yếu là vì nhận tiền lương của người ta mà còn để người ta ăn đồ ăn ngoài, trong lòng không thoải mái, cậu là một người rất tôn trọng nghề nghiệp đấy nhé.

Vương Trình giữ hành lý của cậu lại, nhìn chàng thanh niên vì tiền mà lầm đường lạc lối trước mặt.

“Cậu ở đây muốn mấy giờ dậy thì mấy giờ dậy, muốn làm gì thì làm, về nhà nhìn sắc mặt người ta làm gì?”

Lâm Quỳnh: “Về nhà nấu cơm cho người ta đó!”

“Sao mỗi ngày cậu đều phải nấu cơm cho hắn, cậu nợ hắn sao?”

Lâm Quỳnh: “Cũng không phải.”

Trong lòng Vương Trình tự nhủ: Vậy mới phải chứ.

“Thật ra cũng không muốn” chỉ thấy cậu ngại ngùng gãi đầu, “Nhưng anh ấy thật sự rất nhiều tiền.”

“....”

Vương Trình đầu đau tim nhói, “Cậu về rồi một chút tự do cũng không có, làm gì tự do tự tại như ở đây.”

Vương Trình cũng biết lão biến thái kia có dục vọng kiểm soát, tỉ lệ thuận mới số tuổi của lão già đó.

“Cậu ở trước mặt hắn ta, không còn chút tôn nghiêm nào.”

Lâm Quỳnh lập tức sững người.

Vương Trình thấy vậy trong lòng liền vui vẻ, có phản ứng là đúng rồi đó.

Sau đó chỉ thấy Lâm Quỳnh nghiêng đầu, hoài nghi nhìn hắn, “Vì chút tôn nghiêm này mà đến tiền cũng không cần?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.