Chuyển ngữ: Trầm Yên
............................................................
Thẩm Cố Dung rất khéo chăm trẻ.
Tịch Vụ do y chăm bẵm từ khi còn nhỏ, cho nên với một Thẩm Vọng Lan, y cảm thấy hoàn toàn sẽ không có bất kỳ khó khăn gì.
Thẩm Vọng Lan: “Thúc thúc! Thúc thúc! Mỗi đêm ngài đều làm gì với Mục nương nương vậy? Vì sao Mục nương nương không cho con xem ạ?”
Thẩm Cố Dung: “……”
“Thúc thúc! Thúc thúc! Hình như Mục nương nương lại nhận được quà, những bình sứ trong ô vuông đó rốt cuộc là gì vậy ạ?”
Thẩm Cố Dung: “……”
“Thúc thúc! Thúc thúc……”
Thẩm Cố Dung không chịu nổi nữa: “Thẩm Vọng Lan, hôm nay con chép xong sách chưa? Luyện xong kiếm chiêu chưa? Mục nương nương không cho con học bố trí trận pháp khắc phù chú sao?”
Thẩm Vọng Lan: “……”
Thẩm Vọng Lan tủi thân nói: “Vẫn, vẫn chưa ạ.”
Thẩm Cố Dung nói: “Vậy còn không đi chép, luyện, khắc đi!”
Thẩm Vọng Lan khóc lóc chạy.
Thẩm Cố Dung đau đầu day mi tâm, cảm thấy trẻ nhỏ quá khó chăm.
Mục Trích ở bên cạnh làm cu li, giúp Thẩm Cố Dung chép sách cổ, thấy thế liền tiến lên khoe mẽ: “Sư tôn, có phải ta khi còn nhỏ rất ngoan ngoãn hay không?”
“Đúng vậy.” Thẩm Cố Dung liếc hắn, nói: “Ngoan đến mức không để ta vào mắt, còn lén mắng ta.”
Mục Trích: “……”
Ở trong mắt Mục Trích, chuyện khi còn bé hắn hiểu lầm sư tôn là người hung ác tàn độc cuồng ngược đãi cũng được xem như một đoạn lịch sử đen tối nghĩ thôi đã thấy thẹn, nhắc tới mặt liền đỏ lên.
Hắn ho khan một tiếng, nói: “Ta sai rồi.”
Thẩm Cố Dung hừ: “Tiếp tục chép đi, đừng có dừng.”
Mục Trích đành phải tiếp tục chép.
Thẩm Cố Dung chống cằm trầm tư hồi lâu, đột nhiên mở miệng đề nghị: “Đêm nay ta muốn ngủ cùng Vọng Lan.”
Tay Mục Trích chợt chệch, vạch ra một vết mực trên giấy, ngạc nhiên nhìn về phía Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung không chút để ý gõ gõ bàn: “Chép hỏng một trang, bù lại mười trang cho ta.”
Mục Trích vội vàng nói: “Sư tôn, đêm nay không phải đã nói xong……”
“Nói xong cái gì mà nói xong?” Thẩm Cố Dung nhàn nhạt liếc hắn liếc mắt một cái: “Ngươi mới từ Tuế Hàn Thành trở về, đừng cho là ta không biết ngươi trong nhẫn trữ vật kia của ngươi lại tích thêm một đống đồ.”
Mục Trích: “Nhưng, nhưng……”
Thẩm Cố Dung khẽ nhếch môi, nhàn nhạt nói: “Ngươi phòng đơn gối chiếc đi.”
Nói xong liền đứng dậy rời đi, chỉ để lại Mục Trích một người trông mòn con mắt.
Nghe thấy thúc thúc muốn ngủ với mình, Thẩm Vọng Lan vui vẻ không thôi, nhanh chóng chép xong sách, chờ Thẩm Cố Dung tới.
Thẩm Cố Dung tắm gội xong, đang cầm một quyển thoại bản ngồi trên giường.
Thẩm Vọng Lan ở trong Tam giới một thời gian, cuối cùng cũng đạt được thẩm mỹ quan chính xác, Thẩm Cố Dung hồng y đầu bạc, mỹ diễm tuyệt luân, hắn nhìn đến hai mắt sáng lên, vội vàng khen thúc thúc đẹp.
Thẩm Cố Dung được khen đến mát cả ruột gan, ôm Thẩm Vọng Lan vào lòng, cầm thoại bản kể chí dị cho hắn nghe.
Theo y biết, kể chuyện xưa cho trẻ trước khi ngủ cực kỳ hỗ trợ cho đứa nhỏ trưởng thành.
Thẩm Vọng Lan dựa vào lòng Thẩm Cố Dung, mặt đầy tò mò nhìn đồ vật kỳ lạ trên chí dị kia, kinh ngạc cảm thán không thôi.
Giảng giải cho trẻ nhỏ về các đồ vật có cảm giác cực kỳ thành tựu, Thẩm Cố Dung thả lỏng cả về thể xác lẫn tinh thần, không lâu sau liền cùng Thẩm Vọng Lan tiến vào mộng đẹp.
Khi lần nữa tỉnh lại, chính mình không biết vì sao đang ngồi trong viện Phiếm Giáng Cư, tay nắm một chiếc thẻ tre, hoa Tịch Vụ nở rộ bên trên, đặt mình giữa biển hoa.
Thẩm Cố Dung thoáng sửng sốt, đang nghi hoặc liền nhìn thấy một bóng người nho nhỏ nhanh chóng chạy tới, lao đầu vào lòng y.
Thẩm Cố Dung cúi đầu nhìn, phát hiện Mục Trích nhỏ xinh đang ngẩng đầu, mặt đầy chờ mong nhìn y.
Thẩm Cố Dung: “……”
Tiểu Mục Trích cất giọng thanh thúy gọi y: “Sư tôn!”
Lúc này Thẩm Cố Dung mới biết bản thân đang ở trong mộng, vết bớt trên mặt Tiểu Mục Trích không biết vì sao lại biến mất không thấy, trên khuôn mặt nhỏ trắng nõn đều là vui mừng tươi cười, không hề có sự tối tăm non nớt của Mục Trích khi còn bé.
Thẩm Cố Dung do dự một lát, mới vươn tay bẹo má Mục Trích, nhàn nhạt nói: “Chơi vui không?”
Thấy bị vạch trần, Mục Trích đành phải oan oan ức ức cọ cọ trong lòng Thẩm Cố Dung, vị chua thấy rõ: “Sư tôn còn kể chuyện xưa cho Vọng Lan nghe, khi còn nhỏ cũng không đối xử với ta như vậy.”
Thẩm Cố Dung bật cười: “Khi còn nhỏ ngươi tránh ta như rắn rết, sao ta kể chuyện xưa cho ngươi được?”
Mục Trích kéo kéo ống tay áo y, đầy mặt chờ mong nhìn y: “Vậy hiện tại sư tôn kể đi.”
Thẩm Cố Dung nhìn hắn đầy kỳ quái, không biết đồ đệ nhà mình thế mà còn có loại đam mê biến nhỏ này.
Có điều thấy hắn dạt dào hứng thú như vậy, y cũng không nỡ từ chối, nâng tay cho hắn ngồi lên đùi mình, mở thẻ tre trong tay ra.
Mục Trích ngồi trên đùi Thẩm Cố Dung, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tựa hồ có chút ngại ngùng, nhưng vẫn cố nén, dựa vào lòng Thẩm Cố Dung, nghe Thẩm Cố Dung kể chuyện xưa, xem như thỏa mãn lòng chờ mong khi còn bé của mình.
Nội dung trên thẻ tre trong tay Thẩm Cố Dung chính là những điều y vừa kể với Thẩm Vọng Lan, y cũng không chê phiền mà kể lại một lần.
Thẩm Cố Dung du lịch ở Tam giới nhiều năm, gần như chuyện gì người nào cũng từng gặp qua, trải đời hơn tiểu bối Mục Trích không biết bao nhiêu, y kể rồi lại kể, đề tài không biết đã chuyển sang nơi khác từ bao giờ, nói ra những chuyện từng gặp như kể chuyện xưa, cực kỳ thú vị.
Mục Trích vốn định đùa y, nhưng bất giác lại nghe đến nhập tâm.
Những chuyện xưa nghe thú vị đó đều là chuyện Thẩm Cố Dung thật sự trải qua, Mục Trích nghe một lúc, chợt đau lòng, hắn không muốn giả vờ làm đứa trẻ nữa, trực tiếp biến thành nguyên hình, ngồi nặng trên đùi Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung đang hứng thú bừng bừng kể đến đoạn cây mặt người ở Bí cảnh Cô Hồng, đột nhiên cảm giác trọng lượng trên đùi càng ngày càng nặng, tiếp theo một bóng người cao lớn lập tức bao phủ lấy y.
Thẩm Cố Dung…… Thẩm Cố Dung bất ngờ không kịp đề phòng, suýt nữa gãy chân.
Thẩm Cố Dung ôm chặt eo Mục Trích, khó khăn lắm mới ổn định được, cạn lời nhìn hắn.
Mục Trích đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Sư tôn, về sau ngài đi nơi nào cũng dẫn theo ta nhé.”
Thẩm Cố Dung tức giận véo eo hắn: “Hiện tại ta có đi đâu mà không dẫn theo ngươi? Cái đuôi nhỏ bám dính, ta ném được ngươi ra sao?”
Mục Trích nhỏ giọng nói: “Đêm nay ngài ngủ không dẫn theo ta.”
Thẩm Cố Dung: “……”
Thẩm Cố Dung một lời khó nói hết: “Mục Thần Chi, chú ý nội dung chính.”
Mục Trích xoay người đè Thẩm Cố Dung lên bàn đá, cúi xuống hôn hôn y, cười cho y một lời thề: “Về sau ta sẽ không bao giờ để sư tôn chịu thêm chút khổ nào nữa……”
Hắn còn chưa nói xong, Thẩm Cố Dung đã vỗ sau lưng hắn, vội vàng nói: “Eo, eo đập vào góc bàn, đau đau đau!”
Mục Trích: “……”
Mục Trích vừa mới tuyên thệ chưa được một tức, đã tự làm sư tôn mình ăn khổ.
Mục Trích vội vàng bế y lên, chột dạ xoa bóp eo y.
Ừm, lời thề này vẫn nên bắt đầu từ ngày mai đi.