Chuyển ngữ: Trầm Yên
..........................................................
Sau khi trận pháp Kinh Thế Lục bị cưỡng chế dừng lại, ảo cảnh trong Hàm Châu chợt tiêu tán, nhưng Thẩm Cố Dung vẫn còn đắm chìm trong ảo cảnh rất lâu, cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn.
Trận pháp Hàm Châu chưa dừng lại, có điều đã không tiếp tục rút sinh cơ ma tu nữa, Hề Cô Hành bóp cằm Thẩm Cố Dung lắc lắc, giận dữ nói: “Thẩm Thập Nhất! Nhả ra!”
Thẩm Cố Dung hoàn toàn coi Hề Cô Hành trở thành người xấu muốn bắt y bán vào hoa lâu, giãy giụa không ngừng, cuối cùng còn cắn phập vào cổ tay Hề Cô Hành.
Hề Cô Hành đau chết đi được, bẻ cằm Thẩm Cố Dung bắt y nhả ra.
“Oa......” Trên mặt Thẩm Cố Dung tràn đầy vẻ khủng hoảng, nức nở nói: “Muốn huynh trưởng ta đánh ngươi không?!”
Hề Cô Hành: “......”
Hề Cô Hành suýt nữa không nhịn được dùng linh lực ít ỏi kia đánh rụng răng Thẩm Cố Dung, nhịn một thôi một hồi mới bóp chặt cằm Thẩm Cố Dung, giải cứu cổ tay của mình, tức giận nói: “Loại khó nuôi như đệ ai thèm mua? Thiệt chết.”
Trong mắt Thẩm Cố Dung ngập nước mắt, mờ mịt nhìn hắn: “Nhưng bọn họ đều nói ta rất đẹp.”
Hề Cô Hành trừng mắt liếc y một cái, nói trái lương tâm: “Chỉ coi như miễn cưỡng nhìn được thôi.”
Thẩm Cố Dung nghiêng đầu nhìn hắn, phát hiện hắn quả thực không có ý định bán mình, lại ôm đầu gối ngồi thụp xuống, tiếp tục oan oan ức ức chép sách.
Hề Cô Hành liếc y, suy nghĩ một lúc, mới không tình nguyện ngồi xổm xuống hỏi y: “Ngươi đang làm gì?”
Thẩm Cố Dung hàm hồ nói: “Chép sách, chờ Mục Trích tới đón ta.”
Vừa nghe thấy tên Mục Trích, mặt Hề Cô Hành liền tái đi.
Trước kia biết lòng mơ ước của Mục Trích với Thẩm Cố Dung, Hề Cô Hành chỉ cảm thấy dựa theo tính tình Thẩm Cố Dung chắc chắn sẽ không để Mục Trích thực hiện được, nhưng hiện tại......
Hề Cô Hành cảm thấy Thẩm Thập Nhất nhà hắn cách “Sau này bị làm gì” càng ngày càng gần.
Mục Trích đã khởi động trận pháp, kiếm ý ngập trời cắn nuốt trận pháp ban đầu, khi sắp cắn nuốt đến mắt trận, phía ngoài trận pháp chợt vang lên tiếng phượng hót rồng ngâm, thiên lôi đánh xuống, mưa to tầm tã tưới lên lửa phượng hoàng vĩnh viễn không tắt.
Theo kiếm ý của Mục Trích, lửa phượng hoàng và vô căn thủy rồng gọi tới một trong một ngoài, thẳng tắp đập thành từng vết rạn nứt toác như mai rùa trên trận pháp ban đầu.
Một ngụm máu tươi đột nhiên xộc lên cổ họng Mục Trích, kết giới kia vỡ nát cũng đánh vào thần hồn hắn —— đây có lẽ chính là mạo hiểm theo như lời Tố Tẩy Nghiên, kết giới phản phệ.
Kết giới Kinh Thế Lục tiêu tan, Mục Trích nhẹ nhàng hơn không ít, nhưng vết rạn kia vẫn xuất hiện trên nguyên đan, chậm rãi lan tràn như mạng nhện.
Mục Trích mặt không đổi sắc, tiếp tục không ngừng truyền kiếm ý vào kết giới.
Vết rạn trên kết giới ngày càng nhiều hơn, cuối cùng vỡ tung theo một tràng nổ vang.
Tiếng lưu ly vỡ nát vang dội bên tai, kết giới hoàn toàn tiêu tán.
Sinh mệnh của vô số ma tu bị trận pháp hấp thụ cũng nhanh chóng quay về như cây khô gặp mùa xuân, ảo cảnh tan vỡ hoàn toàn.
Trận pháp đã phá.
Ma tu trong Hàm Châu Thành ngẩn ngơ hoàn hồn, mơ màng không hay biết mình vừa dạo Quỷ Môn Quan một vòng, còn đang mờ mịt gãi đầu. Đầu óc ma tu vốn đơn giản, bọn họ sẽ không nghĩ quá nhiều, cho nên rất nhanh sau đó lại ai làm việc nấy;
Có vài ma tu cảm giác được uy áp của khí tức Đại Thừa Kỳ cực kỳ áp bách trên không trung, ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn nam nhân đứng đón gió kia.
Từ bao giờ...... Tam giới đã có Đại Thừa Kỳ thứ hai?!
Mục Trích trầm mặt đáp xuống đất, dưới chân chợt lảo đảo, suýt nữa đứng không vững, ôm ngực trực tiếp phun ra một búng máu.
Cửu Tức hoảng sợ, lập tức hóa thành hình người: “Nguyên đan của ngươi sao rồi?!”
Mục Trích hờ hững lau sạch vết máu trên môi, không dành chút thời gian nghỉ ngơi nào, lập tức đi tìm Thẩm Cố Dung.
Cửu Tức cồn cào ruột gan: “Nếu nguyên đan ngươi vỡ nát, tu vi sẽ bị hủy trong một sớm, ngươi, ngươi đừng nhúc nhích mà, chữa trị thương thế trước có được hay không?”
Mục Trích không quan tâm đến hắn, dùng hết lượng linh lực cuối cùng triệu Đạo Lữ Khế ra, theo linh điệp vội vàng đi tìm Thẩm Cố Dung.
Cửu Tức: “Mục Trích! Mục Trích ơi!”
Ai cũng không ngăn được hắn, Mục Trích bước nhanh theo Đạo Lữ Khế rời đi, cuối cùng tìm được Thẩm Cố Dung đang sờ soạng bờ tường dưới chân một cây cầu.
Ánh mắt Mục Trích sáng lên, nhanh chóng nhảy xuống dưới cầu.
“Sư tôn.”
Thân thể Thẩm Cố Dung đã khôi phục, lúc này đang sờ soạng vách tường, có vẻ muốn đi tìm hắn, nghe vậy y liền ngẩng đầu, theo bản năng nở nụ cười.
Mục Trích bước nhanh tới, ôm chặt Thẩm Cố Dung vào lòng.
Thẩm Cố Dung ôm hắn một lát, mới cười nói: “Làm không tồi, sư tôn khen thưởng ngươi.”
Mục Trích lấy băng tiêu ra, mềm nhẹ cột lên hai mắt Thẩm Cố Dung.
Sau khi tầm mắt Thẩm Cố Dung khôi phục, nhìn thấy khuôn mặt hơi tái của Mục Trích liền thoáng sửng sốt, mới cong môi cười, túm vạt áo Mục Trích, nhàn nhạt nói: “Cúi đầu.”
Mục Trích hơi cúi đầu, Thẩm Cố Dung trực tiếp phủ môi lên..
Đồng tử Mục Trích co rụt lại, lập tức duỗi tay giữ lấy vòng eo mảnh khảnh của sư tôn.
Thẩm Cố Dung khen thưởng đầy đủ, câu lấy đầu lưỡi Mục Trích, đưa từng chút linh lực theo Đạo Lữ Khế qua, chậm rãi chữa khỏi nguyên đan sắp vỡ nát trong cơ thể Mục Trích.
Hề Cô Hành ở bên cạnh lóa mù mắt chó, ho thật mạnh một tiếng, cắt ngang hành động thân mật của hai người.
Thấy thương thế trong cơ thể Mục Trích đã ổn định hơn nhiều, Thẩm Cố Dung mới buông Mục Trích ra, gom lại y phục lộn xộn, mặt hơi đỏ ửng.
Y ho nhẹ một tiếng, mới xoay người, không dám nhìn sắc mặt Hề Cô Hành, nhỏ giọng nói: “Sư huynh......”
Hề Cô Hành mặt không cảm xúc lắc lắc cổ tay, dấu răng máu tươi đầm đìa bên trên, mặt viết đầy 'Ngươi thuộc giống chó sao?'.
Thẩm Cố Dung có chút chột dạ: “Xin lỗi.”
“Đi thôi.” Hề Cô Hành lạnh lùng nói: “Mọi chuyện đã xong xuôi, nên rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.”
Đã có ma tu nhận ra sự khác thường, đang đi về hướng mắt trận.
Ly Canh Lan đã chết, e rằng Hàm Châu lại chuẩn bị bắt đầu một cuộc nổi loạn nữa.
Có điều những chuyện này không liên quan tới bọn họ.
Đại thù của Thẩm Cố Dung đã được báo, không muốn ở lại nơi đầy ma tức này lâu thêm nữa. Y gật đầu, quay lại nắm tay Mục Trích, theo Hề Cô Hành ra khỏi Hàm Châu.
Trận pháp ngoài Hàm Châu Thành đã tan biến hoàn toàn, ngay cả khói độc kia cũng mất sạch, đám người Thẩm Cố Dung vừa ra khỏi thành, một linh thuyền lộng lẫy đã nhẹ nhàng đáp xuống, bậc thang bằng gỗ hạ từ trên xuống.
Kính Chu Trần chậm rãi dựa lên song cửa sổ trên tầng cao nhất linh thuyền, lười biếng liếc xuống:
“Ta tới đón mọi người.”
Hề Cô Hành nổi giận đùng đùng vọt lên: “Ban nãy đệ lại làm cái gì đấy?!”
Kính Chu Trần miết tẩu thuốc trong tay, lười biếng hít mây nhả khói: “Làm trên giường......”
Hề Cô Hành lập tức cắt ngang lời hắn: “Câm miệng câm miệng câm miệng! Ta không muốn nghe lại!”
Kính Chu Trần cười nhạo một tiếng, xoay người trở về.
Tiếng rồng ngâm phượng hót vẫn tiếp tục vang vọng trong Hàm Châu Thành, Thẩm Cố Dung quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện dù trận pháp đã được phá giải nhưng Tuyết Mãn Trang và Triều Cửu Tiêu vẫn đang đánh đấm túi bụi, chiêu chiêu đẫm máu, nhìn như đều muốn đưa đối phương vào chỗ chết.
Thẩm Cố Dung yên lặng quay đi, không để ý đến bọn họ nữa.
Cứ đánh thoải mái.
Y đang muốn cùng Mục Trích lên thuyền, lại nghe thấy đằng sau có tiếng gọi:
“Sư tôn!”
“Huynh trưởng!”
Thẩm Cố Dung vừa quay đầu liền nhìn thấy Ngu Tinh Hà và Thẩm Tịch Vụ đang lao về phía y, đứa sau còn khóc thảm hơn đứa trước.
Thẩm Cố Dung: “......”
Ngu Tinh Hà và Thẩm Tịch Vụ đồng loạt bổ nhào vào lòng Thẩm Cố Dung, đâm cho y lui về sau nửa bước, có chút dở khóc dở cười.
Ngu Tinh Hà oa oa khóc lớn: “Sư tôn! Sư tôn, Tinh Hà suýt nữa không được gặp lại ngài! Sư tôn ——”
Thẩm Tịch Vụ nỗ lực giả bộ đáng thương, sụt sịt nói: “Huynh trưởng, Tịch Vụ lo cho huynh chết đi được! Huynh không sao chứ?! Oa oaaa.”
Thẩm Cố Dung bị cọ đến hai tay áo đầy nước mắt, khóe môi giật giật, theo bản năng muốn bứt hai người ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn không bỏ được, đành thở dài một hơi, xoa đầu cả hai, dịu dàng nói: “Ngoan, không phải ta vẫn rất khỏe mạnh sao?”
Hai người lại bắt đầu so xem ai khóc to hơn.
Mục Trích ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, hận không thể ném văng hai sinh vật này tới chân trời.
Ôn Lưu Băng đi theo đằng sau, nghiêm mặt nói: “Xin sư tôn trách phạt.”
Thẩm Cố Dung vừa dỗ xong hai đứa nhỏ để bọn chúng lên linh thuyền, nghe vậy nhướng mày nói: “Trách phạt gì?”
Ôn Lưu Băng nói: “Ngài để con ngăn cản trận pháp khởi động, con vẫn chưa làm được.”
Thẩm Cố Dung vừa thấy dáng vẻ này liền biết hắn lại để tâm chuyện vụn vặt, khẽ nhướng mày, nói: “Được, phạt.”
Ôn Lưu Băng thở phào nhẹ nhõm một hơi, trịnh trọng lạ thường nói: “Bất luận sư tôn trách phạt thế nào, Tam Thủy đều không có lấy một câu oán hận.”
“Rất tốt.” Thẩm Cố Dung, “Ngươi trở về chép một trăm lần Thanh Tĩnh Kinh, ba ngày sau giao cho ta.”
Ôn Lưu Băng: “......”
Ôn Lưu Băng lập tức nói: “Sư tôn, đệ tử có câu oán hận.”
Thẩm Cố Dung: “......”
Chỉ có chút tiền đồ này thôi à!
Mục Trích càng nhìn càng nhíu mày, cảm thấy bên người sư tôn hắn sao lại có nhiều người không liên quan đến vậy, sóng sau xô sóng trước, giống như dồn tới mãi không ngừng.
Rất nhanh sau đó, Tố Tẩy Nghiên dẫn theo Triều Cửu Tiêu mặt đầy nghẹn khuất trở về, cười hỏi: “Thập Nhất, không sao chứ?”
Thẩm Cố Dung gật gật đầu, tò mò nhìn Triều Cửu Tiêu: “Sư huynh...... lại đánh thua sao?”:
Triều Cửu Tiêu vốn dĩ đã nghẹn khuất, nghe vậy trực tiếp bùng nổ, ác long rít gào nói: “Từ 'lại' của ngươi có ý gì? Cái gì gọi là 'lại'?! Ta vốn dĩ chưa dùng hết toàn lực, tiểu tử biết phun lửa kia chắc chắn không bằng ta! Nếu không phải sư tỷ ngăn cản ta, ta nhất định sẽ nhổ sạch lông trên người hắn!”
Vừa rồi không biết có phải Triều Cửu Tiêu được Tố Tẩy Nghiên gọi đi giúp Mục Trích không, Thẩm Cố Dung càng không nhằm vào hắn nữa, y cười cười nói: “Được được được, không thua.”
Triều Cửu Tiêu thở hồng hộc đi lên linh thuyền.
Mục Trích nhìn Thẩm Cố Dung nói chuyện với Tố Tẩy Nghiên, sắc mặt càng ngày càng âm trầm.
Một lát sau, Tố Tẩy Nghiên cũng lên linh thuyền, lúc này Thẩm Cố Dung mới quay đầu lại nhìn Mục Trích, vươn tay về phía hắn, cười nói: “Đi thôi.”
Mục Trích sa sầm mặt đi tới, một phát bắt lấy cổ tay Thẩm Cố Dung.
Thẩm Cố Dung cảm thấy có chút kỳ quái, nghi hoặc nói: “Sao vậy?”
Mục Trích rũ mắt nhìn đôi chân trần của Thẩm Cố Dung, làn da y quá non mềm, chỉ mới đi vài bước mũi chân đã đỏ lên.
Mục Trích yên lặng không lên tiếng, luồn tay qua khuỷu chân bế ngang Thẩm Cố Dung lên.
Vạt áo tung bay, Thẩm Cố Dung kinh hô một tiếng, ôm chặt cổ Mục Trích, kinh ngạc nhìn Mục Trích.
Mục Trích nói: “Chân đau không?”
Thẩm Cố Dung quơ quơ mũi chân, tùy ý nói: “Vẫn ổn.”
Mục Trích gật đầu, lại ôm y xoay người rời đi, không định lên linh thuyền của Kính Chu Trần.
Thẩm Cố Dung sửng sốt, vội bám vào bờ vai của hắn, nói: “Sao vậy? Chúng ta không lên linh thuyền sao?”
Mục Trích nói: “Không lên.”
Thẩm Cố Dung suy nghĩ, cảm thấy lúc này mình đã được xem như phản bội rời khỏi Ly Nhân Phong, linh thuyền của Kính Chu Trần không chừng sẽ đi về Ly Nhân Phong, y lên đó thật sự cũng không tiện.
Trước kia Thẩm Cố Dung nói với Ly Nam Ương “Ở rể nhà đồ đệ” vốn cũng không phải trêu đùa chọc tức Ly Nam Ương, mà y thật sự dự định cùng đồ đệ lưu lạc thiên nhai.
Hơn nữa hai người còn là hai Đại Thừa Kỳ duy nhất của Tam giới, không sợ không tìm được động phủ thích hợp.
Thấy Mục Trích có vẻ đã sớm có nơi để đi, Thẩm Cố Dung thoải mái giao toàn bộ bản thân mình cho hắn, cười nói: “Được nha, chúng ta đi đâu đây?”
Mục Trích rũ mắt nhìn y một cái, đột nhiên cười dịu dàng.
“Đi đến một nơi không người.”
Mục Trích nói: “...... Nhốt ngài lại.”
Thẩm Cố Dung chớp chớp mắt, còn tưởng hắn đang nói lời âu yếm, tung tẩy mũi chân vì sung sướng mà cuộn tròn, tai đỏ bừng, không tim không phổi gật đầu, nói: “Ta cảm thấy cũng đúng, sư tôn ta người người yêu thích, phải nhanh chóng nhốt lại, nếu không sớm hay muộn cũng sẽ bị người khác đoạt đi.”
Mục Trích khẽ cười, không quan tâm đến Hề Cô Hành đang bạo nộ giậm chân trên linh thuyền, ôm Thẩm Cố Dung ngự phong rời đi.