Vu Sơn tẩm điện, điêu lương gỗ đỏ, màn che phất phơ, lờ mờ hiện ra hai thân hình tương đối mềm mại.
Mộ Quân Niên trợn mắt tỉnh lại, sư tôn còn ngủ say ở bên cạnh. Từ trước sư tôn luôn tự hạn chế, vừa đến giờ mẹo (5-7h) liền sẽ tỉnh. Hiện giờ y lại mỗi đêm chịu lăn lộn cùng mệt nhọc, một ngủ có thể ngủ cả ngày. Có lẽ người kia có chỗ trướng đau không khỏe nên nằm nghiêng sang một bên. Tóc đen rơi xuống bên tai, mặc phát đen nhánh, lấn át da thịt trắng nõn như tuyết, giữa môi đỏ thắm, nhìn kỹ còn có thể phát hiện cánh môi vẫn phiếm một tia sưng đỏ.
Vạt áo Họa Khanh Nhan có chút rời rạc, vết đỏ ở cần cổ như ẩn như hiện, nửa cánh tay lộ ra xanh tím một mảnh, mới cũ chồng lên. Có thể nghĩ, hạ thân y nơi đó là một bộ quang cảnh như thế nào.
Mộ Quân Niên biết sư tôn ngủ luôn luôn không thành thật, hắn bất đắc dĩ nhìn cái chăn tơ tằm trên người y. Cũng không biết có phải hay không sư tôn bị nhiệt làm nóng, chăn chỉ che lại nửa người, nửa kia đều rớt xuống giường.
Vu Sơn điện buổi sáng vẫn là thiên lạnh, Mộ Quân Niên sợ sư tôn dính phong hàn, đem chăn rớt xuống giường nhặt lên phủ qua thân y, một lần nữa chỉnh dáng nằm cho y. Nửa thân mình đều chống ở trên người Họa Khanh Nhan, rõ ràng mà thấy mỗi chỗ chi tiết trên mặt sư tôn, vừa lúc bắt giữ đến lông mi cong cong run nhè nhẹ.
Đáy lòng Mộ Quân Niên nổi lên một tia cảm xúc mạc danh, cho dù nhiều năm như vậy, sư tôn vẫn sợ hắn sao?
Hắn hơi rũ đôi mắt, cúi xuống dời thân đi, ẩn nhẫn khắc chế mà hôn nhẹ một cái ở mi tâm sư tôn, vừa chạm vào liền tách ra. Tia sáng tím đen đi vào giữa mày Họa Khanh Nhan, sau đó biến mất không thấy.
Mộ Quân Niên xốc chăn xuống giường, rời khỏi phòng ngủ tràn ngập hơi thở của hắn cùng sư tôn.
Trong đại điện Ma cung, u lam ánh nến nhảy lên, chiếu ra một mạt bóng đen.Có thủ hạ như bóng ma đi ra, quỳ xuống nói: “Quân thượng, chúng tiên môn tụ cùng nhau, hợp thành quy mô lớn, sắp tấn công đến ngoài điện.”
Cả tòa đảo Quân Sơn đều bị thần thức Mộ Quân Niên bao trùm, hắn ở trong Vu Sơn điện đã nhận thấy được động tĩnh tiên môn tấn công lên núi. Lúc này đây, đáy mắt hắn vẫn chưa có bất luận một cảm xúc dao động.
“Nếu đều tới, thì cứ nghênh đón một phen đi.” Ma quân chậm rãi bước lên bậc thang, đường nét khuôn mặt sắc bén hiện lên hàn ý.
Bọn họ đã lựa chọn tấn công đi lên, hắn liền làm cho bọn họ toàn bộ đều── có đến mà không có về.
Khi Mộ Quân Niên vì hắn dém chăn, Họa Khanh Nhan đã bừng tỉnh. Nghiệt đồ rời đi không bao lâu, hắn mới giãy giụa nỗ lực mở hai mắt.
“Kỳ quái......” Họa Khanh Nhan sờ sờ giữa trán, vừa mới đến lại liều mạng muốn trợn mắt, như thế nào lúc tỉnh cũng không có cảm giác? Ngay sau đó hắn không hề nghĩ nhiều, xốc chăn lên đang muốn rời giường, trong nháy mắt ngồi dậy kia hắn đột nhiên “Tê” một tiếng, suýt nữa phải trở lại trên giường.
Sư tôn khóc không ra nước mắt, trong lòng ủy khuất mắng: “Hỗn trướng, tiểu vương bát dê con khi sư diệt tổ, sư môn bất hạnh......”
Hắn nhìn thoáng qua thân thể tràn đầy dấu vết, mày giật tăng tăng, quả thực không nỡ nhìn thẳng. Tùy ý mà khẩn trương khép lại vạt áo, nhìn đến một bên sớm đã chuẩn bị tốt quần áo mới, Họa Khanh Nhan thở dài một hơi, duỗi tay lấy mặc vào người. . Bạn đang đọc truyện tại ( TRUМtrцy eЛ.VN )
Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, bỗng dừng lại, trong lòng chậm rãi thắt chặt. Hôm nay......hình như là ngày tiên môn bách gia tụ họp, cùng nhau tấn công đến Ma cung đại điện nhật tử. Cũng chính là......đại kết cục của cốt truyện?
Không có người rõ ràng hơn hắn về kết cục của nam chính, bởi vì hắn hiện tại nơi thế giới này, nguyên bản chính là thế giới trong sách mình viết.
Ở linh cảm sáng tác của hắn, kết cục ban đầu của vai chính là chết trong tiên môn bách gia thảo phạt, chết dưới kiếm sư tôn hắn. Là...... Mộ Quân Niên đem cái chết giao vào trong tay hắn.
Hình ảnh cực kỳ mãnh liệt đánh sâu vào trong đầu hắn, tâm một trận đau đớn. Hắn nghĩ tới muốn sửa lại cái kết cục kia, nhưng chưa động bút viết lại, liền xuyên thư, đi tới thế giới này.
Nếu kết cục thật sự phát triển theo ý nghĩ ban đầu......giờ phút này tay chân Họa Khanh Nhan không tự giác mà cứng đờ run rẩy, hắn thật sự sẽ phải tự thân giết chết Mộ Quân Niên sao?
Không, Họa Khanh Nhan hung hăng lắc lắc đầu, ném đi những ý tưởng lộn xộn. Không nói đến kết cục ban đầu hắn nghĩ căn bản còn không kịp viết xuống, hắn xuyên qua thế giới này, trải qua rất nhiều sự tình ở trong sách không có nhắc tới.
Bao gồm bị Mộ Quân Niên bắt đến đảo trên Quân Sơn, ở Ma cung cùng y mấy chục năm.
Cho nên......chuyện xưa kết cục không nhất định sẽ hướng tới cái phương hướng phát triển kia, đúng không?
Họa Khanh Nhan tựa hồ quên mất dưới thân đau đớn, hắn một đường chạy nhanh, trên đường gặp được vài Ma tộc, bởi vì ma quân Mộ Quân Niên hạ lệnh, đều phải đối Thanh Phong tiên tôn tôn kính có thừa, đối với vấn đề của hắn không dám có lệ.
“Mộ Quân Niên đâu? Hắn ở đâu?”
“Quân thượng, ở đại điện......” Tỳ nữ sợ hãi nói: “Tiên Tôn, ngài vẫn nên đừng đi.”
“Đa tạ.” Họa Khanh Nhan nói xong những lời này, liền nhanh chóng đi xa.
Nếu hôm nay thật là tiên môn bách gia tụ, vây công thượng ma điện, vậy thì bọn họ không khác gì chui đầu vô lưới. Minh Kiếm phái chư vị phong chủ, cũng đem mệnh tang đưa vào trong tay Mộ Quân Niên......
“Không, Mộ Quân Niên...... Không cần tái phạm giết chóc.”Thanh Phong tiên tôn đẩy ra Ma cung đại điện, ánh nến u ám hơi hơi đong đưa, một màn trước mắt lại làm lý trí hắn nháy mắt sụp đổ.
“Sư huynh ——”
Cửa lớn cung điện mở ra, Lục Phong Trì nhìn đến Hoạ Khanh Nhan xuất hiện trong bạch quang, nguyên bản tàn nhẫn trong ánh mắt hiện lên tia chấn kinh cùng vui sướng.
Một cột sáng màu tím đen thẳng tắp xuyên thấu ngực người nọ, cứ như vậy chậm rãi quỳ xuống, ngã xuống trước hắn.
Chất lỏng màu đỏ tươi trực tiếp bắn tung tóe trên má Họa Khanh Nhan. Máu đỏ còn mang theo nhiệt độ ấm áp, rồi sau đó nhanh chóng lạnh đi. Máu tươi lướt qua khóe mắt hắn, giống như một hàng huyết lệ.
“Sư tôn......” Đáy mắt Mộ Quân Niên hiện lên một tia khác thường, sư tôn tới như thế nào? Hắn rõ ràng đã hạ mê chú cho y, là ai mang sư tôn đến ma điện?!
Giờ phút này Mộ Quân Niên không rảnh rối rắm về vấn đề này, y đi đến trước mặt sư tôn, nhìn hắn, thấp giọng nói: “Sư tôn, đừng nhìn, ta đưa ngươi hồi tẩm điện.”
Cho dù những năm gần đây, y nghiệp chướng nặng nề, tay dính đầy huyết tinh, nhưng y chưa bao giờ làm trò giết qua người ở trước mặt sư tôn. Thanh Phong tiên tôn như ánh trăng sáng trong, tâm cảnh thuần triệt, không nhiễm một hạt bụi. Y đã đem sư tôn từ thần đàn kéo xuống, rơi vào vạn trượng hồng trần, cũng không ngại làm sư tôn lại nhìn đến cảnh đó.
Nhưng đáy lòng y trước sau, vẫn là càng mong sư tôn chưa bao giờ gặp qua một mặt thị huyết hung tàn này. Bởi vì, y sợ......so với việc đả thương sư tôn, càng đáng sợ hơn chính là ngăn cách.
Huyết sắc đỏ tươi lây dính dung nhan không nhiễm hạt bụi nhỏ của sư tôn, đó là máu thuộc về người khác, phá lệ chói mắt. Mộ Quân Niên trong lòng không vui, hắn duỗi tay muốn lau đi vết máu trên mặt sư tôn, lại bị đối phương bỗng nhiên lui ra phía sau khẩn trương tránh đi.
Tay rơi xuống khoảng không.
Họa Khanh Nhan biểu tình hoảng hốt, đầu kịch liệt đau đớn. Hắn khó chịu mà ôm đầu, hình như có một màn hư ảo hình ảnh hiện lên trong đầu óc hắn, làm hô hấp hắn cứng lại, trái tim bỗng nhiên đau như có người nắm.
Hắn nhìn thấy người tu sĩ mặc bạch y, chậm rãi giơ bạc kiếm trong tay lên, nhất kiếm đâm vào ngực Mộ Quân Niên......
“Sư tôn? Sư tôn!” Một tiếng kêu gọi đánh thức thần trí Họa Khanh Nhan, hắn từ hình ảnh hư ảo phục hồi tinh thần, mới phản ứng lại hắn vừa mới nhìn thấy là đại kết cục lúc trước hắn vốn nên viết xuống.
Mộ Quân Niên nhìn sắc mặt sư tôn tái nhợt, trong lòng hơi trầm xuống. Hắn không màng trước đây sư tôn trốn tránh, bắt lấy đầu vai y, hô: “Người tới! Đưa sư tôn hồi tẩm!”
Họa Khanh Nhan sắc mặt trắng toát, hắn sớm đã phân không rõ chính mình nói ra hay rốt cuộc là trong lòng suy nghĩ, vẫn chịu hình ảnh kia ảnh hưởng.
Hắn nhìn thẳng Mộ Quân Niên, cánh môi run rẩy nói: “Ngươi rốt cuộc còn muốn làm ra bao nhiêu chuyện giết chóc nữa?”
Điện Ma cung, đảo Quân Sơn, thi hài chồng chất. Danh môn chính phái mà tu chân giới sở hữu, cơ hồ đều bị ngươi tàn sát hầu như không còn, ngươi đến tột cùng còn muốn sai tới khi nào?
“Giết chóc?” Mộ Quân Niên sửng sốt một chút, đột nhiên thấp giọng nở nụ cười, “Hô......”
Cười nhạo lúc đầu dần dần trở nên cố chấp mà điên cuồng, đáy mắt hắn nổi lên hồng quang âm lãnh mà thị huyết.
Huyết đồng dữ tợn, như muốn đem người cắn nuốt trong đó.
“Sư tôn vậy ngươi nói cho ta, bọn họ có từng buông tha ta?! Ta cũng từng nghĩ phải tu hành đại đạo phổ tế đàn sinh, nhưng bọn họ thì sao?!”
Lực đạo dần dần tăng thêm, niết bả vai Họa Khanh Nhan một trận đau nhức. Nhưng hắn cái gì cũng nói không nên lời, chỉ là đau lòng và bi thương nhìn đối phương.
Mộ Quân Niên làm như nhớ tới cái gì, y lạnh lùng cười, “Ta bất quá sinh ra để làm ma, nhưng ai có thể quyết định chính mình sinh ra thế nào?”
“Sư tôn, ngươi có thể tưởng tượng một đứa nhỏ Kim Đan phế vật, linh lực tẫn phế, tuyệt vọng bị người tiên môn bách gia đuổi tận giết tuyệt, loại bỏ tiên cốt sao? Ngươi có thể tưởng tượng một người nửa chết nửa sống, ở chín tầng luyện ngục căm hận giãy giụa cầu sinh, cùng yêu thú tranh thức ăn tắm máu ẩu đả sao?”
Mộ Quân Niên nói đến câu sau, thanh âm ngược lại càng thêm bằng phẳng, phảng phất bình tĩnh trước khi bão táp tiến đến. Hận ý trong lòng y cuồn cuộn ngập trời, nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh thong thả, kể ra từng cái sự việc râu ria.
Mộ Quân Niên hơi hơi cúi đầu, động tác ưu nhã lau đi vết máu trên mặt Họa Khanh Nhan, hơi thở ấm áp tất cả đều phô chiếu vào trên má hắn, “Sư tôn, người hủy diệt nhân tính của ta, chính là cái 'danh môn chính phái' trong miệng ngươi.”
Môi Họa Khanh Nhan sớm đã tái nhợt đến không còn huyết sắc, nguyên nhân hắn đều biết......Cho nên ở đối mặt Mộ Quân Niên hạ giết chóc, hắn đều tận lực đi khắc phục, đi thử lý giải y, chữa khỏi y.
Hắn vẫn luôn bồi ở bên người y, nuôi ý đồ suy nghĩ muốn đánh thức y.
Họa Khanh Nhan tâm sớm đã bị nắm đau đến thống khổ bất kham, hắn nắm chặt nắm tay, máu tươi từ khe hở ngón tay chảy ra. Như huyết châu nhỏ giọt xuống, vừa lúc tụ vào dưới chân thành vũng máu loãng.
Thực xin lỗi......Ta chưa bao giờ nghĩ tới ngươi dưới ngòi bút của ta, thế nhưng lại bị huỷ hoại cả đời.
Họa Khanh Nhan tựa hồ muốn duỗi tay đụng vào mặt đối phương, Mộ Quân Niên liền ngây ngẩn cả người. Thị huyết hồng quang nháy mắt khôi phục bình thường, còn phiếm một tia vô thố cùng mê mang.
Sư tôn......khóc?
Y chưa bao giờ gặp qua trên giường hay ở ngoài, cảm xúc mất khống chế bi thống rơi lệ của sư tôn. Y từ trước, chưa bao giờ nghĩ tới dao như tuyết thượng hàn mai, sư tôn không nhiễm trần thế, cũng sẽ có ngày bị bắt lấy kéo xuống, một sớm ngã vào hồng trần lả lướt.
Đáy lòng Mộ Quân Niên đột nhiên nổi lên một cảm giác kỳ dị, nhưng thực mau liền bị lửa giận vô cớ bốc lên cắn nuốt.Sư tôn là ở vì người khác mà khóc sao? Vì người khác mà bi thương, rơi nước mắt?
“Phanh ——”
Một tiếng vang lớn, vách tường Ma cung đại điện ầm ầm sập xuống, dòng khí mạnh mẽ thổi quét vào.
Đá vụn bay tán loạn, khí thế tu chân cường đại hướng Mộ Quân Niên đánh tới. Vẻ mặt y nghiêm lại, một tay vòng qua bả vai sư tôn, đem y đưa ra ngoài phạm vi công kích.
“Sư tôn, ngươi cho rằng ta muốn đôi tay mình dính đầy máu tươi sao?”
Họa Khanh Nhan bỗng nhiên ngước mắt, thấy vách tường đã sập, người ở chân trời xếp thành trận hình rậm rạp. Mộ Quân Niên lạnh lùng cười, chậm rãi nói: “Là bọn họ, buộc ta phạm phải giết chóc.”
Bên trong đại điện tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm, Mộ Quân Niên tựa như hoàn toàn không thèm để ý thi thể trên mặt đất. Y tạo một kết giới bảo hộ dừng ở phía trên sư tôn, xong việc liền từ từ đạp bộ mà đi, nhìn thẳng đám người tu chân ở chân trời.
“Ma vật, chuyện tới hiện giờ ngươi đã hết đường trốn.”
Mộ Quân Niên cười nhạo một tiếng, y vẫn chưa ra khỏi ma điện, đã chiến ra một phen thiên địa. Ánh sáng đỏ sậm như roi mây như hỏa xà, phi nhảy mà ra, từ không trung khởi từng đợt điện lưu!
Ngự kiếm bãi trận tu chân chi sĩ, bị cường thế công kích đánh đến trận hình tán loạn, rơi khỏi kiếm. Phía dưới Ma điện là một đám bị kích thích, hung tính Ma tộc bốc lên, bọn họ tung móng vuốt, đánh tới, đem đám tu sĩ rơi xuống từ trời cao xé nát. Rồi sau đó hai bên sôi nổi chiến đấu chém giết.
“Chiến trường” trước người phảng phất bị thần thức ngăn cách ở ngoài, Họa Khanh Nhan sớm đã một mảnh hỗn loạn. Hắn biểu tình hoảng hốt, thống khổ. Hình ảnh mơ hồ đã từng xuất hiện ở chỗ sâu trong óc hắn, lại một lần hiện lên.
Họa Khanh Nhan thậm chí đều phân không rõ kia rốt cuộc là đại kết cục hắn đã từng nghĩ, hay là......sự việc hắn vốn đã trải qua.
Hắn biết, người tự tiện xâm nhập ma cung đại điện, quyết tâm ôm cái chết, cũng cùng ma quân Mộ Quân Niên quyết chiến. Bọn họ vẫn chưa nghĩ tới chính mình còn có thể tồn tại trở về, bởi vì bọn họ phải dùng cái chết, đem đảo Quân Sơn hạ tụ tập chúng tiên, mở ra một con đường thành công, lấy máu tươi phô liền mà thành, chỉ vì tru sát người này.
“Mộ Quân Niên......” Họa Khanh Nhan thất thanh nỉ non tên y, Mộ Quân Niên nghe thấy hắn gọi, xoay người lại, phía sau bốc cháy một trận hồng quang.
Có máu tươi rơi xuống ở gương mặt y, vô số phi kiếm rơi xuống. Trong Cung điện, mười mấy cụ tu chân chi sĩ ngã xuống chết đi, dần dần xảy ra biến hóa.
Trong đại điện, máu tươi uốn lượn lưu chuyển, pháp trận màu đỏ sậm đã bắt đầu hình thành.
Mộ Quân Niên chợt cười, y kỳ thật cũng đã sớm biết. Đám tu sĩ kia tiến đến chịu chết cũng không phải mù quáng, mà là lấy huyết nhục chi thân chính mình, xây nên pháp trận, chỉ vì tru diệt hắn......
“Sư tôn, ta đã sớm cùng ngươi nói. Tu sĩ tu chân giới, đều là một đám ra vẻ đạo mạo ngụy quân tử.”
Bất luận là tính kế nhân tâm, ngu muội, một khang chịu chết, vẫn bị lừa đến......
Chân trời huyết quang ầm ầm tan đi, giận không thể gào rống cắt qua trời cao. Là chúng tiên môn thi triển cấm thuật, dùng huyết chú. Những kẻ đó luôn mồm kêu hắn là ma vật, vì Tu chân giới mà giết hắn, thế nhưng cũng dùng tới cấm thuật.
Cấm thuật khởi động, một trận gió từ mắt trận đột nhiên hướng khắp nơi khuếch tán! Ma tộc ngoài ma cung đại điện thống khổ, khàn khàn kêu gào. Đây là cấm thuật sau khi các tu sĩ sửa chữa, lấy tu đạo thân huyết rót vào, bọn họ thề sống chết quyết tâm muốn đem Ma tộc tru diệt.
Pháp trận này, khiến đảo Quân Sơn hoàn toàn trở thành nơi táng thân của Ma tộc.
Ngay cả Mộ Quân Niên cũng chịu pháp trận ảnh hưởng, trên người bị liệt phong cắt ra mấy đạo vết thương, thậm chí có vết cắt làm lộ ra xương cốt. Trận pháp mạnh mẽ uy hiếp y, hung hăng mà áp chế ở trên người y, muốn bẻ gãy ngạo cốt của y.
Mộ Quân Niên cùng trăm ngàn tu sĩ thiết hạ trận pháp chống đỡ tranh nhau, y mạnh mẽ chống thân thể, sừng sững không ngã. Khóe môi xuất hiện một vệt máu, y châm chọc cười, bọn họ dùng cấm thuật tới đối phó y?
“Hô.”
Đầu ngón tay tụ tập ánh sáng đỏ sậm, cắt qua lòng bàn tay, huyết mạch thuộc về Ma tộc nhỏ giọt bên trong huyết trận. Trận pháp thế nhưng dần dần lưu động xoay tròn về hướng ngược lại, cũng đột nhiên mở rộng!
Huyết trận mở rộng lan tràn, phạm vi trăm dặm, sở hữu sinh vật, không thứ gì may mắn thoát khỏi —— toàn bộ diệt vong.
Huyết trận còn đang khuếch trương, đám tu chân chi sĩ sử thượng cấm thuật, bày ra trận pháp kia rốt cuộc luống cuống.
Nếu nói trước đây cấm thuật trận pháp chỉ nhằm vào Ma tộc trong điện, hiện tại pháp trận này nhằm vào chính là......toàn bộ Tu chân giới.
“Nghiệp chướng! Ngươi...... muốn làm cái gì?!”
“Làm cái gì?” Mộ Quân Niên cười nói, “Làm chuyện mà các ngươi đã làm......”
Hắn cười, một chút lại một chút cắt qua huyết nhục, lấy máu tươi của chính mình làm chất dẫn, đem huyết trận bọn họ vẽ ra mạnh mẽ xoay chuyển.
“Các ngươi không phải muốn huỷ hoại ta sao? Ta đây đem toàn bộ Tu chân giới cùng nhau hủy diệt, không tốt sao?”
“Điên rồi...... Ngươi quả thực chính là người điên!” Tu chân chi sĩ triệt để lộn xộn, bọn họ hoảng loạn, kịch liệt mắng.
Đối mặt với những công kích đó, Mộ Quân Niên hoàn toàn không thèm để ý. Y cười, cười sắc mặt đạo mạo nghiêm nghị của đám ngụy quân tử đáng ghê tởm này.
Thật tốt, rõ ràng bọn họ phát động cấm thuật, kết quả trái ngược mong muốn, lại trách cứ mắng y là kẻ điên.
Bên trong huyết trận dâng lên một trận gió tanh, lấy máu tươi cốt nhục tu sĩ Tu chân giới làm thành pháp trận, lực sát thương không thể khống chế, khó có thể tưởng tượng.
Trừ bỏ Mộ Quân Niên bên trong huyết trận, tiên môn bách gia tụ tập ngoài Ma cung sớm đã trọng thương tử vong.
Đáy mắt Mộ Quân Niên một mảnh đỏ tươi, nghiễm nhiên đã đánh mất lý trí. Cấm thuật sở dĩ là cấm thuật, bởi vì nó khó có thể khống chế, vô pháp tưởng tượng.
Mộ Quân Niên làm chủ Ma điện mấy chục năm, Tu chân giới mưa gió phiêu đãng, không một chỗ an bình, bạch cốt tế bình nguyên.
Nếu không cùng đường, tiên môn bách gia cũng sẽ không bí quá hoá liều, dùng tới cấm thuật.
Nhưng bọn hắn rốt cuộc xem nhẹ sự điên cuồng của Mộ Quân Niên, lấy hiểu biết đối với cấm thuật, dùng lực khống chế. Cho dù biết thân thể linh hồn sẽ bị phản phệ, đánh mất thần trí, y cũng muốn người của y, toàn bộ Tu chân giới, chôn cùng nhau!
“Không...... Mộ Quân Niên...... Dừng lại, dừng lại......”Họa Khanh Nhan phá kết giới trong suốt trước người. Mộ Quân Niên sớm đã đánh mất lý trí, thân là Ma quân, thân thể y thế nhưng cũng dần dần bắt đầu hóa thành hư ảnh, y đã hạ vòng bảo hộ hoàn hảo trên người Họa Khanh Nhan.
Tiếng động bên tai tựa hồ lại vang lên khởi Mộ Quân Niên bình tĩnh rồi lại bi thương nói ——
“Sư tôn, ngươi cho rằng ta muốn đôi tay mình dính đầy máu tươi sao?”
“Là bọn họ, buộc ta phạm phải giết chóc.”
Tanh phong gào thét, kích động dòng khí bén nhọn tê đề, sinh mệnh chịu huyết trận thống khổ kêu khóc.
Họa Khanh Nhan thất thanh hô: “Mộ Quân Niên!”
Dòng khí điên cuồng tuôn ra, tiếng gió tàn sát bừa bãi, hai mắt đỏ tươi của Ma Tôn như hoà với huyết trận, lấy thần trí của bản thân tàn phá đại giới, không ngừng thúc giục cường hóa trận pháp, đánh mất lý trí.
—— Mộ Quân Niên, là ta sai rồi.
Nhân thế một chuyến làm ngươi đau xót, ta bồi ngươi, thế gian làm tâm ngươi phát lạnh, ta ôm ngươi, ngươi đem chính mình vứt bỏ, ta cũng sẽ bắt lấy ngươi.
Mộ Quân Niên, cầu ngươi, đừng làm việc ngốc......
Cái chắn tan vỡ, hóa thành mảnh nhỏ, ở sau người tấc tấc nghiền nát. Họa Khanh Nhan phá không mà ra, bạch y tán loạn, phất qua một mảnh huyết quang. Hắn ủng thượng kia một mạt thân ảnh, mang theo một tia lạnh lẽo, mấy ngàn ngày đêm chìm nổi, tâm dần lạnh lẽo.
“Sư tôn......”
Tiếng gió vù vù bên tai, tiếng gào khóc bén nhọn bị ngăn cách bên ngoài. Huyết đồng đỏ tươi chợt khôi phục thanh minh, biến thành tròng mắt đen nhánh. Mộ Quân Niên run rẩy trương trương cánh môi, lẩm bẩm nói: “Sư tôn......”
Hắn trơ mắt nhìn sư tôn thổ huyết, dính ướt lòng bàn tay, nơi đó một mảnh ấm áp, là máu của sư tôn.
Huyết cấm mở ra, vô pháp đình chỉ. Mộ Quân Niên sinh sôi ý nghĩ đem trận pháp nghịch chuyển, đem sinh linh bên trong trận pháp với hắn cùng nhau huỷ diệt. Tạo kết giới duy nhất bảo hộ Hoạ Khanh Nhan, cách ly y với trận pháp, nhưng vì làm đình chỉ nó, người lại lấy mệnh tương bác.
Mộ Quân Niên thậm chí không thấy rõ thân ảnh hắn, bóng trắng xẹt qua, hồng quang chói mắt trong mắt trận liền xuyên thấu thân thể sư tôn, hoàn toàn đi vào trong cơ thể hắn, dòng khí điên cuồng tuôn ra chợt dừng lại.
Mộ Quân Niên trơ mắt sư tôn tổn hại bản thân, mất đi chống đỡ vô lực ngã xuống nằm trong lòng ngực mình.
Ngực phảng phất bị cái gì đánh trúng, lục phủ ngũ tạng đều bị mân mê thành một đoàn.
“Sư tôn...... Sư tôn......” Đường đường là Ma Quân thị huyết lạnh nhạt, trong tay thi hài vô số, Mộ Quân Niên thế nhưng cũng sẽ có một mặt không biết làm sao. Lý trí y khôi phục, mờ mịt khiếp sợ, ngơ ngác đem sư tôn ôm vào trong ngực, nỉ non nói: “Sư tôn vì cái gì......”
Họa Khanh Nhan giữa môi khẽ nhúc nhích, như đang nói cái gì. Nhưng trong cổ họng hắn máu tươi dâng lên, ngăn chặn hết thảy. Thiên ngôn vạn ngữ chỉ để lại trong miệng một câu: “Thực xin lỗi......”
Ngươi cả đời đều là ta viết dưới ngòi bút, mới nhiều lần trải qua trắc trở. Ta cho rằng giấy và bút mực tùy ý rơi, lại làm ngươi nếm hết nhân thế lạnh lẽo.
Thực xin lỗi......kiếp này cuối cùng là ta thiếu ngươi, nếu có kiếp sau, sở thiếu chi nợ, toàn bộ trả lại ngươi.
Họa Khanh Nhan còn muốn giãy giụa nói cái gì đó, nhưng trong miệng bỗng nhiên trào ra một đại cổ máu tươi, muốn nói cũng nói không nên lời.
Hắn có thể ở trong lòng bi thương nói: [Thế nhưng...... Thật sự phải chết...... Ta dựa......] Lấy kịch bản tiểu thuyết xuyên thư, hắn hẳn là sẽ xuyên trở về...... Vẫn là lại...... Lại tới một lần?
Mộ Quân Niên ngơ ngác nhìn sư tôn trong lòng ngực chậm rãi nhắm lại hai mắt, tay nhiễm máu vô lực rũ xuống.
Bên trong mắt trận, tiếng gió gào thét.
Ma Quân triệt để điên rồi, hắn cực kỳ bi ai, điên cuồng ôm ái nhân trong lòng ngực, tê tâm liệt phế. Trong đại điện Ma cung, mùi máu tươi dần dần tan đi, huyết trận đã bị phá bỏ. Nhưng cảm xúc Mộ Quân Niên lại càng kịch liệt, ma khí bên người hắn bạo trướng xoay tròn, một lần tàn sát bừa bãi mở ra gió tanh mưa máu, ngàn vạn sinh linh tê kêu đề kêu xỏ xuyên qua màng tai.
“Sư tôn ——”