Tối hôm qua ngủ muộn, sáng nay Họa Khanh Nhan đương nhiên sẽ dậy trễ, đến giờ còn chưa tỉnh.
Mộ Quân Niên không kinh động đến sư tôn, gõ nhẹ cửa vài cái mang tính tượng trưng, sau đó đẩy cửa mà vào.
Khách điếm không có mành che, Họa Khanh Nhan liền tự mình tạo ra một kết giới chắn trên cửa sổ, không để lọt chút ánh sáng nào vào phòng.
Mộ Quân Niên không khỏi bật cười, giơ tay tụ linh lực thu hồi kết giới.
Y đi đến trước giường sư tôn, nhẹ nhàng nhấc chăn khỏi đầu sư tôn. Họa Khanh Nhan ngủ đến mức mặt đỏ bừng lộ ra ngoài ổ chăn.
Tuy rằng y đã gọi sư tôn rời giường rất nhiều lần rồi, nhưng mỗi khi nhìn thấy dáng vẻ sư tôn mặt ửng đỏ nhô đầu ra khỏi chăn, y vẫn sẽ nhịn không được mà ngừng thở.
Đặc biệt còn gợi lại âm thanh dâm mỹ đêm qua, y không ngủ được, trằn trọc nhớ đến đủ loại chuyện kiếp trước, nghĩ sư tôn còn ở cách vách, y vô thức thấp giọng gọi tên hắn...
Hô hấp Mộ Quân Niên đột nhiên trở nên nặng nề, không dám nhìn hắn.
Không khí đột ngột tràn vào khoang mũi, Họa Khanh Nhan từ từ thức dậy.
Mộ Quân Niên vội vàng thu lại những suy nghĩ mê loạn, tiếng nói khàn khàn: “Sư tôn, dậy thôi.“.
||||| Truyện đề cử: Muốn Em Là Của Riêng |||||
Họa Khanh Nhan mơ mơ màng màng lẩm bẩm vài tiếng, mở mắt ra. Trùm chăn cả đêm, hắn có chút không thở được, chậm chạp không chịu thanh tỉnh.
Mộ Quân Niên đưa chén trà đã chuẩn bị sẵn cho hắn, nói: “Sư tôn, nào, uống miếng nước.”
Đối với người tu đạo, thời gian tu càng lâu, kiến thức và kinh nghiệm càng nhiều. Phần lớn người tu đạo trăm năm sau khi vượt qua được vài pháp môn trong “Đạo” đều sẽ quỷ ẩn nhân gian, rời khỏi chốn hồng trần. Nhưng cũng có người, tu luyện càng lâu, tâm càng thanh tịnh, cho đến khi trở lại như ban đầu.
Họa Khanh Nhan là loại người sau, bất luận là kiếp trước hay kiếp này, cho dù tu hành mấy trăm năm vẫn giữ được trái tim trong sáng, đơn thuần giống như một đứa nhỏ.
Họa Khanh Nhan rầu rĩ “Ừm” một tiếng, ngoan ngoãn cúi đầu uống trà trong chén nhỏ kia. Uống xong, hắn cắn miệng chén, ngậm lại không cho đồ đệ lấy đi.
Mộ Quân Niên bất đắc dĩ nói: “Sư tôn, nhả ra.”
Đầu óc Họa Khanh Nhan vẫn đang rất loạn, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, “Ừm...”
Hắn buông tha cái chén, ngã đầu muốn đắp chăn tiếp tục ngủ.
May mắn Mộ Quân Niên tay mắt lanh lẹ, túm chặt hắn kéo dậy: “Sư tôn, hôm nay chúng ta không phải sẽ về Phiêu Miểu Phong sao? Người còn muốn ngủ?”
“?” Họa Khanh Nhan híp mắt tự hỏi, hồi lâu sau mới nhớ lại: [À... Hình như đúng thế.]
Cánh cửa phía sau đột nhiên bị tung mở, hai con linh thú thu nhỏ tiến vào.
Mộ Quân Niên vung tay, không bắt được chúng nó, đành phải rũ mắt nhìn chúng nó đang nhảy nhót đến giường sư tôn, dùng ánh mắt cảnh cáo: [Thành thật chút.]
Hai con linh thú nháy mắt bị dọa, không dám tiếp tục đi tìm tiên tôn.
Họa Khanh Nhan không còn muốn ngủ nướng nữa, hắn vội vã xốc lại tinh thần, nghe được tiếng động dưới giường thì rướn cổ nhìn xem: “Là linh thú của ngươi sao?”
Mộ Quân Niên: “...Dạ.”
Họa Khanh Nhan nháy mắt tỉnh táo, đôi mắt tựa như sáng lên. Hắn nói: “Tiểu Hôi, Tiểu Bạch đến đây.”
Tiểu Hôi... Tiểu Bạch...
Mộ Quân Niên: “...”
Hai con linh thú nghiêng đầu nhìn nhau một cái, xem kỹ màu lông đối phương. Xác nhận Tiên Tôn đang kêu chúng nó liền sung sướng nhảy lên giường, chui tọt vào lồng ngực Thanh Phong tiên tôn.
Họa Khanh Nhan bị chúng nó dụi dụi làm nũng đến phát ngứa, cười nói: “Đủ rồi, đừng nghịch.”
Mộ Quân Niên hít một hơi, che đi cảm xúc trong mắt, thấp giọng nói: “Sư tôn, đồ nhi giúp người thay quần áo.”
“Được.” Náo loạn một trận, Họa Khanh Nhan đã tỉnh hẳn. Buổi sáng tâm trạng hắn rất tốt, lại còn được đồ đệ dỗ dành, ngoan ngoãn rời khỏi ổ chăn ấm áp.
Mộ Quân Niên kiên nhẫn chu đáo hầu hạ sư tôn rửa mặt, thay quần áo, chuẩn bị tốt hết thảy, Họa Khanh Nhan thoải mái nói: “Đi thôi, chúng ta xuống lầu ăn sáng.”
Mộ Quân Niên bây giờ còn chưa tích cốc, cần ăn uống no đủ, không thể bỏ bữa sáng.
Người đang dùng bữa dưới lầu khách điếm rất nhiều, Họa Khanh Nhan vừa bước xuống lầu đã ngửi được mùi rượu thịt, hấp dẫn vô cùng.
Nhưng mà khi điếm tiểu nhị báo thực đơn, Mộ Quân Niên lại nhắc nhở hắn: “Sư tôn, buổi sáng không nên ăn quá phong phú, thanh đạm chút thì tốt hơn.”
“Ừ...” Họa Khanh Nhan có chút ngán ngẩm, nhưng vẫn nghe theo đồ đệ mà gọi cháo trắng canh suông, hắn là đủ dinh dưỡng rồi?
Đợi không bao lâu, canh suông cháo trắng đã được dọn ra. Họa Khanh Nhan cầm muỗng múc lên uống một ngụm cháo, không lên tiếng nhẹ nhàng thả muỗng xuống, cũng không uống thêm.
Mộ Quân Niên biết sau khi y quản lí chuyện ăn uống của sư tôn, hắn bắt đầu kén ăn. Đồ ăn hơi mặn, đầu mỡ hay cay gì đấy đều không muốn ăn.
Cũng chỉ có điểm tâm bánh ngọt gì đó, sư tôn đều muốn.
Mộ Quân Niên nói: “Đồ ăn bên ngoài không hợp khẩu vị sư tôn, con đến phòng bếp nói một tiếng, tự tay nấu cho người.”
“Aiz, không cần đâu.” Mắt thấy Mộ Quân Niên thật sự muốn đi mượn phòng bếp, Họa Khanh Nhan vội vàng gọi y: “Ta chỉ là không đói, không muốn ăn. Ngươi không cần phiền phức như vậy.”
Mộ Quân Niên nghe thế cũng không cố chấp. Y gật đầu nói: “Vậy nếu sư tôn không muốn ăn thì đồ nhi ăn giúp người.”
Đoạn, y cầm chén cháo của Họa Khanh Nhan đến trước mặt.
“Này —” Họa Khanh Nhan chưa kịp phản ứng, chén đã bị cầm đi. Hắn vừa muốn ngăn cản, lại trơ mắt nhìn Mộ Quân Niên cầm muỗng hắn đã dùng qua, múc cháo đưa vào miệng.
“Ngươi...” Họa Khanh Nhan nhất thời cứng họng.
Mộ Quân Niên nói: “Không sao, sư tôn vẫn chưa ăn nhiều.”
Trong trí nhớ... tuy rằng kiếp trước Mộ Quân Niên ăn đồ mà hắn không muốn động. Nhưng giờ phút này, nhìn Mộ Quân Niên dùng muỗng của hắn, chén của hắn, ăn thứ mà hắn đã từng ăn...
Rõ ràng, rõ ràng đời này bọn họ vẫn chỉ là sư đồ, giữa hai người chưa từng xuất hiện loại quan hệ khác.
Nhưng vì cái gì... nhìn Mộ Quân Niên như vậy, tim hắn lại đập nhanh đến thế? Mặt cũng nóng như phát sốt...
“Khụ...” Họa Khanh Nhan nghiêng đầu ho một tiếng, che giấu sự xấu hổ và không tự nhiên.
Những người bàn trước đang bàn tán ồn áo, Họa Khanh Nhan lợi dụng tình thế đổi chủ đề: “Mấy người kia đang nói gì vậy?”
Động tác Mộ Quân Niên ngừng lại, Họa Khanh Nhan tiếp tục nghe.
“Biết gì chưa?” Trong đó một người có khuôn mặt sáng bóng, ăn mặc cực giống một tên nhà giàu ăn chơi trác táng nói: “Nghe bảo thành chúng ta buổi tối bị quỷ quấy phá.”
“Cái gì? Chuyện khi nào? Phá thế nào mà ta lại không biết?”
“Là chuyện trong hội đèn lồng hôm qua sao?”
“Hội đèn lồng? Xảy ra chuyện gì?”
“Chết người!”
Những người đó đàm luận loạn vô cùng, Họa Khanh Nhan chăm chú nghe, tự sửa sang vài thứ ở trong đầu. Đám công tử kia nói chuyện đại khái là: Hội đèn lồng đêm qua có người chết do bị hút khô tinh nguyên, hút đến mức thành một cái xác khô. Đến tận sáng sớm, quan binh thủ thành mở cửa thành, phát hiện trên tường thành vậy mà lại treo một cái xác khô.
Sau khi tra rõ thân phận nhờ xiêm y phục sức, cuối cùng mới xác nhận: Người chết là nhị công tử của Mộ phủ, Mộ phiên* Mộ Thượng An.
(*) 藩: Thuộc địa hoặc thuộc quốc phong cho chư hầu ngày xưa. ◎Như: “phiên quốc” 藩國. § Vua phong các bầy tôi, các con cháu ra trấn các nơi để làm phên che cho nhà vua gọi là “phân phiên” 分藩, quan bố chánh là “phiên ti” 藩司.
Ui mình cũng chả hiểu:((
•Tác giả có lời muốn nói:
Sư tôn (cắn miệng chén): Không được lấy!