Kiếp trước, Mộ Quân Niên luôn cho rằng sư tôn không chào đón mình. Không chán ghét nhưng cũng không để bụng, khi đó sư tôn cứ như cố ý lại như vô tình mà kéo dài khoảng cách, điều này càng làm y khó chịu hơn so với việc sư tôn coi thường y.
Mộ Quân Niên còn nhớ rõ, khoảnh khắc đó y nghe sư tôn nói muốn dẫn y ra ngoài rèn luyện, trong lòng vô cùng vui mừng. Cho đến khi bị hắn một chưởng đánh vào trong trận pháp vạn phần hung hiểm, y vẫn tưởng là sư tôn chỉ đang khảo nghiệm mình, chỉ cần... y thông qua khảo hạch của rừng Thiên Châm, dù sư tôn vẫn không thể tiếp nhận y nhiều thêm một chút, y cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.
Trận pháp dưới chân bắt đầu vỡ, muôn vàn tảng băng cũng nứt ra theo nó, biến thành vô số băng châm. Gò má Mộ Quân Niên bị băng vẽ nên một vết máu nhợt nhạt, y đưa tay quệt qua vết máu đó, bình tĩnh nhìn gió tuyết đột nhiên bùng nổ trước người.
Sau khi mắt trận bị hủy, linh thú đang say giấc thức tỉnh tại tuyết vực.
Mộ Quân Niên nâng mí mắt, lẳng lặng nhìn chăm chú cự thú đạp tuyết mà đến mờ ảo trong bão tuyết.
Linh thú gào rống, gió tuyết cuồng bạo mạnh mẽ công kích người vừa phá trận!
Mộ Quân năm nhanh chóng ngưng kết giới, ngăn cản bão tuyết giận dữ! Cuồng phong vây quanh vạt áo y, tóc đen phất phới trong gió, tuyết phía sau bị thổi bay mù mịt! Đồng thời, Mộ Quân Niên triệu kiếm ra, phi thân đến chỗ cự thú!
Mộ Quân Niên tránh thoát một chưởng của linh thú, góc áo bị móng nhọn cắt trúng. Hàn kiếm xẹt qua mặt đất, hất tuyết lên! Thân ảnh y tựa như ma quỷ, du tẩu xung quanh linh thí. Vẻ mặt Mộ Quân Niên vô cùng bình tĩnh, không hề có một chút hoảng loạn và lo sợ.
Hàn kiếm trong tay xuất thần nhập hóa, trong cảnh tuyết mênh mông chiếu ra từng đạo hắc ảnh quỷ mị, là bóng dáng y cùng linh thú vật lộn quyết đấu.
Tốc độ Mộ Quân Niên rất nhanh, gần như còn nhanh hơn cả cự thú kia!
Đánh với y là linh thú ngàn năm, sớm đã khai mở linh trí. Đáng lẽ ra Nguyên Anh đại năng cũng khó đánh được nó, nhưng Mộ Quân Niên không chỉ không bị thương nặng, còn từng bước bức lui linh thú ngàn năm này.
Linh thú này gần như bị thương nặng, nơi xa đột nhiên nổi lên một trận bão tuyết. Trong gió tuyết mơ hồ lộ ra một hình bóng thật lớn, chân thú khổng lồ đạp lên lớp tuyết dày, ép ra đấu chân thật to, con thú lông xám trắng bước ra.
Vậy mà lại là một linh thú ngàn năm khác!
*
Gió lạnh tàn sát bừa bãi, tuyết bay đầy trời. Hoạ Khanh Nhan ở bên ngoài tránh cuộc tranh đấu kịch liệt kia, độc chiếm một vùng yên tính hoang vắng, còn có chút quỷ dị.
Kiếp trước hắn cũng nén Mộ Quân Niên vào đó như vậy, khiến y một mình đối mặt với trận pháp thiên biến vạn hoá cực kì hung hiểm, cùng hai linh thú ngàn năm đã khai linh trí đánh nhau. Thân là tác giả, hắn biết đây là cơ duyên của Mộ Quân Niên. Thân là người từng trải, hắn biết linh thú trong tuyết vực kia tuyệt đối sẽ không uy hiếp đến tính mạng của Mộ Quân Niên.
Nếu khi đối mặt với sự công kích của linh thú, phản ứng và cách làm của Mộ Quân Niên vẫn như đời trước. Vậy có lẽ chỉ là hắn nghĩ nhiều. Nhưng nếu... tay Hoạ Khanh Nhan bất giác cuộn chăt, thầm nghĩ: Nhưng nếu Mộ Quân Niên trực tiếp kết hạ huyết khế với linh thú, không một vết thương quay về...
Khe hở nứt ra kia, vật dị thế phá thời không mà tới, cùng với... sự điên cuồng loé qua trong mắt Mộ Quân Niên mà hắn từng thấy trong lúc vô tình.
Tuy rằng đây đều là suy đoán không có căn cứ, nhưng sau khi hắn nhận Mộ Quân Niên làm đồ đệ, mấy tháng sớm chiều ở chung, Mộ Quân Niên đem lại cho hắn cảm giác quá mức quen thuộc. Y tỉ mỉ tinh tế chiếu cố hắn chu đáo, tất cả... thật giống mấy năm bọn họ ở chung tại đảo Quân Sơn.
Bất luận là suy đoán trong tiềm thức, hay là miên man suy nghĩ, hắn đều cần phải nghiệm chứng một chút.
*
Bên trong tuyết vực, Mộ Quân Niên bị hai cự thú vây lại. Y đặt kiếm trước người, bình tĩnh lạnh nhạt nhìn linh thú trước mắt.
Thật ra, chỉ cần Mộ Quân Niên dung hợp máu của mình với linh thú là có thể đánh thức sự thuần phục tuyệt đối trong thân thể chúng nó với huyết mạch của Toàn Cơ phu nhân.
Mộ Quân Niên nhớ tới kiếp trước, y suýt nữa mất mạng dưới móng vuốt của linh thú, sư tôn cũng chưa từng xuất hiện...
Khi đó sinh mệnh bị uy hiếp, liều chết vật lộn, y vẫn luôn cho rằng sư tôn sẽ ra tay cứu mình. Đến lúc móng thú cắt qua cổ, người y tâm niệm chờ đợi vẫn không hề lộ mặt, tâm y mới từ từ lạnh đi, tuyệt vọng. Thậm chí khoảnh khắc sống chết ngay trước mắt, trong đầu y đột nhiên bật ra một suy nghĩ cực kì bất kính.
Có lẽ sư tôn... thật sự muốn y chết.
*
Kiếp này.
Tuyết trắng và màu lông linh thú tựa hồ hòa thành một thể, đồng tử nó chớp động hưng phấn, lao thẳng đến chỗ y! Mộ Quân Niên đột nhiên ngửa người về phía sau, lưng gần như dán lên tuyết, nháy mắt cách ra vài thước, tránh thoát đòn công kích.
Linh thú lông trắng nghiêng nghiêng đầu rồi ngưỡng cổ gào một tiếng. Phía sau Mộ Quân Niên liền hiện ra một linh thú to lớn khác, y phản ứng nhanh, xoay người bay lên! Né tránh linh thú lông xám trắng, chưởng một đòn vào nó. Cùng lúc đó, tia sáng xuất hiện, kiếm khí gào thét, hung hăng mạnh mẽ bổ tới cự thú!
Máu tươi văng khắp nơi, tuyết trắng bị nhiễm máu đỏ chói! Linh thú bị thương một vết sâu, nó đau đến mức lui về sau, chớp mắt một cái sau đó ngửa đầu gào rống! Linh thú bị chọc giận càng tấn công hung dữ hơn!
Sắc mặt Mộ Quân Niên không hề sợ hãi, tay y cầm Hàn Kiếm, đánh vào trực diện!
Kiếp trước Mộ Quân Niên vô ý kết huyết khế với hai con linh thú này. Bước một chân vào quỷ môn quan, may mắn nhặt lại được tính mệnh. Nhưng cuối cùng vẫn lâm vào hôn mê do bị thương nặng.
Mộ Quân Niên có được ký ức kiếp trước, trong cơ thể có hồn phách của Ma Quân cường đại. Đối mặt với hiểm cảnh như trước, trong huyết mạch có thể áp chế được linh thú, lấy được sự trung thành của chúng nó, thật ra Mộ Quân Niên có thể thoát khỏi công kích mà không bị thương, mà còn thu phục được hai linh thú này.
Nhưng y muốn biết: Đãi ngộ sư tôn dành cho y kiếp này khác hoàn toàn với kiếp trước, lúc y đối mặt với nguy hiểm, ở dưới nguy cơ sinh tử, lựa chọn của sư tôn liệu có giống kiếp trước?
Răng nhọn của linh thú đâm xuyên qua cánh tay y, nó ném một chưởng về phía y, Mộ Quân Niên vậy mà lại buông kiếm ra, lựa chọn trực tiếp nghênh đón!
“Phập—”
Mộ Quân Niên bị nó hung hăng ấn trên nền tuyết, tuyết bay lên tứ tung!
Vết thương trên cổ nhìn mà ghê người, máu tươi chầm chậm chảy ra theo móng vuốt sắt nhọn. Mộ Quân Niên nhìn móng linh thú hạ xuống, đồng tử sâu thẳm trầm tĩnh đến đáng sợ.
Miệng vết thương trên tay hắn sâu tận xương, cũng không đau bằng đáy lòng lạnh lẽo.
Quả nhiên... dù là kiếp trước hay kiếp này. Sư tôn vẫn chọn như vậy.
Tay bất giác nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên. Hơi thở nóng bỏng phả vào má Môi Quân Niên, răng nanh bén nhọn ánh lên.
Linh thú rít gào một tiếng, cúi đầu, mở miệng thật lớn nhắm vào cổ Mộ Quân Niên! Linh lực trong tay y bùng nổi, bắt được răng nhọn của nó!
Huyết khế sắp được đánh thức! Trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, ánh sáng trắng từ xa đột nhiên bay tới! Mạnh mẽ đánh linh thú to lớn đang đè trên người Mộ Quân Niên bay đi!
Mặt đất chất động hất tung tuyết trắng, trong gió tuyết mơ hồ hiện ra một thân ảnh màu trắng, hư hư ảo ảo.
Tim Mộ Quân Niên đột nhiên lỡ một nhịp, chỉ liếc mắt một cái, y liền nhận ra người đó là — sư tôn.