Xuyên Thành Niên Đại Văn Cô Em Chồng

Chương 23: Chương 23: Chương 18




Editor: Băng Tâm

Hơn mười phút sau, thầy bắt đầu giảng bài kiểm tra, phần trắc nghiệm tương đối dễ nên thầy chỉ nói sơ qua, rất nhanh đến 3 câu tự luận.

Câu 1 độ khó bình thường, không có nhiều bạn sai. Câu 2 đề tương đối khó, nhiều bạn sai hơn, chỉ có 5, 6 bạn làm đúng. Trọng tâm của thầy là câu 3, nguyên văn của thầy là chỉ có duy nhất một học sinh trong lớp làm đúng, còn có hai bạn học ra đáp án đúng, nhưng sai phương pháp giải.

Mọi người nghe nói chỉ có một người làm đúng, trong lòng sôi nổi suy đoán ai trâu bò như vậy.

Tầm mắt mọi người không hẹn hướng tới Phó Hàn Đông, dù sao Phó Hàn Đông vẫn luôn là người lợi hại nhất trong bọn họ.

Lý Giang Sơn phát hiện tầm mắt mọi người đều nhìn về phía Phó Hàn Đông, trong lòng bỗng nhiên có một loại cảm giác mọi người đều say chỉ mình ta tỉnh......

Bởi vì, cậu ta biết người làm được câu hỏi cuối không phải Phó Hàn Đông, mà là bạn học hoa khôi Đường Miên.

Rất nhanh, thầy giáo đã công bố đáp án.

"Đề này có hai phương pháp giải, thầy đã xem qua phương giải đề của bạn học Đường Miên, khác hoàn toàn với phương pháp của thầy, so với thầy càng đơn giản hơn." Thầy nói xong nhìn về phía Đường Miên, sau đó lại nói: "Mời bạn học Đường Miên lên đây giảng cách làm đề này cho các bạn."

Các học bá:......

Vẻ mặt mộng bức, vừa rồi, bọn họ giống như hiểu sai tập thể.

Thật xấu hổ!

Kỳ thật, bạn học Phó Hàn Đông bị hiểu sai lại càng cảm thấy xấu hổ, vừa rồi cậu muốn giải thích, nhưng bỗng dưng đứng lên giải thích thì có chút kỳ quái.

Đường Miên giống như không nhận thấy được bầu không khí xấu hổ này, đứng dậy bước lên bục giảng dưới anh mắt khích lệ của thầy giáo.

Bạn học ở phía dưới nhìn hoa khôi mặc bộ đồng phục của Lục trung đứng trên bục giảng, đột nhiên cảm thấy đông phục này cũng không đến nỗi xấu xí.

Đồng phục của Lục trung kết hợp giữ hai mà trắng và xanh lam, tay áo màu xanh lam, các bộ phận khác là màu trắng, vốn dĩ màu xanh lam và màu trắng kết hợp lại không xấu. Nhưng không biết sao, đồng phục Lục trung lại cho người ta cảm giác rất kỳ quái. Đặc biệt là khi mặc lên người giống như mặc yếm em bé vậy...... cảm thấy rất xấu hổ!

Lúc này xem hoa khôi mặc đồng phục, quả nhiên minh chứng câu, ngươi đẹp cho dù mặc bao tải cũng cảm thấy đó là hàng hiệu.

Đường Miên giải thích rõ ràng dễ hiểu, các bạn học bên dưới dõi theo cô từng bước, rõ ràng rất đề bài này khó nhưng nghe cô giảng lại có cảm giác nó không khó đến vậy.

Chờ Đường Miên nói xong trở lại trên chỗ ngồi, bạn học nháy mắt cảm thấy hoa khôi giảng bài rất rõ ràng, bọn họ đều hiểu.

Sửa xong bài kiểm tra còn dư một chút thời gian, giáo viên bảo các bạn tự về tìm hiểu, sau đó xoay người rời đi.

Lý Giang Sơn thấy giáo viên đã rời đi không giữ bình tĩnh được nữa, từ bạn học của mình rướn người lên chỗ hoa khôi nói: "Hoa khôi, cho tôi mượn bài của cậu xem nha, trong cả đám người ở đây chỉ có bài của cậu được điểm tối đa, cho tôi lại gần cọ chút tiên khí trên người cậu nha."

Câu nói của Lý Giang Sơn lập tức thu hút sự chú ý của các bạn học khác, mọi người đều sôi nổi đi lại chỗ Đường Miên.

Đường Miên nhận thấy được tầm mắt của mọi người, quay đầu nhìn Lý giang sơn, xoa xoa giữa mày nói: "Không phải thầy giáo vừa mới sửa bài sao? Cậu có chỗ nào không hiểu à?"

Lý Giang Sơn nghe thấy hoa khôi hỏi như vậy, lập tức nắm lấy cơ hội: "Đề này cả đêm qua tôi tính thế nào cũng không ra."

Lý Giang Sơn hỏi không phải là đề bài kiểm tra, mà là một đề bài khác cậu ta dùng cả đêm vẫn chưa giải được.

Đường Miên rũ mắt xem đề, sau đó dứt khoát cầm lấy bút, xoay người viết lên tờ giấy nháp trên bàn của Lý Giang Sơn, trong phòng học thực yên tĩnh, yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng Đường Miên viết chữ soàn soạt.

Các bạn học khác thấy Đường Miên giải đề cũng vây quanh lại xem, vừa thấy chữ của Đường Miên các bạn học càng thêm hâm mộ hoa khôi, xinh đẹp, thông minh, chữ viết còn đẹp như vậy, thật là...... quá đỉnh.

"Hóa ra là như vậy, tôi cứ nói như thế nào tính nửa ngày đều không đúng, thì ra là đã sai ngay từ bước đầu." Lý Giang Sơn càng xem càng hưng phấn, đôi mắt giống như đang phát sáng.

Các bạn học xung quanh nhìn từng bước giải của Đường Miên, hai mát cũng sáng lên.

"A, hình như tôi đã hiểu cách giải bài này rồi."

"Phương pháp giải của hoa khôi thật dễ hiểu."

"Nó quá phức tạp, nên dễ bị sai, đề này tôi cũng đã giải thử, nhưng chưa từng giải ra đáp số, thì ra là như thế này, cuối cùng hôm nay đã biết được đáp án, vui chết mất."

Các bạn học khác cũng sôi nổi thảo luận, chờ Đường Miên bỏ bút xuống các bạn học đều ánh mắt ngưỡng mộ nhìn cô.

Hoa khôi thật sự quá thông minh, dề bài khó như vậy cũng làm được, hơn nữa còn viết rất nhanh, khó trách lúc kiểm tra thực lực cô ấy là người nộp bài đầu tiên.

"Đường Miên, cậu thật thông minh, về sau có đề bài khó mình hỏi cậu được không?" Có bạn học hỏi.

Đường Miên ngẩng đầu, mặt ửng hồng mỉm cười, cô cười lên trông rất đẹp, tự như một bông hoa nở rộ làm cả thế giới bừng sáng, trong không khí tản ra mùi hương nhàn nhạt tươi mát.

"Đương nhiên có thể, mọi người đều là bạn học, nhưng tôi không có nhiều thời gian, hy vọng lúc đó câun không cảm thấy tôi cố ý lờ cậu đi." Đường Miên nói đùa.

"Ha ha, sẽ không, hoa khôi còn phải tham gia toán, lý, hóa thi đua, so với bọn này thì cậu bận hơn nhiều là phải, về sau bọn này có chuyện muốn hỏi thì đợi đến lúc cậu rảnh mới đến hỏi."

"Ha ha, đúng đúng đúng, bọn này sẽ đợi đến khi nào cậu rãnh, nếu không rảnh thì bữa trưa sẽ tìm cậu đi ăn chung, thừa dịp ăn cơm cậu giảng bài cho tôi." Một bạn học đùa giỡn.

Đường Miên nhìn nụ cười xán lạn của các bạn trong lớp luyện thi, đột nhiên cảm thấy khoảng cách giữa cô và họ gần hơn rất nhiều, không giống trước xa lạ.

Ở một vị trí trong góc, Phó Hàn Đông trộm nhìn Đường Miên bị các bạn học vây quanh, tầm mắt của cậu dường như bị khóa chặt, lưu luyến rời mắt khỏi nụ cười rạng rỡ của Đường Miên trong một giây.

Trái tim thình thịch thình thịch nhảy lên, nhìn Đường Miên tươi cười, Phó Hàn Đông đột nhiên cảm giác tim đập có chút nhanh hơn, giống như...... Là động tâm.

Khương Yên ngồi cạnh Phó Hàn Đông, nhận thấy Phó Hàn Đông đang nhìn chằm chằm Đường Miên, Khương Yên mím môi, liếc Phó Hàn Đông liếc mắt một cái liền thu hồi tầm mắt.

Kỳ thật, Khương Yên không có cảm giác với Phó Hàn Đông, cô và Phó Hàn Đông định hôn từ bé, nhưng đó là chuyện của trưởng bối, hiện tại bọn họ chưa đủ tuổi để bàn chuyện này, nhưng tương lai mối hôn sự này chắc chắn vẫn sẽ thực hiện.

Nhưng thấy ánh mắt Phó Hàn Đông nhìn Đường Miên, Khương Yên cảm thấy hôn ước khả năng thành hiện thực có chút nhỏ.

- -------

Bên kia, Đường Dương Sơn cùng Giang Tú Phân đón Đường Chiến lên tàu trở về tỉnh H.

Vé xe là Lệ Ngự mua giúp, giống lúc mấy người Giang Tú Phân đi, đều là vé giường nằm.

Chân Đường Chiến bị thương đi ghế ngồi không tiện, giường nằm càng thích hợp, ngồi ở bên ngoài đông đúc không tốt cho việc dưỡng thương.

"Lão lục, chiến hữu con thật tốt, tuy rằng không thích nói chuyện nhưng là người rất tốt, không có chỗ nào để chê được." Giang Tú Phân nói.

"Đúng, người khác con không dám nói, ở chung mấy năm, con dám chắc Lệ Ngự rất tốt. Đừng nhìn cậu ta không thích nói chuyện, thực chất là loại người mặt lạnh nhưng tâm nóng." Đường chiến cũng khen ngợi.

Có trời mới biết một ngày nào đó trong tương lai, Đường Chiến mới nhận rõ Lệ Ngự chân chính là người như thế nào.

Thiện tâm...... A, thiện tâm cái rắm!

"Lão lục à, chân của con phải dưỡng bao lâu nữa? Bộ đội không thể xin nghỉ quá lâu đúng không?" Đường Dương Sơn nhìn chằm chằm Đường Chiến hỏi.

Đường Chiến dường như không phát hiện Đường Dương Sơn đang nhìn chằm chằm anh, đĩnh đạc nói: "Không có việc gì, con đã báo cáo, chờ sau khi thương thế lành mới về đơn vị."

Đường Chiến không nói chính là, vết thương lành sẽ về đơn vị, nếu có cái tình huống nào đột ngột phát sinh, có lẽ, không cần về đơn vị nữa.

Nghĩ vậy trong lòng Đường Chiến rất khó chịu, năm mười mấy tuổi anh tham gia quân ngũ, nhập ngũ đến nay đã mười năm, bộ đội sớm đã là nhà của anh, đột nhiên phải rời khỏi, trong lòng luyến tiếc.

Dù luyến tiếc cũng không có biện pháp, nếu chân anh thực sự có vấn đề, cũng không thể gây thêm phiền toái cho đại đội.

Cùng lắm thì, về nhà làm ruộng, mấy ca ca cũng ở nhà làm việc cả.

Anh không thể làm lính, thì làm vẫn là có thể làm nông.

Từ khi Giang Tú Phân và Đường Dương Sơn đến chăm sóc anh, Đường Chiến cảm thấy chân mình đỡ đau hơn rất nhiều, cũng không biết là thật sự tốt lên, hay chỉ là ảo giác của anh thôi.

Xe đến trạm vào lúc 10 giờ rưỡi sáng, Đường Chiến cùng ba mẹ sau khi xuống xe lập tức rời ga.

"Ba mẹ, chúng ta đi đến trường của em gái xem, nửa tháng nay hai người không ở đây, cũng không biết em ấy đã thế nào rồi." Đường Chiến nói.

"Đừng, con vẫn nên về nhà với ba đi, một mình mẹ đến trường là được, chân của con bị thương, phải về nhà nghỉ ngơi, chờ đến lúc nghỉ học em gái sẽ về thăm con sau. Đúng rồi, chuyện con bị thương mẹ vẫn chưa nói với vợ con, mẹ phải qua đó nói một tiếng, để nó về làng chăm sóc con." Giang Tú Phân nói.

Nghe lời mẹ nói Đường Chiến cảm thấy thật bất đắc dĩ, tuy rằng chân của anh bị thương, nhưng vẫn có thể đi lại được, mặc dù tư thế có hơi kỳ. Hơn nữa, đã rất lâu rồi anh chưa được gặp em gái, thật vất vả trở về một chuyến không thể đến xem một chút sao?

"Mẹ, chân con không có việc gì, đã đi đến đây rồi sao con có thể không gặp Miên Miên, đã lâu rồi con không em ấy." Đường chiến nói.

Giờ phút này đồng chí Đường Chiến đã quên mất mình có một cô vợ đã lâu không gặp, quả nhiên là muội khống, tất cả tâm tư của đông chí Đường Chiến đều giành cho em gái.

Đường Chiến cứ nhất quyết phải đi Lục trung gặp Đường Miên, Giang Tú Phân cũng không tiếp tục khuyên nữa, một đứa là con gái mình, một đứa nữa cũng là con trai mình, tình cảm của anh em hai đứa nó tốt như vậy bà có thể làm sao giờ?

Vừa lúc hai vợ chồng già đã lâu không gặp con gái, không biết nửa tháng nay con bé như thế nào, có chịu ủy khuất gì không?

Ba người tới rồi sáu trung cổng lớn, lúc này vẫn là đi học thời gian, cho nên ba người chỉ có thể ở cổng lớn chờ tan học.

Bảo vệ cửa thấy Đường Chiến mặc quân trang, mọi người đều yêu mên quân nhân, bảo vệ thấy Đường Chiến đứng ở trước cửa liền hỏi thăm vài câu.

"Tiểu tử, cậu tham gia quân ngũ trở về thăm người thân? Tới tìm ai, chờ lát nữa tan học tôi đưa cậu đi tìm." Bảo vệ cười nói.

"Đúng vậy, trở về thăm người thân, cháu tới tìm Đường Miên, cháu là anh trai nó. Đã lâu rồi không gặp, mới vừa xuống tàu đã đến đây." Đường chiến tính cách hướng ngoại, thuộc loại người gặp ai cũng có thể nói chuyện.

Bảo vệ vừa nghe tên "Đường Miên" hai ánh mắt sáng lên, đừng thấy chú chỉ là một bảo vệ, chuyện ở trong trường chú đều biết, huống chi con chú cũng học ở Lục trung này.

Đường Miên lớp 11-9 chú biết, kiểm tra đầu năm đứng đầu bảng, nghe nói gần đây còn định tham gia thi đua gì đó, nếu thành tích tốt tương lai có thể đại biểu quốc gia đi dự thi, đây chính là vinh dự, vinh dự của Lục trung bọn họ.

"Cậu là anh trai của Đường Miên, bởi vậy tôi nói sao nhìn cậu quen mắt thế, hai người này là cha mẹ cậu, nhà các người trông thật giống nhau." Bảo vệ cười ha hả nói.

Chú không quen khen người khác, thấy Đường Chiến lớn lên có vài phần giống Đường Dương Sơn, là người đẹp nhì Đường gia. Đẹp nhất đương nhiên là Đường Miên, Đường Chiến lớn lên mày rậm mắt to, ngũ quan thâm thúy, giống một anh thanh niên mới lớn tràn đầy sức sống.

Nhưng bảo vệ nhìn này ba người, sau đó nghĩ đến Đường Miên, đột nhiên cảm thấy Đường Miên không giống người nhà.

Người trong nhà Đường Chiến nhìn đường nét rất thô, Đường Miên dung mạo lại tinh xảo, khuôn mặt nhỏ, mắt to miệng nhỏ, thoạt nhìn bộ dáng rất ngoan ngoãng, cùng người Đường gia rất không giống nhau.

"Ha ha, gia đình cháu rất giống nhau, nhưng em gái cháu lại giống bà ngoại, cùng mấy anh em trong nhà không giống nhau." Đường chiến nói.

"Vậy nhà cậu còn mấy anh em?"

"Mẹ cháu sinh sáu anh em cháu, sau đó mới sinh em gái."

"Đường Miên có tới sáu người anh trai thật tuyệt nha, mà Đường Miên cũng thật là lợi hại đâu. Hiện giờ con bé là người nổi tiếng ở Lục trung này, lớn lên đẹp còn thông minh."

"Em gái cháu nổi tiếng, có chuyện gì xảy ra sao?"

"Ai, cũng đúng, cậu không ở nhà nên không biết chuyện của em gái nhà cạu." Bảo vệ tán gẫu đến say mê, tiếp tục nói: "Khoảng thời gian trước khai giảng, em gái cậu kiểm tra được đầu bảng đó!" Bảo vệ giơ ngón tay cái lên.

Đường Chiến trong lòng kiêu ngạo, em gái anh giống anh, rất có tiền đồ!

"Hơn nữa gần đây tôi còn nghe nói em gái cậu tham gia thi đua, toán lý hóa tam khoa, mà tham gia cuộc thi đó rất lợi hại nha, tương lai có khả năng đại biểu quốc gia đội đi thi đấu, tôi còn nghe là nếu đoạt giải giống như có kim bài trong tay có thể đến Kinh Thị học, không cần thi đại học, rất lợi hại." Chú thao thao bất tuyệt nói.

Ba người Đường gia đều sửng sốt, Đường Chiến vắng nhà đã lâu, chỉ vắng nhà một thời gian em gái đã trở nên vô cùng lợi hại? Lúc trước anh chỉ nghe em gái học rất giỏi, nhưng là không biết lợi hại đến vậy? Đại biểu quốc gia dự thi, đó là khái niệm gì?!

Giang Tú Phân cùng Đường Dương Sơn cũng mờ mịt, lần trước nghe Đường Miên nói thi đua, khi đó Giang Tú Phân còn cho rằng chỉ là một cuộc thi trường tổ chức không đáng để ý, về phương diện học tập bà cũng không hiểu. Nghe người ta nói tương lai sẽ có kim bài, còn có thể lên thẳng đại học, chuyện lớn như vậy sao con bé lại không nói với người trong nhà?

Ba người Đương gia ở trong phòng bảo vệ nghe chú kể chuyện của Đường Miên, đến lúc chuông tan học vang lên chú mới dừng lại hỗ trợ bọn họ vào trong tìm người.

Sau khi chú bảo vệ đi vào trường, Đường Chiến ngơ ngác quay đầu nhìn về phía ba mẹ bên cạnh một hồi lâu mới hỏi: "Ba, mẹ, em gái con lợi hại như vậy sao?"

"Bốp!" Giang Tú Phân đánh đầu Đường Chiến, sau đó tức giận nói: "Cậu hoài nghi cái gì, em gái cậu thông minh như vậy đấy, đừng cho rằng con bé cũng đầu gỗ như cha con các cậu, mỗi lần kiểm tra đều không đạt tiêu chuẩn, em gái con giống mẹ, thông minh!"

Đường Dương Sơn nằm không cũng trúng đạn vội vàng ho khan mấy tiếng, âm thầm nhắc nhở lão bà tử không được công kích bừa, ông cái gì cũng chưa nói, sao còn xả đến trên người ông?!

Giang Tú Phân nghe thấy lão nhân ho khan, ngẩng đầu liếc mắt một cái, phản ứng lại, lập tức sửa lời nói: "Cậu là đồ đâu gỗ, mẹ với cha con thông minh, không biết anh em các cậu giống ai, nếu không phải ruột thịt tôi đã hoài nghi là ôm sai rồi, không biết số tôi thế nào, lại sinh ra mấy người đầu gỗ các cậu!"

Đồng chí Đường 'đầu gỗ' chiến, đầu không thông minh là lỗi của anh sao?

Quả nhiên em gái là bảo vật, bọn họ là cỏ dại!

Muội muội mới là thân sinh, không tật xấu!

- ------

Đường Chiến: thông minh quan trọng thế à? Quan trọng thế à?

- --

Băng Băng: Dành một phút mặc niệm cho sự ngu ngốk của bản thân

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.