Editor: Băng Tâm
“Tới đây, ngồi xuống, biết hai người đến Kinh Thị tôi đã cố ý cho người đến nhà ga đón, nhưng ở đó lại có quá nhiều người, nên người của tôi không đón tiếp được. Nếu đã đến đây rồi thì chúng ta hãy làm rõ chuyện này một lần.” Ông nội Tống tạm dừng một lúc mới nói tiếp: “Tôi biết hai người vẫn luôn xem Đường Miên là con gái ruột, Tống gia chúng tôi rất cảm kích, chờ đến khi Đường Miên về nhà hai người có yêu cầu gì cứ nói, chúng tôi sẽ cố gắng thực hiện.”
Ông nội Tống rất biết ơn Đường gia vì đã đối xử tốt với Đường Miên, nhưng lời nói của ông nội Tống rơi vào lỗ tai của Giang Tú Phân lại vô cùng khó chịu.
Quả nhiên là tới cướp con gái của bà, trong lòng bà cảm thấy khó chịu, Đường Miên không phải người Tống gia, sao phải về Tống gia.
“Nếu ông đã nói thẳng thì tôi cũng không vòng vo, tôi lặp lại lần nữa, Đường Miên chính là con gái ruột của tôi, không phải con nhà họ Tống các người, các người khẳng định đã nhầm rồi, con gái do chính tôi sinh và tự tay nuôi dưỡng nhiều năm như vậy, không có khả năng là con nhà người ta. Này, các người thấy con nhà người khác tốt cũng không thể nói là con nhà mình được chứ? Con của Tống gia các người lạc đến tỉnh H lớn như vậy, thôn chúng tôi cũng có rất nhiều cô gái, sao các người cứ nhất định nói là Đường Miên nhà tôi? Đường Miên lớn lên xinh đẹp là do giống tôi, hồi trẻ tôi cũng rất đẹp, các người không tin có thể hỏi ông nhà tôi!” Giang Tú Phân nói lời này mà mặt không đỏ chút nào.
Nhưng Đường Dương Sơn bên cạnh mặt đỏ, xấu hổ thay lão bà.
Nói thật, Giang Tú Phân thời trẻ không tính là đẹp, lúc trước ông coi trọng là năng lực làm việc của Giang Tú Phân, bằng không Đường Dương Sơn đã không có chút lý tưởng khác. Chẳng qua lý tưởng này còn chưa thành đã phải kết hôn, sau đó cùng Giang Tú Phân đi qua nửa đời người, nhiều năm qua đi lý tưởng của Đường Dương Sơn cũng đã bị mai mọt.
Đường Dương Sơn không thể nói rằng con gái giống bà thời trẻ.
Giang Tú Phân đợi trong chốc lát không nghe thấy Đường Dương Sơn phụ họa, bị Giang Tú Phân trừng mắt Đường Dương Sơn liền hắng giọng nói.
“E hèm, con gái tôi trông giống vợ tôi, thời trẻ bà ấy rất xinh đẹp, từng mệnh danh là hoa khôi làng.”
Người Tống gia:……
Bọn họ thoạt nhìn giống kẻ ngốc lắm sao?
Dễ bị lừa lắm hả?
Tống Thi Vận được gọi đến giờ phút này không biết cảm giác thế nào, hai vợ chồng này là người Đường gia? Cùng Đường Miên thật sự quá khác.
Giang Tú Phân mặc kệ người Tống gia nghĩ thế nào, tiếp tục nói: “Tôi đã nói rõ chuyện này, các ngươi khẳng định là tìm lầm, nếu không còn chuyện gì nữa thì chúng tôi trở về khách sạn.”
Ông nội Tống ha hả cười, không tiếp tục dây dưa, bảo quản gia gọi người đưa họ về.
Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.
Chờ người Đường gia rời đi, ông nội Tống cũng về phòng.
Trong mắt ông nội Tống, chuyện này cơ bản đã xác định, mặc kệ người Đường gia phủ nhận như thế nào, chờ có kết quả xét nghiệm ADN người Đường gia liền không có biện pháp phản bác.
Tống Vân Sinh và bà Tống cũng bị chuyện này làm ầm ĩ đến đau đầu, Tống Thi Vận không rên một tiếng trở về phòng mình.
Hiện tại cô ta cảm thấy mình không hề có cảm giác tồn tại trong nhà nữa, ông nội Tống định lúc Đường Miên trở về Tống gia sẽ đuổi cô ta đi, Tống Thi Vận hoàn toàn không có quyền nói.
Ở Tống gia, ông nội Tống nói một không có hai, toàn bộ tài sản của Tống gia đều nằm trong tay ông nội Tống, ở đây Tống Vân Sinh cũng chỉ là một nhân viên, ngày thường Tống Vân Sinh ở bên ngoài phong cảnh, liệu mấy ai biết được người nắm quyền to nhất trong nhà là ông nội Tống?!
Tống Thi Vận trở lại trong phòng, đóng cửa lại.
Trên gương mặt bình thường lộ ra thần sắc dữ tợn, cô ta không cam lòng, rõ ràng cô ta đã biết trước tin tức, vì sao mọi chuyện lại phát triển thành thế này?
Mấy năm trước, thư ký của Tống Vân Sinh đột nhiên đến tìm Tống Thi Vận, bởi vì thiếu tiền nên thư ký đã nói ra mọi chuyện với Tống Thi Vận chỉ mới mười tuổi, hơn nữa yêu cầu Tống Thi Vận hằng tháng đều phải chuyển tiền cho ả, nếu không thư ký sẽ đem chuyện cô ta không phải con gái Tống gia nói ra.
Năm đó Tống Thi Vận chỉ mới mười tuổi khi biết mình không phải con ruột của Tống gia rất sợ hãi, bởi vì diện mạo cô ta đã từng hoài nghi mình có phải là người Tống gia không, chuyện này vẫn luôn nghẹn trong lòng cô ta.
Hầu như mỗi tháng Tống Thi Vận đều gửi một khoản tiền lớn cho thư ký, cơ hội đến với Tống Thi Vận khi cô ta biết được bí mật của thư ký, ả thư ký kia năm đó không chỉ đơn thuần là đổi con. Lúc Tống Khê được sinh ra thư ký đã tìm một đạo sĩ đến yểm bùa, đó là lý do vì sao Tống Khê luôn không khỏe.
Tống Thi Vận trùng hợp biết đến vị đạo sĩ này, ngay từ đầu Tống Thi Vận định sẽ âm thầm loại bỏ thư ký, tuy nhiên trong lúc theo dõi thư ký đã vô tình phát hiện vị đạo sĩ. Cố nhân từng nói có tiền sai khiến ma quỷ cũng được, Tống Thi Vận dùng tiền moi được bí mật của thư ký từ đạo sĩ, cô ta còn tìm ra được cách trừ bỏ Tống khê từ đạo sĩ. Kế hoạch của Tống Thi Vận là trừ bỏ Tống Khê sau đó đổ lên đầu thư ký.
Tuy nhiên kế hoạch gặp phải biến hóa, thư ký bỗng dưng mất tích, Tống Thi Vận tìm không thấy người.
Hiện tại ngẫm lại, sợ là thư ký đã bị ông nội Tống bắt đi, như vậy sẽ không hề kỳ quái khi ông nội Tống biết cô ta không phải là con ruột Tống gia.
Từ mấy năm trước, Tống Thi Vận khi biết mình không phải con ruột của Tống gia đã cho người điều tra con gái ruột của Tống gia ở đâu. Trải qua thời gian dài điều tra ở tỉnh H, đầu năm nay, người Tống Thi Vận phái đi đã có được tin tức. Năm đó thư ký đã từng ở lại thôn xx mấy ngày, mà mấy ngày đó trong thôn chỉ có sinh ra một cô con gái là Đường Miên.
Bởi vì Đường Miên và người Đường gia có diện mạo không giống nhau Tống Thi Vận cơ bản đã xác định, cho nên đầu năm nay cô ta cho người trừ bỏ Đường Miên.
Nhưng Đường Miên mệnh lớn, vài lần cô ta ra tay cô đều tránh được.
Thẳng đến lúc Đường Miên xuất hiện ở Kinh Thị, chuyện Tống Thi Vận lo lắng nhất đã xảy ra.
Hiện tại Tống Thi Vận đã xem như bất chấp tất cả, chuyện cô ta bí mật làm không có người biết. Những thứ Tống gia cho cô ta mấy năm nay đủ để cô ta sống tốt một thời gian, vợ chồng Tống Vân Sinh dường như luyến tiếc không muốn để cô ta rời đi.
Hết thảy vẫn còn một đường sống, tệ nhất chỉ là cô ta phải dọn khỏi Tống gia.
Thắng làm vua thua làm giặc, Tống Thi Vận sẽ không nhận thua!
Vài ngày sau, tin tức ở nước ngoài rộ lên, lúc này đây Đường Miên một thí sinh đến từ nước Z thi đấu nhận được huy chương vàng.
Khi tin tức được đăng trên báo, bức ảnh Đường Miên đứng trên bục nhận thưởng được đăng trên đầu đề.
Rốt cuộc, đất nước của họ đang từng bước trở nên mạnh mẽ.
Khi Đường Miên xuống máy bay trở lại Kinh Thị các giáo viên đem chuyện Đường Dương Sơn và Giang Tú Phân đã đến nói cho cô, Đường Miên từ sân bay trực tiếp đi đến khách sạn Giang Tú Phân đang ở.
“Thịch thịch thịch!” Tiếng gõ cửa vang lên.
Trong phòng Giang Tú Phân đang thu dọn đồ đạc, nghe thấy tiếng gõ cửa không chút suy nghĩ liền đi ra mở cửa, vừa đi vừa hỏi: “Ai vậy?”
“Mẹ à, là con, con đã trở về.”
Giọng Đường Miên truyền qua một cánh cửa, Giang Tú Phân nghe giọng của con gái thì tăng tốc đến mở cửa, thấy con gái đứng ngoài cửa Giang Tú Phân rất vui mừng, bà đã không gặp Đường Miên hơn một tháng, lần trước rời nhà đi là đến trung tâm huấn luyện, sau đó là đi thi đấu, lúc này gặp được con trong Giang Tú Phân vui như nở hoa.
“Đã trở lại, mau vào đây, ngày hôm qua mẹ đã xem báo, con gái mẹ thật lợi hại! Đó là huy chương vàng đấy, mẹ đã viết thư báo tin tức tốt này cho lục ca con. Ở nước ngoài chắc là không quen đi, mẹ nghe nói người nước ngoài đều không ăn cơm, chỉ toàn ăn mấy cái bánh lúa mì gì đó……” Giang Tú Phân tươi cười đầy mặt, không ngừng nói.
Đường Miên kiên nhẫn nghe mẹ nói trong lòng thấy ấm áp, chờ Giang Tú Phân dừng lại mới trả lời nói: “Là rất không thói quen, đồ ăn rất khác chúng ta, mà mẹ à món đó người ta gọi là pizza, không phải là bánh lúa mì, ha ha, nhưng cũng không khác biệt lắm. Bọn con đều ăn không quen, đúng rồi mẹ, ba con đâu?”
“Hừ, ba con còn có thể đi chỗ nào, nói là ra ngoài đi vệ sinh, chắc là trốn đi hút thuốc rồi. Tưởng là mẹ không biết sao? Chỉ là mẹ không nói thôi.” Giang Tú Phân phun tào một câu sau đó bắt đầu nói chuyện Tống gia: “Miên Miên, hẳn là người Tống gia đã đến tìm con đúng chứ? Con đừng nghe bọn họ nói bậy, con chính là con gái ruột của mẹ, tuy rằng mẹ và ba con không có tiền như Tống gia, nhưng là mẹ tuyệt đối sẽ không giao con gái mình cho người khác.”
“Mẹ, chuyện này mẹ không cần lo, con là con gái của mẹ không thể sai được, trước khi xuất ngoại con đã đi làm xét nghiệm ADN với Tống gia, chờ đến khi có kết quả họ sẽ biết con không phải người họ Tống. Mẹ vì chuyện này nên chạy đến đây ư? Đi xa như vậy mẹ có mệt không?”
“Không mệt, mẹ và ba con không có chuyện gì làm, sau khi phân gia ba con cũng không còn trồng trọt gì nữa, chuyến này xem như là đi giải sầu.” Giang Tú Phân xua tay cười nói, kỳ thật chủ yếu vẫn là sợ con gái bị người ta cướp.
Điều kiện của Tống gia còn ở ngay trước mắt, không phải không tin Đường Miên, chỉ là Giang Tú Phân cảm thấy tự ti.
Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.
Vài phút sau, Đường Dương Sơn đã trở lại, thấy con gái trong phòng gương mặt ngăm đen của Đường Dương Sơn lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Vào thứ bảy, Tống gia cho tài xế đến đón họ.
Giang Tú Phân lôi kéo Đường Miên, còn có Đường Dương Sơn cùng đi đến Tống gia.
Tống gia ——
Người Đường gia và Tống gia tách ra ngồi hai bên, trên bàn trà đặt một tập văn kiện bị niêm phong, người hai nhà khẩn trương nhìn chằm chằm tập văn kiện.
Rốt cuộc, ông nội Tống cúi người cầm lấy tập văn kiện, xé mở niêm phong, lấy ra tờ giấy xét nghiệm ADN.
Ông nội Tống liếc Đường Miên, phát hiện Đường Miên tựa hồ rất bình tĩnh, ông nội Tống thấy Đường Miên như vậy trong lòng có chút bất an.
Khi nhìn vào kết quả giám định ông nội Tống thấy cả người không khỏe.
Không phải…… Đường Miên không phải con của Tống gia bọn họ?!
Sao có thể?
Biểu tình kinh ngạc của ông nội Tống khiến hai nhà chú ý, người đầu tiên mất kiên nhẫn chính là Tống Vân Sinh, Tống Vân Sinh đi đến bên cạnh người ông nội Tống, lúc nhìn kết quả cũng trầm mặc.
Tống Thi Vận phát hiện ông nội Tống và Tống Vân Sinh biểu hiện khác thường trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao trông họ không vui?
Đường Miên cười ngâm ngâm đứng dậy, nhìn về phía ông nội Tống nói: “Thưa ông, đã có kết quả giám định, nếu không còn chuyện gì, chúng tôi không quấy rầy nữa.”
Kết quả Đường Miên không cần xem cũng biết, chuyện kế tiệp của Tống gia bọn họ không thể xen vào, rốt cuộc đây là việc xấu nhà người ta sao có thể nói ra ngoài.
Giang Tú Phân và Đường Dương Sơn còn chưa hiểu rõ chuyện gì đã nghe Đường Miên nói phải rời khỏi, một lát sau họ mới nhận ra kết quả khẳng định không vừa lòng người Tống gia.
Ai da, mặc kệ vậy, rời đi trước đã.
Giang Tú Phân và Đường Dương Sơn vui tươi hớn hở đi theo sau Đường Miên rời đi.
Lúc người Đường gia rời đi, sắc mặt ông nội Tống không đến mức khó coi.
Đứa cháu gái mình yêu thích lại không phải là cháu mình, trong lòng ông nội Tống không thoải mái, đồng thời cũng bởi vì không tìm được tiểu thư Tống gia, ông nội Tống sau đó rất tức giận, đem mọi chuyện tra xét từ đầu đến đuôi một lần nữa.
Tốt thôi, ngay từ đầu tra là tiểu thư Tống gia bị bắt cóc, nhưng những gì điều tra được sau đó suýt làm ông nội Tống nhập viện.
Tống gia không có nhiều người, ông nội Tống vẫn luôn cho rằng sẽ không có âm mưu dơ bẩn như những nhà khác, không ngờ tới lần này điều tra đến cùng lại phát hiện ra chuyện khủng khiếp, cháu trai Tống gia vừa sinh ra đã bị nhắm vào, nếu không phải Tống Khê mạng lớn chỉ sợ Tống gia đã không có đứa cháu trai này.
Và điều khiến ông nội Tống tức giận nhất là đã tìm được tiểu thư Tống gia, chẳng qua tìm được không phải một người sống, mà là một đống xương vụn.
Thì ra năm đó thư ký không đến thôn xx đổi con mà là đi chôn sống đứa trẻ. Ngay từ đầu đây đã là một vở kịch do thư ký làm đạo diễn, vì chuyện này Tống Thi Vận cũng bị điều tra, thư ký và Tống Thi Vận đều phải lên hầu tòa. Thư ký đời này không còn cơ hội thấy ánh mặt trời, còn Tống Thi Vận bởi vì giết người không thành bị phán mấy năm.
Đường Miên biết Tống Thi Vận chính là chủ mưu ra tay sát hại nguyên chủ, cũng không cảm thấy kỳ quái, lúc trước khi Tống gia đến tìm cô Đường Miên mơ hồ đoán được, còn định ra tay cho Tống Thi Vận một bài học nhớ đời, hiện tại Tống Thi Vận đã vào tù nhưng Đường Miên vẫn có ý cho cô ta một bài học nho nhỏ.
Buổi tối, ánh trăng chiếu rọi qua sông sắt.
Trong góc Tống Thi Vận thu mình lại thành quả bóng, tinh thần hoảng hốt nhìn chằm chằm về nơi cách đó không xa.
Trong mắt người khác Tống Thi Vận đang nhìn vào hư không, tuy nhiên trong mắt Tống Thi Vận…… Nơi đó có rất nhiều thân ảnh, những thân ảnh đó có làn da bị bong tróc, lồi ra những thớ thịt đẫm máu.
Tống Thi Vận nghe được, mười năm trước tại ngục giam này xảy ra một trận hỏa hoạn, thiêu chết vài người.
Tống Thi Vận cảm giác mình sắp điên rồi, bị mấy thứ này đeo bám cả ngày, tinh thần của cô ta bắt đầu suy sụp.
Bên kia, thư ký cũng chẳng tốt hơn là bao.
Nếu nói Tống Thi Vận là suy sụp tinh thần thì thư ký chính là đã phát điên, ả cười hắc hắc, nhìn thân ảnh nhỏ bé đang ôm lấy bắp chân mình.
“Hắc hắc……” Giữa không gian yên tĩnh ả đột nhiên bật cười.
“Hắc hắc, mày đã chết, là tao chôn sống mày.” Ả ta cứ lẩm bẩm mãi một câu, đột nhiên từ trên giường ngồi bật dậy, điên cuồng đập vào chân mình, một chút lại một chút, sắc mặt dữ tợn mà điên loạn.
Những người khác cùng phòng giam đã quá quen với ả điên này, cả ngày điên điên dại dại, thường tự đánh mình, đây không phải kẻ điên thì là gì?
Họ cũng thật là xui xẻo, hai người đến đây trong khoảng thời gian này, cả hai đều không bình thường.
——————
“Biết tin gì chưa? Con gái Đường gia được tuyển thẳng đại học, tương lai chính là sinh viên.”
“Đã sớm biết, đều lên báo, có thể không biết?”
“Ai, Đường Dương Sơn và Giang Tú Phân là đạp phải vận may cứt chó, nên mới sinh được một cô con gái có tiền đồ như vậy. Xinh đẹp lại còn thông minh, tôi sinh tận ba đứa con gái nhưng sao lại không có đứa nào được như vậy?”
“Thím cứ ganh tị đi, đó là do người ta mệnh tốt. Để tôi nói cho thím biết, lúc trước khi cưới Đường Dương Sơn tìm người đoán mệnh cho Giang Tú Phân, mệnh của Giang Tú Phân rất tốt, bằng không sao năm đó Đường Dương Sơn lại đi cưới một cô con gái nhà họ Giang nghèo kiết xác chứ?”
“Chậc chậc chậc, sau khi kết hôn sinh được 6 đứa con trai, lại còn sinh thêm một cô con gái tiền đồ xán lạn. Mệnh cũng thật tốt.”
Bởi vì chuyện Đường Miên tham gia thi đấu, người thành phố và lẫn người trong thôn đều thấy thị trưởng đích thân mang tiền thưởng đến Đường gia.
Cũng bởi vì chuyện này, trong thôn đột nhiên rộ lên tin đồn Giang Tú Phân có mệnh tốt.
Truyện chỉ đăng duy nhất và cập nhật nhanh nhất tại wattpad nguyenngocbangtam95 những nơi khác là reup chưa qua xin phép.
Đường gia, Giang Tú Phân vui rạo rực ngồi ở trong viện, hiện giờ vợ chồng bà không cần phải ra đồng làm việc, đồ ăn mỗi tháng con trai sẽ lo. Trong tay Giang Tú Phân còn có tiền Đường Miên cho bà và cả tiền trợ cấp của Đường Chiến, trong nhà không cần dùng đến tiền, Giang Tú Phân đều tích góp lại, sau này không cần phải lo nhọc chuyện gì sống thật an nhàn.
Con gái có tiền đồ, mỗi ngày bà ra cửa đều cảm nhận được ánh mắt hâm mộ của người trong thôn, ai nha, trong lòng thật quá sảng khoái.
Đường Dương Sơn vẫn nghiện thuốc lá, nhưng bị Giang Tú Phân giám sát chặt chẽ không dám hút, trong tay chỉ còn một bao thuốc con gái mua cho, đáng quý, ngàn vạn không thể để lão bà phát hiện.
“Này, ông nó, Đường Chiến đã nhận được thư chúng ta gửi chưa?” Giang Tú Phân hỏi.
“Gửi qua lâu như vậy chắc là nó đã nhận được rồi.” Đường Dương Sơn đáp.
“Cũng tại gửi thư quá sớm, ngay từ đầu không nghĩ đến gửi luôn cả báo. Trên báo có ảnh Đường Miên nhà ta đứng lãnh thưởng, phải để cho lão lục thấy em gái của nó lúc đấy lợi hại đến mức nào.”
“Ừm, là gửi quá sớm, hôm nay Miên Miên đi chơi với bạn học, sắp tới khai giảng bà nhớ đi may cho con bé hai bộ quần áo mới.”
“Biết biết, chuyện này còn cần ông phải nhắc à, tôi sớm đã chuẩn bị rồi.” Giang Tú Phân khoe khoang nói.
Trong thành phố, Tiết Ngao và Lục An nhận được điện thoại của Đường Miên lập tức đi ra ngoài, bên kia Khương Yên cũng nhận được điện thoại của Đường Miên.
Bọn họ hẹn gặp nhau tại công viên xx.
Tiết Ngao thấy Đường Miên ngồi ở băng ghế đá trong công viên, liền bước qua, cười tủm tỉm hô một tiếng: “Đường ca!”
Nghe thấy tiếng gọi Đường Miên ngẩng đầu lên xem, thấy Tiết Ngao tươi cười rạng rỡ ở bên kia, vẫy vẫy tay nói: “Lại đây ngồi.”
Tiết Ngao người đến đầu tiên, tiếp theo là Lục An, Khương Yên là người đến cuối.
Người đều đến đông đủ, Đường Miên bắt đầu phân chia mọi thứ, đầu tiên là đặc sản Kinh Thị vịt quay Bắc Kinh, sau đó là dim sum.
Chia đồ ăn xong Tiết Ngao thấy bên dưới còn một túi lớn, đôi mắt phát sáng nhìn chằm chằm túi đồ kia, nhếch miệng cười nói: “Đường ca, còn gì nữa vậy? Túi lớn như vậy, khẳng định là rất nặng đi?”
Nghe Tiết Ngao hỏi Lục An và Khương Yên cũng nhịn không được nhìn qua.
Đường Miên cười thần bí, đôi mắt hơi cong nói: “Đúng vậy, món quà này rất quan trọng, cố ý mang về cho các cậu đấy.”
“Là gì vậy?” Lục An hồ nghi.
“Khẳng định là thứ tốt, Đường ca, tôi nói đúng chứ?” Tiết Ngao lập tức nịnh nọt.
“Ừm, thứ tốt, tôi bảo đảm cho dù trước kia Tiết Ngao cậu sống ở Kinh Thị cũng chưa bao giờ nhận được món quà đặc biệt như vậy.” Đường Miên chớp chớp mắt trêu chọc Tiết Ngao, sau đó cho tay vào túi.
Lấy ra một quyển…… sách dày chừng 10 cm!
Tiết Ngao nháy mắt há hốc mồm, thật sự là đời này cậu chưa từng nhận được món quà nào đặc biệt đến thế.
Chưa từng nghe nói người nào mang sách từ Kinh Thị xa xôi vạn dặm về làm quà tặng, Đường ca cậu là người đầu tiên đấy!
“Đường ca, đây là đặc sản sao?” Tiết Ngao trên mặt tươi cười chậm rãi biến mất, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.
“Ừm, cứ xem là vậy đi, quyển sách này là chính tay tôi chọn, ở chỗ chúng ta không có bán, đây là đặc sản Kinh Thị hàng thật giá thật.” Có thể so với Ngũ Tam đời sau.
Tiết Ngao: Thần mẹ nó đặc sản Kinh Thị!
A, đặc sản độc đáo như vậy e rằng chỉ có Đường Miên mới có thể mang về.
Khương Yên rất hài lòng khi nhận được món quà này, nhưng Tiết Ngao và Lục An có chút……
“Như thế nào, các cậu không thích?” Đường Miên nheo mắt lại nhìn hai người họ.
“Không, chúng tôi rất thích.” Tiết Ngao cười giả lã.
“Thích.” Lục An gật đầu phụ họa.
Đường Miên nhìn hai người gật đầu, trong lòng vừa lòng: “Vậy là tốt rồi, từ hôm nay trở đi, các cậu nhớ phải làm bài mỗi ngày, không hiểu có thể hỏi tôi và Khương Yên…… Tôi sẽ kiểm tra định kỳ nha:)”
Tiết Ngao:……
Lục An:……
Kiểm tra định kỳ là cái quỷ gì?
Là thứ mà cậu đang nghĩ đến sao? Vẫn là, từ bỏ đi!
Tuy nhiên đối diện với ánh mắt sáng ngờ và nụ cười tủm tỉm của Đường Miên, Tiết Ngao nháy mắt lúng túng.
“Được, tôi nhất định nghiêm túc làm.” Tiết Ngao vỗ vỗ ngực, bảo đảm nói.
Lục An nhìn Tiết Ngao cũng thấy lúng túng, cậu nhận ra bản thân hiện tại không còn cơ hội cự tuyệt nữa.
Bốn người, ban đầu là hai chọi hai, nhưng Tiết Ngao lại đầu hàng nên thành ba chọi một, không còn phần thắng nữa!
Cùng lúc đó, Đường Chiến ở cách xa ngàn dặm cũng nhận được thư nhà.
Sau khi đọc thư Đường Chiến vô cùng mừng rỡ, hận không thể lấy cái loa thông báo cho mọi người. Tóm được một người anh liền dốc sức khen em gái, bắt được một người liền dốc hết sức thổi phồng, khiến cho các binh ca ca thấy Đường Chiến đều đi đường vòng.
Không ai nghe Đường Chiến khen em gái, Đường Chiến cầm thư tỏ vẻ các người trốn thì tôi đuổi.
Sau đó Đường Chiến thừa dịp nghỉ giải lao chạy đến văn phòng Lệ Ngự và Tiết Bạch.
“Tiết Bạch, cậu biết không, em gái tôi thi đua toán học đạt huy chương vàng, em gái tôi rất lợi hại. Em gái tôi rất xinh đẹp còn ngoan ngoãn, các cậu không biết chứ, có người muốn đoạt em gái tôi, may mà ba và mẹ tôi đã giải quyết được, nói giỡn, em gái tôi sao có thể là con nhà người khác, đây gọi là không trộm được quả hồng nên đến ăn vạ*!”
(*)Mình không hiểu chỗ này lắm.
Tiết Bạch ngồi ở ghế trên, tỏ vẻ vào tai này ra tai kia, đối với việc Đường Chiến hằng ngày khen em gái anh ta đã quá quen.
Tiết Bạch đã sớm thuộc nằm lòng những lời khen có cánh của Đường Chiến.
A, muội khống, thời kì cuối, không cứu nổi!
Ở bàn làm việc, Lệ Ngự ngồi thẳng lưng, nghe Đường Chiến ca ngợi về em gái mãi, trong đầu Lệ Ngự vô thức nghĩ đến một cô gái nhỏ.
Hình như cô cũng tham gia thi đua toán học, không biết kết quả như thế nào nhỉ?
Cô bé kia ngoan ngoãn và thông minh như vậy, hẳn là rất lợi hại.
Nghĩ đến hình bóng của cô gái nhỏ xinh đẹp ngoan ngoãn, Lệ Ngự môi mỏng khẽ nhếch, gợi lên một nụ cười sủng nịch……
(Chương sau, thời gian nhảy vọt, trực tiếp đến sau khi Miên Miên thi đại học.)
- -------
Mình muốn kể cho các bạn nghe một câu chuyện cười. Từ trước tới nay truyện mình viết chỉ đăng và cập nhật duy nhất trên truyenwiki1.com mà mình không hề hay biết có sự tồn tại của trang web này luôn