Ngày đầu tiên khai giảng, Giang Nguyệt rời giường đi đến khu dạy học số 1, phòng khác mọi người đều kết bè kết đội vừa nói vừa cười đi học, nhưng bạn cùng phòng của Giang Nguyệt toàn là người thích độc lai độc vãng.
Phảng phất một mình ăn cơm, một mình đi học là chuyện hết sức bình thường, làm người đến đi WC cũng phải cùng tỷ muội nắm tay đi như Giang Nguyệt không thể hiểu được.
Giang Nguyệt phi thường xấu hổ một mình đi nhà ăn, lại một mình tự mò đường đến khu dạy học số 1.
Phòng học ở xã hội tinh tế rất tiên tiến, vách tường trắng tùy thời có thể biến thành màn hình 3D hình ảnh chân thật sống động.
Tiết học đầu tiên học tình thế và chính sách, lão sư dạy môn này là một vị nam Alpha cắt đầu đinh, diện mạo ôn hoà nhưng dáng người siêu cấp nóng bỏng, làm Giang Nguyệt nhớ tới đại tư mã Kim Luân, trời ơi sao có người có khuôn mặt tương phản với thân hình vậy chứ.
Lão sư cười tủm tỉm nhìn xung quanh một vòng, đứng ở bục giảng vỗ tay một cái, cười nói: " Học sinh lần này còn tính không tồi, thể trạng nhìn qua khá tốt, ta hi vọng mọi người có thể trụ lâu một chút, bởi vì bốn năm học tại trường quân đội cũng không dễ đâu.”
Giang Nguyệt bắt đầu đứng ngồi không yên.
Lão sư lại nói: “ Đương nhiên, ta trước phải giới thiệu chính mình đã nhỉ, ta tên Tư Hưng An, đã từng là một quân nhân, nhìn đến các ngươi ta lại nhớ đến chính mình ngày đầu tiên đến trường quân đội Liên Bang, cũng vô tri vui sướng như các ngươi, hoàn toàn không biết tương lai sẽ phải đối mặt với cái gì.”
Học sinh trong lớp lẳng lặng nghe hắn nói chuyện.
“ Lúc ta còn là tân sinh vẫn luôn cho rằng chiến tranh là việc gì đó rất xa xôi, thẳng đến lúc ta học năm ba bị đưa ra chiến trường.”
Ý cười trong mắt hắn biến mất, biểu tình hắn đột nhiên nghiêm túc lên: “ Lúc ta mười mấy tuổi phi thường thích chơi game, phi thường thích mưa bom bão đạn trong game, nhưng thẳng đến lúc đó ta mới hiểu được thế nào là chiến tranh.”
Hắn sắn tay áo sơ mi lên, trên cơ bắp cánh tay xinh đẹp ấy có vòng tròn to hình vết sẹo: “ Huấn luyện viên của ta chấp hành nhiệm vụ cũng chỉ là cấp C, chỉ cần diệt trừ một ít thực vật biến dị, liền lúc cơ giáp đang diệt trừ dây thường xuân biến dị thì có dây thường xuân cao tầm tòa nhà bốn năm tầng từ dưới bùn đất chui lên, cơ giáp trong mắt ta kiên cố tưởng chừng như không gì có thể phá vỡ nổi lại bị nó cắt ra như cắt một miếng mỡ, nhiệm vụ cấp C lập tức biến thành cấp A.”
“ Một nhánh dây của nó không hề trở ngại xuyên thủng cánh tay ta, nếu không phải huấn luyện viên dùng kiếm nóng cắt đứt nó thì ta đã sớm về gặp tổ tiên rồi.”
Alpha khác hưng phấn riêng Giang Nguyệt lạnh hết cả người.
Tư Hưng An nói: “ Này chỉ là cái cây biến dị không có IQ mấy, đừng quên, chúng ta có cái địch nhân rất mạnh--- Trùng tộc.”
Hắn hơi hơi cúi đầu, phát ra tiếng thở dài: “ Trùng tộc—bóng đè của nhân loại, tuy chuyện này chắc ai cũng biết nhưng ta vẫn kể về ân oán tình thù của nhân loại và Trùng tộc vậy.”
“ Trùng tộc đến từ Bá Đức Tinh, ngay từ đầu không có việc gì nhưng tốc độ Trùng tộc sinh sôi nẩy nở quá nhanh, vì thế Trùng tộc bắt đầu xâm lấn chủng tộc khác đoạt lấy tài nguyên.”
“ Chủng tộc này rất ghê tởm và biến thái, thật sự rất là buồn nôn, cho dù lúc đó ta chiếm ưu thế về vũ lực nhưng một số thủ đoạn công kích của Trùng tộc vẫn làm ta khó lòng phòng bị.”
“ Đã từng có quân đoàn toàn bộ bị Trùng tộc kí sinh, trong thân thể bọn họ tất cả đều là rậm rạp Trùng trứng, chúng ta không thể không dùng lửa đốt sống bọn họ thành tro bụi.”
“ Vì đối kháng Trùng tộc, phòng thí nghiệm của nhân loại nghiên cứu ra virút biến dị dẫn tới Trùng tộc tử thương thảm trọng, nhưng sinh mệnh Trùng tộc quá mức cường đại, gen của bọn chúng nhanh chóng thăng cấp.
Chính là virut biến dị tốc độ biến hóa vượt qua tầm khống chế của nhân loại, rất nhiều động thực vật bắt đầu sinh ra biến dị đáng sợ.”
Trong sự kiện biến dị ấy, nhân loại cùng Trùng tộc hợp tác với nhau tiêu diệt biến dị loại, chúng ta nghênh đón nền hòa bình, thẳng đến năm 3119 chúng ta bắt sống được Trùng tộc nữ vương, chiến tranh rốt cuộc kết thúc.
Năm 3200 Trùng tộc dung hợp gen với biến dị loại, nghênh đón toàn tộc tiến hóa, nhân loại vào thế hạ phong, các cuộc xung đột nhỏ liên tục nổ ra.”
“ Hiện tại là năm 3211, chiến tranh cách chúng ta cũng không xa.”
Giang Nguyệt nổi hết cả da gà, thân thể theo bản năng ngửa ra sau, toàn thân trên dưới lộ ra kháng cự.
Hoàn toàn không thể tưởng tượng chính mình ra chiến trường a!!! QAQ.
Help me.
Rốt cuộc trời nổi sấm sét nàng cũng chui trong chăn sợ hãi nữa là.
Nếu thuật sự ra chiến trường, nhất định nàng sẽ sợ đến nỗi tè ra quần, sau đó khóc thành cả dòng sông, khóc thành lũ lụt cuốn trôi cả tráng sĩ cuốn luôn cả thang trời luôn mất.
Đi học, tan học, đến lớp, lại tan lớp.
Vô luận ở thế giới nào, học vẫn là quá trình buồn tẻ và không thú vị nhất.
6 giờ tối kết thúc một ngày học, Giang Nguyệt kéo theo linh hồn mệt mỏi bước vào nhà ăn.
Nàng mua hai cân thịt bò xào, một bên ăn một bên âm thầm quan sát, sau khi ăn rất nhiều lần nhà ăn, Giang Nguyệt phát hiện có rất nhiều Alpha ăn cơm một mình.
Lúc Giang Nguyệt vào đại học, các bạn học đều rất hòa hợp với tập thể, nàng cũng thực hoà đồng, trong lớp cũng chỉ có vài ba cá nhân độc lai độc vãng, hơn nữa bạn cùng phòng của mấy người đó tổng hội cố ý vô tình mà cô lập họ.
Thế giới này lại không như vậy.
Giang Nguyệt đang xử lý nửa bàn thịt bò thì sáu cái Alpha ngồi trước mặt nàng trêu chọc nhau.
Trong sáu cái Alpha đó có một Alpha hơi hơi cong lưng, hắn cúi thấp đầu, trong ánh mắt để lộ ra sự bất an mãnh liệt.
Năm cái Alpha đều ngồi xuống xong hắn mới ngồi xuống, sống lưng vẫn cứ hơi hơi cong.
Giang Nguyệt ngẩng đầu nhìn bọn họ liếc mắt một cái, lúc này mới phát hiện mấy người này thực quen mắt, tựa hồ là ở phòng đối diện.
Giang Nguyệt gắp một đũa thịt bò đang muốn đưa vào trong miệng, đúng vào lúc này, một ít từ ngữ mẫn cảm lẫn trong tiếng ồn ào xâm nhập vào tai nàng.
“ Nữ Alpha ăn thịt bò xào kia thực đáng chú ý a.... Nàng là quý tộc hả, nhìn qua thực lạnh nhạt thực xa cách người.”
Có người cười nhạo: “ Nàng không phải là quý tộc gì, phòng b2708 khu chung cư thứ 2 của cá voi khu xác thật ngọa hổ tàng long, người bên trong bối cảnh một cái so một cái lợi hại, nhưng nữ Alpha này chỉ là con nhà nghèo, chỉ xứng đương nô tài cho bạn cùng nàng thôi.”
( Lời của Chấy: Ngọa hổ tàng long 卧虎藏龙 wò hǔ cáng lóng về nghĩa đen là chỉ con hổ đang nằm và con rồng ẩn náu, khi đó, sẽ không ai biết con hổ dữ tợn thế nào và con rồng có sức mạnh ra sao. Vì vậy nên người ta dùng câu thành ngữ này để chỉ những người tài vẫn chưa được phát hiện tài năng vốn có hoặc những người có tài nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết.)
“ Được cái bề ngoài thôi, trang bức ý mà, quá không được mấy ngày là khóc.”
“ Không thể nào, nhìn nàng có vẻ mạnh.”
“ Nhìn mạnh thì có ích lợi gì, người ở đối diện phòng ngủ của nàng, đêm qua bị bắt học tiếng chó kêu, kêu nửa giờ.”
“ Ha ha ha ha, cười chết ta.”
“ Ai, chúng ta đi làm quen nữ Alpha kia, nàng đẹp như vậy, học tiếng chó kêu nhất định rất êm tai đi!”
Trái tim Giang Nguyệt nhảy loạn, bất chấp nửa bát thịt bò chưa ăn, lập tức bưng mâm đồ ăn đứng dậy đem đồ ăn vứt vào thùng rác, bước nhanh rời khỏi nhà ăn.
Lúc nàng trở lại phòng ngủ, mĩ diễm Alpha đang ngồi ở trước bàn đọc sách.
Đó là một quyển sách dày cộp, bìa sách in hàng chữ đen đỏ ghi--- < Thần chi nói nhỏ>
( Chấy cũng không biết tên quyển sách này nghĩa là gì, ai biết thì cmt cho Chấy biết với ạ.)
Xem ra bạn cùng phòng này là người yêu thích Huyền học.
Giang Nguyệt cũng yên lặng ngồi trước bàn đọc sách, mở ra quyển sách dày cộp tên là< Ý thức phóng ra>, là một quyển nói về tinh thần lực lượng.
Cái tên sách rất bình thường, Giang Nguyệt thấy nhiều không trách.
Nàng sở dĩ xem nhập thần hoàn toàn là vì trong quyển sách này lộ ra một mùi hài hước.
Cả quyển < Ý thức phóng ra> đều viết về tinh thần lực lượng mất khống chế dẫn đến di chứng gì.
Trong sách viết về một cái thiên tài tinh thần lực cấp SSS mất khống chế xong cho rằng chính mình là chỉ miêu, mỗi ngày ở chậu cát mèo ị phân, người nhà của hắn rất là bất đắc dĩ, không thể không gấp rút mua cho hắn cái thau to gấp đôi thau tắm để làm chậu cát mèo cho hắn.
Vị thiên tài này còn nói chính mình thấy được tà thần trong vũ trụ, người khác hỏi hắn tà thần nhìn như thế nào, hắn lấy ra bức ảnh chụp mối tình đầu đã qua đời, bị vợ tẩn cho một trận.
Giang Nguyệt tạo thành thói quen trước khi ngủ đều phải đọc quyển sách này, mỗi ngày đọc vài tờ, như thế cũng vui lắm rồi.
Bạn cùng phòng lục tục trở lại phòng ngủ, bạn cùng phòng cắt đầu đinh đi qua chỗ Giang Nguyệt thì dừng lại, hơi hơi dí sát mặt vào, chỉ vào quyển sách trong tay Giang Nguyệt nói: “ Ý thức phóng ra? Sao ngươi lại đọc cái này?”
Giọng của đầu đinh phi thường trầm thấp, làm Giang Nguyệt liên tưởng đến lão hổ Đông Bắc gầm nhẹ trong đêm.
Giang Nguyệt bị hắn làm giật mình, hoãn hai giây mới trả lời: “ Bởi vì cách diễn đạt khá hài hước, bên trong có cái thiên tài tinh thần lực 3 S bị mất không chế cho rằng mình là một con mèo, còn ị phân ở chậu cát mèo nhà hắn, có phải hài vcl không?”
Đầu đinh hơi lùi đầu về, dáng người thẳng tắp, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Giang Nguyệt, trong mắt phóng ra ánh nhìn chết chóc.
Giang Nguyệt cảm giác không ổn, thân thể hơi ngửa ra sau.
Bạn cùng phòng khác sôi nổi nhìn lại đây.
Giang Nguyệt căng ra đầu hỏi: “ Làm sao vậy?”
Đầu đinh lạnh lùng hỏi: “ Ngươi có ý gì?”
Giang Nguyệt ngây ngốc: “ Ta chả có ý gì.”
Biểu tình đầu đinh càng lạnh hơn: “ Ngươi rốt cuộc có ý gì?”
Giang Nguyệt quả thực phát điên, nàng toàn lực bảo trì bình tĩnh hỏi: “ Cái gì? Ta rốt cuộc có ý gì? Ta chẳng có ý gì cả, ta chỉ thấy ví dụ này thực buồn cười, chẳng nhẽ không phải sao.”
Đầu đinh ném áo khoác trong tay xuống đất, mắt lộ hung quang nhìn Giang Nguyệt: “ Đánh một trận.”
Giang Nguyệt suýt điên rồi: “ Tại sao ta phải đánh nhau với ngươi, ngươi bị sao vậy?"
Vẻ mặt khó hiểu của nàng không giống giả vờ.
Đầu đinh nhíu nhíu mày, nói: “ Ngươi không biết?
Giang Nguyệt hoàn toàn phát điên, cũng có chút tức giận: “ Ta rốt cuộc phải biết cái gì, ngươi nói rõ ra xem nào.”
Đầu đinh quay ngoắt đầu, vèo một phát nhảy lên giường, cũng không thèm trèo thang, sức bật kinh người kia giống y hệt mãnh hổ.
Giang Nguyệt không hiểu ra sao.
Nàng suy nghĩ nửa ngày cũng không biết sai chỗ nào, lại ngồi đọc sách đến lúc tắt đèn.
Lúc nàng đi WC công cộng rửa mặt vừa lúc gặp Giang Sâm.
Giang Sâm là một vị Alpha ưu nhã, trên mặt lúc nào cũng tươi cười, nhìn qua rất lười biếng.
Hắn chào Giang Nguyệt một tiếng liền bắt đầu đánh răng, đánh đến nửa chừng, hắn đột nhiên nhìn Giang Nguyệt một cái.
Vừa lúc Giang Nguyệt lấy sữa rửa mặt đặt trong tay tạo bọt, xoa xoa liền nghe thấy tiếng Giang Sâm kinh ngạc nói: “ Sao ngươi dùng ngoạn ý này a?”