Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh

Chương 63: Chương 63: [NGUY CƠ] ĐẠO HỌA




Kỳ thực Tạ Phù Sơ cũng không ôm quá nhiều kỳ vọng đối với Ân Tinh Diêu, dù sao các nàng cũng không thân thuộc như vậy.

Chuyện Tề châu vẫn là do thư của Tư Mã Uẩn đề cập đến, sau việc Dương châu, Tư Mã Hưu được điều tới Hà Nam đạo, trị sở* không xa Tề châu. Ân Tinh Diêu không quá hứng thú đối với việc này, nhưng bởi vì Tư Mã Uẩn quan tâm, nàng ấy bèn phân ra chút ít tâm tư, còn đi cùng Tư Mã Uẩn một chuyến. Đương nhiên, việc này cũng là lúc sau Tạ Phù Sơ mới biết được từ trong thư tín.

*Trị sở: nơi đóng cơ quan chính quyền thời phong kiến.

Vì chuyện của Trịnh gia, từ triều đình đến dân chúng dường như phủ một nỗi lo lắng. Mặc kệ là thái tử bên kia, hay là thế lực của tam hoàng tử, tạm thời đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, trong đó tâm tình thoải mái nhất vẫn là Minh Đức Đế, ông ta đã sớm muốn động thủ với thế lực thế gia, hiện giờ động Trịnh gia, có nghĩa đây là một khởi đầu tốt. Người trong chính sự đường đều là thân tín của ông ta, cũng không cần lo lắng chính lệnh khó thông.

Minh Đức Đế giải quyết được chuyện này, áy náy đối với tiên hoàng hậu và thái tử có phai nhạt đi chút, chuyện Tề châu ông ta bèn không hề hỏi đến. Một phần tinh thần đặt trên chuyện triều chính, mà một phần khác, lại một lần nữa rơi xuống tiên đạo. Căn bệnh lúc trước thế tới rào rạt, tuy rằng đã khá tốt, nhưng gió lạnh thổi tới dường như sẽ tái phát, còn thường xuyên đau đầu. Lão thái y của thái y thự không đưa ra được một phương thuốc tốt, mà đúng lúc này, tam hoàng tử đề cử vài người, bọn họ tiến dâng “tiên đan”, thế mà thật sự trị được chứng đau đầu, cho nên Minh Đức Đế lại càng thêm tin phục đối với đạo gia tiên thuật. Trong chư vị đạo sĩ, Minh Đức Đế thích nhất là Khấu Huyền Chân, người này nhi lập chi niên*, dáng người dong dỏng cao, dung mạo tuấn mỹ, rất giỏi ăn nói, có thể lấy được niềm vui của thiên tử.

*Nhi lập chi niên: chỉ độ tuổi 30.

“Những đồ nhi môn hạ của Khấu thiên sư, lúc trước cũng vào kinh làm mấy tràng pháp sự, rất được dân chúng yêu mến.”

“Đệ tử môn hạ có bản lĩnh như thế này, càng đừng nói đến Khấu thiên sư. Thiên sư từ nhỏ đã đi theo danh sư học đạo thuật, thường xuyên cùng sư phụ lui tới Đông Hải, cùng với nhóm người An Kỳ Sinh, Tiện Môn Cao, Xích Tùng Tử tụ hội, vô cùng ấn tượng. Sau này sư phụ Khấu thiên sư đi theo tiên nhân, người này ở lại thâm sơn tiếp tục nghiên cứu đạo thuật, nhi thần mời ông ta xuống núi, ban đầu ông ta vẫn không muốn. Sau đó ông ta biết phụ hoàng hiền đức, là một đại minh quân, ông ta mới đồng ý ra mặt.” Lý Lệnh Thần giới thiệu với Minh Đức Đế như thế, hắn thấy Minh Đức Đế cảm thấy hứng thú với Khấu thiên sư, còn kể không ít chuyện xưa thần dị bên ngoài. Minh Đức Đế lúc đầu không tỏ thái độ, đến khi dùng đan dược mấy ngày, liền phong cho Khấu Huyền Chân làm thiên đạo tướng quân, ban thưởng dinh thự và không ít nô bộc.

Có người vui khi thấy thiên tử trầm mê đan đạo, có người lại lo lắng.

“Bệ hạ trầm mê oai môn tà đạo, sao con lại không khuyên giải? Những tiên đan này ăn vào hại thân.” Hành Dương trưởng công chúa nói. Bà đến phủ Chiêu Dương một chuyến để thăm cháu gái “đang bệnh”, thứ hai là đến để hiểu rõ trạng huống thái tử. Chuyện Tề châu, trái tim treo cao của bà cũng thả xuống, nhưng đến khi chuyển đề tài đến Minh Đức Đế, bà lại trở nên lo lắng. Minh Đức Đế là bà ấy chăm sóc lớn lên, bà sao có thể nhẫn tâm trông thấy ông ta lầm đường lạc lối? “Lại nói, lão tam cũng thật thái quá.” Ban đầu Hành Dương trưởng công chúa không có ác cảm gì đối với Lý Lệnh Thần, đều là cháu của bà, không có gì thân sơ, bà cũng không tham dự đến tranh đấu giữa các hoàng tử. Nhưng hiện tại hết việc này đến việc khác truyền ra, bà cũng có nhiều hơn vài phần nén giận cùng với bất mãn đối với Lý Lệnh Thần.

“Con cũng từng nhắc tới, nhưng phụ hoàng lại không quan tâm.” Nói đến đây, Chiêu Dương cũng thở dài một hơi.

Làm trưởng tỷ, cũng hiểu được tính tình của Minh Đức Đế. Hành Dương trưởng công chúa nhíu mày, cũng không biết làm thế nào. Bà nhìn Tạ Phù Sơ ngồi bên cạnh Chiêu Dương công chúa, đột nhiên hỏi: “Sau này các con định thế nào?”

Tạ Phù Sơ nhận thấy ánh mắt Hành Dương trưởng công chúa, hơi sửng sốt, trên mặt có chút khó hiểu.

Chiêu Dương công chúa hiểu được. Cô cô đây là đang hỏi chuyện sau này của nàng và Tạ Phù Sơ. Các nàng có thể đến bên nhau là bởi vì một câu nói của quốc sư, hiện tại nàng đã không còn lo lắng về tính mạng, thậm chí có thể khôi phục khỏe mạnh, như vậy đoạn hôn nhân này, dường như không cần tồn tại. Thế nhưng đi đến hiện tại, các nàng tình đầu ý hợp, phải tách ra làm sao có thể cam tâm? Chiêu Dương công chúa lấy lại bình tĩnh, nàng nhìn Hành Dương trưởng công chúa, kiên định nói: “Hiện tại như thế nào, về sau sẽ thế ấy.”

Hành Dương trưởng công chúa mở miệng, có chút thất thần, cuối cùng cũng không nói gì.

Khói trầm hương bị gió thổi bay, bức rèm che trong phòng phát ra âm thanh xào xạc.

Tâm Tạ Phù Sơ đột nhiên trầm xuống, tay nàng bỗng được Chiêu Dương cầm lấy. Cảm giác man mát trên da thịt rất nhanh đã tan biến, một dòng nước ấm bao phủ, dần dâng lên trong lòng. Tạ Phù Sơ quay đầu nhìn sườn mặt Chiêu Dương, mỉm cười, chút khó chịu bỗng tan biến đi mất.

“Cô cô.” Chiêu Dương công chúa chợt mở miệng.

Hành Dương trưởng công chúa nhíu mày.

Chiêu Dương công chúa cười nói: “Phù Diêu cũng không còn nhỏ, nghe nói sứ giả Bắc Hán Quốc sẽ sớm đến Trường An.” Bắc Hán Quốc giống Ba Quốc, là nước chư hầu Đại Tấn, nhưng Bắc Hán Quốc cũng không quy thuận như Ba Quốc, thường quấy nhiễu đến biên cảnh. Năm đầu tiên Đại Tấn lập quốc từng xuất binh thảo phạt, nhưng cuối cùng cũng không thể diệt được Bắc Hán Quốc, việc này kết thúc bằng quốc quân của Bắc Hán Quốc cúi đầu xưng thần. Quốc quân hiện giờ của Bắc Hán Quốc hùng tâm bừng bừng, dường như cũng không cam tâm làm nước chư hầu của Đại Tấn.

Vương trữ Ba Quốc cưới một “quận chúa” của Đại Tấn, Bắc Hán Quốc này sao có thể không có tâm tư khác đây? Bắc Hán Quốc không dễ lừa gạt như Ba Quốc, nghe nói lần này tam vương tử Lưu Hán Nhiên của bọn họ đích thân đến đây, e có người sẽ có ý định với Tạ Phù Diêu.

Khuôn mặt Hành Dương trưởng công chúa lạnh đi, dưới gối bà chỉ có một đứa con gái như vậy, làm sao chịu gả nàng ấy ra ngoài? Cũng không phải phủ công chúa không nuôi nổi nàng ấy. Hiện tại nàng ấy đã đi lại được, người thăm dò ngoài sáng trong tối cũng nhiều. Chiêu Dương nhắc tới như vậy, thật ra lại khiến trong lòng bà dâng lên cảm giác nguy cơ không ít.

Tạ Phù Sơ trầm tư một lát, cũng mở miệng nói: “Nếu Phù Diêu muội muội không muốn xuất giá, thật ra còn một biện pháp, chỉ là có chút thiệt thòi.”

Hành Dương trưởng công chúa trầm giọng nói: “Nói xem?”

Tạ Phù Sơ nói: “Thánh thượng không phải một lòng hướng đạo sao? Để cho Phù Diêu muội muội xuất gia làm một đạo sĩ thế nào?” Đạo giáo triều đại này phồn thịnh, đạo quan lớn nhỏ vô số kể, bất luận là công chúa hay những đệ tử con nhà quan lại tầm thường, đều có người xuất gia làm đạo sĩ. Bản thân Hành Dương trưởng công chúa cũng không chán ghét đạo sĩ, mà là bất mãn bọn oai môn tà đạo nịnh hót này. Hành Dương trưởng công chúa nói: “Việc này chờ ta thương nghị cùng phò mã rồi lại nói.”

Đến khi tiễn bước Hành Dương trưởng công chúa đi rồi, Chiêu Dương bật cười nhìn Tạ Phù Sơ, nàng nói: “Ta còn nghĩ nàng không thích những thuật sĩ huyền quái kia.”

Tạ Phù Sơ đáp: “Việc gì cũng có hai mặt.” Chính bản thân nàng cũng mang tâm thái cực kỳ mâu thuẫn. Dù là xuyên qua sách hay mang theo hệ thống, cũng không thể dùng “khoa học” để giải thích được. Đây là ở trong một quyển sách, tuy nói nội dung đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu. Nhưng bởi vì lệch khỏi quỹ đạo mới khiến cho nàng càng thêm chú trọng. Lỡ như nội dung tình tiết thật sự đi theo hướng huyền huyễn thì sao?

“Cũng phải, nếu có thể dùng nó để tránh họa, cớ sao lại không làm?” Chiêu Dương cười nhẹ nói. Quốc sư khi trước là một đạo sĩ, nhưng ông ta cũng không luyện tiên đan như đám người Khấu Huyền Chân, chỉ nói chuyện quỷ thần mà thôi.

Thiên tử hướng đạo, sau đó sẽ có những người bắt chước theo.

Chỉ mới mấy tháng, ở kinh thành liền nổi lên phong trào mộ đạo, đạo sĩ hành tẩu xung quanh còn hơn ngày xưa. Có hãm hại lừa gạt, có ỷ vào thân phận đạo sĩ mà gây khó dễ người khác, trong lúc nhất thời chướng khí mịt mù, dân chúng tầm thường đương nhiên là giận mà không dám nói gì.

“Cũng không biết là ai truyền ra tin tức, nói nơi này của chúng ta có quỷ, phải đến làm một tràng pháp sự. Làm pháp sự còn phải thanh tràng, bảo chúng ta chi năm trăm lượng bạc.” Quản sự Bạch Ngọc Lâu Triệu Trung nói chuyện này liền tức giận một bụng, bọn họ đương nhiên không chịu, nhưng đám đạo sĩ kia tới cửa mỗi ngày, vô cùng quấy nhiễu chuyện làm ăn.

Tạ Phù Sơ không quan tâm nhiều đến chuyện ở Bạch Ngọc Lâu, người trong kinh biết Bạch Ngọc Lâu này quan hệ mật thiết với Chiêu Dương công chúa, đã có rất ít người đến gây chuyện. Nghe xong lời oán giận của Triệu Trung, nàng có chút không biết nên khóc hay cười. Nàng hỏi: “Là đạo sĩ ở quan nào? Biện pháp kiếm tiền thế này cũng có thể nghĩ ra?”

Triệu Trung cắn răng nói: “Huyền Môn Quan.” Dừng một chút, ông ấy lại nói, “Đám lưu manh không biết xấu hổ kia, nghe nói đã dùng biện pháp này lừa bịp không ít nhà rồi.”

Tạ Phù Sơ gật đầu, đáp: “Ta đã biết.”

“Nơi này thanh nhàn đã lâu, có người tìm chút chuyện cho nàng làm đấy.” Chiêu Dương công chúa nhìn Tạ Phù Sơ hài hước nói, “Bọn họ ồn ào tới cửa, nàng có biện pháp gì?”

Tạ Phù Sơ cười ra vẻ thần bí, nàng nói: “Nếu là đạo sĩ, vậy đương nhiên phải luận đạo với bọn họ.”

Chiêu Dương công chúa nghiêng đầu, cười nói: “Luận đạo thế nào?”

Tạ Phù Sơ nói: “Trước tiên lấy lý thuyết phục người, nếu chuyện không thành —--” Đôi con ngươi Tạ Phù Sơ đảo quanh, nhẹ nhàng cười nói, “Lệnh Nghi tốt, đến lúc đó phải nhờ nàng.”

Chiêu Dương công chúa híp mắt, hừ một tiếng nói: “Cầu người thì nên có thái độ cầu người.” Ngừng một chút, nàng nhoẻn miệng cười nói, “Nhưng thật ra ta lại hy vọng nàng sẽ cầu ta ngay từ đầu.”

Tạ Phù Sơ đến gần Chiêu Dương công chúa, nàng vươn tay vén mấy sợi tóc mai tới sau tai Chiêu Dương. Nàng cúi người, ác ý thổi khí qua vành tai Chiêu Dương, dịu dàng nói: “Lệnh Nghi tốt, chuyện người trong nhà còn cần phải cầu xin sao?” Nàng không chớp mắt lấy một cái nhìn vành tai đỏ như lấy máu của Chiêu Dương, không đợi câu trả lời, nàng đứng thẳng người dậy cười thật vui sướng.

Chiêu Dương công chúa có chút giận, sắc mặt nàng hơi đỏ, đôi mắt như làn nước thu mênh mông, nàng cắn môi dưới, mềm giọng nói: “Nàng bắt nạt ta.”

Tạ Phù Sơ nào có nghe qua giọng điệu này của Chiêu Dương? Trong lòng một trận tê dại như bị điện giật. Nàng nhẹ giọng nói: “Ta làm sao nỡ?”

Chiêu Dương công chúa hừ một tiếng, cũng không để ý tới Tạ Phù Sơ.

Đạo sĩ Huyền Môn Quan đương nhiên biết chút chuyện của Bạch Ngọc Lâu, nhưng ỷ sau lưng có thiên đạo tướng quân Khấu Huyền Chân, bọn hắn cũng không đặt Bạch Ngọc Lâu vào mắt. Chỉ biết đây là một trong những tửu lâu nổi danh nhất trong kinh, nếu bọn họ chịu hiếu kính, trong túi không biết có thể lấp đầy đến thế nào. Đến gây sự có năm đạo sĩ, bọn họ đầu đội liên hoa quan, mặc đạo bào màu lam đậm, trong tay còn cầm theo phất trần và chuông, giả vờ giả vịt.

Tạ Phù Sơ đã sớm tới Bạch Ngọc Lâu, nàng nghe được động tĩnh bên ngoài, vuốt góc áo, lãnh đạm nói: “Mời mấy đạo sĩ kia đi vào.”

Bên ngoài náo nhiệt ầm ĩ, đạo sĩ Huyền Môn Quan chưa bao giờ xông vào Bạch Ngọc Lâu, lúc này thình lình nghe được có người gọi, bọn họ liếc mắt nhìn nhau một cái, trên mặt đầy vẻ tươi cười đắc ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.