Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh

Chương 60: Chương 60: [Nguy cơ] Kế sách




“Tề châu thiếu lương thực dược liệu?”

Đêm dài đèn tối.

Chiêu Dương công chúa ngồi trên xe lăn, nương ngọn đèn lờ mờ xem chữ trên thư. Nửa mặt nàng khuất trong bóng tối, nét cười nơi khóe môi có thêm mấy phần nghiền ngẫm. Sau khi xem xong, nàng đưa bức thư kia đến ánh nến, đến khi ngọn lửa lay động đốt tới ngón tay, nàng mới chợt buông lỏng tay, tùy ý để tro tàn bay xuống.

“Nàng đang lẩm bẩm gì đấy?” Tạ Phù Sơ nằm nghiêng người đọc sách, nàng nhìn sang Chiêu Dương công chúa, lười biếng hỏi han.

“Không có gì.” Chiêu Dương công chúa lắc đầu.

Tạ Phù Sơ hoài nghi nhìn nàng, cũng không đọc sách nữa, ngồi thẳng người dậy, nghiêm mặt nói: “Đừng gạt ta.”

Chiêu Dương công chúa im lặng một lúc, mới chậm rãi nói: “Ta âm thầm phái người cướp dược liệu Tề châu về.”

Tạ Phù Sơ nhíu mày, hỏi: “Vì sao?”

Chiêu Dương công chúa vờ như không nghe thấy câu hỏi của Tạ Phù Sơ, nàng lại nói: “Lương thực cùng dược liệu Tề châu vẫn có thể chống đỡ một thời gian, những thứ này ta sẽ chuyển qua, nhưng không phải bây giờ.”

Trời tuyết lớn liên tục mấy ngày, đường phố đã tích một lớp tuyết thật dày.

Tin tức dược liệu và lương thảo Tề châu không đủ truyền tới kinh thành, cuối cùng Minh Đức Đế cũng bắt đầu hỏi đến.

Người già cơ thể yếu đi, ngay cả nằm mộng cũng nhiều hơn. Có thể là do nhìn thấy khuôn mặt của Tô Như Ý, ông ta mơ thấy bản thân khi còn trẻ. Sau đó, hoàng hậu trong mộng chất vấn ông, vì sao không chăm sóc tốt cho hai con. Ông dâng lên một nỗi xúc động muốn triệu thái tử về, nhưng lại chậm rãi kiềm chế xuống. Nhưng đúng vào lúc này, ông nghe được tin tức Tề châu thiếu vật tư, làm sao có thể không phẫn nộ? Đại thần trong triều ngoại trừ lực lượng của thái tử, còn có rất nhiều hạng người dòm ngó, lúc trước Minh Đức Đế biểu hiện khuynh hướng chán ghét vứt bỏ thái tử, bọn họ lập tức hướng về phía hoàng tử khác. Nhưng sau khi đám quần thần này bị Minh Đức Đế mắng một trận, bọn họ đã thanh tỉnh lại.

Tầm mắt Minh Đức Đế đảo qua quần thần, cuối cùng giao sự tình cho Nguyên Hoành Đạo lo liệu. Loại chuyện này vẫn là người Nguyên gia đáng được tín nhiệm.

Trên nền tuyết mềm, một loạt dấu chân xiêu xiêu vẹo vẹo.

Trịnh Minh Lãng uống đến say khướt.

Cha hắn không cho hắn bạc, cũng may người phía dưới biết hiếu kính hắn. Mấy ngày gần đây tiêu xài rất nhiều, mà phần lớn đều là từ dược đường bên kia cung cấp. Dược đường kia ngày thường không có tiếng tăm gì, cũng không biết sao lại xuất ra nhiều bạc như vậy. Trịnh Minh Lãng cũng không suy nghĩ sâu xa, loạng choạng thân mình trở về Trịnh gia.

Trịnh Kiệm trở về từ quan thự vừa lúc gặp được Trịnh Minh Lãng, gân xanh nổi lên trên trán ông ta. Ông ta biết đức hạnh con trai mình, mắng chửi mấy câu rồi xoay người bước đi.

Trịnh Minh Lãng không để tâm bĩu môi, lầu bầu mấy câu. Nghĩ đến ngân phiếu trên người, Trịnh Minh Lãng nhanh chóng vui vẻ trở lại. Hắn là kẻ không quản được mồm miệng, những hoàn khố công tử bị trong nhà hạn chế tiêu xài như hắn có không ít, hắn thích nhất khoe tiền với đám người này. Rất nhanh, tất cả mọi người đều biết một dược đường nào đó cũng là sản nghiệp do Trịnh gia âm thầm bố trí.

Thời điểm này một dược đường có quan hệ với Trịnh gia nổi lên.

Tạ Phù Sơ không khỏi nghĩ nhiều. Nàng cũng không nghẹn trong lòng, trực tiếp tìm Chiêu Dương công chúa hỏi: “Dược đường kia của Trịnh gia có quan hệ gì với dược liệu bị cướp ở Tề châu không?”

Chiêu Dương công chúa chậm rãi nói: “Ban đầu thì không có quan hệ gì.” Nhưng bây giờ, phải có quan hệ. Thái tử ở trước mặt bao người, không thể làm chuyện như vậy. Nhưng nàng lại không giống. Chuyện thái tử đi Tề châu lúc trước, nàng tuyệt không tin không có sự thúc đẩy của Trịnh gia và phủ tam hoàng tử. Lý Lệnh Thần cứ để cho hắn đắc ý một hồi, mà Trịnh gia —-- trên mặt Chiêu Dương công chúa thêm mấy phần châm chọc. Trịnh Kiệm làm việc cẩn thận không để lại nhược điểm, thế nhưng lại có hai đứa con ngu xuẩn. Khi trước Định Dũng Công vì chuyện của Tạ Phù Sách mà tự xin bỏ tước vị, vậy để xem Trịnh Kiệm ông ta có phần quyết đoán vì Trịnh Minh Lãng như thế không!

“Ta cần “bệnh” trong mấy ngày.” Chiêu Dương công chúa bỗng nói.

Sau một hồi im lặng, Tạ Phù Sơ bất đắc dĩ cười.

Những năm trước Chiêu Dương công chúa bị bệnh đúng là chuyện thường, nhưng một năm này, thân thể của nàng tốt hơn rất nhiều, ít nhất ngự y bên kia có chút hy vọng.

Minh Đức Đế vốn ở trong cung Tô Như Ý, chợt nghe đến chuyện Chiêu Dương bị bệnh, sắc mặt trầm xuống, đứng phắc dậy.

Tô Như Ý hiện giờ đã học khôn hơn chút, biết không thể trêu chọc vị “tiểu tổ tông” kia. Nàng ta biết Minh Đức Đế yêu thích đạo sĩ cùng đan dược, liền thường xuyên kể mấy chuyện thoát xác thành tiên nghe được để đổi lấy niềm vui của thiên tử. Nhưng nàng ta cũng không tin chuyện đạo sĩ đan dược. Con ngươi nàng ta xoay chuyển, trên mặt toát ra một nụ cười mềm mại, nàng ta nói: “Hay là để thượng tiên giúp công chúa luyện chế đại bổ đan?”

Minh Đức Đế ngừng bước, quay đầu nặng nề nhìn Tô Như Ý.

Tô Như Ý cả kinh, trong lòng có chút bối rối. Nàng ta sợ bản thân lại bị trách phạt, trở thành chuyện cười trong cung. Nào ngờ, lần này Minh Đức Đế cũng không tức giận, ông ta chỉ thản nhiên nói: “Nếu thượng tiên luyện ra được đan dược trường sinh bất lão, trẫm sẽ ban thưởng cho Chiêu Dương một viên. Còn những thứ khác —-” Ông ta dừng một chút nói, “Ngày sao nàng chớ nói chuyện hoang đường này.”

Tô Như Ý: “...”

Lúc Minh Đức Đế đến, đoàn người thái y thự đã sớm đợi ở phủ công chúa.

“Tình huống thế nào?” Minh Đức Đế ngay cả áo choàng bị tuyết thấm ướt cũng chưa cởi xuống, trầm giọng hỏi ngay.

Lão thái y vuốt chòm râu, vừa chắp tay nói: “Thánh thượng yên tâm, đây chỉ là một chứng phong hàn nho nhỏ, nghỉ ngơi mấy ngày là tốt.”

Minh Đức Đế lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mà khi tầm mắt ông dừng trên hai chân Chiêu Dương, lại hỏi: “Độc thì sao? Nhiều năm như vậy vẫn không biện pháp sao?” Trong giọng nói của ông ta xen lẫn mấy phần mất kiên nhẫn. Thân mình lão thái y run rẩy, quỳ xuống đất, run giọng nói: “Thần vô năng.” Độc tố này bị ép xuống hai chân đã là kết quả tốt nhất bọn họ nghĩ đến.

“Một đám phế vật!” Minh Đức Đế hừ lạnh một tiếng, nói, “Đều lui ra đi. Để lại vài người ở phủ công chúa.” Trong phủ vốn có y giả, nhưng Minh Đức Đế vẫn cảm thấy không đủ. Đến khi người trong phòng đã rời đi hết, ông mới ngồi bên cạnh giường, nhìn Chiêu Dương công chúa khẽ thở dài một hơi.

“Mấy ngày nay, ta mơ thấy mẫu hậu của con, nàng trách ta không chăm sóc tốt cho các con.” Minh Đức Đế mở miệng nói, giọng nói có chút nghẹn ngào. Ông nhìn ánh mắt trong trẻo của Chiêu Dương, bỗng có chút áy náy, tầm mắt vội vàng né tránh, nhưng lúc lơ đãng lại trông thấy những trang giấy xếp tán loạn cùng với một con búp bê đất cũ trên chiếc bàn con. Thân hình ông đột nhiên chấn động, trừng mắt nhìn con búp bê kia. “Đây, đây là —--”

“Mấy ngày nay con cũng mơ thấy a nương.” Chiêu Dương công chúa nhẹ giọng nói, nàng nhìn búp bê đất nói, “Liền tìm vật cũ a nương để lại. Con chưa từng gặp a nương, nhưng nghe nói Tô cô nương và a nương cực kỳ giống nhau.” Giọng nói của nàng rất nhẹ, nói xong liền dời mắt sang nơi khác, như không đành lòng nhìn những vật kia.

Trong rất nhiều hoàng tử của tiên đế, Minh Đức Đế là người kín đáo nhất. Nhưng bởi vì như thế, hoàng tử phi của ông không cần xuất thân cao môn, không cần suy xét đến lợi ích thế nào, hoàng tử phi của ông là do tự ông cầu được. Tính tình hoàng hậu có chút nội liễm, rất ít khi tặng ông thứ gì, búp bê đất này là khi hai người đính ước, hoàng hậu tự mình giám sát nghệ nhân nặn ra. Trong đó có một con được bồi táng trong lăng mộ, mà con còn lại ở chỗ Chiêu Dương.

Minh Đức Đế đứng dậy, nhìn trang giấy đã ố vàng kia, nhớ lại tuổi thiếu niên vui vẻ, không toan tính, bối rối cùng rất nhiều cảm xúc. Ông không bảo vệ được hoàng hậu, mà với đôi nhi nữ nàng lưu lại —-- hốc mắt Minh Đức Đế có chút ướt át, hối hận cùng áy náy một lần nữa dâng lên, cơ hồ muốn bao phủ lấy ông. Ông quay lại nhìn Chiêu Dương công chúa, run giọng nói: “Hoàng huynh của con, nó —--”

“Hoàng huynh là thái tử, trước khi đi Tề châu huynh ấy từng nói; tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ*.” Chiêu Dương cười nhẹ một tiếng, lại nâng mắt nhìn Minh Đức Đế, nàng mang theo mấy phần ai oán nói, “Hoàng huynh không oán, nhưng nữ nhi oán. Tề châu nguy hiểm như thế, còn có người ở đằng sau động tay chân. Phụ hoàng, có người muốn hoàng huynh chết!”

*Tuy thiên vạn nhân ngô vãng hĩ: trích từ “Mạnh Tử - Công Tôn Sửu thượng”, nghĩa là đối mặt với ngàn vạn người ngăn cản, ta cũng dũng cảm tiến tới.

Minh Đức Đế nghe vậy thân hình chấn động.

Ánh mắt ông nhìn Chiêu Dương công chúa có khiếp sợ, có khó hiểu.

Chiêu Dương công chúa che miệng ho khan mấy tiếng, cảm xúc của nàng dần bình tĩnh lại, nàng nói: “Năm trước hoàng huynh bị ám sát. Nữ nhi lo lắng một khi đến Tề châu này sẽ có người mưu hại huynh ấy, bèn cho người âm thầm theo dõi, thuận tiện hỏi thăm tin tức xung quanh. Kết quả —--” Chiêu Dương công chúa khẽ a một tiếng, trên mặt lại dâng lên một tia bi phẫn, “Dược liệu Tề châu bị sơn tặc cướp mất, mà sơn tặc kia kỳ thưc là người Trịnh gia ngụy trang. Trịnh gia trong kinh có một dược đường, trước đó trong kho có không ít dược liệu, hắn bán ra ngoài, lén lút buôn bán lời được không ít bạc.” Chiêu Dương công chúa cũng không định che giấu cho Trịnh gia mà nói thẳng ra.

Minh Đức Đế lo lắng cho Chiêu Dương, cấp cho nàng không ít người. Kỳ thực những người trong tay nàng còn hơn rất nhiều hoàng tử. Nàng có thể điều tra được đến chuyện như vậy, Minh Đức Đế cũng không cảm thấy kỳ quái. “Trịnh Kiệm?” Ông nhíu mày nói.

“Trịnh Kiệm có tham dự không thì nữ nhi không biết, nhưng Trịnh Minh Lãng nhất định là chủ mưu phía sau màn!” Chiêu Dương công chúa chém đinh chặt sắt nói, “Trịnh Minh Lãng thân cận với tam ca, hắn làm như vậy là muốn hại tam ca.”

“Trịnh gia thật sự làm càn!”

Minh Đức Đế giận tái mặt. Ông cũng không hồi cung, mà trực tiếp điều động nhân mã trong phủ công chúa, để bọn họ tra cứu dược đường lúc trước đến tận cùng, kết quả đúng thật là tìm tới được dược liệu chuyển đến Tề châu từ trong kho dược đường. Lại nhìn khoản chi tiêu, bạc kia phần lớn vào trong túi tiền Trịnh Minh Lãng. Chuyện tới bây giờ, thiên tử sao còn không rõ? Trực tiếp sai người đến Trịnh gia bắt Trịnh Minh Lãng vào ngục. Lão quốc công Trịnh Anh bị kinh động, vào cung cầu kiến thánh thượng lại biết được thánh thượng vẫn đang ở phủ Chiêu Dương công chúa. Mà Chiêu Dương công chúa vì bệnh nặng mà đóng cửa tu dưỡng, không tiếp khách lạ.

“Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Lão Quốc công gấp đến độ mồ hôi tuôn trên trán, ông ta trừng mắt nhìn Trịnh Kiệm, ánh mắt bất thiện.

Trịnh Kiệm cũng đang mờ mịt, đến khi hạ nhân gửi thư, nói là từ trong dược đường lục soát ra được dược liệu đi Tề châu, ông ta mới chợt hoàn hồn. Ông ta không ngờ tới nghịch tử này lại làm ra chuyện như vậy! Ông ta tức giận không ít. Mà lão phu nhân trong phủ cùng với Trịnh phu nhân khóc lóc khiến ông ta đau đầu không thôi. “Tên khốn này!” Trịnh Kiệm nghiến răng nghiến lợi.

“Đi, đi tìm quý phi!” Trịnh lão phu nhân nói.

Lão Quốc công Trịnh Anh bỗng dưng trừng mắt nhìn lão phu nhân, mắt lồi như mắt ếch, ông ta tức giận nói: “Lúc này vào cung, bà muốn kéo tam hoàng tử xuống nước sao?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.