Tin tức Tô Như Ý bị phạt rất nhanh đã rơi vào tai các vị chủ tử trong hậu cung, dẫn đến một tràng cười lạnh. Khi thiên tử chỉ chuyên sủng một vị nào đó, bọn họ sẽ luôn bất mãn ít nhiều, chỉ vì tình huống không tiện nói ra mà thôi, ngay cả Trịnh Quý phi cũng không thể nào đối đãi ôn hòa với Tô Như Ý.
Khi tin tức truyền đến, hai tỷ muội đại công chúa và nhị công chúa đang ở trong cung Đức phi. Thân là con cái, thiên tử sinh bệnh, đương nhiên phải vào cung thăm hỏi. Nhưng các nàng không giống Chiêu Dương, đợi đủ thời gian liền xoay người rời đi.
“Rốt cuộc là tới từ bên ngoài, không hiểu quy củ. Chẳng qua so với những người cùng tới, nàng ta xem như là tốt, cho dù bị biếm cũng còn danh phận tài nhân.” Đức phi nghiêng người trên tháp, cười lạnh nói.
“Người nọ là tam ca đưa đến?” Nhị công chúa hiếu kỳ nói.
Đại công chúa liếc mắt nhìn nhị công chúa, không chút để ý nói: “Đúng vậy.”
Đức phi dưới gối không có con trai, một chút ý nghĩ đối với vị trí kia cũng không có. Nhưng hai nữ nhi ít nhiều cũng có chút liên lụy với sự tranh đoạt của nhóm hoàng tử. Tam hoàng tử này, đầu tiên là lấy lòng thiên tử, thứ hai lại thị uy với thái tử? Gần đây thái độ của thiên tử cũng rất không rõ ràng, sợ là thế cục bất minh. Suy nghĩ một lát, Đức phi nói với đại công chúa: “Vương gia bên kia thế nào?”
Đại công chúa nhếch môi cười lạnh nói: “Con quản bọn họ tìm chết.” Nàng ta và phò mã Vương Dương Minh chẳng ưa gì nhau, đối đãi người của Vương gia đương nhiên không có sắc mặt tốt, về phần Vương gia đứng về bên nào, cũng chẳng quan hệ gì với nàng ta.
Đức phi nghe xong lời này, cười có chút bất đắc dĩ. Bà ta thở dài một hơi nói: “Việc này con cũng phải chú ý nhiều một chút. Mấy hoàng tử kia vốn không thân thiện, cách xa bọn họ chút.” Sau khi nói xong, Đức phi lại quay sang nói với nhị công chúa, “Ta biết trong lòng con có chủ ý. Nhưng chuyện của Tô Như Ý cũng không đơn giản, con bớt nói chuyện này trước mặt Chiêu Dương, đến lúc đó chọc Chiêu Dương tức giận, ta cũng không giữ được con.”
Nhị công chúa nghẹn lời, quả thực nàng ta muốn kích thích Chiêu Dương một chút. Sau một lúc lâu nàng ta mới miễn cưỡng đáp: “Nữ nhi đã biết.”
Chiêu Dương công chúa rời cung, cũng không có biểu hiện buồn bực không vui. Đến khi nhìn thấy Tạ Phù Sơ, vẻ mặt của nàng tươi cười, làm sao còn có vẻ tủi thân như ở trước mặt Minh Đức Đế.
Tầm mắt Tạ Phù Sơ dừng trên mặt Chiêu Dương một lát, lại dừng ở hai chân nàng ấy. Nàng chớp mắt, thấp giọng nói: “Trong cung có người xoa bóp chân cho nàng không?” Cả ngày ngồi trên xe lăn không đi lại, nếu không khơi thông kinh mạch, đến lúc đó cho dù đứng lên được, hai chân này cũng sẽ tàn phế. Nàng vốn định cùng vào cung, nhưng Minh Đức Đế chỉ cần một mình Chiêu Dương theo hầu.
Chiêu Dương vô tội nghiêng đầu, nhìn Tạ Phù Sơ nói: “Một ngày không gặp như cách ba thu, đã nhiều ngày không gặp như vậy, phải tính thế nào?”
Tạ Phù Sơ hừ một tiếng nói: “Chớ đánh trống lảng.” Việc này nàng cũng đã có chuẩn bị tâm lý, tiếp nhận Chiêu Dương từ tay người hầu, liền đẩy nàng ấy vào phòng. Vừa lúc thu xếp một phần dược thảo, để hạ nhân nấu nước ngâm thuốc. Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày nàng đều nhìn xem giao diện Vạn giới quán, trông thấy trị số tăng nhiều, nàng cũng biết ngày bản thân chờ mong sắp đến.
“Thánh thượng ngày càng thích đan đạo.” Chuyện xảy ra trong cung Chiêu Dương cũng không giấu giếm Tạ Phù Sơ, từng việc đều kể cho nàng ấy nghe. Khi nói đến câu này, nàng khẽ thở dài một hơi. Lúc trước thì là quốc sư, nhưng đó chỉ là bói toán linh tinh, cũng không có gì. Mà hiện tại, dùng dược vật trộn lẫn với viên đan, hiển nhiên nói rõ thiên tử bắt đầu yêu thích đạo trường sinh. Không cần suy nghĩ nhiều cũng biết yêu đạo này là do tam hoàng tử đưa vào cung.
Tạ Phù Sơ nghe xong lời này, mày chợt nhíu lại. Từ cổ chí kim, một khi thiên tử bắt đầu theo đuổi dùng tiên đan trường sinh, đầu óc sẽ dần không còn minh mẫn. Lấy sự quan sát của nàng với Minh Đức Đế, ông ta chỉ là một người bình thường, nhưng tự cho mình rất cao, cũng không chịu tin tưởng bản thân là bình thường. Quân chủ như thế, thành thành thật thật làm một vị vua thủ thành, ngày sau còn có thể được sử sách ca ngợi. Nếu kích động bước nhầm vào con đường sai lầm, những vất vả cần cù trước đây sợ là cũng sẽ bị lu mờ bởi vết nhơ. “Gầy đây đạo sĩ hành tẩu trong kinh quả thật nhiều hơn.” Tạ Phù Sơ lẩm bẩm.
“Thôi.” Chiêu Dương thở dài một hơi. Hiện tại Minh Đức Đế vẫn chưa đem việc luyện đan trường sinh công khai ra ngoài, cho dù muốn khuyên can cũng không tiện ra tay, cũng không thể nói bản thân đã bắt gặp được.
Tạ Phù Sơ gật đầu, hiểu được khó xử của Chiêu Dương. Hiện giờ nàng cũng có lòng riêng, cũng không muốn Chiêu Dương bị cuốn quá nhiều vào chuyện triều chính.
Chỉ cần thái tử có thể thành công đăng cơ —-
Tháng mười một, gió lạnh đìu hiu.
Đạo sĩ lui tới trong đạo quan, hương khói lượn lờ, đèn đuốc sáng rực như ban ngày.
Đạo sĩ trên đàn đang làm pháp sự vung phất trần trong tay, bỗng nhiên mở mắt ra, chỉ về phía đông bắc!
Thì ra, mấy ngày gần đây trong kinh có không ít đứa trẻ bị bóng đè, nhóm dân chúng đành phải cầu đến Huyền Đô Quan. Trong Huyền Đô Quan, quan chủ tự mình lập đàn làm phép, nhất định phải bắt được tà ma.
Theo đường quan chủ chỉ, những tiểu đạo sĩ bên dưới và dân chúng tò mò nhất trí đi về hướng đông bắc. Một đám người trùng trùng điệp điệp, cuối cùng quan chủ bỗng dừng bước trước một tòa cao môn đại trạch.
Hai pho tượng đại sư tử trước trạch có vẻ uy vũ, canh giữ bên ngoài là hai thị vệ đeo đao, bọn họ trông thấy một đám đông người đi tới, lập tức trở nên cảnh giác, phẫn nộ quát: “Người nào dám làm càn ở nơi này!”
Quan chủ kia vuốt chòm râu, híp mắt nói: “Tà ma ở ngay nơi này!”
“Thật sao? Nơi này là tư trạch của quý nhân mà.” Có người do dự nói.
“Chỉ dẫn của tổ sư gia sẽ không sai!”
“Vị quý nhân nào?”
“Thái tử điện hạ.”
Có người nói ra lời này, những người còn lại lập tức im lặng không nói. Quan chủ kia nghe vậy cũng thở dài một hơi, hắn nói: “Bần đạo chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.”
Vì việc này có liên quan đến thái tử, việc trừ tà đương nhiên không thể giải quyết. Nhưng làm sao ngăn cản được tiếng nói của dân chúng? Rất nhanh đã truyền tới tai thiên tử vừa mới khỏi bệnh không lâu. Thiên tử hồi tưởng lại sự tình lúc trước, lại cảm thấy từ sau khi nhìn thấy điện thờ của thái tử bản thân mới sinh bệnh. Long khí bị phủ thái tử cướp đoạt, thân thể chân long thiên tử của ông ta đương nhiên không ổn. Suy nghĩ như vậy vừa hiện lên, lại thêm những kẻ có ý đồ khơi gợi, khiến cho sự bất mãn của Minh Đức Đế đối với thái tử dần tăng nhiều.
Cũng do thời vận không đều, tai họa một năm này thật ra không ít. Dù chưa hình thành đại họa, nhưng trong lòng Minh Đức Đế đã có một cái gai. Trăm ngày của tiểu hoàng tôn, tiểu quận chúa lẽ ra phải tổ chức thật lớn, nhưng thiên tử không có tâm tư này. So với cảnh tượng khi hoàng tôn sinh ra, không biết đã lãnh đạm bao nhiêu. Thái tử không để bụng, trái lại triều thần lại kín đáo phê bình rất nhiều. Chính vì như vậy, chọc cho thiên tử phẫn nộ, sau khi ra sức trách mắng triều thần thì phẩy tay áo bỏ đi.
Đúng lúc quan viên Tề châu dâng tấu, nói là ngoại ô nhiều nơi đột phát tật bệnh không rõ. Minh Đức Đế ngự bút phê vào, lại phái thái tử đến đó.
“Phụ hoàng sao có thể như thế!” Lý Lệnh Tiết vẻ mặt bất mãn, hận không thể xông vào hoàng cung, tìm thiên tử chất vấn một trận.
Sắc mặt thái tử trầm như nước, hài nhi dưới gối còn nhỏ, sao hắn bằng lòng đi? Tình huống Tề châu hẳn là càng hiểm ác hơn so với tấu chương, chuyến đi này chưa chắc có thể bình yên trở về.
“Đệ đi cùng huynh!” Gân xanh nổi lên trên trán Lý Lệnh Tiết, hắn nắm nắm tay lớn tiếng nói.
“Không thể.” Thái tử trầm giọng nói, hắn nhìn Lý Lệnh Tiết nói, “Ta đi Tề châu, không biết ngày nào có thể trở về, thái tử phi các nàng cần đệ ở kinh thành trông nom.”
Lý Lệnh Tiết oán hận nói: “Phụ hoàng thật là —-” Hắn đấm một quyền lên tường, nói, “Nếu đệ biết kẻ tiểu nhân nào khua môi múa mép, đệ nhất định giết hắn!”
Thái tử không lên tiếng trả lời. Thiên tử phòng bị hắn là chuyện hắn đã sớm đoán trước, cũng không quá thất vọng. Sự sủng ái yêu thích của thiên tử với hắn được thiết lập dưới điều kiện tiên quyết là hắn còn nhỏ, cần phụ thân che chở, hiện tại vây cánh cũng đã lớn, có thế lực của bản thân trong triều, khiến cho thiên tử kiêng kị cũng là bình thường. Phụ tử thiên gia làm sao có được tình cảm thâm hậu? Hắn khẽ thở dài một hơi, nhắc nhở Lý Lệnh Tiết, “Ta không ở đây, đệ phải chăm sóc tốt cho thái tử phi, Tiểu Bát, cả Tấn Nhi và Nguyệt Nhi nữa.”
“Trong kinh nổi lên không ít lời đồn đãi, tức có người âm thầm khống chế.” Vẻ mặt thái tử lạnh lùng, hắn nói: “Khi cần thiết, không cần phải quan tâm quá nhiều.” Công kích thì cũng thôi, còn công kích con hắn, người sau lưng thật là âm hiểm ác độc!
Tin tức cũng rơi vào phủ Chiêu Dương công chúa.
“Tề châu, ôn dịch, thái tử.” Những chữ như vậy ở cùng một chỗ, khiến người ta vô cùng lo sợ. Chiêu Dương và thái tử giống nhau, đều liệu được khả năng này. Vẻ mặt nàng lạnh lùng, nhìn ngoài cửa sổ thật lâu không nói.
“Công chúa?” Tạ Phù Sơ thấp giọng hô.
Chiêu Dương công chúa quay đầu lại nhìn Tạ Phù Sơ, sắc mặt nàng có chút tái nhợt. Nàng cười, lãnh đạm nói: “Lựa chọn như vậy nằm trong dự kiến, nhưng sau vô số lần suy diễn, hạ vô số quyết định, vẫn còn rơi vào do dự. Phụ thân cũng tốt, huynh trưởng cũng tốt, rốt cuộc cũng không muốn bọn họ đi đến nông nỗi hiện giờ.”
“Muốn vào cung không?” Tạ Phù Sơ thấp giọng hỏi.
“Không.” Vẻ mặt Chiêu Dương công chúa trở nên kiên định, hờ hững nói, “Thái tử nhất định phải đi.”
Tạ Phù Sơ nghĩ, nàng nói: “Vậy —--”
Chiêu Dương nói: “Tấn Nhi và Nguyệt Nhi tuổi còn nhỏ, không thể có chút sơ suất nào.”
Tạ Phù Sơ gật đầu, nàng hiểu được ý tứ Chiêu Dương. Trầm mặc một hồi, nàng nói: “Dược liệu Tề châu bên kia có thể sẽ bị chặn.”
“Vậy làm phiền nàng.” Chiêu Dương cầm tay Tạ Phù Sơ, trên mặt hiện lên một nụ cười nhợt nhạt.
Suy cho cùng nàng vẫn lo lắng vì chuyện của thái tử.
Tạ Phù Sơ “Ừ” một tiếng, lập tức sao chép phương thuốc ra.
Rất nhiều lựa chọn không cần Chiêu Dương nói rõ, kỳ thực nàng không có đại nghĩa cứu nước cứu dân, những chuyện lúc trước đều là vì có thể sống tốt ở dị thế này.
Nhưng Chiêu Dương thì có.
Nguyện vọng của Chiêu Dương cũng là nguyện vọng của nàng.
Không khí trong phòng quá mức nặng nề, Tạ Phù Sơ buông bút, nhìn Chiêu Dương dịu dàng nói: “Lệnh Nghi, nàng tin ta. Phương thuốc này bất luận là dịch bệnh gì đều có thể thuốc đến bệnh trừ.”
Chiêu Dương công chúa yên lặng nhìn Tạ Phù Sơ, hồi lâu mới nói: “Ta tin.”