Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh

Chương 43: Chương 43: [Phượng phi] Y kinh




Hoàng Ngạn đã chết.

Người Hoàng gia sao có thể cam tâm? Trực tiếp cáo trạng bẩm báo lên thiên tử. Chuyện tới nước này, quan phủ tới bắt người, Tạ gia cũng không ngăn được. Lúc bị quan sai mang đi, Tạ Phù Sách còn lẩm bẩm nói: “Nhất định là giả.”

Tạ gia loạn thành một mối, chuyện gì cũng đổ lên người Tạ Phù Tô, hắn không thể không qua lại với các đồng liêu, tìm cách đưa Tạ Phù Sách ra ngoài. Nhưng đều từ chối hắn như nhau. Ngắn ngủi ba bốn ngày, cả người hắn đều tiều tụy không ra hình hài.

Thân là thê tử Tạ Phù Tô, Thôi Trưng cũng không khỏi nóng vội trong lòng.

“Nói đến cũng là do nhị lang tự mình rước lấy họa, Hoàng gia có công, ai lại chấp nhận lội vào vũng nước đục này.” Thôi Trưng nói. Trong lòng cũng thầm trách cứ Tạ Phù Sách, nếu không phải hắn lỗ mãng, sao sẽ sinh ra chuyện thế này? Im lặng một lát, nàng ấy hạ giọng nói, “Chiêu Dương công chúa bên kia thì sao?”

Tạ Phù Tô lắc đầu, thở dài một hơi.

Thôi Trưng cũng có thể hiểu được, ánh mắt nàng ấy lóe sáng, thấp giọng nói: “Phù Sơ quay về Tạ gia cũng không bao lâu, chàng xem mẫu thân và tổ mẫu đối xử với muội ấy thế nào? Phù Phong luôn được lão thái thái yêu thương, bây giờ xảy ra chuyện nàng ta lại khoanh tay đứng nhìn, còn nói mấy lời châm chọc.”

Tạ Phù Tô than một tiếng nói: “Phù Phong vốn cũng không bằng lòng gả cho nhị đệ, nếu không còn cách nào...” Dừng một chút, hắn im tiếng không nói. Chỉ có thể xem thiên mệnh thế nào.

Theo pháp luật của triều đại này, giết người phải trả giá bằng mạng sống của mình. Tạ Phù Sách xuất thân Hầu phủ, vốn có thể dùng tiền đền tội, nhưng người Hoàng gia lại không chịu bỏ qua, muốn trị tội Tạ Phù Sách. Gần đây, phán thư dâng lên được thiên tử đóng mộc, nói tạm thời bắt giam, chờ mùa thu năm sau xử trảm. Lão Quốc công cũng từng vào cung cầu kiến thiên tử, nhưng cuối cùng vẫn vị bác bỏ.

Kết cục Tạ Phù Sách như thế, người Tạ gia nhìn Tạ Phù Phong thế nào cũng không thuận mắt. Hơn nữa nàng ta còn ăn mặc trang điểm xinh đẹp, thường hay ra ngoài, không biết gặp ai. Ngày hôm đó nàng ta đạp tuyết trở về, vừa lúc gặp phải Trịnh thị thăm tù về. Trịnh thị vốn tính nóng đầy người, thấy vẻ mặt nàng ta rạng rỡ, tức giận đến không nhẹ, hai mắt vừa đảo trực tiếp ngất đi. Trong phủ rối loạn, Vương thị trông thấy Tạ Phù Phong liền mắng to nói: “Nếu không phải ngươi con hồ ly tinh gây họa này, sao có thể xảy ra chuyện như vậy?”

Tạ Phù Phong không sợ hãi Vương thị, cũng không niệm tình ngày trước. Nàng ta cười lạnh một tiếng cãi lại: “Là tự hắn giết người, có liên hệ gì với ta? Vương tử phạm pháp tội như thứ dân, chẳng lẽ Tạ Phù Sách hắn còn có thể có đặc thù gì?”

“Ngươi, ngươi, ngươi —--” Vương thị bị chọc tức, chỉ vào Tạ Phù Phong nói không ra lời. Nam nhân trong phủ, một người ở ẩn trong phật đường không bận tâm đến, một người chỉ biết mưu cầu tiền đồ khắp nơi, tất cả trọng trách đều đặt lên người con trai trưởng. Nếu lúc trước quan hệ nhiều với nữ nhi ruột thịt, có lẽ sẽ không có cùng kết cục này rồi. Trong lòng Vương thị đại hận, phất tay áo nói: “Ngươi cút cho ta.” Bà ta nghĩ mắt không thấy tâm không phiền, nhưng đi chưa được mấy bước đã thấy Tạ Phù Phong cúi người nôn khan. Bà ta lập tức quay đầu, tràn đầy hoài nghi nhìn chằm chằm Tạ Phù Phong.

Tạ Phù Phong nhìn Vương thị đang im lặng, thản nhiên nói: “Phải.”

Vương thị vui vẻ, kinh ngạc hỏi: “Là thật sao? Chuyện khi nào? Đã mời đại phu chưa?”

Tạ Phù Phong trông thấy dáng vẻ kinh hỉ của Vương thị, xì một tiếng bật cười.

Vương thị thấy nàng cười chẳng hiểu ra sao, sa sầm mặt hỏi: “Ngươi cười cái gì?”

Tạ Phù Phong quay đầu nhìn bà ta, vuốt bụng, nhẹ giọng nói: “Bà cho là của Tạ gia ư?”

Vương thị lập tức thét lên, bà ta bước nhanh tới trước mặt Tạ Phù Phong, vung một cái tát lên mặt nàng ta, hỏi: “Là con của tên dã nam nhân nào?” Tạ Phù Phong không trả lời, nhưng bà ta hiểu được, lòng cũng lạnh xuống. Ngoại trừ tam hoàng tử thì còn ai? Tạ Phù Phong dám nói ra, chứng tỏ việc này hiển nhiên tam hoàng tử cũng biết, có lẽ chuyện của Tạ Phù Sách cũng có tam hoàng tử góp tay bên trong. Vương thị càng nghĩ càng kinh hãi, đổ một thân mồ hôi lạnh. Bà ta chán ghét nhìn Tạ Phù Phong, phân phó hạ nhân: “Trông chừng nó, không được để nó ra ngoài!” Việc này không phải là nhỏ, nếu là hài tử của người bình thường, trực tiếp đánh chết là được, nhưng long tử long tôn không giống với người ngoài, còn phải bàn bạc với lão Quốc công. Nhưng nàng ta —-- Vương thị vừa thấy mặt Tạ Phù Phong, trong lòng khó chịu như nuốt phải một con ruồi bọ.

Tạ Phù Phong tươi cười đắc ý, nàng ta nhìn theo bóng dáng đoàn người Vương thị rời đi, hừ một tiếng.

Chỉ cần Tạ Phù Sách chết đi, Hầu phủ này sẽ không vây khốn được nàng ta.

“Nghiệp chướng, thật là nghiệp chướng!” Trịnh thị từ từ tỉnh lại, nào nghĩ đến lại nghe được tin tức thế này? Uổng công một hồi thương yêu, chân tâm nhiều năm như vậy coi như cho chó ăn, nhưng nghĩ lại vẫn không cam lòng.

“Mẫu thân, hài tử này nên làm thế nào?” Khuôn mặt Vương thị tràn đầy u sầu. Tạ Phù Phong dám làm càn như thế, tất nhiên là ỷ vào tam hoàng tử làm chỗ dựa sau lưng, Hầu phủ bọn họ bây giờ mưa gió kéo tới, làm sao chịu được đòn đánh của tam hoàng tử.

Trịnh thị nghe vậy, khuôn mặt có chút vặn vẹo, bà ta khàn giọng nói: “Cứ giết chết nó.”

“Nhưng đó là cốt nhục của tam hoàng tử?” Vương thị lộ vẻ do dự.

Trịnh thị hừ lạnh một tiếng, ánh mắt như ngâm độc, bà ta nói: “Tam hoàng tử dám thừa nhận bản thân tư thông* với thê tử người khác sao? Hắn làm sao dám nhận hài tử này? An thai cũng không dễ, tùy tùy tiện tiện tìm một cái cớ là được.”

*Tư thông: thông đồng lén lút qua lại.

Vương thị lắc đầu. Hiện giờ nhị lang còn đang trong lao ngục, Tạ Phù Phong thừa dịp rũ bỏ hẳn là có mục đích khác. Bà ta suy nghĩ một lát nói: “Nếu tam hoàng tử lấy nhị lang ra uy hiếp thì sao?”

Nghe xong lời này của Vương thị, Trịnh lão phu nhân thật lâu không nói gì.

Tin tức truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, Tạ Phù Sơ nghe xong lời của gã sai vặt cũng chỉ lắc đầu cảm khái một câu: “Hoàng Ngạn chết dễ dàng như vậy, Tạ Phù Sách sợ là ở trong lao sẽ không dễ chịu lắm.”

Ỷ Ngọc đáp: “Hầu phủ bên kia cũng truyền đến tin tức, nói đại cô nương thừa nhận hài nhi trong bụng là của tam hoàng tử, chọc thái thái và lão phu nhân tức sắp ngất.”

“Ồ?” Tạ Phù Sơ lộ vẻ kinh ngạc, nói: “Sao lại lớn mật như thế? Nàng ta không sợ không giữ được hài tử sao?” Dù sao ở Tạ gia tùy tiện tìm một lý do để làm mất hài tử rất dễ dàng. Mà dưới sự mê hoặc của nàng ta, quan hệ giữa tam hoàng tử và Tạ gia cũng sẽ không quay về được như trước, càng đừng nói khiến cho Tạ gia đứng về phía tam hoàng tử.

“Việc này hẳn nàng không hiểu.” Chiêu Dương công chúa vươn tay chạm vào ấn đường Tạ Phù Sơ, nàng cười nói, “Người Tạ gia nào dám động thủ nhanh như vậy? E rằng Tạ Phù Phong được tam hoàng tử bày kế, cố tình như thế. Nàng ta thừa nhận tin này, sau đó sẽ có người đến Hầu phủ.”

Ánh mắt Tạ Phù Sơ lóe sáng, nàng nói: “Chẳng lẽ tam hoàng tử định đưa Tạ Phù Sách ra khỏi lao, coi đây là điều kiện, muốn Tạ Phù Sách và Tạ Phù Phong hòa ly?”

Chiêu Dương công chúa gật đầu nói: “Dù sao Tạ gia cũng đã trở thành chuyện cười, Tạ Phù Phong được tam hoàng tử nạp thì có làm sao? Tạ Phù Sách tranh phong cật thố với người ta mới gây ra tai họa như vậy, chỉ sợ người ngoài còn có thể nói hắn cô phụ Tạ Phù Phong.” Dừng một chút, nàng lại nói, “Chẳng qua với tính tình của tam hoàng huynh kia của ta, hắn tuyệt đối sẽ không để Tạ Phù Sách yên ổn ra ngoài. Dù sao Tạ Phù Sách và Tạ Phù Phong cũng từng có quan hệ như thế.”

Tạ Phù Sơ cười một tiếng, nàng nói: “Phức tạp.” Đúng là đại trạch viện quá nhiều câu tâm đấu giác*.

*Câu tâm đấu giác: thành ngữ, dùng âm mưu đấu tranh gay gắt, loại trừ nhau.

Nguồn: https://www.zdic.net/hans/%E5%8B%BE%E5%BF%83%E6%96%97%E8%A7%92

Chiêu Dương công chúa mỉm cười, nói: “Việc này nàng không cần lo lắng, ta sẽ thay nàng xử lý.” Thấy Tạ Phù Sơ lộ ra vẻ mặt không hứng thú, nàng lại chuyển đề tài nói, “Đây là y thư ta tìm được từ kho trong cung, nàng xem thế nào?”

Tạ Phù Sơ tiện tay cầm mấy quyển lật xem, đều là những cô bản* chưa từng thấy qua, ở dân gian vốn không tìm thấy. Mặt nàng lộ vẻ vui mừng, lên tiếng nói: “Đa tạ công chúa.”

*Cô bản: phiên bản duy nhất còn sót lại của một quyển sách.

Chiêu Dương công chúa cũng không thích thái độ khách sáo xa lạ của Tạ Phù Sơ, nàng nhíu mi, không nói thêm gì, chỉ đầy hứng thú nhìn Tạ Phù Sơ, xem nàng ấy xem xét y thư.

Ban đầu gương mặt Tạ Phù Sơ có vẻ rất thích thú, nhưng đến khi xem được nội dung trong một quyển sách cũ nát, sắc mặt của nàng liền có chút bất thường. Bìa sách này và tiêu đề phía trong không giống nhau, hiển nhiên là có người cố ý che giấu điều gì. Nàng lật vào giữa, đập vào mắt nàng đúng là ngư hí đồ. Nàng cũng không phải người không biết gì, nhưng hình ảnh đột ngột xuất hiện thật sự là kích thích người ta, sắc mặt của nàng vô thức đỏ lên, bộp một tiếng đóng sách lại, đưa tay cầm chén trà lên.

Chiêu Dương công chúa ngồi bên cạnh Tạ Phù Sơ, nàng nghiêng đầu, một tay chống cằm, một tay gõ trên mặt bàn, phát ra âm thanh lộc cộc. Đợi khi Tạ Phù Sơ uống một ngụm trà xanh, cảm xúc bình ổn lại. Nàng mới cong mắt, cười nói: “Những y thư này không thể coi thường, ở dân gian tuyệt không thể tìm thấy.”

“Ừm.” Ngữ điệu Tạ Phù Sơ có chút có lệ. Nàng đối mặt với Chiêu Dương công chúa, dường như muốn tìm kiếm một chút manh mối trên mặt nàng ấy, nhưng vẻ mặt Chiêu Dương bình thường, như không biết nội dung trong sách. Đúng rồi, nhìn ngoài bìa sách quả thật là y thư, Chiêu Dương là người không thông y thuật, sao có thể mở ra để xem nội dung được. Nghĩ thế, Tạ Phù Sơ vô thức thở phào nhẹ nhõm.

“Đây vốn là vật quý của Ôn lão thái y.” Chiêu Dương công chúa lại chỉ vào y thư Tạ Phù Sơ vừa đóng lại, cười nói. Nàng vươn tay như muốn cầm lấy quyển sách kia. Mí mắt Tạ Phù Sơ bỗng nhảy dựng, động tác của nàng nhanh hơn, cầm sách trong tay trước Chiêu Dương một bước, nàng bối rối nói: “Sách này ta rất thích, ta phải lật xem tỉ mỉ.”

“Thật sao?” Chiêu Dương công chúa cố ý kéo dài ngữ điệu.

“Thật.” Tạ Phù Sơ mặt không biến sắc nói, nhưng đến khi nhìn thấy đôi mắt đầy ý cười trong vắt kia của Chiêu Dương công chúa, nàng mới đột nhiên phản ứng lại. Sách này không phải tìm được từ trong kho, mà là cướp được từ chỗ Ôn thái y. Ôn thái y là lão thái y đức cao vọng trọng, sao có thể giao loại sách này vào tay Chiêu Dương công chúa? Đây tám phần là Chiêu Dương trêu chọc nàng! Tạ Phù Sơ bừng hiểu, sắc mặt càng đỏ hơn. Nàng chợt đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Chiêu Dương công chúa, tức giận nói: “Lý Lệnh Nghi, nàng —--”

Chiêu Dương công chúa ghé vào trên bàn, run vai cười khẽ. Đợi cho cảm xúc bình ổn lại, nàng mới nâng mắt nhìn Tạ Phù Sơ, như không có gì mở miệng nói: “A, làm sao vậy?”

“Nàng, nàng, nàng —--” Tạ Phù Sơ làm sao nói ra được? Nàng xoay người muốn đi. Nhưng Chiêu Dương công chúa làm sao để nàng chạy mất, trực tiếp bắt lấy tay áo nàng, cười hỏi: “Sao thế, sao không xem y thư nữa? Không phải nàng thích à?” Nói xong, còn tròn mắt nhìn Tạ Phù Sơ, thần sắc có chút vô tội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.