Tô Trăn bấm nút ở đầu giường gọi y tá.
Đẩy cửa bước vào thế nhưng lại là Cố Thanh Nhượng.
Cố Thanh Nhượng thở dốc, cả người nhiễm mùi vị phong trần mệt mỏi.
Sau khi Tô Quốc Cường hôn mê, nước mắt của Tô Trăn nhịn không được rơi xuống.
Tay đang nắm nắm cửa của Cố Thanh Nhượng cứng ngắc.
“ Trăn Trăn?”
Trên mặt Tô Trăn không có nhiều thần sắc bi thương, nước mắt vẫn cứ không ngừng chảy.
Tô Trăn là một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, Chỉ là vẻ đẹp của cô ấy có tính sai lệch, đẹp đến yêu mị.
Lúc này sắc mặt trắng bệch im lặng khóc, ngược lại so với những kiểu khóc bình thường, của các cô gái hay sử dụng thì càng khiến người ta đau lòng hơn.
Bình thường trước giờ người không khóc, này là phải chịu tủi thân rất lớn, mới có thể khóc thành như vậy.
Nước mắt của Tô Trăn khiến cho trái tim của Cố Thanh Nhượng rối loạn.
“Trăn Trăn, xảy ra chuyện gì rồi? Em nói cho anh biết được không?”
Cố Thanh Nhượng ôm chặt lấy Tô Trăn vào trong lòng.
Người ở trong lòng vẫn như cũ không lên tiếng, bị ôm trong lòng mềm nhũn nhỏ bé, hoàn toàn dán lên vừa khít với đường cong cơ bắp của người đàn ông. Dường như cô chính là vì anh mà đến với thế giới này vậy.
Bác sĩ và y tá rất nhanh đã đến phòng bệnh.
Giường của phòng bệnh đều có thể đẩy đi, Tô Quốc Cường trực tiếp bị đẩy vào phòng cấp cứu.
Cố Thanh Nhượng ôm Tô Trăn tránh ra một bên, dành chỗ cho bác sĩ và y tá đẩy giường đi, đèn đỏ ở cửa phòng cấp cứu bật sáng.
Từ lúc Cố Thanh Nhượng bước vào cho đến hiện tại, Tô Trăn một câu cũng đều không nói.
Áo sơ mi phần phía trước ngực của Cố Thanh Nhượng ướt thành một mảng nhỏ.
“ Trăn Trăn....”
Cố Thanh Nhượng vỗ về đầu Tô Trăn, cúi thấp đầu ở bên tai cô nhẹ giọng dỗ “ Trăn Trăn, xảy ra chuyện gì, em nói cho anh biết anh đều có thể giúp được em có được không?”
Giọng nói của Cố Thanh Nhượng cũng có chút run rẩy.
Anh nắm được rất nhiều tài liệu không tốt, quan trọng nhất là, ông già mà chiều nay Tô Trăn gặp muốn ăn sạch sản nghiệp của Tô gia.
Cố Thanh Nhượng sợ hãi phát sinh ra thương tổn không thể cứu chữa.
“Trăn Trăn cho dù phát sinh ra chuyện gì, anh đều thích em, em không cần sợ có được không? hả?”
Cố Thanh Nhượng kéo Tô Trăn từ trong lòng ra, đặt cô lên trên ghế, đối mặt với cô, ngón tay như bạch ngọc xoa xoa tóc mái của Tô Trăn.
Trong đầu Tô Trăn vẫn như cũ lặp đi lặp lại mấy tình tiết trong tiểu thuyết nguyên gốc.
Một ngày trước cô còn nói với bản thân, đó chỉ là tiểu thuyết, cô sẽ không sống giống như trong tiểu thuyết mô tả.
Nhưng hiện tại....cô phát hiện bản thân thật ra vẫn luôn ở trong cạm bẫy mà người khác tính toán tỉ mỉ, hơn nữa cô còn chút nữa nhảy vào cái hố đó.
Nhưng đau thương mà nguyên chủ phải chịu trong tiểu thuyết giống như là thanh kiếm đang đâm trên người Tô Trăn vậy.
Nếu như không phải cô đã từng độc qua tiểu thuyết, cô có thể vượt qua được cạm bẫy này cùng sự thờ ơ coi rẻ của người ta không?
Ha.
Giữa Cố Thanh Nhượng và Tô Trăn, trước giờ đều là Cố Thanh nhượng nắm cằm của Tô Trăn.
Lần đầu tiên, Tô Trăn nắm lấy cằm của Cố Thanh Nhượng.
“ Trăn Trăn?”
Đến tận lúc này, Cố Thanh Nhượng vẫn không nghe thấy Tô Trăn nói gì cả.
Cố Thanh Nhượng nắm lấy tay đang nắm lấy cằm anh của Tô Trăn lại.
Trong tiểu thuyết, nam chính bởi vì nữ chính bỏ đi, đem mọi chuyện vạch trần cho Vu Niên.
Cũng là nói, nam chính là biết chính xác mọi chuyện như thế nào. Thậm trí có thể nói là biết hết mọi chuyện nguyên chủ bị người ta tính toán.
Nhưng anh ta vẫn làm vậy.
Vẫn làm vậy......
Có phải là ở trong mắt người sống trong ánh nắng mặt trời như anh ta, nguyên chủ như vậy không xứng có được ánh mắt của anh ta?
Tâm Tô Trăn rất lạnh, đột nhiên đứng dậy, thanh âm mềm mại rất lạnh lùng.
“ Đi“.
“Trăn Trăn?” Cố Thanh Nhượng kéo tay Tô Trăn.
Tô Trăn không chút lưu tình rút tay ra, ngón tay chỉ ra bên ngoài, “ Anh đi đi“.
Trăn Trăn, anh ở đây với em“.
Giọng nói của của Cố Thanh Nhượng vô thức mang theo chút nịnh nọt.
“Đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa“.
Cố Thanh Nhượng đối với thái độ đột nhiên biến đổi của Tô Trăn vô cùng bối rối, nghĩ muốn ôm lấy cô.
Tay của anh vừa mới đụng vào Tô Trăn, Tô Trăn thế nhưng lại làm động tác ghê tởm, không chút lưu tình đẩy Cố Thanh Nhượng ra.
Động tác của Cố Thanh Nhượng cứng đờ, thanh âm thanh nhuận nhàn nhạt đau thương “ Xin lỗi.....”
Tô Trăn đã bước vào phòng vệ sinh, nghe không thấy.
Tâm lý chán ghét của Tô Trăn, thật ra không phải nhằm vào Cố Thanh Nhượng, là cô từ nãy đến giờ, vẫn luôn nhẫn nhịn, vừa nãy hình như đã đến cực hạn, nhịn không nổi.
Nhưng Tô Trăn hiện tại cũng thật sự không muốn trông thấy Cố Thanh Nhượng, tình cảm của cô đối với anh quá phức tạp.
Lúc Tô Trăn quay lại, cửa phòng cấp cứu đã mở rồi.
Cố Thanh Nhượng đi rồi.
Tô Quốc Cường không có trở ngại gì lớn, một tiếng sau bị đẩy ra ngoài.
“ Tình hình cơ thể của ba cô không được lạc quan cho lắm, là con gái, nên chăm sóc ba nhiều hơn.”
Bác sĩ nói vài vấn đề đơn giản, vỗ vỗ vai Tô Trăn, sau khi kiểm tra phòng liền rời đi.
Tô Trăn kéo ghế ngồi ở bên cạnh giường bệnh của Tô Quốc Cường.
Tô Quốc Cường tức đến phun máu.
Thế là nói, Tô Quốc Cường trong tiểu thuyết, không biết Tô Văn là con gái của Vu Niên.
Bọn họ đều ở trong một vòng tròn, hoặc là nói đều đã từng ở trong một tròn, Tô Quốc Cường không thể không biết được kim chủ của đứa con gái bị bán là ai.
Ông ta chỉ là lựa chọn giả vờ không biết chuyện này.
Không biết chuyện này, có thể duy trì được mối quan hệ cha con giả tạo với nguyên chủ, còn có thể đạt được mong muốn của ông ta.
Nhưng ở thế giới này không giống, vừa mới bắt đầu bị Tô Trăn chọc thủng thân thế có vấn đề của Tô Văn.
Đây đối với Tô Quốc Cường mà nói chính là không giống trong tiểu thuyết.
Tôn nghiêm của đàn ông của ông ta đều bị Vu Niên dẫm đạp dưới chân rồi.
Thế nên ông ta mới ra sức kháng cự Tô Trăn đi làm thư ký cho Vu Niên.
Nói cho cùng, cái Tô Quốc Cường để ý không phải là Tô Trăn, ông ta để ý đến là tôn nghiêm của bản thân ông ta bị người ta xâm phạm, bi người ta chơi đùa đến xoay vòng vòng còn không tự mình biết.
Tô Trăn thấy rất rõ ràng, sẽ không cho rằng Tô Quốc Cường là vì xem trọng bản thân mới không cho cô đi.
Thân tình này thật là khiến cho người ta ghê tởm.
Tô Quốc Cường mà tốt lên, không biết chó cắn nhau như thế nào đâu.
“ Thiếu gia“.
Bốn người đàn ông to lớn mặc áo đen ngay ngắn chỉnh tề khom lưng cúi chào người đàn ông đang trốn sau cánh cửa phòng bệnh của Tô Quốc cường, giọng nói rất vang dội.
Người đi lại trong tầng lầu này đều quay qua nhìn.
“ Hừ!”
Cố Thanh Nhượng lạnh lùng nhìn bọn họ, đè giọng nói “ Chỗ này là bệnh viện“.
“ Vâng, thiếu gia....”
Vô cùng nhỏ tiếng.
“ Thiếu gia có cần tìm ghế cho ngài ngồi không ạ?”
“ Vô nghĩa, đương nhiên là muốn, thiếu gia nhà chúng ta mảnh mai mềm mại, đứng lâu như vậy chân sao chịu được.
Ba người còn lại liếc nhìn anh ta.
Ngươi có phải quên rồi chuyện một tháng trước bị thiếu gia “ mảnh mai mềm mại” đánh cho không dậy nổi rồi không.
Lại còn là cái gì quán quân toàn quốc......
Thiếu gia nhà người ta mang theo vệ sĩ, đều là để biểu thị rõ bản thân chỗ này rất an toàn, rất không dễ đối phó.
Thiếu gia nhà bọn họ mang theo vệ sĩ có 2 mục đích.
Thứ nhất là bởi vì biểu hiện cho bên ngoài thấy vẻ ngoài và bên trong của thiếu gia giống nhau, văn văn nhược nhược, xuất thủ một chút cũng không tàn nhẫn.
Thứ 2 là vì phòng vạn nhất ai chọc thiếu gia tức điên, lúc thiếu gia đánh người ta sắp chết bọn có có thể kịp thời cứu lấy đối phương, miễn cho thiếu gia phạm phải sai lầm lớn.
Trong lòng Cố Thanh Nhượng có tảng đá đè nặng, không có tâm trạng đùa giỡn với bọn họ, giọng nói thanh nhuận mệt mỏi “ Kiểm tra camera giám sát trên đường thế nào rồi?”
“Đã kiểm tra rồi. Chiều lúc 2 giờ, Tô Trăn tiểu thư có vào quán cà phê, 5 phút sau có một người đàn ông trung niên bước vào, nửa tiếng sau tiểu thư Tô Trăn rời đi, trông tiểu thư Tô Trăn không có gì bất ổn.
Còn có camera trong cửa hàng. Tô Trăn trả tiền muốn rời đi, bị người đàn ông trung niên gọi lại, hình như là trưởng bối có quen biết.
Tô Trăn tiểu thư ngồi xuống nói chuyện với ông ta một lúc.
Từ camera quan sát, người đàn ông này là chủ mưu khiến cho Tô gia xảy ra chuyện lần này Vu Lạc Bang, tên thường gọi là Vu Niên.
Tô Trăn tiểu thư có thể vẫn chưa biết chuyện này“.
Cố Thanh Nhượng thở phào nhẹ nhõm, bỏ mắt kính xuống xoa bóp hai góc mắt..
Tô Trăn có thể còn chưa biết cô ấy phải đối mặt với âm mưu gì.
Đám cặn bã này chán sống rồi hay sao mà dám đánh chủ ý lên đầu Tô Trăn,
“ Vu Niên này, công ty chủ yếu là làm về cái gì?”
Cố Thanh Nhượng hỏi.
“ Chủ yếu là sản xuất thảm ô tô.”
“ Như vậy đi, anh đi gọi cho sếp tổng của công ty Hoan Nhan, tôi sẽ tự mình nói chuyện với ông ta“.
Thiếu gia muốn chỉnh người rồi.
Đối với Cố gia mà nói, muốn nuốt công ty của Vu Niên giống như là một con tép vậy, chỉ là vấn đề có muốn hay không thôi.
Tô Trăn ở trong bệnh viện ngây ngốc bao nhiêu ngày, Cố Thanh Nhượng cũng ở đó ngốc bấy nhiêu.
Nhưng Tô Trăn không biết.
Mấy người vệ sĩ nhìn nhau.
Thiếu gia nhà bọn họ có lẽ là từ khi sinh ra đến giờ lần đầu tiên chịu tủi thân như thế đi.
Đáng sợ nhất chính là còn tủi thân đến cam tâm tình nguyện.
Còn không dám để tiểu cô nương người ta biết.
Là giáo thảo nổi tiếng của Mân Ân, mặc dù Cố Thanh Nhượng thiên phú cực cao, nhưng đồng dạng anh cũng rất chăm chỉ, cho dù là tiết nào anh cũng đều không vắng mặt.
Hiện tại xin nghỉ một lúc hẳn một tuần, trong trường đều truyền ra tin đồn.
Đây giống như là một vị vua tốt luôn cần cù chăm chỉ, đột nhiên mấy buổi triều rồi anh ta đều không thèm lên, thái độ quay ngoắt 180 độ.
Cố Thanh Nhượng cũng có chút ý tứ “từ nay Vua không lên triều sớm“.
Kiều Lực Dương ở bên ngoài tìm Cố Thanh Nhượng đều tìm không thấy.
Anh ta nghĩ tìm không được Cố Thanh Nhượng, tìm Tô Trăn không phải được sao.
Ngô Đình vẻ mặt mù mờ “ Tô Trăn xin nghỉ một tuần, nói là trong nhà có chuyện. Chúng em nói là đi thăm cô ấy bảo không có vấn đề gì, bảo bọn em yên tâm“.
Kiều Lực Dương ôm vợt, trong tay cầm quả cầu “ Tô Trăn cũng xin nghỉ một tuần?”
Hai người đó chắc chắn là ở cùng nhau.
Nhưng ở trong trường cũng có cơ hội gặp mặt, vì sao phải xin nghỉ những một tuần.....
“ Vẻ mặt của anh là cái gì thế hả họ Kiều kia!”
Ngô Đình đứng dậy đập bàn.
“ Anh không tìm thấy Cố Thanh Nhượng thì liên quan gì đến Tô Trăn nhà chúng tôi? Anh ta chẳng có quan hệ gì với Tô Trăn cả, anh không nhìn thấy à“.
Kiều Lực Dương:.... Không có quan hệ....cái mông...
Quan hệ đều ở sau lưng....
Nhưng mà không nói lý do vì sao xin nghỉ một tuần, đích xác không phải phong cách của Cố Thanh Nhượng.
Một tuần sau Tô Quốc Cường xuất viện, cả người dường như già thêm 10 tuổi, cả đầu bạc trắng.
Thái độ của Tô Quốc Cường đối với Tô Trăn đều thay đổi, thường thường nhìn sắc mặt của Tô Trăn muốn nói lại thôi.
Ông ta thế thế nhưng đem nghiệt chủng coi như con gái bảo bối của mình, lạnh nhạt bỏ rơi giọt máu duy nhất của ông ta trên thế giới này.
“ Trăn Trăn a, ba xin lỗi con. ba sau này nhất định sẽ bồi thường cho con.
Tô Trăn cười ngoan ngoãn.
Bồi thường? Nói thì dễ nhưng cũng chỉ là một tấm phiếu ăn chực mà thôi.
Nếu như không có vốn rót vào, sự tình của Tô Quốc Cường chắc rất nhanh sẽ bị bại lộ, ông ta sẽ phải ngồi tù.
Sau khi Tô Quốc Cường xuất viện, rất nhanh đã lấy lại tinh thần.
Ông ta xong rồi, ai cũng đừng nghĩ sống tốt, cùng lắm thì cùng nhau chết.
Trong thẻ của ông ta còn lại chút tiền, thuê thám tử tư.
Muốn tìm Tô Văn và mẹ cô ta.
Tô Văn vốn định vì tránh đầu sóng ngọn gió, mấy ngày rồi không có lên lớp.
Sau đó cô ta nghe mẹ nói Tô Quốc Cường nhảy lầu rồi, đến cảnh sát cũng đến, có thể là sống không nổi, thế nên Tô Văn lại quay lại trường lên lớp.
Hôm nay lúc tan học, Tô Văn cùng với bạn cùng lớp cùng nhau đi bộ ra ngoài cổng trường về.
“ Ai, Tô Văn, ba cậu đến đón cậu kìa.
Tô Văn cười “ Hâm à, ba tớ ở công ty rất bận, làm gì có thời gian mà đến trường đón....”
Đang nói nhìn về phía cổng trường, Đó là Tô Quốc Cường mặt mày tối tăm..
Ba trong miệng Tô Văn là chỉ Vu Niên.
Từ sau khi từ bệnh viện quay về, Tô Quốc Cường tâm như tro tàn chán nản, lôi thôi lếch thếch hơn.
Tô Văn nhìn thấy Tô Quốc Cường, lập tức đứng lại, nghĩ cũng không nghĩ trốn vào sau lưng bạn học.
“ Đừng nói gì cả!” Giọng nói rất căng thẳng.
Bạn học của Tô Văn cho rằng, cô ta đang chơi trốn tìm với ba cô ta, lúc đi qua Tô Quốc Cường, ánh mắt nhìn Tô Quốc Cường chỉ ra đằng sau lưng mình, ám chỉ là “con gái bác đang ở chỗ này này“.
Tô Quốc Cường trên mặt lập tức xuất hiện vẻ hung ác.
Giống như một con đại bàng sà xuống, túm lấy tóc Tô Văn bắt ra.
Nhìn thấy thái độ chột dạ của Tô Văn, Tô Quốc Cường liền hiểu rõ.
Cô ta cái gì cũng biết, thậm chí có thể đã sớm biết.
Ti tiện, đều ti tiện!
Tô Quốc Cường đè Tô Văn xuống đất, cưỡng lên người cô ta túm lấy cổ áo cô ta, vả mặt, vừa đánh vừa mắng “ Tiện nhân! đại tiện nhân sinh ra tiểu tiện nhâ! ở sau lưng lão tử lén lút với người ngoài, cho lão tử đội nón xanh, lão tử để mày lén lút! lão tử để mày lén lút!”
Bạn học của Tô Văn bị dọa sợ rồi, không ngừng lùi lại lẩn vào trong đám đông.
Lúc tan học, người ở cổng trường rất đông, học sinh, tiểu thương, người nhà đến đón con, tức thời loạn thành một đoàn.
Bảo vệ của trường rất nhanh chú ý đến, thổi còi inh ỏi với ý đồ muốn Tô Quốc Cường dừng tay.
Tô Quốc Cường từ lúc biết Tô Văn không phải là con ông ta, vẫn luôn kìm nén trong lòng, kìm nén rất lâu rồi, hiện tại giống như mở đập xả lũ vậy, muốn thu lại cũng không thu được, khí lực lớn đến dọa người, vầng trán nổi đầy gân xanh như muốn nổ tung, từng quyền từng quyền đấm lên trên người Tô Văn.
Các học sinh bị dọa sợ, người này giống như bị điên, càng đánh càng hưng phấn.
Tiếng hét của Tô Văn ở cổng trường vang đầy trời.
Các bảo vệ kéo Tô Văn ra không được, dùng dùi cui điện đánh vào sau gáy của Tô Quốc Cường.
Tô Quốc Cường ngã lên trên người Tô Văn.
Tô Văn đau đến mức đã không còn sức để kêu nữa rồi.
Vì chuyện hung ác bạo lực đánh người, Tô Quốc Cường trực tiếp bị đưa đến đồn cảnh sát.
Tình hình của Tô Văn rất không tốt, được trường học trực tiếp đưa đến bệnh viện, lúc mẹ cô ta vội vàng chạy đến, Tô Văn đau đến lăn lộn, trong miệng luôn nói là mắt đau.
Mẹ cô ta trái tim lộp bộp, kính sát tròng....
Kính áp tròng của Tô Văn bị Tô Quốc Cường đánh vỡ thành nhiều mảnh, trực tiếp ghim vào tròng mắt của Tô Văn.
Bắt buộc phải phẫu thuật, nếu không nhất định sẽ bị mù.
“Nhưng kể cả khi phẫu thuật, chúng tôi cũng không thể đảm bảo có thể lấy hết ra được“.
Đây là những gì bác sĩ nói với mẹ Tô Văn trước khi đóng cửa phòng phẫu thuật.
Tô Văn là thầy cô đưa đến, thầy cô vẫn còn ở đây.
Nhóm bảo vệ cũng coi như là người chứng kiến sự việc, đem sự việc phát sinh từ đầu đến cuối nói hết cho thầy cô.
Bao gồm cả nhưng lời Tô Quốc Cường nói.
“ Hóa ra là ba của đứa trẻ...không phải ba ruột của đứa trẻ.....
Giáo viên chủ nhiệm là một người phụ nữ lớn tuổi với những nếp nhăn hằn sâu, trên mặt đeo kính, “Mẹ Văn Văn, là một trưởng bối, vì để tốt cho con cái, chị cũng nên xử lý tốt mối quan hệ nam nữ của mình, nếu không sẽ chẳng có chuyện như hôm nay xảy ra? Tội nghiệt của người lớn là đổ lên đầu ăn khổ là con cái“.
Mẹ của Tô Văn Liễu Nguyệt Vân bị nói đến không biết giấu mặt vào đâu.
Bà ta vẫn luôn giấu rất tốt, làm sao đột nhiên bị phát hiện ra.
Liễu Nguyệt Vân tụt huyết áp nằm bò xuống đất, nhưng giáo viên chủ nhiệm kia vẫn còn không buông tha cho bà ta.
“Chúng ta làm phụ nữ, nên cần mặt mũi một chút, con như không giống như cổ đại tam tòng tứ đức, cũng không thể.....”
“ Cút!” Liễu Nguyệt Vân ngẩng đầu gầm lên.
Giáo viên chủ nhiệm bị dọa nhảy dựng.
“ Cái người gì, bản thân làm chuyện xấu xa, còn không cho người khác nói, nếu không phải bởi vì chị, con bé có thể chịu tổn thương lớn như vậy sao?”
Trong ánh mắt của Liễu Nguyệt Vân đầy vẻ thống hận, ánh mắt nhìn giáo viên chủ nhiệm như là muốn ăn sống bà ta vậy, đỏ ngầu.
“ Bệnh thần kinh! đứa trẻ này sao lại có một người mẹ không cần mặt mũi như chị chứ, thật đáng thương a!”
Liễu Nguyệt Vân xoa mắt, mở điện thoại gọi cho Vu Niên.
“ A Niên, Văn Văn bị....”
“ Có chuyện gì để tối hãy nói, lúc nữa tôi sẽ để thư ký chuyển cho bà 2 vạn, như vậy đi!”
Vu Niên căn bản không cho Liễu Nguyệt Vân cơ hội nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại.
“Lưu manh! Đều là lưu manh! Chuyển tiền gọi ăn xin sao?!”
Liễu Nguyệt Vân gào đứt cả cổ họng, hét to vào điện thoại.
Lúc Tô Trăn nhận điện thoại của cảnh sát, cô đang lập một danh sách.
Một trang liên quan đến sau khi cô đến thế giới này, những người cô gặp đối lập với hình tượng của bọn họ trong tiểu thuyết.
Một trang là về những người trong tiểu thuyết mô tả với người cô gặp không có khác mấy, hoặc là căn bản không có khác nhau gì nhiều.
Vợ chồng Tô Quốc Cường, Vu Niên thuộc về nhóm sau.
Còn có một một số người Tô Trăn hiện tại cảm nhận thấy không giống lắm so với trong tiểu thuyết mô tả.
Ở đây có Tô Văn, Tần Tiểu Manh.
Còn có Cố Thanh Nhượng.
Hôm đó lúc cô cùng Tô Quốc Cường rời bệnh viện, hình như có nhìn thấy bóng dáng của Cố Thanh Nhượng.
Anh ấy vẫn luôn ở bệnh viện....?
Tô Trăn tiếp điện thoại.
“ Alo Xin chào“.
“ Xin chào, đây là đồn cảnh sát thành phố của cục công an Bắc Kinh, bố của cô có liên quan đến vụ bạo lực gây sát thương cho người khác, đã bị bắt lại. Mời cô lập tức đến đây.
“Gây sát thương cho người khác? Ông ta đánh người?”
Là Liễu Nguyệt Vân hay là Vu Niên.
“ Ông ta đánh em gái của cô, là con cái ruột của ông ta, Tô Văn“.
Tô Văn.....
Tô Trăn đi đến đồn cảnh sát, cùng cảnh sát làm ghi chép, nhìn thấy Tô Quốc Cường.
Tô Quốc Cường vừa nhìn thấy Tô Trăn, lập tức từ trong góc bò ra.
“ Trăn Trăn, không cần quan tâm đến ba, con quay về đi“.
Tô Quốc Cường biết bản thân sắp phải ngồi tù, hiện tại ngồi thêm mấy năm, đối với ông ta mà nói cũng chẳng sao cả.
'Con gái ngoan' Tô Trăn lắc đầu “ Ba ba đừng nói linh tinh, con nhất định sẽ cứu ba ra ngoài“.
“Con không cần cứu ba, con lo tốt cho mình là được. Ba xin lỗi con, xin lỗi liệt tổ liệt tông Tô gia.
Tô Quốc Cường giống như là đang thú tội trước lúc lâm trung.
Nhưng Tô Trăn một chút cũng không cảm động.
“Ba, cảnh sát đều nói với con rồi, ba đã đi đánh Tô Văn. Nhưng là vì sao a, ba bình thường yêu thương nhất là em ấy mà.
Tự mình nói ra bản thân bị đội mũ xanh, còn giúp người khác nuôi dưỡng con gái người ta nhiều năm như vậy, so với việc để ở trong lòng là không giống nhau.
Sự thờ ơ buông bỏ trách nhiệm của Tô Quốc Cường, ở trong tiểu thuyết chính là điều đã thúc đẩy khiến cho nguyên chủ chết thảm như vậy.
Tô Trăn một chút cũng không cảm thấy người “ba ruột” này vô tội.
“Ba, trong nhà rốt cuộc là làm sao, ba không nói cho con, con làm sao giúp ba được“.
Con gái từng nhát từng nhát đánh vào tình cảm cha con với Tô Quốc Cường, dưới khuôn mặt chân thành ở Tô Trăn, hai tay ông ta từ từ ôm mặt, giống như đứa trẻ khóc lên.
“Trăn Trăn, ba xin lỗi con, xin lỗi mẹ của con...Tô Văn đó, là đứa trẻ của Liễu Nguyệt Vân con tiện nhân đó và Vu Niên.
Ta đã giúp hai tiên nhân đó nuôi con bao nhiêu năm, ta chính là bị bọn họ cho đội nón xanh a....”
Tô Quốc Cường khóc đến tâm tê phế liệt, dùng nắm đấm đấm thùm thụp vào ngực mình.
Không biết trong tiểu thuyết lúc ông ta biết được nguyên chủ bán thân cho kim chủ, có từng chảy giọt nước mắt nào không.
“ Ba, Tô Văn không phải em gái con....là con của Vu bá bá, thế Vu bá bá có phải là còn muốn.....”
Tô Trăn 'sau khi ngẫm nghĩ lại' kinh ngạc kêu.
“ Ba, Vu Bá bá và A di đây là có lỗi với ba trước!” Tô Trăn rơi mấy giọt nước mắt cá sấu, “ Ba ba không có sai, ba mới là đúng. Thù này không trả thì người còn sống làm gì a? Ba yên tâm, con sẽ cố gắng cứu ba ra ngoài. Thù này con nhất định tự mình báo.”
Trong lời nói của Tô Trăn biểu hiện rõ sự đồng ý với việc làm của Tô Quốc Cường, nó giống như là phát súng tâm lý cổ vũ đánh thẳng vào Tô Quốc Cường.
“ Ta muốn tự mình báo thù.....khong sai phải báo thù, ta đúng, thù này không báo không phải là quân tử.”
“ Ba ở bên trong phải sống thật tốt, chỉ có sống, mới có thể ra ngoài khiến cho mấy tiện nhân bắt nạt Tô gia chúng đều phải xuống địa ngục, đúng không?”
“ Đúng, đúng....”
“ Ba, ba không thể buông tha cho bọn họ, một người cũng không được....”
Thanh âm mềm mại của thiếu nữ giống như thuốc độc, khiến cho Tô Quốc Cường tinh thần vốn dĩ đang kích động, sớm đã không rõ rốt cuộc là lời nào đang hại ông ta, lời nào là đang cứu ông ta.
Ông ta chỉ biết ông ta nghe được lời bản thân muốn nghe.
“ Trên thế giới này có những lúc pháp luật không thể làm chủ được cho chúng ta. Bản thân chúng ta phải thay bản thân mình tìm công đạo.
Ba, ba nhất định phải ra ngoài, không thể để cho mấy người bắt nạt ba, giẫm đạp lên ba, lấy tiền của ba, người thì ở bên ngoài phong lưu vui vẻ sống
“Đó là hút máu của ba“.
Côn trùng hút máu không đáng chết sao?”
“Đáng.“.
Tô Quốc Cường giống như tượng gỗ bị giật dây, tất cả lời nói của Tô Trăn ông ta đều tán thành.
Thiếu nữ xinh đẹp rời đồn cảnh sát với nụ cười lạnh treo trên khóe miệng.
Tô Quốc Cường phản ứng, Tô Trăn rất vừa lòng.
Cắn đi, cẩu cắn cẩu, vở kịch này mới có thể hay.
Liễu Nguyệt Vân là người nhà của người bị hại, thế nhưng lại chậm chạp mãi không chịu đến đồn cảnh sát.
Ý của bọn họ là, không tiếp nhận bất kỳ giải thích gì, trực tiếp tuân theo quy trình của pháp luật.
Tô Trăn “ săn sóc” truyền lại không sót một chữ lời của Liễu Nguyệt Vân cho Tô Quốc Cường.
Xóa bỏ chút ảo tưởng cuối cùng của Tô Quốc Cường về hai mẹ con bọn họ.
Ở trong bệnh viện. Liễu Nguyệt Vân ở trong phòng vệ sinh chảy nước mắt.
Bác sĩ cũng đã nói rõ với bà rồi, nhưng bà ta vẫn không biết nên nói với Tô Văn như thế nào.
Phẫu thuật chỉ thành công một nửa, cứu được một bên mắt.
Một bên mắt khác bị mù rồi.
Nghĩ đến đây, Liễu Nguyệt Vân ôm miệng ô ô khóc.
Văn Văn mới chỉ có 17 tuổi.... cuộc sống sau này của nó phải làm sao đây....
Tô Quốc Cường kẻ đáng chém nghìn đao, nhất định phải cho ông ta vào tù.
Điện thoại của Liễu Nguyệt Vân kêu.
“Ông còn biết gọi điện đến? Con gái đều sắp không sống nổi rồi ông có biết không hả!”
Liễu Nguyệt Vân luôn ôn nhu nhỏ nhẹ với người tình cũ, chưa bao giờ cao giọng như vậy cả.
“ Bà gầm lên với tôi cái mông! Bà cho rằng mấy ngày nay tôi sống tốt à!”
“ Ông không hỏi con gái làm sao! Ông còn là ba của nó sao!”
“ Hỏi cái mông! Tôi nói cho bà biết, chuyện của Tô Quốc Cường không được làm to ra, ở ngoài hòa giải, nhanh chóng để ông ta ra ngoài!”
Liễu Nguyệt Vân ngốc luôn “ Ông nói cái gì....”