Xuyên Thành Nữ Phụ Đơn Thuần Xinh Đẹp Trong Ngôn Tình

Chương 12: Chương 12




Ngoài trời mưa vẫn không ngừng, bên trong phòng học an tĩnh.

“Bạn học Tô nếu như thấy nóng, có cần học trưởng giúp em kéo khóa áo ở sau lưng ra cho bớt nóng không? Yên tâm, anh biết là em không hề có chút ý gì với anh cả, anh cũng không ngại” Giọng nói thanh nhuận của người đàn ông rất ân cần và tốt bụng.

Tô Trăn hôm nay mặc một chiếc váy đỏ rộng, làm nổi bật lên làn da trắng mịn phía sau lưng của cô, trắng đến phát sáng. Chiếc váy này vốn dĩ không được coi là quá cao, nếu như kéo khóa xuống, thế thì coi như Tô Trăn bị lột sạch rồi.

“ Không cần đâu học trưởng, em một chút cũng không nóng!” Tô Trăn cảm nhận được ngón tay của Cố Thanh Nhượng đã chạm vào khóa kéo của cô rồi, gấp gáp mở miệng, cả người đỏ ửng vì ngại ngùng khiến cho người khác nảy sinh ham muốn.

Chỉ có ông trời mới biết, vốn dĩ ý của cô muốn nói nóng là để anh có thể tách cô ra...

“ Không nóng? Thế thì tốt rồi.” Cố Thanh Nhượng bỏ bàn tay to lớn đang tác quái vào trong túi quần.

Tô Trăn không thoải mái vặn vẹo, vội vã muốn thoát khỏi xiềng xích của Cố Thanh Nhượng.

Cố Thanh Nhượng nắm lấy tay nhỏ của Tô Trăn, trên bản vẽ không nhanh không chậm vẽ ra.

Anh thế nhưng có thể làm hai việc cùng lúc như vậy....

Tô Trăn thấy anh chuyên tâm vẽ như vậy, lặng lẽ từng chút từng chút một tách ra khỏi người anh...

Mắt thấy hai người cuối cùng có thể hoàn toàn tách ra, Tô Trăn sau lưng cảm thấy có chút mát mẻ và thoải mái như chút được gánh nặng.

Đột nhiên, một cánh tay cường tráng duỗi ra từ sau eo nhỏ, dễ dàng đem Tô Trăn kéo lại trở về lồng ngực của Cố Thanh Nhượng.

Giọng điệu của Cố Thanh Nhượng nghiêm khắc như đang trên lớp,ngữ khí thậm chí còn có chút như đang khiển trách, giống như Tô Trăn là một đứa trẻ không hiểu chuyện, “ Bạn học Tô, chuyên tâm một chút, đừng loạn nữa“.

Cũng giống như hôm ở trong thang máy, Cố Thanh Nhượng dùng tay giam cầm vòng eo của Tô Trăn, tay lớn quang minh chính đại xoa xoa. Đến khi, cả người Tô Trăn đều vị vây trong lòng của anh.

“Anh!” Tô Trăn vừa vội vừ tức, “ Anh...”

“ Bạn học tô, chuyên tâm vẽ. Em không biết vẽ, anh đến dạy em“.

Thế là Cố Thanh Nhượng thật sự bắt đầu nắm lấy tay Tô Trăn vừa vẽ vừa giảng giải từng chi tiết, chỉ nghe lời nói thì sẽ chỉ cho rằng đây là một vị giáo viên nhân dân đang tỉ mỉ dạy dỗ học trò nghịch ngợm của mình.

Thế nhưng đôi tay to lớn trên eo của Tô Trăn như cá gặp nước xoa nắn không nhanh không chậm, làn da trắng mịn như lụa trên eo của thiếu nữ bị người đàn ông hung ác chiếm đóng.

Càng muốn mạng hơn nữa là, mỗi câu giải thích anh nói ra, đều mang ý xấu dùng nhiệt khí từ miệng quét qua từ cổ, tai, thậm chí là xương quai xanh của Tô Trăn, mỗi chỗ đều là chỗ mẫn cảm.

Tô Trăn làm sao có thể là đối thủ của Cố Thanh Nhượng, thân thể mềm nhũn, nếu như không phải trên eo có tay lớn giữ lấy thì cô đến đứng cũng không vững nữa rồi.

Ký ức xấu hổ của tối hôm ở khách sạn Cố An quay trở về, Tô Trăn sống chết mím chặt môi để không phát ra âm thanh, dường như đây là sự chống đối với cuối cùng đối với Cố Thanh Nhượng.

Bên ngoài cửa sổ mưa càng lúc càng to.

Bên trong phòng học, thiếu nữ bị người nam sinh ôm trong lòng trong mắt nước mắt càng lúc càng tích tụ nhiều, dung mạo yêu diễm mê hoặc lòng người khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, giống như một sủng vật vậy.

Tô Trăn có chút hoài nghi, nam chính có đúng thật là thanh tâm quả dục như đạo sĩ? không phải là giống như cô, bị một lão sói xám xuyên vào chứ.

“Haha”

Cố Thanh Nhượng cười một tiếng mà đối với Tô Trăn thì như là bão táp sắp đến.

“ Lại nói, phải thật sự cảm ơn vị bạn học tốt bụng kia, rất quan tâm cuộc sống của tôi. Nếu như không phải cô ấy, tôi thật sự sẽ không thể nào biết được trên thế giới còn có chuyện thú vị như vậy.” Âm thanh của Cố Thanh Nhượng khàn khàn trầm thấp, “ Bạn học Tô nếu như quen biết cô ấy thì thay tôi gửi lời cảm ơn đến vị bạn học đó nha''.

Tô Trăn không dám tùy tiện mở miệng, vì sợ vừa mở miệng không nói được gì mà lại phát ra âm thanh khiến người khác đỏ mặt tim đập.

Náo loạn cả nửa ngày, cô phải chịu đựng sự gây rối của nam chủ đều là do nguyên chủ làm hại.

Nguyên chủ nếu như không đi đến cái buổi tiệc kia, nam chính bây giờ cũng vẫn sẽ trong ngoài như một, là một tiểu ca ca thanh lãnh ưu tú.

Cố Thanh Nhượng buông tay Tô Trăn ra, “ Đến, tiếp theo đến em vẽ rồi“.

Tô Trăn miễn cưỡng căng mắt nhìn vào bức tranh, trong mắt toàn sương mù, cô chớp mắt cố gắng nén nước mắt sắp trực trào ra ngoài, nước mắt rơi trên gò má nhưng không có rơi xuống cổ thiên nga trắng mịn, tầm mắt cũng rõ ràng hơn.

Các nét vẽ chính đã vẽ xong rồi, chỉ cần vẽ thêm một số chi tiết nhỏ chưa vẽ nữa là bức tranh sẽ được hoàn thành.

Thế nhưng thật sự có thể vẽ....

“ Những cái tôi vừa dạy em đều nghe hiểu chứ?” Cố Thanh Nhượng một tay đút túi, một tay nắm lấy eo của Tô Trăn, sáp lại gần tai của Tô Trăn hỏi.

“ Ở đây, còn có ở đây nữa, em vẽ“. Cố Thanh Nhượng cong ngón tay gõ vào bức tranh.

Những chỗ chưa vẽ lần lượt là ngực và đầu gối.

Tô Trăn hắng giọng, “ Em không biết....”

Đây thật là làm khó cô, cô thật sự không biết vẽ a.

Cố Thanh Nhượng buông Tô Trăn ra, xiềng xích nóng bỏng cũng rời đi, Tô Trăn chỉ cảm thấy không khí mát mẻ đột ngột ập tới, cảm giác áp lực lúc trước đột ngột giảm đi rất nhiều.

“ Không biết à...” Cố Thanh Nhượng cầm bức ảnh nhìn, anh đeo lại mắt kính, chặn lại đôi mắt hoa đào mê người, lại mang dáng vẻ đạo mạo, nghiêm trang sáng sủa.

“ Như thế này đi” Cố Thanh Nhượng có chút nhíu mày, “ Bạn học tô thực sự tiếp thu kém a, tôi lúc trước vẽ trứng gà không đẹp nên đã sờ trứng gà rất nhiều, cảm nhận các đường viền, đường cong của nó, lúc đặt bút sẽ trôi chảy hơn.

“ Nhưng....nhưng đang vẽ anh a....” Tô Trăn dường như trợn mắt há mồm.

Ngón tay trắng nõn của Cố Thanh Nhượng đã bắt đầu mở cúc áo sơ mi, vẻ mặt dửng dưng, “ Không sao, tôi biết em đối với tôi không có chút ý tưởng nào“.

Mặc dù người có tính tình tốt như Tô Trăn, bị xúi giục như vậy, cũng không nhịn được muốn bạo phát.

Nam chính rõ ràng là cố ý, anh ta nhất định là cố ý!

Cô nhìn Cố Thanh Nhượng, căng thẳng nắm chặt hai tay lại, yếu ớt mà kiên định lắc đầu, “ Không được, như vậy quá uất ức rồi.”

“ Không sao, vì nghệ thuật, tôi không để ý“. giọng nói thanh nhuận ra vẻ cao thượng.

“ Em nói là em...” Tô Trăn yếu ớt nói.

Cố Thanh Nhượng từng bước dựa lại gần, thong thả ung dung cởi cúc áo. Cái áo sơ mi này bên trong có lớp lót, thế nên dưới lớp áo sơ mi của Cố Thanh Nhượng không có áo 3 lỗ.

“ Em nói cái gì?”

Hai tay Tô Trăn bịt kín hai mắt, “Anh mau cài cúc áo lại đi...”

“Hả?” Cố Thanh Nhượng nghe thấy thế quả nhiên dừng động tác, “ Bạn học Tô đây là muốn tự mình động thủ? Như vậy, cũng được?”

Trong lời nói nghe có chút gây hiểu nhầm.

Cho tay vào bên trong áo của nam sinh....! đây được coi là cái gì!

“ Không được, không được...” Tô Trăn gấp đến độ phát khóc, “ Anh vẽ không được sao? Anh cũng đã vẽ nhiều như vậy rồi mà.....”

“ Như thế sao được? Nghệ thuật là phải nghiêm cẩn, ký tên là tên của hai người nên đâu có thể là mình tôi vẽ được, không tốt.”

“ Thế thì không cần ký tên của em, em không để ý đâu.” Đây cũng là cách hay đi?

“ Nhưng tôi để ý a, bạn học Tô.” Cố Thanh Nhượng ôn nhiên nói, “ Mọi người đều biết tranh là nhóm hợp tác hoàn thành, cuối cùng lại chỉ ký mỗi tên của tôi, bạn học Tô là nghĩ muốn nói với mọi người Cố Thanh Nhượng tôi chiếm tiện nghi của em sao?”

Nếu lại không nghe ra ý uy hiếp nữa, thì Tô Trăn cô chính là đồ ngốc rồi.

Nhưng nam chính sao lại có thể như vậy, ép cô sờ anh ta....

Tô Trăn căn bản không dám ngẩng đầu, chỉ liếc qua một chút, nam chính đã cởi chỉ còn hai chiếc cúc nữa, nửa thân trên quả thực chính là cảnh xuân lộ liễu không chút che đậy, áo sơ mi lại không có cởi ra, chỗ lộ ra tạo một loại cảm giác nửa kín nửa hở mê hoặc lòng người.

Đó là nam sắc mê hoặc.

Cố Thanh Nhượng đánh gậy lại đưa một quả táo, uy hiếp xong lại đến an ủi, “ Em có thể chỉ dùng ngón tay sờ, cảm nhận một chút các đường nét, đường cong, có thể hoàn thành bức họa này là được rồi. Hơn nữa tôi sẽ giúp đỡ em“.

Ngữ khí của anh khiến cho người khác bị mê hoặc, một cái cau mày, một nụ cười đều như có ý đầu độc mê hoặc người khác, “ Đến, đưa tay cho tôi.”

Tay của Tô Trăn siết chặt lại với nhau, chú cừu nhỏ sập bẫy của thợ săn, mong ngóng thợ săn cuối cùng có thể mở lòng từ bi, từ một Tô Trăn không biết làm nũng chuyển sang mềm yếu nhìn Cố Thanh Nhượng, “ Xin anh đó Cố Học Trưởng, anh giúp em vẽ đi mà“.

“Không được.”

Nhưng thật đáng tiếc, ác ma sẽ không bởi vì chút lợi ích nhỏ mà bỏ qua miếng thịt dâng đến miệng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.