Tô Trăn cũng chẳng nhớ đến cuối cùng mình như thế nào choáng váng rời khỏi văn phòng hội sinh viên.
Nhưng nam chính đã đáp ứng với cô làm sáng tỏ mọi chuyện, lại còn giúp cô bôi thuốc, đến mắt cá cá chân bị thương cũng được anh cẩn thận bôi lên.
Tô Trăn khó khăn nghĩ, nam chính anh ta...không thể không nói dường như là một người tốt.
Năng lực làm việc của Cố Thanh Nhượng rất mạnh.
Đến tối, Tô Trăn đang ăn cơm. Đài phát thanh của trường đột nhiên truyền ra thông tin.
Người dẫn chương trình của đài vô cùng nhiệt tình giới thiệu, “ Các bạn học, các bạn đang nghe chương trình phát thanh của hội sinh viên. Tiếp đây, tôi trân trọng giới thiệu, hội trưởng hội sinh viên của chúng ta, thiên tài khoa tài chính, học trưởng Cố Thanh Nhượng, anh ấy có lời muốn nói với mọi người.”
Nhà ăn đang ồn ào bỗng yên tĩnh lại, các sinh viên khi nghe đến đây là mục phát thanh thì đều bỏ hết đũa xuống, có nữ sinh còn kích động kéo tay bạn ngồi bên cạnh.
Tô Trăn cũng bất giác mà bỏ đũa xuống.
“ Chào mọi người, tôi tên là Cố Thanh Nhượng“.
Âm thanh thanh nhuận vừa truyền đến, khiến cho không ít nữ sinh nhìn lên như muốn ngất xỉu.
Tô Trăn nhìn thấy, càng khoa trương hơn nữa là, có người còn kéo mở khẩu hiệu “ fan club Cố Thanh Nhượng toàn cầu“.
Tô Trăn nhịn cười, quả nhiên là tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, đứng nói là thật sự có người gọi anh ta là “ Vương tử” nhé.
Một nữ sinh ngồi bên tay trái của Tô Trăn đột nhiên đứng dậy, hướng về phía loa của nhà ăn gào to, “ Thanh vương tử, em thật sự rất thích anh, anh có biết không?”
“Anh ta không biết!” Có một nam sinh ở đằng xa đáp lại.
Cả nhà ăn cường to một trận.
“Có một chuyện, tôi muốn mượn cơ hội này đính chính lại một chút.” Giọng nói của Cố Thanh Nhượng lại từ phía loa truyền đến, “ Bài đăng trên diễn đàn có một số thông tin bịa đặt viết không đúng sự thật về tôi, hy vọng mọi người khi đọc nên lý trí khi đọc bài“.
Xin mọi người lúc phát huy tinh thần chính nghĩa của bản thân, xin chú ý một chút đừng để bị người khác lợi dụng.
Chúc mọi người bữa ăn ngon miệng.
thêm một câu cuối cùng, tôi vẫn còn độc thân.”
Các nữ sinh trong nhà ăn đều nhảy lên vui sướng.
Tin tức của câu nói cuối cùng có trọng lượng quá lớn rồi, Cố Thanh Nhượng vẫn còn độc thân, không có bị tiểu tam lẳng lơ mê hoặc, cũng không hề bị nữ thần bắt làm tù binh.
Tất cả đều là giả!
Ngô Đình và Mã Y Minh xúc động kéo tay Tô Trăn. Thế này thì tốt rồi, Tô Trăn sẽ không duyên không cớ trở thành mục tiêu công kích nữa rồi.
Tô Trăn ngậm thìa cười gật đầu, nam chính thế mà lại là người tốt, là người tốt thích giúp đỡ người khác!
Nam Chính là một người tốt, chỉ cần cô không giống như nữ phụ trong tiểu thuyết đi tìm đường chết, nhất định có thể sống tốt trong thế giới này.
Mấy ngày tiếp theo, tình thế đã đảo ngược 360 độ.
Trên diễn đàn bắt đầu xuất hiện cái gọi là người trong cuộc biết chuyện Cố Thanh Nhượng và Tô Trăn.
Người trong cuộc nói, nguyên nhân xuất hiện bầu không khí ái muội đó ở trong bức ảnh đó là vì bọn họ bước ra cùng một thang máy.
Tất cả đều là vì nhóm nữ sinh, nhìn thấy Cố Thanh Nhượng thì sống chết chen vào bằng được, mới khiến cho thang máy chứa quá nhiều người, nhiệt độ tăng cao. Tô Trăn bị chèn ở dưới cùng bên trong, thật ra tất cả mọi người lúc bước ra từ thang máy mặt đều hồng cả.
Ngay sau đó, Bạch Nhã Vi khoa tài chính cũng đứng ra thanh minh, lên án tác giả bài đăng đã viết không đúng sự thật, nói bản thân cùng Cố Thanh Nhượng chỉ là quan hệ bạn bè, không hề giống như trong bài viết ghi là quan hệ người yêu.
Thủ phạm đăng bài cũng đã bị tra ra, hoá ra lại là thầy giáo nam thực tập sinh ngành báo chí, vì sự việc này gây ảnh hưởng xấu, nhà trường đã trực tiếp khai trừ anh ta, còn đem sự việc này ghi vào trong hồ sơ đánh giá của anh ta nữa.
Sao này muốn tìm việc, sợ rằng anh ta sẽ không có duyên với ngành giáo viên rồi.
Lúc này, cái danh hiệu hồ ly tinh của Tô Trăn cũng được xóa bỏ hoàn toàn.
Đoạn thời gian này, Tần Tiểu Manh vẫn luôn bận rộn giữa việc đi làm thêm và huấn luyện quân sự. Nghe thấy Mã Y Minh nói chuyện của Tô Trăn đã giải quyết xong rồi, phần ứng đầu tiên của Tần Tiểu Manh là thất vọng.
Đây là một cơ hội tốt,ài lý do có thể viện cớ đi tìm Cố Thanh Nhượng cũng bị phá hư rồi.
Tần Tiểu Manh có chút oán trách nói Tô Trăn, “ Tô Trăn, tớ vì chuyện của cậu mà bận tới bận lui, chuyện cậu giải quyết xong mọi việc rồi sao không nói với tớ một câu?”
Lời nói lộ rõ ý tứ trách cứ Tô Trăn qua cầu rút ván.
Tô Trăn vẫn chưa nói gì,Ngô Đình nghi hoặc hỏi,: “ Cậu cũng giúp đỡ trong chuyện lần này thật sao? Tại sao bọn tớ không biết?”
Bầu không khí đột nhiên có chút khó xử.
Tần Tiểu Manh vỗ nhẹ đầu một cái, “ ai ya, tớ cũng thật hồ đồ, quên mất nói với các cậu chuyện này, tớ cũng có đi giúp đỡ chuyện của Tô Trăn“.
Tô Trăn không còn gì để nói, bản lĩnh trợn mắt nói dối của nữ chính quả thật là không tồi chút nào. Nếu không phải cô đích thân đi tìm Cố Thanh Nhượng nhờ giúp chuyện lần này thì cô cũng sẽ tin cô ấy nói thật.
Ngô Đình và Mã Y Minh cũng biết đầu đuôi mọi chuyện, tất nhiên cũng hiểu Tần Tiểu Manh là tự tâng bốc bản thân.
Lập tức cười ha hả, không quan tâm cô ấy.
Sự đáng quý của nam chính vẫn vĩnh viễn không dừng.
Huấn luyện quân sự được ba ngày, thì thầy huấn luyện quân sự của các cô nghỉ, đến thay thầy ấy thế mà lại là Cố Thanh Nhượng.
Mọi người ai cũng biết, bộ quân phục tươm tất cũng làm tăng thêm diện mạo, một người đàn ông bình thường mặc lên cũng có mất phần soái khí.
Càng đừng nói đến Cố Thanh Nhượng.
Nam tử anh tuấn cao gần m9, đôi chân dài thẳng tắp bước vào sân huấn luyện, lập tức đánh bại hết các giáo quản.
Vẫn là đóa hoa cao lãnh lạnh nhạt, lúc này có nhiều hơn một phần ngang tàng, vẻ đẹp nam tính cương dương của Cố Thanh Nhượng được thể hiện một cách mạnh mẽ nhất khi khoác trên người bộ quân phục.
Nhóm nữ sinh đều bị kích động đến phát cuồng.
Cố Thanh Nhượng trong mắt của Tô Trăn bây giờ giống như là một vị phật sống, một vị phật sống đang bước đi.
Sự điên cuồng của nữ sinh luôn nằm ngoài sức tưởng tượng của chúng ta, mấy nữ sinh vì để được Cố Thanh Nhượng huấn luyện riêng cho bọn họ nên đã cố ý tập sai động tác.
Cố Thanh Nhượng cũng không tức giận, chỉ lạnh nhạt kéo các cô ấy sang một bên
Lại thêm người bị Cố Thanh Nhượng kéo ra bên ngoài, không hơn không kém 9 người 3x3 vừa đủ tập hợp thành một ma trận nhỏ hình vuông.
Tô Trăn phát hiện, hình như là 9 người, đều là những người có chút liên quan đến cô, hoặc là trực tiếp bắt nạt cô, hoặc là tại lúc cô bị bắt nạt ở phía sau nói Tô Trăn đáng bị bắt nạt.
Rất nhanh, nguyện vọng của các cô ấy sắp trở thành sự thật rồi.
Cố Thanh Nhượng phạt các cô ấy nhảy cóc quay sân tập 10 vòng, lúc nhảy đội hình không được vỡ, nếu bị vỡ thì sẽ phải nhảy lại từ đầu.
9 người kia choáng váng luôn.
Tần Tiểu Manh tức giận nắm chặt tay, rất muốn đi tìm Cố Thanh Nhượng lý luận, nói với anh không được đối xử với nữ sinh như vậy, nên hòa nhã với nữ sinh.
Nhưng cô ta lại sợ bản thành biến thành người thứ 10, thế là lần này ngược lại thông minh không nói tiếng nào. Chỉ là căm phẫn nhìn chằm chằm Cố Thanh Nhượng.
Cả một buổi chiều, trên sân huấn luyện thấm đẫm mồ hôi cùng vang vọng tiếng kêu khóc của các nữ sinh.
“ Mấy người các cô ấy lúc trắng trợn bắt nạt cậu, nhất định sẽ không ngờ đến thiên đạo luân hồi” Lúc huấn luyện kết thúc, Ngô Đình nói với Tô Trăn.
Tô Trăn gật đầu, thật kỳ quái, cô có ảo giác như là nam chính đang giúp cô báo thù vậy.
Tóm lại, trải qua sự việc lần này, ba người Tô Trăn, Ngô Đình, Mã Y Minh nhất trí cho rằng học trưởng Cố Thanh Nhượng là một người tốt công tư phân mình.
Đến lúc này Cố Thanh Nhượng thiện lương, chính trực, lấy giúp người làm niềm vui đã xây dựng một tượng đài cao chót vót trong lòng ba người.
***
Khai giảng được ba tuần,chính là lúc đại hội thể thao mùa thu của trường đại học minh ân được diễn ra.
Đại hội thể thao đây là một dịp quan trọng của trường đại học, không chỉ là thời cơ tốt để chọn ra vận động viên xuất sắc, mà còn là thời cơ tốt đề các đôi nam nữ toàn trường tổ chức hoạt động quan hệ hữu nghị.
Người ta có câu, nam nữ kết hợp, làm việc không mệt. Cái gọi là quan hệ hữu nghị trong đại hội thể thao chính là hai khoa kết hợp với nhau cùng nhau chuẩn bị một số hoạt động quan trọng của đại hội thể thao, ví dụ như tiếp ứng nước, đồ ăn cho các vận động viên, hoàn thành tập tranh tuyên truyền, hoàn thành tập tranh trưng bày, người điều phối một loạt các công việc hậu cần. Sau khi đại hội thể thao kết thúc, thuận tiện thêm, hoạt động quan hệ hữu nghị mà được nhiều người quan tâm đến nhất.
Tô Trăn nghe nói, khoa của cô sẽ kết hợp hoạt động quan hệ hữu nghị với một khoa nào đó bên ngành kinh doanh, nhưng sự tình vẫn còn chưa được quyết định xuống.
“ Ngành kinh doanh? không phải khoa tài chính chứ?” Mã Y Minh di chuột lướt nhanh, “ Nam thần Cố Thanh Nhượng chẳng phải ở khoa tài chính sao?”
Nữ chính mơ hồ Tần Tiểu Manh lần thứ 10 bị mắc áo của bản thân đập vào, xoa xoa đầu, vừa nghe thấy Cố Thanh Nhượng, lập tức quay đầu lại, tay vẫn không ngừng xoa đầu, lập tức đi kiểm tra điện thoại.
Trên khuôn mặt đỏ bừng viết đầy chữ thèm muốn nam thần.
Tô Trăn ở trong tiểu thuyết đã đọc qua đoạn này. Hai khoa của nam chính và nữ chính kết hợp với nhau, đặc tính gây phiền phức của nữ chính mơ hồ lại phát huy, tại lúc trước khai mạc đại hội một đêm, cô ta đã làm hỏng bức tranh trưng bày mà mọi người cùng nhau hoàn thành, thầy giáo đã chỉ định nam chính người thận trọng và đáng tin cậy nhất cùng với nữ chính giải quyết rắc rối này.
Trong tiểu thuyết còn viết một đoạn có chút ngọt ngào, đó là lúc hai người đang vẽ, không cẩn thận chạm vào tay nhau, ngượng ngùng nhìn nhau trong màn đêm, dựa vào nhau nghỉ một lúc.....
Nam chính lúc này, đã bắt đầu có chút thích nữ chính rồi, nhưng anh ta vẫn cứng miệng, sống chết không chịu thừa nhận, vẫn như cũ cứng đầu nhưng ánh mắt thì lại không nghe theo sự khống chế mà nhìn về hướng nữ chính đang chạy.
Tô Trăn lúc đọc đến đoạn này, vừa cười hahaha như mẹ kế đọc hết cả quá trình.
Khoa của đám Tô Trăn là văn thư, nữ nhiều nam ít. Mà khoa tài chính ở Minh Ân thì lại vừa hay nữ ít nam nhiều, thế nên hai ngành kết hợp với nhau lại càng hợp lý.
Hai khoa đã mượn trường một phòng học lớn, có thể đủ chỗ chứa cho sinh viên của hai khoa. Lúc bước vào, Tô Trăn vừa nhìn đã có thể thấy được Cố Thanh Nhượng ngồi ở hàng cuối cùng.
Hầu như mỗi nữ sinh khi tiến vào phòng học ánh mắt đầu tiên đều hướng đến trên người Cố Thanh Nhượng. Cũng không có cách nào cả, diện mạo của nam thần đặt trong một nhóm người bình thường chính là phát ra ánh sáng điện.
Ở giữa phòng học đặt hai cái hộp bốc thăm.
“ Mọi người để cho công bằng, chúng ta sẽ bốc thăm chọn tổ. Rốt cuộc thì chẳng sợ là thầy cô hay gì thì cũng đều rất muốn được cùng một tổ với bạn học Cố Thanh Nhượng.”
Thầy cô bên khoa của Tô Trăn cũng rất hài hước, nhóm nữ sinh cười ngại cùng lại vui vẻ, bầu không khí trong phòng học bỗng sôi động hẳn lên.
Công việc cần phải hoàn thành có 7 hạng mục lớn, mỗi một hạng mục lại phân thành mấy nhóm nhỏ.
Tô Trăn mở tờ giấy ra, bên trong ghi tổ 3 tranh triển lãm.
“ Tớ là tổ 8 báo bảng, còn cậu?” Ngô Đình chạy lại xem tờ giấy của cô, “ Là tổ 3 tranh triển lãm, ai ở tổ 3 tranh triển lãm?”
“ Tớ!” bên cạnh Tần Tiểu Manh giơ tay lên, “ Tớ và Tô Trăn là cùng một tổ“.
Mổi tổ sẽ có 3 người, Tô Trăn chiếm lấy một vị trí, đối với Tần Tiểu Manh mà nói, khả năng được cùng với Cố Thanh Nhượng giảm đi một nửa.
Tô Trăn véo má nghĩ, cô cùng với nữ chính một tổ, trong tiểu thuyết nói nữ chính cùng với nam chính một tổ, thế chẳng phải có nghĩa là....
“ Chào mọi người“.
Một giọng nói từ tính mang tính biểu tượng từ xa vọng đến, thập phần thân sĩ dừng ở một khoảng cách với nhóm nữ sinh.
“ Xin hỏi, trong đây có bạn học nào ở tổ 3 tranh triển lãm không?”