Em...biết rồi ạ! Chi Ưu cúi đầu buồn rầu đáp lại.
Vương Nhi thấy thế liền cười khổ rồi khoác vai cô cùng đi đến chỗ ghế ngồi để ngắm cảnh phía trước.
Bà Lục đứng quan sát cũng cảm thấy hơi bất ngờ vì Chi Ưu đã thay đổi, cô đã biết quan tâm hơn đến mọi người rồi. Nghĩ đến đây cũng khiến bà thở dài, bà sao lại không biết năm đó Chi Ưu thế nào?! Sau khi mẹ cô mất, chính bà cũng buồn đến muốn thấu tim can, mẹ cô cũng là bạn thân 15 năm của bà, nói không đau lòng khi bà ấy mất thì là nói dối, thân nhau lâu như vậy, bà thật không muốn phải mất đi người bạn mà bà xem là người nhà như vậy. Giá như lúc ấy, khi mẹ con Chi Ưu về thăm ông ngoại thì bà sẽ ngăn không cho đi rồi nhưng sống trên đời mà, ai biết được tương lai sẽ ra sao chứ?!
Bà Lục hồi phục dáng vẻ não nề khi nãy sau đó liền tiến tới chỗ Chi Ưu cùng Vương Nhi đang ngồi.
Ba người đều cười nói vui vẻ mãi cho đến khi Trường An cùng Ông Âu bàn chuyện xong. Mọi người đều cùng đi về, Ông bà Âu cũng sang nhà cô ăn tối.
Hahaha...Lâu lâu mới có dịp cùng nhau ăn bữa tối, mọi người cứ tự nhiên đi nhé! Thẩm Thành Sơn vui vẻ cầm ly rượu kính Ông Âu.
Hahaha...khách sáo rồi! Ông Âu lịch sự mỉm cười kính lại.
Không sao không sao! Thẩm Thành Sơn vẫy tay chối từ, sau đó hai người cùng nâng ly uống rượu.
Mình à, mình đừng uống nhiều quá đấy! Nguyệt Lan ngồi kế cười dịu dàng nhắc nhở, Thẩm Thành Sơn nghe thế liền nhớ ra được ông bà Âu vẫn chưa biết Nguyệt Lan giờ là vợ ông nên vui vẻ giới thiệu bà với Ông Bà Âu.
Xin giới thiệu, đây là vợ tôi, Nguyệt Lan! Thẩm Thành Sơn đưa tay về hướng Ông Bà Âu Mình à, còn đây là chủ tịch cùng phu nhân Âu thị!
Vừa dứt lời, ba người nhìn nhau chào hỏi, Bà Âu khó chịu ra mặt khi chào Nguyệt Lan nhưng cũng rất nhanh chóng hồi phục lại vẻ bình thường.
Xin lỗi vì đã không đi đến được đám cưới của hai người đây! Ông Âu cúi đầu nói Nếu lúc ấy không phải vì có việc bận thì vợ chồng tôi sẽ đến dự rồi! Sau đó ông ôn nhu cầm tay bà Âu.
Hầy! Không sao cả! Thẩm Thành Sơn vui vẻ nói Thôi, mọi người cứ ăn tự nhiên đi!
Thẩm Chi Ưu đâu rồi nhỉ? Bà Âu nhìn Vương Nhi hỏi, từ lúc về đến nhà cô, bà không nhìn thấy cô đâu cả.
Chắc em ấy ở trong phòng! Thẩm Trường An nói.
Mọi người cứ ăn trước đi, để cháu lên gọi chị xuống ạ! Như Ngọc lễ phép xin sau đó liền đi lên lầu gọi Chi Ưu.
Thẩm Chi Ưu đang ngồi ở máy tính chăm chú nhìn vào màn hình thì khóe môi không ngừng cười khoái chí.
Hahaha!!!
Đây có phải gọi là may mắn không ta?!
Người người xuyên không muốn tìm lại được cuốn truyện mình bị xuyên thì không có còn cô thì lại tìm thấy trong đống tiểu thuyết trên mạng này.
Liệu ông trời đang cảm thương cho số phận của cô chăng?!
Hahaha!! Được thế thì còn gì bằng!
Để xem nào...cô hiện tại đang là ở chương...!
!!!!!
Vẫn chưa ra chap mới????
WTF??!
Trong khi truyện cô đọc đã full hết rồi mà bây giờ cô bị xuyên, truyện sao lại thành đang ra chap???!!
Còn mấy chương trước thì ra đều đều sao chương này vẫn chưa ra???!
Chết tiệt! Dính ngay chương hiện tại mới đau chứ!!!
Huhuhuhu, ông trời làm vậy có bất công lắm không vậy??! Tại sao mọi chuyện lại thành ra vậy chứ??!
Hừ, thật khó chịu tức chết bà rồi!
Cốc cốc cốc... Có tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào.
Ai? Chi Ưu theo thói quen liền nhìn ra hướng cửa, một cảm giác khó chịu khi nãy cứ day dứt mãi khiến cô chán nản nói.
Thẩm Chi Ưu, mày còn không mau xuống ăn cơm? Mày nghĩ mày dựa vào cái gì mà bắt tao lên gọi mày?! Bên ngoài, Thẩm Như NGọc nhìn quanh ngó dọc, sau khi thấy không có ai thì bắt đầu trở thành con người thật của mình, cô ta tức giận gằn giọng.
Ái chà ái chà! Chi Ưu nghe thấy tiếng của Như Ngọc liền giật mình, khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, cô nghênh ngang tiến tới cửa rồi mở cửa, khoanh tay hất cằm ngạo nghễ Nay được BÀ HOÀNG Ngọc lên tới tận cửa gọi xuống ăn cơm thì thật quý hóa quá nha~, Bổn tiểu thư đây thấy thật có phúc nha~
Bây giờ mày còn giỡn được sao? Như Ngọc nhìn cô khó hiểu.
Bây giờ thì làm sao không giỡn được?! Chi Ưu nhún vai tỏ vẻ khó hiểu nhìn lại ả.
Mày...!! Như Ngọc định nói gì đó thì lại thôi, cô ta bắt đầu cười một cách khoái chí và vui vẻ Có vẻ sau tai nạn, đầu óc mày có vấn đề nhỉ?!
Ôi, cái này cũng không phải là nhờ phước của Như Ngọc tiểu thư sao??! Chi Ưu cười thách thức nhìn Như Ngọc, vì chiều cao của cô hơn Như Ngọc nên thuận lợi hơn nhiều, cô trở thành người chủ động trong cuộc nói chuyện này.
Chà, cũng khí chất gớm nhỉ?! NHư Ngọc cười khinh bỉ Nhưng dù sao thì mày cũng đâu phải có vấn đề ở não từ lúc bị tai nạn chứ!!
Hửm? Có nghĩa là nói nguyên chủ trước đây bị ngu hay bị điên từ trước??!
Ha! cô thì khác chắc, Nữ chính?!
Ồ, hình như là thế! Chi Ưu cười thâm hiểm, giọng nói có phần sắc bén Tôi mà có vấn đề thì có lẽ là từ lúc mẹ tôi bị người nào đó cho người giết ấy, từ lúc ấy tôi luôn bị ám ảnh và hận lũ súc sinh như mấy người đó!
Mày nói cái gì??! Như Ngọc tức giận vung tay tát cô, Chi Ưu cười âm hiểm, cô đã biết trước Như Ngọc sẽ như thế này trước mặt cô mà, nếu mà trước mặt người khác thì làm sao mà dám.
Chát! Dấu tay hằn lên má cô, Chi Ưu cười nguy hiểm nhìn ra đằng sau thấy có bóng dáng Trường An đang hoảng hốt chạy đến đây.
Chết mày rồi, đồ ngu! Chi Ưu nói nhỏ cũng đủ khiến Như Ngọc giật mình, liền quay ra sau thì thấy Trường An đang tức giận nhìn về phía này, ả hoang mang quay lại thì thấy Chi Ưu đang khóc lóc quỳ gối van xin ả.
Hu hu hu...Như Ngọc, chị biết lỗi rồi mà! Chi Ưu khóc lóc nom rất thảm. Phải nói là rất thảm, đầu tóc bù xù, bên má thì đỏ hây dấu bàn tay.
Nói thật chứ diễn xuất của cô không tệ đâu nha~
Hu hu hu...
Chát!! Trường An tức giận liền không nể nang gì tát lại thẳng vào mặt Như NGọc, vừng trán nổi đầy gân xanh Có vẻ tôi dễ dàng quá nên cô muốn làm gì em gái tôi thì làm sao?!
Không...anh Trường An! Như NGọc bối rối nhìn cô cùng Trường An, miệng nói lên không thành lời.
Ha, Như Ngọc à!
Tôi phải cho cô nếm mùi bối rối không biết giải thích sao như lúc đó cô đã làm với nguyên chủ, dám tự hất nước vào người mình rồi giả làm thánh mẫu để mọi người nghĩ nguyên chủ là người hất nước vào ả ta sao? Hahaha...Có vẻ bây giờ thì khác rồi, tôi còn sợ nữ chính cô sau này không thể áp dụng được ba cái trò này với tôi rồi!
____________________
Cầu Ủng hộ:3