Sau khi mua sắm xong hai người lại tiếp tục đi một vòng trung tâm mua sắm rồi mới về.
A! Chị dâu, chị hai cũng ở đây sao? Một cô gái xinh đẹp cười dịu dàng cùng chàng trai rất điển trai tiến tới. Nhìn thấy cô hai người cũng ngạc nhiên.
Thẩm Chi Ưu thay đổi rồi?
Thẩm Chi Ưu trên mặt thoáng chút căm hận nhìn cô gái.
Bạch Hi Hi?
Cô ta là Bạch Hi Hi? Không thể nào!! Nhưng rất giống!!
Bạch Hi Hi? Là mày? Thẩm Chi Ưu cau mày tức giận gằn lên từng chữ. Cô thật sự không thể tin rằng đây là sự thật, chẳng lẽ Bạch Hi Hi cũng bị xuyên như cô?? Nhưng nếu thật thì tại sao cô ta lại được...
Bạch Hi Hi? Ai thế ạ? Em đây cơ mà chị hai! Thẩm Như Ngọc có chút ngạc nhiên và hoảng loạn, sau cùng lại đè nén và rất nhanh sau đó bình tĩnh nói.
Không phải?
Rõ ràng là khi nãy cô nhìn cô ta rất giống Bạch Hi Hi.
Tiểu Ưu, em có sao không? Vương Nhi lo lắng hỏi, không lẽ kẻ thù mà cũng nhìn nhầm thành người khác được sao??
Thẩm Chi Ưu bình tĩnh lại, cố đè nén sự căm tức của mình lại nói
Cô là ai?
Thẩm Như Ngọc vừa kinh ngạc vừa sợ hãi nhìn cô. Mặt cũng tái mét đi vài phần.
Thẩm Chi Ưu, cô lại bắt nạt Như Ngọc? Trình Tần đứng đó thấy người thương bị thế liền đau lòng quát lên.
Hừ, mày được lắm con trai!
Con mắt nào anh thấy tôi bắt nạt cô ta? Từ nãy giờ tôi chửi mắng hay động thủ cô ta chưa? Thẩm Chi Ưu chán ghét nhìn hai người trước mặt nói, giọng nói lạnh đi vài phần Mù hả? Hay là...Điếc?
Hahaha...Chưa kể là vị hôn phu của tôi là đang đi hẹn hò với cô em gái tôi đó nha! Thẩm Chi Ưu cười giễu, ánh mắt sắc bén nhìn đôi cẩu nam nữ trước mặt.
Chúng tôi không có! Trình Tần đột nhiên chột dạ to tiếng quát, quái lạ tại sao anh lại phải giải thích chứ, tại sao anh lại biểu hiện như vậy? chẳng phải đây là điều anh muốn sao? Để cho Thẩm Chi Ưu thấy, cho cô ta hết hi vọng rồi hủy hôn cô ta, sau đó anh sẽ được ở bên Thẩm Như Ngọc, người con gái anh yêu nhất trên đời. Nhưng tại sao...anh lại cảm thấy hơi nhói đau ở lồng ngực thế này?
Không cần giải thích, anh là đang nói điều dư thừa đấy! Thẩm Chi Ưu cười khinh bỉ Nói dối không tốt đâu nha~
Cô...! Trình Tần tức đến gân xanh nổi đầy mặt. Nhưng cảm giác trong lòng vẫn thấy kì lạ không thôi, bình thường không phải cô ta nếu thấy anh đi cùng Ngọc Nhi liền nổi đóa sao? Bây giờ lại bình tĩnh đến thế kia, đôi mắt xanh kia chẳng lẽ không còn hình bóng của anh? Hừ anh không tin là cô ta không còn yêu anh.
Anh tưởng tôi còn yêu anh?! Thẩm Chi Ưu cười giễu, cợt nhả nói Thứ tra nam như anh không xứng!
Trình Tần ngạc nhiên, cô ta biết mình đang nghĩ gì?
Chị dâu, mình đi! Thẩm Chi Ưu quay người bực bội kéo Vương Nhi rời khỏi đây. Vương Nhi mỉm cười nhìn cô, tiểu muội này thật sự thay đổi rồi.
Tốt lắm Tiểu Ưu! Vương Nhi xoa xoa đầu cô, vui vẻ cười nói Rất cừ!
Đây chưa là gì đâu ạ! Chi Ưu cười cười đắc ý.
Thẩm Chi Ưu, cô đứng lại cho tôi! Trình Tần mặt tối sầm lại, giọng nói lạnh đi vài phần, anh ngước mặt lên, cười khinh bỉ nhìn cô. Ha! Tính dùng chiêu lạt mềm buộc chặt sao?
Để xem cô diễn đến cỡ nào, rồi sẽ có ngày cô phải quỳ gối cầu xin tôi thôi, Thẩm Chi Ưu!
Trình Tổng! Có chuyện gì anh mau nói! Cô nhẫn nhịn xoay người lại, cau mày nói.
Mọi người xung quanh bắt đầu chú ý, họ tập trung lại xem kịch vui. Trình Tần nửa cười cửa không, khí chất cao ngạo lạnh lùng lấn át không khí náo nhiệt xung quanh. Mọi người nhất thời im lặng vì sát khí của anh tạo ra.
Thẩm Chi Ưu và Vương Nhi nổi da gà, Thẩm Như Ngọc bây giờ mới bình tĩnh lên tiếng.
Chị dâu cùng chị hai đi mua sắm ạ? Như Ngọc lên tiếng phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo.
Hừ, thật biết chọn thời cơ đấy!
Liên quan gì đến cô? Vương Nhi chán nản nói Trình tổng, làm ơn có chuyện nhanh nói!
Từ nay Như Ngọc sẽ trở thành người phụ nữ của tôi! Trình Tần một tay ôm lấy eo nhỏ nhắn của Thẩm Như Ngọc, một tay đút túi từ từ tiến tới ghé vào tai cô nói
Thẩm Chi Ưu, tôi và cô sẽ hủy hôn!
Một giọng nói trầm ấm vang bên tai, hơi thở nam tính phả vào cổ làm Chi Ưu lạnh người.
Nhưng lời nói hồi nãy của anh ta làm cô vui đến cười không ngậm được mồm.
Là hủy hôn đó!! Gì chứ, cô còn chưa kịp lên kế hoạch hủy hôn với hắn ta nữa!
Hahaha! Là ông trời phù hộ cô rồi!
Được hủy hôn thì hủy hôn, bà đây sợ anh chắc! Chi Ưu vỗ ngực tự tin nói nhưng lời vừa ra tới miệng liền cảm thấy tim hơi nhói đau.
Vì sao thế? Do cảm giác của nguyên chủ vẫn còn sao?
Haiz! Loại người như anh ta cô đừng nên dây dưa làm gì nguyên chủ ạ!
Trình Tần kinh ngạc nhìn cô, không phải nếu như dọa cô ta thế này cô ta sẽ như thường ngày cầu xin anh khóc lóc đừng hủy hôn với cô ta sao?
Nhưng bây giờ là anh muốn hủy hôn luôn không chần chừ gì nữa bởi anh còn có Ngọc Nhi đang đợi anh. Ngọc Nhi sẽ trở thành vợ của anh! Đúng, anh muốn ở cùng người con gái anh yêu.
Nhưng cảm giác mất mát này là sao? Trình Tần nhất thời khó hiểu, cảm giác thất vọng trong lòng làm tâm trạng anh tệ đi không ít,
Không còn gì nữa thì tôi xin cáo từ! Thẩm Chi Ưu nói xong liền quay đầu khoác tay Vương Nhi đi khỏi chỗ này.
Còn nữa! Chi Ưu dừng bước, ngoảnh mặt cười khẩy Nhớ gửi giấy qua tôi sẽ kí! Nhanh lên nhé!
Bước đi thật nhanh để thoát khỏi chỗ chết tiệt kia, Vương Nhi cùng Chi Ưu liền ra ngoài lên xe mà tài xế đang đợi gần đó về nhà.
Tiểu Thư, bây giờ về nhà ạ? Tài xế nhìn lên ống kính phản chiếu lại gương mặt cô hỏi.
Vâng!
Thẩm Như Ngọc, cô cứ chờ đó đi!
Haiz! Nguyên chủ, làm ơn bảo tim đừng nhói đau thế này được không?
Nguyên chủ, cô thật ngốc!
Nếu như tình yêu có thể tiếp thêm dũng khí để tiếp tục yêu người thì tại sao lại không đủ dũng khí để buông bỏ?
Vì sao thế?
Day dứt?
Đau lòng?
Nhớ thương?
Hay chỉ vì...quá yêu nên không thể buông?
Thật ra yêu một người không sai, nhưng nếu yêu một người không yêu mình là chính là sai lầm. Và thật ra yêu một người vô tâm không đáng đau khổ nhưng cố chấp yêu một người yêu sâu đậm người khác chính là một loại đau khổ thấu tim can.
Khi yêu thật lòng ai đó, ta sẽ thấy sự im lặng của họ có sức tàn phá thế nào đối với mình!
Cái gì cũng có cái giá của nó, đơn phương thật ra nó là một cái gì đó có thể khiến cho mình hạnh phúc trong nháy mắt mà cũng có thể khiến mình đau khổ trong nháy mắt, nhưng đối với kẻ đơn phương, có thể nói nói hạnh phúc chỉ là một cơn gió thoáng qua mà thôi!
Vì thế, nguyên chủ, cô nên học cách buông bỏ đi là vừa. Lãng phí tình cảm cho người không đáng thì rất phí!
Trình Tần sau khi thấy cô đi khỏi thì cảm giác mất mát và đau lòng cứ day dứt mãi làm anh tức giận.
Chết tiệt! Không thể nào!
Người anh yêu là Như Ngọc chứ không phải ả ta!
Hừ! Thẩm Như Ngọc ả ta là rắn độc không xứng với Như Ngọc!
Thẩm Như Ngọc, cô cứ chờ đấy!
Trình Tần anh không sao chứ?! Như Ngọc lên tiếng hỏi han, giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng làm anh thoát khỏi những suy nghĩ vớ vẩn kia, tâm trạng cũng dịu đi không ít.
Đúng! Ả ta không hề xứng và người anh yêu chỉ có thể là Như Ngọc!
Anh thề sẽ không yêu ai ngoài Như Ngọc của anh!
Không sao, mặc kệ bọn họ đi, giờ em muốn gì anh sẽ mua cho em! Anh mỉm cười dịu dàng nói, cố che đi sự mất mát và nhói đau trong lòng.
Em...có tiền mà! Như Ngọc thẹn thùng nói.
Em là bạn gái anh, làm sao mà anh để em chịu thiệt được! Trình Tần mỉm cười, ánh mắt ôn nhu hơn hẳn nhìn Như Ngọc.
Như Ngọc đỏ mặt quay sang hướng khác, Trình Tần thấy thế liền cảm thấy đắc thắng trong lòng. Như Ngọc của anh khác với ả Thẩm Chi Ưu kia, cô ấy xinh đẹp mà dịu dàng, biết nghĩ cho người khác, là một cô gái tốt, đâu phải như ả ta, lẳng lơ, kiêu ngạo hống hách, đến anh còn cảm thấy chán ghét nữa mà.
Như Ngọc cười nhan hiểm, nào có ai biết cô quay mặt không phải vì xấu hổ mà để che ý cười. Sau mọi chuyện khi nãy xảy ra cô rất căm ghét Thẩm Chi Ưu, hận không thể trực tiếp giết Thẩm Chi Ưu.
Nhưng rồi mày sẽ phải trả giá vì đã sỉ nhục tao, Thẩm Chi Ưu!
Tất cả là tại mày, tại sao, mày luôn được mọi thứ?
Tất cả đều là của tao!
Tao sẽ cướp đi những gì mày có, Thẩm Chi Ưu!
___________________________
Ủng hộ tui đi:3
Love you ❤️