Xuyên Thành Nữ Phụ Phản Diện Mang Bụng Bầu Đi Lừa Người, Phải Làm Sao Đây?

Chương 3: Chương 3




Edit: Lá

Lan Ngọc Dung một bên ăn cháo một bên suy nghĩ xoay nhanh như chong chóng, sao cô không nhớ trong truyện lúc này Lan Khang Khải có chạy vào bệnh viện xem cô nhỉ...

Sao bỗng nhiên cốt truyện lại... thay đổi?

“Bố, tại sao bố biết con... Biết con ở bệnh viện?” Lan Ngọc Dung hỏi.

“Tên họ Giang nói với bố.” Lan Khang Khải hừ một tiếng, lại nhìn con gái một chút, giọng chậm lại, “Hai đứa có phải cãi nhau hay không? Cho nên con mới giận dỗi nói đứa bé không phải của nó...”

“Anh ta nói với bố đứa bé là của anh ta?” Thâm tâm Lan Ngọc Dung vô cùng bực mình, đã nói với tên họ Giang đó đứa bé không phải của hắn, sao quay đầu lại liền nói với người lớn trong nhà?

Rốt cuộc là hắn muốn sống cùng mình hay vẫn muốn sống cùng Thu Nghiên vậy? Tự mình nói với bậc gia trưởng là ý gì vậy?

“Không có. Nó chỉ nói con động bào thai đang ở bệnh viện, không có ai bên cạnh chăm sóc, cho nên...” Lan Khang Khải nói tới đây, sắc mặt trầm xuống, chửi rủa, “Tên khốn kiếp này! Hoá ra là sợ phải chịu trách nhiệm!”

Lan Ngọc Dung nghe xong cuối cùng cũng hiểu.

Đúng vậy, nguyên chủ khẳng định đứa bé rõ ràng là của Giang Hàn Mặc, nhưng sau khi mình xuyên đến cơ thể này, bởi vì tránh né, một miệng mình ngược lại phủ định đứa bé là của Giang Hàn Mặc.

Nhưng động bào thai phải nằm viện là thật, vạn nhất đứa bé và cô có mệnh hệ gì, nhất định sẽ bị người nhà cũng chính là Lan Khang Khải tìm đến tính sổ.

Đến lúc ấy hắn có miệng cũng không nói được.

Mời Lan Khang Khải đến bệnh viện có thể nói là một công đôi việc.

Nếu như đứa bé là của hắn, mình nhất định sẽ nói sự thật cho Lan Khang Khải, đến lúc đó có người lớn làm chủ, tiếp tục qua lại hay là bỏ đứa bé, đều có gia trưởng ở bên cạnh, coi như đã nói rõ từ sớm, nếu về sau muốn giám định quan hệ cha con thì hắn cũng chiếm thế thượng phong.

Nếu như đứa bé không phải của hắn... Còn có Lan Khang Khải làm chứng, thì sẽ không tìm đến hắn tính sổ.

Không thể không nói, người đàn ông này quả thật thông minh.

Lan Ngọc Dung ngược lại không thấy rằng đó là mưu kế của người ta, nói về mưu kế, vẫn là nguyên chủ tính kế trước...

Thôi, dù sao cô cũng không muốn để cho Giang Hàn Mặc “vui vẻ làm cha”, bị người nhà biết thì cứ việc.

Trong lúc nói chuyện với Lan Khang Khải, Lan Ngọc Dung cũng phát hiện ra mối quan hệ cha con trước đây không tốt là do “Lan Ngọc Dung” đơn phương chọc tức bố cô ấy.

Người bố này, vẫn là rất thương con gái.

“Dung Dung, dọn về nhà đi được không?” Lan Khang Khải nói.

Lan Ngọc Dung cân nhắc đến việc mình cũng chỉ là người lạ, cuối cùng từ chối: “Con vẫn muốn ở một mình... Hơn nữa, bố cũng nên có cuộc sống hạnh phúc của riêng mình...”

Vừa nói, cô vừa trộm nhìn Trình Nhất Mạn một cái.

Nhưng Lan Khang Khải hình như không hiểu cô nói bóng nói gió: “Con hạnh phúc thì chính là bố hạnh phúc. Con lúc này, ở một mình sao được!”

“Bố, bố cho con chút thời gian, để con suy nghĩ trước, được không?” Lan Ngọc Dung thoả hiệp.

Lan Khang Khải còn muốn nói gì sau đó, lại bị Trình Nhất Mạn kéo nhẹ vạt áo, ông lấy lại tinh thần.

Con gái ông đã lạnh lùng với ông mấy năm nay, nếu không phải lần này có chuyện như vậy, chắc chắn là không thèm nói lý với ông.

Hôm nay nó có thể nói chuyện hoà hoãn với mình, còn chịu gọi ông là bố, đã là thay đổi rất lớn rồi.

Nếu như ông một mặt muốn dồn ép, sợ rằng sẽ phản tác dụng, đẩy con gái ra xa hơn.

Nghĩ đến đây, Lan Khang Khải gật đầu: “Được rồi, điều quan trọng trước mắt là chăm sóc thân thể của con.”

Chu Văn Quang xách một hộp cơm lấy từ khách sạn cao cấp, tay còn lại cầm một bó hoa, đến bên ngoài phòng bệnh thì đột nhiên dừng lại.

Anh nhìn thấy Lan Khang Khải cùng Trình Nhất Mạn trong phòng bệnh, vội vàng quay ra, còn cố ý lẩm bẩm: “Ủa, hình như nhầm phòng, là 802 mới đúng...”

Lan Ngọc Dung ngước mắt nhìn, Chu Văn Quang nhìn cô nháy mắt, cũng không biết muốn nói điều gì, nói chung là không vào.

Mà Lan Ngọc Dung cũng biết - người này chính là Chu Văn Quang.

Cô đưa bát cháo mình ăn được một nửa cho Lan Khang Khải: “Bố, con no rồi. Cũng không còn sớm nữa, bố về nghỉ ngơi trước đi.”

“Bố chăm sóc con một lúc nữa.”

“Con muốn ở một mình một lát.” Lan Ngọc Dung cố gắng nói với vẻ mặt ủ rũ. Trong lòng thầm lẩm bẩm, xin lỗi thật nhiều.

Lan Khang Khải hít sâu một hơi, ông đứng lên, xoa đầu Lan Ngọc Dung: “Được rồi, con nghỉ ngơi cho khoẻ. Đừng áp lực quá, chuyện đứa bé này, con muốn thế nào bố cũng đều ủng hộ con.”

“Vâng, cảm ơn bố.”

Sau khi Lan Khang Khải và Trình Nhất Mạn rời đi, Chu Văn Quang mới ngó vào thăm dò.

Cả người mặc một bộ vest trắng, cà vạt màu hồng, trên đầu còn đeo cái kính mắt khoa trương, phong cách ăn mặc rất đặc biệt.

Trái lại dáng người không tệ, mắt to mày rậm, mặt mũi anh tuấn, nếu không có mái tóc vàng bồng bềnh thì Lan Ngọc Dung sẽ cho anh điểm cao hơn trong lần gặp nhau này.

“Không phải là không nói cho bố cậu sao? Sao ông cụ lại tới?” Chu Văn Quang thấy không có ai bên ngoài, đem hoa cắm vào trong bình, sau đó kéo cái ghế ngồi xuống, lại tiện tay để hộp đồ ăn mua bên ngoài để trên bàn bên cạnh, “Cậu ăn nữa không? Lúc nãy mới thấy bố cậu mang đồ ăn cho cậu.”

“Cậu mang cái gì đến?” Lan Ngọc Dung một bên quan sát anh, một bên hỏi.

Chu Văn Quang chỉ kí hiệu trên túi: “Không nhìn thấy à?”

“Cố ý giữ bụng, ăn thêm đồ cậu mang tới.”

“Vậy cơ --” Chu Văn Quang mở ra cho cô, đưa bát đưa đũa, sau đó truy hỏi, “Này, cậu vẫn chưa nói sao ông cụ lại tới...”

“Giang Hàn Mặc nói cho ông ấy biết...”

“Giang -- mẹ nó! Nó còn là người không? Trẻ con học mẫu giáo à, chuyện gì cũng nói với phụ huynh!” Phản ứng đầu tiên của Chu Văn Quang cũng là như vậy.

Lan Ngọc Dung ăn cháo táo đỏ anh mang tới, ngược lại rất bình tĩnh: “Dù sao chuyện này cũng không giấu được. Bụng tôi cũng lớn như thế.”

“Cậu --” Chu Văn Quang bị chọc tức đến phát cười, “Thế nào, cậu vẫn cảm thấy mình rất vẻ vang đúng không?”

“Không có đâu. Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng*, tôi làm gì có cách nào khác.” Lan Ngọc Dung lầm bầm một câu.

*Nguyên tác là “Ký lai chi tắc an chi”: có nghĩa là khi mình đã đến một nơi nào đó rồi thì phải thấy thoải mái, bình tâm lại mà yên ổn sinh sống. Ý Lan Ngọc Dung muốn nói ở đây là đã xuyên không đến đây rồi thì còn cách nào khác để thay đổi chuyện đã rồi đâu, chẳng bằng yên ổn sống tốt.

Chu Văn Quang nghe không hiểu: “Gì cơ?”

“Không có gì, tôi nói là, tôi đi qua Quỷ Môn Quan một chuyến, đã nghĩ thông suốt, sau này không quấn lấy tên họ Giang nữa, không có sức.” Lan Ngọc Dung lạnh nhạt nói.

“Ôi mẹ ơi! Rốt cuộc cậu cũng đã thông suốt!” Chu Văn Quang vỗ tay một cái, rất là phấn khởi, “Nên uống một ly chúc mừng!” Anh nhìn bụng Lan Ngọc Dung một chút, lại nghẹn lời, “À... Ý tôi là, tí nữa tôi đi uống một mình, cậu mang thai, ăn cháo đi.”

Lan Ngọc Dung cười cười, không lên tiếng.

Chu Văn Quang là một người nói nhiều, cũng không cần lo lắng không có chuyện để nói. Anh nhìn Lan Ngọc Dung: “Cậu có muốn đứa bé này không?”

“Còn chưa nghĩ ra...”

“Còn phải suy nghĩ gì nữa? Không phải cậu muốn dùng đứa bé này để lừa gạt tên họ Giang sao? Nếu không muốn treo mình trên hắn nữa, sao vẫn cần suy nghĩ?” Chu Văn Quang thẳng thắn nói.

Lan Ngọc Dung khẽ cắn răng: “Dù sao cũng là... hai sinh mạng...”

“Cái gì?”

“Trong bụng tôi... là sinh đôi...”

“Cậu thật là biết mang thai đó!” Chu Văn Quang cảm thán một tiếng, lại gãi đầu nói, “Cái đó, cậu thật sự không biết bố đứa bé là ai?”

“... Không biết.”

“Vậy đi... tôi nghĩ thế này...” Chu Văn Quang do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nói ra khỏi miệng, “Nếu như cậu thật sự muốn sinh hai đứa bé, mà sợ người khác lời ong tiếng ve, tôi có thể giả làm thằng ngốc, giúp cậu vượt qua cửa của bố cậu trước...”

“Tốt vậy?” Lan Ngọc Dung có chút bất ngờ.

Không phải chỉ là bạn ăn chơi à? Lại còn có trách nhiệm hơn cả Giang Hàn Mặc...

Xem ra nguyên chủ cũng biết chọn bạn mà chơi đó.

“Cậu đừng hiểu lầm đấy, tôi không có ý gì khác, chỉ là... Dù sao chúng ta cũng là bạn bè, lại thấy cậu có vẻ không muốn bỏ đứa bé, nếu thật sự muốn sinh nó ra, để nó gọi tôi là bố nuôi cũng được.” Chu Văn Quang thờ ơ nói.

“Cảm ơn! Tấm lòng này của cậu, tôi xin nhận. Có người bạn này coi như không vô ích.”

“Tất nhiên, tình bạn của chúng ta như thế nào chứ!” Chu Văn Quang lại nói linh tinh với cô mấy câu, chờ cô ăn cháo xong thì thu dọn hộp đồ ăn.

“Bao giờ cậu xuất viện?”

“Chắc là hai ngày nữa, tôi cũng muốn biết, cậu đi hỏi bác sĩ giúp tôi một chút?”

“Được, vậy cậu chờ tôi một chút.”

Chu Văn Quang trở lại: “Vừa hỏi qua, nên nằm viện một tuần. Sớm nhất có thể xuất viện vào thứ tư tuần sau. Nhưng bác sĩ đề nghị cô ở lại thêm mấy ngày.”

“Ở đây rất nhàm chán, tôi muốn xuất viện sớm.” Lan Ngọc Dung chủ yếu là không muốn gặp lại Giang Hàn Mặc.

“Trước hết nghe bác sĩ, ở lại một tuần rồi nói sau, nếu một tuần sau cậu thật sự không muốn tiếp tục ở lại, tôi lại tới đón cậu.”

“Vậy tôi cảm ơn cậu trước.”

“Không có gì.” Chu Văn Quang phất tay một cái, lấy chìa khoá từ trong túi của cô, “Tôi đến nhà cậu một chuyến, lấy cho cậu vài bộ quần áo mới. Cậu còn muốn nhờ tôi làm thêm gì không?”

“Quan tâm như vậy? Đang đảm nhận nhiệm vụ của bạn trai à?” Lan Ngọc Dung đùa giỡn nói, “Đứa bé không phải của cậu chứ?”

“Đấm cho giờ!” Chu Văn Quang liếc mắt, lầm bầm một mình, “Nếu là vậy đã tốt...” Anh vò đầu bứt tóc, trực tiếp rời khỏi phòng bệnh, “Cậu nghỉ ngơi đi, tôi tìm giúp cậu một hộ lý, mấy ngày này nên có người chăm sóc tốt cho cậu.”

“Này, không phải tức giận đấy chứ? Mới đùa tí...”

“Lão tử là người keo kiệt như vậy à? Đi đây.” Chu Văn Quang vẫy tay với cô một cái, quay lưng đi thật.

Lan Ngọc Dung cười dựa lưng vào gối, đặt tay lên bụng có phần nhô ra, trong đầu cô có một ý nghĩ - sinh bọn chúng ra, thật ra cũng không phải là không thể tiếp nhận được.

Bản thân cô rất thích trẻ con, nhưng lại nghĩ không muốn bố của đứa bé.

Khi bản thân sống một mình ở độ tuổi ba mươi lăm, đã từng nghĩ sẽ làm mẹ đơn thân, hoặc là dẫn một đứa bé về nuôi.

Không nghĩ tới mai này chuyển kiếp, cái nguyện vọng sâu trong lòng mình lại được thoả mãn, coi như là... ước mơ được tình cờ thực hiện đi.

Lúc Chu Văn Quang đến nhà cô và trở lại đây, đã gần mười hai giờ đêm.

Cô ngủ được một giấc, nghe thấy động tĩnh liền mở mắt, Chu Văn Quang đang nói thì thầm gì đó với hộ lý mới đến.

Cô lên tiếng: “Lão Chu, tôi xuất viện mời cậu ăn cơm.”

“Được, vậy tôi phải đòi cậu một bữa ra trò!”

“Đúng rồi, đây là dì Trần, mấy ngày nay nếu như cậu cần gì thì cứ nói với dì ấy.” Chu Văn Quang dặn dò, “Chỗ nào không thoải mái phải nói ngay, ngàn vạn lần đừng tự mình chịu đựng, biết chưa?”

“Biết rồi. Cậu đừng nói nhiều nữa, không người ta lại tưởng rằng cậu là bố đứa bé.”

“Bố nuôi thì không phải là bố à?” Chu Văn Quang đưa cho cô một máy sưởi cầm tay, “Mấy ngày nay trời trở lạnh, người cậu yếu, để giữ ấm một chút.”

“Ồ, sao lại như biến thành người khác vậy? Đại thiếu gia, cậu không sợ tôi yêu cậu à?”

“Vậy thì cậu yêu đi!” Chu Văn Quang đắp chăn cho cô, “Bớt khua môi múa mép lại đi. Tôi đi đây, cậu suy nghĩ kĩ xem rốt cuộc bố đứa bé là tên khốn kiếp nào đi! Cũng không biết đeo bao!”

Lan Ngọc Dung không nhịn được vui cười, đưa mắt nhìn anh rời đi, cô mới cau mày thở dài.

- - Nguyên chủ không để cho người ta đeo bao, còn cố ý tính chu kỳ trứng rụng, lại quấn lấy người đó làm nhiều lần. Cô là người từ bên ngoài đến, còn có thể làm gì?

- --

Đọc trên trang chính (leafla.wordpress.com) để ủng hộ bé Lá điiiiii

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.