“Không muốn cho ăn nữa, cất đi thôi.”
Đại tiểu thư cho cá ăn một hồi, lại như đột nhiên mất hứng, đưa hộp đồ ăn của cá cho tỳ nữ.
“Vâng ạ.” Tỳ nữ cung kính nhận lấy đem thức ăn của cá rời đi.
Bùi Tịch nắm quạt xếp, khóe miệng tươi cười như một tấm mặt nạ, nhìn như ôn hòa, lại không cảm giác được bao nhiêu độ ấm.
“An tiểu thư phiền chán sao?” Hắn bỗng nhiên lên tiếng.
Tầm mắt thiếu nữ vẫn dừng ở trong ao, nửa ngón tay nhúng vào trong nước, chán nản lay động bọt nước, ngữ điệu rã rời: “Chơi đủ rồi.”
“Hoá ra vậy.”
Công tử bạch y tiếng nói ôn nhuận, tựa hồ chỉ là một tiếng cảm khái vô nghĩa.
An Cửu lại có thể nghe thấy, độ hảo cảm đang rớt thẳng trong đầu.
Nàng nheo hàng mi dài, nhắm chuẩn thời cơ, làm bộ lơ đãng cúi người về phía trước, vươn tay chạm vào một con cá vàng nhỏ màu đỏ rực xinh đẹp cách rất xa.
Con cá kia màu sắc diễm lệ, tổng thể màu vàng đỏ không một tia tạp sắc, còn có vây đuôi thật dài như lụa mỏng, giống một tấm vải đỏ bồng bềnh trong nước, tựa như ảo mộng.
Khi sắp chạm vào cá vàng, An Cửu đúng lúc loạng choạng.
“A!” Tiếng kinh hô của thiếu nữ vang lên, cùng với đó, là tiếng rơi xuống nước thật lớn.
Hết thảy xảy ra cực kỳ tự nhiên, lại cực kỳ bất ngờ.
Chờ đến khi thiếu nữ rơi xuống hồ sen, cả người ướt đẫm từ dưới nước chui lên, một hồ yên tĩnh bị phá vỡ, đôi chủ tớ cách đó không xa cũng chưa kịp phản ứng lại.
Nước ao trong veo trở nên vẩn đục, mới vừa rồi đàn cá còn nhàn nhã bơi khắp nơi, liền trốn sâu trong lá sen.
An Cửu nhẹ nhàng rùng mình, tháng tư nước ao vẫn quá lạnh, thân thể này lại cẩm y ngọc thực* từ nhỏ, nàng chỉ cảm thấy toàn thân một trận lạnh lẽo đến xương.
* Cẩm y ngọc thực: Cuộc sống giàu sang
“Các ngươi! Nhìn cái gì mà nhìn!”
Tiếng thiếu nữ nũng nịu chợt vang lên, đánh thức một đôi chủ tớ đang sững sờ, cũng kéo lực chú ý của bọn họ.
Chỉ thấy thiếu nữ áo đỏ cao vút đứng ở trong nước, nước hồ sen không sâu, chỉ tới eo nàng. Ngày xuân nước ao lạnh lẽo, làm ướt xiêm y nàng, đôi tay thiếu nữ gắt gao ôm cánh tay, vải dệt dính sát thân thể của nàng, phác họa ra thân hình yểu điệu tinh tế.
Tóc đen nàng đều bị thấm ướt, vài sợi đen nhánh uốn lượn dính vào má tái nhợt, làm nổi bật đôi môi hồng hào. Đôi mắt to tươi đẹp ướt át, lông mi cong vút ướt rượt dính vào nhau, cho người ta một cảm giác yếu đuối mong manh.
Ngày xưa nàng luôn kiêu ngạo, mặc dù là nữ tử, nàng cũng thường bị người ta xem nhẹ giới tính, nên để họ cảm thấy vênh váo hung hăng, cao không với tới.
Dù sao A Thất không coi nàng là nữ tử, thường xuyên âm thầm mắng nàng trong lòng.
Nhưng lúc này nhìn thấy thiếu nữ lẻ loi đứng trong ao, rũ vai cúi đầu, quần áo ướt đẫm, một nỗi thương tiếc chợt dâng lên.
Nhưng mà giây tiếp theo, dấu hiệu nhu nhược đáng thương liền tan vỡ.
“Nam nhân thối, ai cho các ngươi nhìn bổn tiểu thư?! Đều quay đi cho ta!”
Thiếu nữ trong ao như hoá thành yêu tinh trợn tròn mắt, đôi mắt ngấn nước mờ mịt quả thực muốn phun ra lửa, hung tợn nhìn chằm chằm hai nam nhân trên bờ.
Khi nàng vừa nhắc nhở, A Thất mới đột nhiên ý thức được, nhìn thẳng cô nương người ta như vậy rất không thích hợp, tức khắc bên tai nóng lên, chân tay luống cuống xoay người sang chỗ khác.
Kết quả vừa xoay, lại phát giác đã quên công tử nhà mình, liền nhắm hai mắt xoay người lại muốn quay xe lăn.
Cùng lúc đó, phía sau truyền đến tiếng nước róc rách, đại khái là An tiểu thư kia đang muốn đi từ trong ao lên.
“Từ từ! Bùi Tịch huynh lại đây, a, hắt xì, kéo, kéo ta.”
Tiếng quần áo cọ xát với nước sột soạt, cùng với giọng thiếu nữ vênh mặt hất hàm sai khiến chui vào trong tai, A Thất lập tức dừng động tác.
Hắn quay người lại nói: “An tiểu thư, công tử nhà ta chân không tiện, không bằng cô chờ tỳ nữ tới.”
Kỳ thật A Thất cảm thấy, công tử tất nhiên không có khả năng đáp ứng An tiểu thư. Công tử là người lễ nghĩa nhất mà hắn từng gặp, chưa bao giờ tiếp xúc với nữ tử nào, càng miễn bàn tới vị An tiểu thư kiều man tùy hứng khiến người ta chán ghét này, dù nghe thấy yêu cầu cũng sẽ cự tuyệt.
Nhưng mà, cự tuyệt trong tưởng tượng vẫn không xuất hiện.
Sau một lúc im lặng, phía sau vang lên tiếng ục ục của xe lăn lăn.
A Thất có thể nghe tiếng xác định vị trí, biết xe lăn đang lăn về phía mép ao.
Ngay sau đó, trong không khí truyền đến một giọng nam trong trẻo ôn nhuận: “An tiểu thư...... hãy nắm tay ta.”
A Thất không tiếng động trợn to mắt, không ngừng tự nhủ, nhất định là công tử tốt bụng.
Hắn lại không biết, phía bên kia mà hắn không nhìn thấy, thiếu nữ áo đỏ rũ mắt, ý cười khi thực hiện được ý đồ chợt lóe rồi biến mất.
Bờ rào chắn có chút cao, gần đến ngực nàng, An Cửu thật sự không thể đi lên, mới muốn người tới kéo.
Nhưng rơi xuống nước...... vừa là thật vừa là giả.
Đôi tay ướt đẫm của thiếu nữ đỡ lan can, nửa người ngâm trong nước, da nàng vốn trắng nõn không tì vết, bị nước ao thấm vào như vậy, càng có vẻ trắng sáng như ngọc.
Mặt trắng tuyết, cổ trắng tuyết, cánh tay và đầu ngón tay trắng tuyết.
Nàng hơi ngẩng đầu lên, khuôn mặt kiều mỹ diễm lệ lộ dưới ánh mặt trời, bọt nước trong suốt chảy xuống từ tóc, dọc theo gương mặt hồng nhạt, cằm nhòn nhọn, lăn xuống cổ mảnh khảnh, lại tụ thành một vũng nước nhỏ ở hõm xương quai xanh trắng nõn.
Xuống chút nữa, là độ cung phồng lên...... Trước kia mặc xiêm y, nhưng cũng không biết nơi đó như thế......
Ánh mắt Bùi Tịch chợt lóe, đột nhiên tỉnh táo lại từ suy nghĩ vô tận!
Hắn suy nghĩ cái gì thế? Sao có thể bị nàng hấp dẫn chú ý chứ?
Chỉ là cái túi da nữ nhân trống rỗng mà thôi, trừ mặt không còn gì cả.
Quả nhiên, thấy động tác hắn chậm chạp, thiếu nữ lập tức không kiên nhẫn mở miệng: “Huynh người này sao lại chậm rì rì thế, giúp một chút không được sao? Chân huynh què chứ không phải tay!”
Lời nói khắc nghiệt, ánh mắt ghét bỏ.
Đầu ngón tay Bùi Tịch dùng sức, siết chặt nan quạt, sau đó lại chậm rãi buông ra, vươn tay về phía thiếu nữ với ánh mắt nghi ngờ.
Hắn lễ phép chuyển tầm mắt, xoay mặt sang một bên, phong độ nhẹ nhàng nói: “An tiểu thư, mạo phạm rồi.”
Bàn tay nam nhân to rộng thon dài, tay nhỏ thiếu nữ trắng nõn non mềm đặt lên, lập tức liền bị nắm lấy.
Một lực mạnh mẽ đánh úp lại, An Cửu chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể trong nháy mắt trở nên nhẹ nhàng, cũng không thấy hắn tích lực thế nào, đã kéo được nàng lên.
An Cửu cũng không biết, hắn thế nhưng có sức lực lớn như vậy, mặc dù ngồi trên xe lăn, cũng có thể dễ dàng kéo nàng từ trong nước lên.
Điều này không ổn.
Mắt thấy sắp phải lên bờ, An Cửu nghiêng người, đột nhiên lao về phía trước, cả người trực tiếp bổ nhào vào người Bùi Tịch.
Hắn muốn kéo nàng lên bờ, xe lăn vốn dựa vào lan can, đầu gối tựa vào rào chắn, nên đã bị hắn ngăn lại. Vốn dĩ nàng có thể chờ hắn thối lui, sau đó chậm rãi bám lan can bò dậy, nhưng An Cửu không tính như vậy.
Một mùi thơm nhàn nhạt xông vào mũi, cùng với hơi nước mát lạnh, chợt rơi xuống đầy cõi lòng của công tử bạch y.
Một đôi tay mềm mại vòng lấy cổ hắn, mà hắn cũng theo bản năng vươn tay, ôm lấy eo thiếu nữ.
Lòng bàn tay cách xiêm y mỏng, kề sát eo thiếu nữ, một cái nắm chặt này, thế nhưng tinh tế quá mức.
Bùi Tịch cố ý quay đầu đi, không nhìn thấy bộ dáng giờ phút này của nàng. Nhưng nháy mắt, trong đầu liền hiện lên hình ảnh tương ứng, eo thon gọn, cùng trước ngực phồng lên của thiếu nữ, tạo thành một đường cong có thể nói là dị thường.
Trong lúc nhất thời, mặc dù là thần y nổi tiếng xa gần, nội tâm Bùi Tịch cũng không khỏi hiện lên vài phần không thể tưởng tượng.
Tỷ lệ như vậy, vẫn là người bình thường sao?
Ý niệm này hiện lên nháy mắt, hắn liền buông tay ra như bị bỏng, đầu ngón tay hơi cuộn.
“Bùi Tịch, sao huynh lại buông tay! Thiếu chút nữa khiến bổn tiểu thư ngã chết rồi!” Lời nói hãy còn mang theo kinh hoảng thất thố vang bên tai, thiếu nữ tức muốn hộc máu mà ôm chặt hắn, hai chân tách ra ngồi trên đùi hắn, cánh tay nhỏ nhắn mềm mại gắt gao siết cổ hắn, thứ mềm mại trước ngực cũng trở nên gần trong gang tấc.
Thân thể Bùi Tịch ngả về phía sau, bàn tay như gần như xa đặt sau eo thiếu nữ, hầu kết hắn lên xuống, mở miệng: “An tiểu thư, đã lên rồi.”
Lời vừa nói ra, hắn mới phát giác giọng mình có chút khàn.
An Cửu: “Ta biết lên rồi, nhưng huynh thấy hiện tại ta có thể xuống sao? Huynh lùi về sau một chút, ta mới có thể xuống!”
Nàng đang ngồi trên đùi hắn, phía sau lưng lơ lửng, vừa buông hắn ra, sẽ trực tiếp rơi vào trong ao.
“Được.”
Nam nhân rũ mắt, một tay lăn bánh xe về phía sau. Theo lý mà nói chân hắn hẳn là không có cảm giác, cũng không biết có phải gần đây trị khỏi đứt gãy gân mạch hay không, xúc giác ngoài ý muốn mẫn cảm.
Hắn có thể cảm nhận thân hình mềm mại của thiếu nữ, hương thơm dịu không biết tên trong hơi thở kia, và lực đạo của hai chân nàng vì khẩn trương mà kẹp hắn.
Xe lăn vừa hơi lùi lại, thân thể mềm mại thơm dịu lại không chút nào lưu luyến mà rời khỏi hắn.
Trong lòng ngực chợt trống rỗng, hương thơm dịu cứ thế đi xa.
“Thật xui xẻo, ngắm cá cũng không yên, hắt xì!” Thiếu nữ đến một bên dậm chân, không vui lẩm bẩm, sau đó nàng lại quay đầu dặn hắn, “Này, việc hôm nay huynh coi như không nhìn thấy, có biết không?”
Trên quần áo trắng tuyết dính một mảng ướt, công tử bạch y rũ mắt, cũng không nhìn nàng, mười phần biết thân biết phận.
Đối mặt với yêu cầu của thiếu nữ kiều man, hắn vẫn tốt tính đáp: “Được.”
Ánh mắt An Cửu dừng trên khuôn mặt bình đạm không gợn sóng của nam nhân, nếu không phải có nhắc nhở hảo cảm, chỉ sợ nàng thật sự sẽ cho rằng, hắn thờ ơ như vẻ bề ngoài.
【 Độ hảo cảm của Bùi Tịch đối với cô +10, hiện tại là -74. 】
【 Độ hảo cảm của Bùi Tịch đối với cô -5, hiện tại là -69. 】
【 Độ hảo cảm của Bùi Tịch đối với cô +10, hiện tại là -59. 】
【 Độ hảo cảm của Bùi Tịch đối với cô -5, hiện tại là -64. 】
【 Độ hảo cảm của Bùi Tịch đối với cô +10, hiện tại là -54. 】
【 Độ hảo cảm của Bùi Tịch đối với cô -5, hiện tại là -59. 】
Một đôi chủ tớ này, một người đưa lưng về phía mình, một người rũ mi không nhìn mình, An Cửu liền không khắc chế được ý cười trên mặt.
Mắt thấy Bùi Tịch quy củ ngồi ở kia, một bộ dáng bất động như núi, nàng bỗng nhiên có cảm giác gì đó trong lòng.
“Đúng rồi...... Lần này, cảm tạ.”
Lời nói ngượng ngùng của thiếu nữ rơi vào trong tai, lông mi Bùi Tịch run rẩy, đang định nói không cần.
Hương thơm từ xa chợt đến gần, thiếu nữ tiến lên hai bước, khom lưng cúi người, ngọn tóc ẩm ướt phiêu đãng trong tầm nhìn.
“Chỗ này......” Đầu ngón tay hơi lạnh mềm mại, nhẹ nhàng cọ qua cổ nam nhân, hết sức căng thẳng.
Phần cổ, là nhược điểm trí mạng của người tập võ. Bất cứ người nào, sẽ không dễ dàng để người khác tới gần cổ mình.
Công tử bạch y chợt giương mắt, ánh mắt bỗng chốc nhìn lại.
Mũi thiếu nữ có chút đỏ, đối với con ngươi đen như mực của hắn, nàng không để bụng mà duỗi tay, đầu ngón tay dính một mảnh lục bình nho nhỏ màu xanh.
“Huynh nhìn ta như vậy làm gì? Một mảnh lục bình mà thôi.”
Nàng hừ nhẹ một tiếng, xoa xoa chóp mũi, như lại muốn hắt xì, “Lạnh thật đó.”
Đúng lúc gặp một cơn gió thổi đến, thiếu nữ rốt cuộc không chịu được, vội vàng ôm cánh tay nhanh như chớp chạy vào sân.
Vừa chạy còn vừa quay đầu lại, buông lời hung ác về phía Bùi Tịch: “Nói rồi đó, không được nói cho người khác! Nếu người khác biết huynh nhất định phải chết!”
Đại tiểu thư sao lại có thể vì ngắm cá mà rơi xuống nước chứ? Truyền ra ngoài quá tổn hại mặt mũi của nàng!
Bùi Tịch không nói chuyện, chỉ xa xa nhìn nàng, thẳng đến khi thân ảnh thiếu nữ nóng bỏng như lửa biến mất ở cuối hành lang dài màu son. Mới chậm rãi giơ tay, vuốt ve mảng da bên gáy.
Nơi đó rõ ràng trống không, lại bừng lên xúc cảm hơi lạnh ẩm ướt, kéo dài không tiêu tan.
【 Độ hảo cảm của Bùi Tịch đối với cô +20, hiện tại là -39. 】
————————-
Tác giả có chuyện nói:
Bùi Bùi: Cảm ơn, đã bị câu rồi.