* Kỳ phùng địch thủ: chỉ đối thủ có trình độ, bản lĩnh tương đương, ngang bằng nhau, khó phân cao thấp.
An Cửu còn chưa buồn bực bao lâu, ngoài ngôi miếu liền truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Chỉ chốc lát sau, một đám người xuất hiện trong tầm nhìn, hai người vào trước là một đôi nam nữ trẻ.
Nam tử khoảng chừng hai mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, khuôn mặt chính trực, trên người mặc áo quần ngắn màu nâu mộc mạc, tóc đen buộc búi cao, bên hông đeo một trường kiếm vỏ đen.
Mày kiếm mắt sáng, khí chất lỗi lạc, vừa thấy chính là vị hiệp khách chính nghĩa.
Đi theo hắn là một thiếu nữ váy dài màu xanh, tầm 17-18 tuổi, mày như viễn sơn*, mắt tựa thu thủy*, da thịt như tuyết, môi hồng răng trắng, thoạt nhìn linh động kiều diễm.
* Mày tựa viễn sơn: dáng lông mày như hình dưới
* Thu thuỷ: nước mùa thu
Thiếu nữ bên hông cũng mang một thanh trường kiếm, trên vỏ kiếm khảm hoa văn mạ vàng tinh tế, treo tua kiếm màu vàng, mặc dù là nữ tử, nhưng khí chất trên người mang cho người ta cảm giác kiên cường, giống như là đại tiểu thư danh môn chính phái.
Đây là nam chính trong sách Hạ Tử Kình và nữ chính Lâm Thanh Nghiên.
Xung quanh bọn họ còn có bảy tám người, hai người mặc quần áo sai dịch*, ba người ăn mặc đẹp đẽ, còn có mấy người là tỳ nữ của gia đình đi cùng.
* Sai dịch: chuyên truy nã, bắt người cho nha môn thời trước
Ánh mắt An Cửu nhất định, còn chưa lên tiếng, liền nghe thấy có người sợ hãi kêu: “Tiểu thư! Tiểu thư thật sự ở đây!”
Nhóm người xôn xao, một đám người ùa vào ngôi miếu nát.
Người kêu đầu tiên chính là một tỳ nữ, thoạt nhìn 15-16 tuổi, vừa thấy An Cửu liền xông tới ôm nàng khóc lớn, nước mắt trào ra.
An Cửu nhận ra tiểu cô nương này là tỳ nữ Cát Hương bên cạnh “An Cửu”, hầu hạ bên cạnh nàng từ nhỏ đến lớn, đối với “An Cửu” trung thành và tận tâm, cho dù lúc trước An Cửu muốn đào hôn, Cát Hương cũng thuận theo nàng, còn giúp nàng bày mưu tính kế.
Cho nên khi An Cửu chạy khỏi An phủ, cũng dẫn theo Cát Hương.
Dọc đường đi nếu không có Cát Hương chăm sóc hầu hạ, tiểu thư mười ngón tay không chạm nước Dương Xuân* như An Cửu căn bản không có khả năng đi đến Cửu Phương Thành.
* Mười ngón tay không chạm nước Dương Xuân: lẩn dụ người có hoàn cảnh gia đình khá giả, không phải giặt giũ hay làm việc nhà, thường ám chỉ người được chiều chuộng, thường là phụ nữ con nhà giàu có.
Tiểu tỳ nữ đối với An Cửu một lòng trung thành, nguyên văn cũng từng xuất hiện cái tên Cát Hương, khi An Cửu bị bắt cóc, Cát Hương là người từ hôn mê tỉnh lại đầu tiên, khi những người khác đều hoang mang lo sợ, là nàng chạy tới quan phủ báo quan, vừa hay gặp được nam nữ chính lúc ấy đang tìm manh mối.
Nhưng sau đó, vì An Cửu cùng nhóm nhân vật chính lên đường, bỏ lại Cát Hương ở Cửu Phương Thành.
Kết cục của Cát Hương như thế nào, An Cửu không biết, nhưng nàng đoán hẳn là sẽ không quá tốt.
An thượng thư có quyền thế, tất nhiên có một ngày có thể tra được tung tích của con gái. Cuối cùng An Cửu chết, còn tỳ nữ Cát Hương, trợ giúp tiểu thư đào hôn, kết cục có thể nghĩ ra.
Những suy nghĩ này thoáng qua, An Cửu nhìn tiểu tỳ nữ đang ôm cánh tay nàng khóc nức nở, có chút đau đầu mà đỡ trán.
“Cát Hương, câm miệng, tiểu thư nhà em còn chưa chết đâu.”
Tiểu tỳ nữ một bên lau nước mắt, một bên khóc hu hu nói: “Tiểu thư, hay là chúng ta về nhà đi? Bên ngoài quá nguy hiểm!”
An Cửu không thích hành vi dẹo dẹo này, gạt cánh tay nàng, nhíu mày lắc đầu: “Không về, phải về thì em đi mà về.”
Lúc này, Hạ Tử Kình ngồi xổm xuống kiểm tra tên trên mặt đất nói: “Không thể nghi ngờ, tên này đúng là hái hoa tặc kia, trên người hắn có lưu lại mùi của tức hương*, nhưng vì sao hắn hôn mê bất tỉnh?”
* Tức hương: một loại thuốc có tác dụng an thần, hái hoa tặc dùng tức hương gây mê các thiếu nữ
Lời vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều dời đến trên người An Cửu.
Hạ Tử Kình đứng dậy đi tới, hỏi An Cửu: “An tiểu thư, xin hỏi tối hôm qua có phải cô bị tên này bắt đi? Còn gặp được ai khác không?”
An Cửu nhìn lại hắn, càng tiếp xúc, càng cảm giác được nam chính một thân nghĩa khí lẫm liệt, khiến người khác nhìn liền yên tâm.
Sắc mặt nàng khẽ buông lỏng, trấn định nói: “Không sai, tối hôm qua ta bị tên này đưa từ Lâm phủ tới miếu nát, hắn muốn làm nhục ta, may mắn chính là sau đó gặp được một vị hiệp sĩ ra tay cứu giúp, lúc này ta mới may mắn thoát nạn.”
Nghe lời này, sắc mặt mọi người khác nhau.
Không ít người ánh mắt nhìn An Cửu đều mang theo chút khiếp sợ, thiếu nữ này vừa mới gặp hoạ như vậy, trên mặt lại không lộ nửa điểm sợ hãi, còn có thể bình tĩnh đối đáp với người khác, quả thực rất bội phục.
“An tiểu thư, cô có biết hiệp sĩ cứu cô là ai không?”
Thấy trong ánh mắt Hạ Tử Kình khi chăm chú nhìn thiếu nữ lộ ra tia thưởng thức, Lâm Thanh Nghiên sắc mặt khẽ biến, vội vàng lên tiếng.
Ánh mắt An Cửu vừa chuyển, đem biểu tình của mấy người thu vào đáy mắt, xem ra nữ chính hiện tại đã động lòng với nam chính rồi.
Nàng thu hồi tầm mắt, không hề nhìn Hạ Tử Kình, nàng không muốn đối nghịch với nữ chính.
“Không biết, vị hiệp sĩ kia không để lại tên họ, hắn nói với ta bình minh sẽ có người tới. Ta ngủ một giấc, tỉnh lại hắn đã đi rồi.”
Nói tới đây, hàng mi dày của An Cửu cụp xuống, che đi đôi mắt đẹp đẽ động lòng người, ngữ khí cũng biến thành chán nản, bất cứ ai cũng có thể nhận ra giờ phút này cảm xúc của thiếu nữ đang tụt xuống.
“Nhưng hắn có để lại một chiếc áo để ta tránh lạnh.”
An Cửu rất nhanh hoàn hồn, xoay người lấy chiếc áo bào trắng được nàng gấp chỉnh tề để trên bàn thờ Phật, quý trọng ôm vào trong ngực, cong đuôi mắt lộ ra một tia cười.
Thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, da thịt trắng nõn như sứ, nàng có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp, lông mi dày và dài, đuôi mắt hơi nhếch lên, lộ ra vẻ yêu diễm tự nhiên.
Đôi mắt như vậy, nếu đặt ở trên mặt người khác, liền có vẻ quyến rũ xinh đẹp quá mức, chỉ là khóe mắt đuôi lông mày của An Cửu luôn quanh quẩn một tia ngạo mạn nhè nhẹ, phảng phất tài trí hơn người, vẻ yêu diễm mê hoặc liền bị đè nén, trở nên tươi đẹp tự tin, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Nàng hơi mỉm cười như vậy, bộ dáng ẩn tình, tức khắc diễm quang dường như bắn ra bốn phía*, đoạt tròng mắt người khác.
* Diễm quang dường như bắn ra bốn phía: tuyệt đẹp
Chỉ một thoáng, liền có mấy người nhìn thẳng mắt.
Một màn này vừa lúc lọt vào mắt người đến sau, người nọ bạch y thắng tuyết, tóc đen được búi chỉnh tề bằng một cây trâm tường ngọc*, hắn hẳn là đi đứng không tốt, ngồi trên xe lăn được một nam hầu cường tráng đẩy, bánh xe lăn trên mặt đất phát ra tiếng vang rất nhỏ.
* Tường ngọc: biểu thị ngọc đem lại may mắn, cát tường
Lực chú ý của mọi người ở đây lúc này đều ở trên người An Cửu, vẫn chưa để ý đối phương đã đến.
Thật ra An Cửu đứng đối diện với bên ngoài miếu, tùy ý liếc mắt một cái, sau đó lại không có hứng thú mà dời ánh mắt.
Hạ Tử Kình muốn kiểm tra áo bào trắng kia, An Cửu không nỡ mà đưa áo bào trắng qua, lại khẩn trương giải thích: “Vị hiệp sĩ kia tuyệt đối không phải kẻ xấu, hắn chỉ là người qua đường, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ thôi! Các ngươi cũng không nên vô duyên vô cớ vu oan người tốt!”
Ánh mắt Lâm Thanh Nghiên xẹt qua gương mặt thiếu nữ ửng đỏ, đã hiểu cười nói: “Đừng lo lắng, chúng ta chỉ nhìn một cái thôi, sẽ không tùy ý định tội người khác.”
Hạ Tử Kình xem qua một lần, lại đem áo bào trắng trả lại cho An Cửu, “Nhìn không ra cái gì, chỉ là một chiếc áo bình thường.”
An Cửu thầm nghĩ, đương nhiên nhìn không ra.
Tối hôm qua sau khi nàng nhắc trên áo có mùi thuốc, cũng không biết Bùi Tịch nửa đêm làm gì, hôm sau tỉnh lại, mùi thuốc phía trên đã tan biến sạch sẽ.
Lâm Thanh Nghiên chuyển tầm mắt, nhìn thấy bạch y công tử trên xe lăn, trên mặt lập tức hiện lên tươi cười, vẫy tay về hướng hắn nói: “Bùi Tịch, huynh mau đến xem xem, hái hoa tặc này vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, không biết là vì sao. Huynh tới đánh thức hắn dậy đi, chúng ta thẩm vấn một phen, liền biết hắn mang những nữ tử đó đi đâu.”
Họ đã điều tra vụ án nhóm hái hoa tặc vài ngày, mấy hôm trước còn gặp được hái hoa tặc, nhưng hắn giảo hoạt bỏ chạy. Bùi Tịch lưu lại tức hương, dính trên người hái hoa tặc, mới khiến cho bọn họ tìm thấy ngôi miếu tàn này.
Lời Lâm Thanh Nghiên vừa nói ra, lúc này mọi người mới để ý đến bạch y công tử đã đến, sôi nổi quay đầu tiếp đón.
“Bùi thần y.”
“Bùi cốc chủ, phiền ngài rồi.”
Thấy lời nói và hành động của mọi người, không khỏi kính sợ và sùng bái.
Suy cho cùng y thuật Bùi Tịch cao thâm, mà thế gian này con người luôn sợ hãi ốm đau và cái chết.
Người được gọi là bạch y công tử Bùi Tịch có gương mặt trắng nõn, ngũ quan thanh tuấn, hắn sinh ra với đôi mắt phượng hẹp dài, tròng mắt trong veo, tựa hồ không có lúc nào là không chứa ý cười nhạt, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng, khóe môi vểnh lên tự nhiên, quanh quẩn ý cười ấm áp nhu hòa, khiến người ta có cảm giác như tắm mình trong gió xuân.
Đây là lần đầu tiên An Cửu chân chính nhìn thấy Bùi Tịch.
Không giống với Bùi Tịch trong tưởng tượng của nàng, An Cửu ban đầu cho rằng, Bùi Tịch người này, cho dù giả dạng thành dáng vẻ ôn nhu hiền lành, hẳn là cũng không giấu được âm u trong xương cốt, luôn sẽ lộ ra chút manh mối.
Nhưng mà hiện thực, bất cứ ai nhìn thấy Bùi Tịch, đều sẽ không hoài nghi hắn là người xấu.
Bạch y trên người hắn, dường như cho người ta cảm giác, trắng tinh như tuyết, không nhiễm hạt bụi.
Hắn thoạt nhìn, ôn nhu khiêm tốn hơn người khác, trách trời thương dân* hơn người khác.
* Trách trời thương dân: có nghĩa oán than thế đạo bất bình, cảm thông với nổi khổ của nhân dân
“Được.” Tính tình Bùi Tịch rất tốt, ôn nhu đáp lời, nói với người phía sau, “A Thất, đẩy ta qua đó.”
Toàn bộ quá trình, hắn cũng không nhìn An Cửu, biểu hiện không khác gì người thường. Không ai đoán được, hai người bọn họ tối hôm vừa gặp nhau.
An Cửu đối với hắn cũng là bộ dáng không để ý lắm.
Nhưng kỳ thật hắn vừa xuất hiện, nàng liền chú ý hắn.
Bùi Tịch vừa lên tiếng, An Cửu liền phát giác hắn thay đổi giọng nói so với lúc trước.
Giọng Phi Y trầm ổn dày hơn, giống nam nhân trưởng thành hai mươi tuổi. Mà bản thân Bùi Tịch bằng tuổi nàng, năm nay mới mười tám, giọng nói trong trẻo và dịu dàng hơn.
Quả nhiên, cho dù tối hôm qua hắn đột nhiên nghĩ ra một kế, cũng tuyệt đối không thể sai sót.
Khá lắm, so với nàng càng biết ngụy trang, càng biết diễn kịch.
Không biết vì sao, nội tâm An Cửu đột nhiên xuất hiện một luồng nhiệt, nàng cảm giác tim mình đập rất nhanh, đó là một loại kích động khi gặp kỳ phùng địch thủ.
Xe lăn lăn trên mặt đất, đi đến trước mặt tên hái hoa tặc đang hôn mê, bạch y công tử cúi người lật xem hai cái, sau đó từ trong tay áo lấy ra một túi vải nhỏ, bày ra một loạt ngân châm bạc sáng loáng bên trong.
“Tên này trúng mê hồn tán, mới hôn mê bất tỉnh, ta giải độc cho hắn là được.”
Bùi Tịch nói, đầu ngón tay thon dài giữ ngân châm, nhanh như chớp châm xuống, chỉ trong một khắc ngắn ngủn, hái hoa tặc vốn chết ngất tức khắc rên rỉ.
Thấy hái hoa tặc tỉnh, đám người Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên lập tức vây quanh.
Bạch y công tử trên xe lăn bị đám người bỏ lại, lúc này hắn mới hơi ngẩng đầu, nhìn về phía An Cửu.
“Không biết vị tiểu thư này là......”
An Cửu không đi xem náo nhiệt, ôm áo bào trắng trong lòng, từ trên cao nhìn xuống hắn một cái, nhàn nhạt nói: “Ta là ai liên quan gì đến huynh?”
“Sao ngươi dám nói chuyện như thế với công tử!”
Nam hầu đẩy xe lăn A Thất tức khắc tức giận, muốn tiến lên, bạch y công tử lại xua xua tay, nhàn nhã cười: “A Thất, không được vô lễ.”
A Thất nổi giận đùng đùng lui về, đôi mắt trừng to giống chuông đồng, nhìn chằm chằm An Cửu.
Tiểu tỳ nữ Cát Hương bị khuôn mặt hung dữ của nam hầu doạ sợ tới mức run bần bật, nhưng vẫn dũng cảm đứng chắn phía trước An Cửu, muốn bảo vệ tiểu thư.
An Cửu không sợ gì mà trừng lại: “Nhìn cái gì mà nhìn, còn trừng cẩn thận bổn tiểu thư móc mắt ngươi!”
Bạch y công tử chắp tay ôm quyền, người bị mạo phạm là mình, hắn lại một chút cũng không ngại, ngược lại mang theo một tia áy náy nói: “Xin lỗi tiểu thư, hạ nhân thô tục, là Bùi mỗ quản giáo không nghiêm. Chỉ là không biết, Bùi mỗ đắc tội tiểu thư chỗ nào? Sao vừa thấy ta đến liền lạnh lùng trừng mắt?”
Đại tiểu thư kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, tầm mắt khuất tôn hàng quý* liếc tới, đại khái cũng cảm thấy bản thân đuối lý, nàng mím môi, tức giận nói: “Ta chính là thấy huynh không vừa mắt, sao?”
* Khuất tôn hàng quý: có nghĩa người có địa vị cao nhưng lại hạ mình với người có địa vị thấp.
Dứt lời, nàng liền lôi kéo tỳ nữ Cát Hương, cũng không quay đầu lại đi đến phía xa đứng.
Vừa đi, trong miệng nàng còn nhỏ giọng nói thầm cái gì đó, thanh âm rất nhỏ, cơ hồ không ai nghe thấy.
Chỉ có bạch y công tử bị bỏ lại phía sau kia, nhạy bén mà đem lời nói rất nhỏ đó thu vào trong tai.
“Phi Y công tử mặc bạch y mới đẹp, hắn một người què, cũng học người ta mặc bạch y cái gì chứ, thật đáng ghét.”
Đại tiểu thư đó tùy hứng quái đản như thế, chán ghét một người không có bất kỳ lý do gì, có lẽ bởi vì hắn mặc xiêm y giống ý trung nhân* của nàng.
* Ý trung nhân: người yêu
Mi mắt bạch y công tử rũ xuống, khóe môi vẫn như cũ treo ý cười nhạt, tựa hồ không hề biết nàng đang lẩm bẩm.
Chỉ có An Cửu nghe thấy, bên tai vang lên tiếng điện tử.
【 Độ hảo cảm của Bùi Tịch đối với cô +5, hiện tại là -106. 】