Xuyên Thành Nữ Phụ Sau Bị Vai Ác Công Lược

Chương 51: Chương 51: Mặt ác quỷ của giáo chủ Ma giáo




“Chúng ta đều được chọn!” Lâm Thanh Nghiên kích động nói với Bùi Tịch, “Bùi Tịch, huynh muốn thêm cân không?”

Bùi Tịch còn chưa trả lời, nàng lại hạ giọng bổ sung: “Mấy ngày nay ta ở bên ngoài thám thính được không ít tin tức, phái Nga Mi đưa tới hình như là một nội công dưỡng khí, có chút trùng với công hiệu đan dược của huynh, cũng không biết Kim thúc thúc có thể chọn cả hai hay không.”

“Xem hướng của phái Nga Mi như thế nào.” Bùi Tịch định thần nhàn nhã nói.

Thời khắc khẩn trương như thế, vậy mà hắn một chút cũng không nóng nảy, thật sự khiến người ta không nhịn được ghé mắt.

Ví dụ bàn phái Nga Mi ngồi cách bọn họ không xa, Ngọc Hồng Y nhìn công tử bạch y thần sắc thản nhiên kia, sắc mặt hơi ngưng trọng.

Nàng ta nghiêng đầu, nhỏ giọng nói với sư thúc ngồi bên cạnh: “Sư thúc, con đã tìm hiểu rõ, Bùi thần y mang tới chính là một loại thần dược có thể chữa khỏi bệnh mãn tính, cùng loại với nội công tâm pháp của chúng ta, nhưng nội công cần tu luyện, uống thuốc có thể chữa khỏi bệnh, chúng ta có lẽ phải thêm cân.”

Vị sư thúc kia cũng là nữ tử, tuổi gần trung niên, mặc trang phục màu xanh trắng của Nga Mi, biểu tình nghiêm túc nói: “Liền làm theo con nói đi, Thiếu cốc chủ Dược Vương Cốc này y thuật cao minh, rất có phong thái của Dược Vương ngày xưa, nội công của chúng ta đích xác kém một bậc.”

Đương nhiên những điều tương tự cũng xảy ra ở những bàn khác.

Về phần những phái không được chọn, tuy tiếc nuối, nhưng cũng rất mau buông, lực chú ý đều chuyển dời đến vị “Minh công tử” kia.

“Minh công tử kia là thần thánh phương nào? Có ai biết hắn không?”

“Ta biết ta biết, nghe nói là công tử nhà giàu ở kinh thành, ngày hắn tới, dọn vào mười mấy cái rương to, tôi tớ của sơn trang dọn rương nói, mỗi một cái rương đều cực kỳ nặng, hai ba người tập võ mới khiêng được, ngày ấy mệt chết bọn họ.”

“Chẳng lẽ Minh công tử kia trao đổi vật phẩm, dùng đều là vàng bạc châu báu?” Có người nảy ra suy nghĩ, đưa ra kết luận.

Nghe lời này, mọi người hít hà một hơi.

Một người chặc lưỡi nói: “Ai ya, vậy bao nhiêu tiền chứ?”

Lại một người nói: “Thần công vô giá, có lẽ hắn thật sự mang đến có thể mua bảo vật của một tòa thành đấy.”

Mấy cái này đều là nhạc đệm nhỏ, rất nhanh, trong chín đại thế lực được chọn ra, có năm bên sẽ thêm lợi thế.

Ý cười trên mặt Kim Du càng sâu, ông ta đối với năm tờ giấy được giao lên, sau khi cân nhắc một lát, ngẩng đầu nói với mọi người đang nhón chân mong chờ: “Được rồi, Kim mỗ đã có đáp án trong lòng. Nhưng trước khi công bố kết quả, Kim mỗ còn có một yêu cầu quá đáng. Chư vị có thể lựa chọn đồng ý hay không, nếu từ bỏ, ta cũng sẽ sửa đổi lựa chọn.”

Quy tắc được thay đổi hết lần này đến lần khác, nhưng người cũng đi đến nông nỗi này, mọi người cũng không muốn thất bại trong gang tấc, chỉ có thể nhịn.

Sư thúc phái Nga Mi nhíu mày, nhỏ giọng nói với Ngọc Hồng Y: “Ý định của Kim Du nhiều như vậy, cũng không biết lại muốn làm chuyện gì xấu.”

Bích Thuỷ Kiếm của Phái Hoa Sơn dứt khoát nói: “Kim huynh mời nói.”

Kim Du cũng không dài dòng, nói thẳng: “Người lấy được bí tịch, sẽ bảo vệ an nguy của sơn trang Kim Xà trong vòng mười năm, nếu sơn trang Kim Xà gặp nạn, chư vị phải tới chi viện, không biết điều kiện này chư vị có thể đáp ứng?”

Yêu cầu này trái lại cũng không quá đáng, so sánh với thần công, không là cái gì cả.

Nghe vậy, mấy nhân sĩ đại phái sôi nổi đáp ứng.

Kim Du cười nói: “Chư vị đáp ứng Kim mỗ liền yên tâm, ta chọn ra năm vị, đó là phái Hoa Sơn, phái Nga Mi, Dược Vương Cốc, Giang Nguyệt Đảo, Minh công tử. Chúc mừng chư vị.”

Kim Du vừa nói xong, mọi người trong đại sảnh có bất ngờ, có kinh hỉ, còn có biết rõ.

Bất ngờ chính là Minh Dập, hắn vốn dĩ chỉ muốn tới bồi chạy, không ngờ mình thật sự có thể lấy được một suất.

Kinh hỉ là Giang Nguyệt Đảo, Giang Nguyệt Đảo cách Trung Nguyên khá xa, xưa nay an phận ở một góc, lần này cũng chỉ muốn đi theo đại môn phái xem náo nhiệt, được thêm kiến thức, lại không nghĩ trời rơi xuống bánh có nhân được chọn.

Hiểu rõ, là phái Hoa Sơn và Bùi Tịch.

Trong đại sảnh một mảnh ồn ào, có người chúc mừng những môn phái đạt được bí tịch, có người đang bát quái, có người đang đàm luận các phái ra bảo vật gì.

Kim Du hội tụ nội lực ở miệng, lời nói truyền đến toàn bộ đại sảnh: “Chư vị, hãy yên lặng một chút, kế tiếp Kim mỗ muốn mở rương, chư vị có thể quyết định ai tới sao chép bí tịch trước.”

“Nhiều người chứng kiến như vậy, Kim mỗ tuyệt đối sẽ không giở trò bịp bợm, bại hoại thanh danh sơn trang Kim Xà. Kế tiếp sau khi năm phái sao chép bí tịch xong, có thể tự rời khỏi sơn trang Kim Xà, về phần không được chọn, hiện tại liền có thể rời đi.”

Trong nhà dần dần an tĩnh lại, không ai muốn rời đi bây giờ, ánh mắt mọi người đều nhìn năm thế lực lớn đạt được bí tịch.

Ngọc Hồng Y phái Nga Mi chủ động nói: “Không bằng phái Hoa Sơn trước đi, phái Hoa Sơn là đại phái đệ nhất giang hồ, nên là đầu tiên.”

Bích Thủy Kiếm từ chối nói: “Phái Hoa Sơn cách sơn trang Kim Xà không xa, chúng ta không gấp, chư vị đi sao chép trước đi.”

Về phần hai vị may mắn Bùi Tịch và Minh Dập, hai người thật ra không vội, đều ở một bên xem kịch.

Lúc này đảo chủ Giang Nguyệt Đảo đứng lên, cười nói: “Giang Nguyệt Đảo đường xá xa xôi, không khỏi trên đường phát sinh ra chuyện, ta liền mặt dày lên trước.”

Những người khác đều không ngại, đảo chủ Giang Nguyệt Đảo đi lên trước, ngồi vào chiếc bàn nhỏ ở giữa.

Kim Du nói: “Đảo chủ chờ một lát.”

Nói xong, ông ta liền lấy ra một chiếc chìa khóa đồng từ bên hông, mở khoá rương gỗ đỏ.

Vô số đôi mắt đều nhìn một màn này, chỉ thấy Kim Du duỗi tay đến cái rương, hai tay cầm một quyển sách da cổ xưa bìa vàng, trân trọng đặt trên khay bên cạnh.

“Chính là nó, đảo chủ cẩn thận lật xem, cẩn thận sao chép.”

Kim Du mang khay tới trước mặt đảo chủ Giang Nguyệt Đảo, mỉm cười rồi ngồi lại chỗ cũ, bưng lên một ly trà, chậm rãi uống một ngụm.

Đảo chủ Giang Nguyệt Đảo khẩn trương xoa xoa tay trên quần áo, mới dám sờ quyển sách kia.

Giờ khắc này, ai cũng không chú ý tới, nụ cười trên mặt một vị công tử bạch y tuấn nhã dần dần cứng đờ.

Trừ An Cửu.

An Cửu liếc hắn một cái, cố gắng kìm nén khóe miệng nhếch lên.

Nàng còn tưởng rằng hắn có thể tiếp tục bình tĩnh chứ?

Trong lòng An Cửu biết, lúc trước nàng và Bùi Tịch có khoảng cách thông tin, hắn sẽ không biết Kim Yến Uyển trả lại bí tịch nguyên bản, cho nên mới có thể đánh hắn một cái trở tay không kịp.

Không thể không nói, xem đại phản diện ăn mệt, còn rất sảng khoái.

Lúc đọc sách cảm thấy phản diện điên khùng thực kích thích, nhưng khi chân chính đi vào thế giới này, ở chung với người thật, An Cửu phát hiện kỳ thật mình không thể không để ý đến điều đó.

Nàng không có cách nào bàng quang nhìn hắn tổn thương người khác, không có cách nào trơ mắt nhìn những vai phụ rơi vào vận mệnh bi thảm, cũng không có khả năng ngồi yên không nhìn đến.

Tuy rằng nàng nói mình ích kỷ, khi thật sự có người chết ở trước mặt, nàng chỉ cần duỗi tay kéo một phen là có thể thay đổi hết thảy, ai có thể chân chính thờ ơ được?

Nàng rốt cuộc vẫn là người tới từ thời đại hòa bình xã hội văn minh, nàng không thuộc về thế giới này.

Bùi Tịch rõ ràng không cần bí tịch, lại vẫn lựa chọn trộm nó, mà không phải để lại cho người cần.

Hắn rõ ràng biết trước tương lai, nhưng vẫn để nó tiếp tục phát sinh, thậm chí còn âm thầm quạt gió thêm củi.

Bởi vậy có thể thấy được nội tâm người này lạnh nhạt và thờ ơ.

An Cửu mỗi lần tưởng tượng, liền có loại cảm giác hãi hùng khiếp vía, cho nên nàng cũng không dám suy nghĩ sâu xa.

Đang lúc xuất thần, đảo chủ Giang Nguyệt Đảo bên kia đã cẩn thận mở trang thứ nhất.

“Thịnh hội như thế, bổn tọa sao có thể không tới xem?”

Đúng vào lúc này, một giọng nam thình lình từ ngoài cửa truyền đến, phảng phất như sấm sét giữa trời nắng, vang vọng trong tai mọi người.

Thanh âm kia ẩn chứa nội lực dày nặng, An Cửu chỉ cảm thấy màng tai như bị thứ gì thật mạnh đâm vào, một tiếng vù vù.

Nàng lắc lư người, giơ tay đỡ lấy mặt bàn mới đứng vững.

Ngay sau đó, một bàn tay ấm áp duỗi tới, mềm mại che lỗ tai nàng, tất cả thanh âm đều bị ngăn cách bên ngoài.

Ngồi trong đại sảnh đều là người có tên họ trên giang hồ, phản ứng không thể nói không nhanh.

Tại đây trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều người đã nhanh chóng thể hiện ra thái độ phòng bị, nhìn cửa đại sảnh.

Một người đang từ cửa bước tới, một bộ trường bào màu đỏ sậm, kiểu dáng xiêm y không giống nhân sĩ Trung Nguyên, mà mang theo một chút phong cách Tây Vực.

Nam nhân cười vang nói: “Chư vị, sao bổn tọa đến, các ngươi liền giương đao kiếm? Chẳng lẽ không chào đón bổn tọa sao?”

Người nọ đến gần, mọi người mới thấy, trên mặt đối phương đeo mặt nạ màu đen, mặt nạ điêu khắc thành bộ dáng ác quỷ răng nanh, cực kỳ dữ tợn đáng sợ.

“Mặt ác quỷ! Hắn là giáo chủ Ma giáo!” Một người kinh sợ kêu lên.

Nghe tiếng hoảng hốt, mọi người đều biết, Ma giáo vẫn luôn là địch với võ lâm Trung Nguyên, hai bên đối lập nhiều năm.

Võ lâm Trung Nguyên từng nhiều lần thảo phạt Ma giáo, nhưng Ma giáo xa Tây Vực, vì thế cách vài thập niên, sau khi nghỉ ngơi lấy lại sức, Ma giáo sẽ lại một lần tro tàn lại cháy, lửa rừng thiêu bất tận xuân phong thổi lại sinh*.

* Lửa rừng thiêu bất tận xuân phong thổi lại sinh: Là câu thơ trích trong bài “Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt” của Bạch Cư Dị, có nghĩa là dù lửa có tàn nhẫn đến mấy, chỉ cần gió xuân thổi qua thì mặt đất sẽ xanh tươi trở lại, thể hiện rõ nét sức sống bền bỉ của cỏ dại.

Ma giáo chủ yếu hoạt động ở Tây Vực, không thường đi vào mảnh đất Trung Nguyên, nhưng mỗi lần xuất hiện, đều sẽ mang tới sinh linh đồ thán, khiến người căm thù đến tận xương tuỷ.

Mỗi một nhân sĩ giang hồ, đều lấy trừ ma vệ đạo làm nhiệm vụ của mình.

Người Ma giáo, ai cũng có thể giết chết!

Lập tức liền có người nói: “Ma đầu này hôm nay dám tới đây, ta chờ giang hồ tề tụ, nhiều đại hiệp võ lâm như vậy, hắn chẳng phải là chui đầu vô lưới?”

Lời này rơi vào trong tai người khác, sôi nổi hưởng ứng.

“Không sai, mấy đại phái giang hồ chúng ta hiện giờ đều ở đây, chẳng lẽ còn sợ một tên Ma giáo sao!”

“Mặt ác quỷ này xem ra tuổi không lớn, ta nhớ mặt ác quỷ đời trước đã gần đến trung niên, người này hẳn là mới nhậm chức giáo chủ, hắn chỉ muốn lợi dụng chúng ta, giành lấy quyền lực trong giáo chúng, tuyệt không thể để hắn như nguyện!”

Ma giáo có một quy củ mọi người đều biết, mỗi một đời giáo chủ mới nhậm chức đều phải làm một chuyện lớn, để mọi người biết được thực lực của hắn, cũng mượn điều này áp giáo chúng phía dưới, không khác nghệ sĩ xuất đạo ở hiện đại lắm.

Chẳng là mục đích của chúng không phải là biểu diễn, mà là giết người.

Sau khi mặt ác quỷ đời trước nhậm chức, chuyện thứ nhất làm là tàn sát một môn phái không lớn không nhỏ trên giang hồ, một trận thành danh.

Hôm nay xem ra, tân mặt ác quỷ này chọn sơn trang Kim Xà làm mục tiêu.

Thời gian mọi người giao lưu rất ngắn, vừa mới dứt lời, sau mặt nạ ác quỷ liền truyền đến tiếng cười to phóng đãng tùy ý.

“Tốt tốt tốt, các ngươi rất tốt, đều có can đảm như thế, khiến người ta bội phục. Đến đây, đều tới giết bổn tọa, bổn tọa ngược lại muốn xem, ai có thể giết bổn tọa.”

Sau mặt quỷ, khóe môi nam nhân nhếch lên, trong mắt hẹp dài tràn đầy hưng phấn kích động.

Tay hắn vừa động, một thanh đao màu trắng bạc lặng lẽ trượt ra khỏi tay áo, được tay tái nhợt không có huyết sắc cầm, giống như tay cầm một vầng trăng rằm.

Khoé miệng nam nhân nhếch lên, bước chân nhẹ điểm, thân hình trong nháy mắt biến mất tại chỗ, dường như hóa thành quỷ, ngay sau đó liền xuất hiện trước mặt người vừa nói hắn chui đầu vô lưới.

Trăng rằm xẹt ra một vòng tròn hoàn mỹ, ngân quang hiện lên.

Máu đỏ tươi bắn toé ra, trăng rằm rút ra, máu chảy rào rào xuống từ lưỡi đao, lại lần nữa khôi phục màu ngân bạch trơn bóng như mới.

Giống giọt sương trên lá sen, không dính chút bụi bặm.

Thẳng đến khi hắn lui, những người khác mới nhìn đến vị hiệp sĩ máu trào từ cổ họng kia, vậy mà chết trong một hơi thở!

Mặt ác quỷ liếm liếm khóe môi, đuôi mắt đỏ lên, hứng thú nói: “Như vậy không được đâu, nỗ lực lên đi, đừng làm cho ta cảm thấy không thú vị.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.