Chính Lục Hành Trì cũng tự cảm thấy kỳ quái, một cơn lửa giận không tên cứ tán loạn lên, quả thật không biết vì cái gì.
Đời trước đã cứu Giang Phỉ một lần.
Khi đó ra khỏi tiệm cơm, Bối Noãn đau khổ cầu xin, Đỗ Nhược quyết định làm chủ để Giang Phỉ lại.
Sau đó thì thế nào?
Lục Hành Trì cũng không nhớ rõ, bởi vì lúc ấy hoàn toàn không lưu tâm.
Chỉ biết Bối Noãn vẫn luôn yên lặng chiếu cố cho Giang Phỉ, cho anh ta ăn, xức thuốc, cẩn thận tỉ mỉ, hoàn toàn không cần người khác phải làm gì.
Đến khi Giang Phỉ hoạt động lại bình thường, hai người cơ hồ mỗi ngày đều quấn quít bên nhau.
Hai người bọn họ ái muội ai nấy đều thấy được.
Lục Hành Trì lúc ấy cũng không quan tâm cái này, anh quan tâm chính là Giang Phỉ người này rất hữu dụng.
Giang Phỉ đại khái là đã từng ở trong ngục, tuy rằng nhìn thật gầy nhưng chiến lực lại đầy đủ, rất nhạy bén, có thể giúp chia sẻ không ít trách nhiệm với Lục Hành Trì.
Hơn nữa bởi vì được Lục Hành Trì cứu nên luôn đáng tin cậy.
Tuyệt đối không phải cái dạng như hiện tại này.
Trong đầu Lục Hành Trì lại toát ra hình ảnh vừa rồi Giang Phỉ ngậm muỗng cháo Bối Noãn đút, ngẩng đầu mỉm cười nhìn mình.
Không thể kềm chế ý muốn tấp vào lề mà ném anh ta xuống.
Bối Noãn càng làm cho tâm phiền ý loạn.
Tối hôm qua Lục Hành Trì nằm trong lều, đầu óc toàn là bộ dáng cô khoác áo khoác đứng dưới ánh trăng.
Nho nhỏ, ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt nhìn anh.
Lục Hành Trì biết rõ ràng mỗi một chữ cô nói đều là sự thật.
Rối rắm cả đêm, hạ quyết tâm cả đêm, Lục Hành Trì cảm thấy vẫn không thể tiếp tục mang theo Bối Noãn.
Cô và người trước kia căn bản như hai người khác nhau.
Nhưng mà có đôi khi cô và Bối Noãn trong quá khứ làm chuyện giống nhau như đúc.
Chẳng hạn như ở tiệm cơm, đều không chút do dự tự chủ trương, trộm mở cửa cuốn cho người bên ngoài tiến vào.
Nói không chừng, nếu cứ tiếp tục mang theo cô ấy đi như vậy, cuối cùng lại một lần nữa cô ấy sẽ đẩy cả đoàn đội vào diệt vong.
Cách an toàn nhất là tìm một nơi yên ổn để cô ấy lại.
Đảo mắt đã đến Giang Thành.
Giang Thành là một thành phố phồn hoa. Bối Noãn còn nhớ rõ, trong sách khi Lục Hành Trì đi ngang qua Giang Thành có dừng lại đi đến một siêu thị thu thập vật tư.
Hiện giờ Lục Hành Trì cũng giống như trong sách, cũng đi vào Giang Thành.
Đến gần Giang Thành, Bối Noãn đã thấy được nơi này quả thật không may mắn hơn, khắp nơi đều là cảnh tượng hoang tàn hỗn loạn, như có một đàn châu chấu đã đi qua.
Virus thây ma không cần thu thập vật tư cũng không cần ngủ, tốc độ lan tràn thật nhanh, nhiều người hiện đã bị virus bỏ lại, hạ cánh đúng vào khu vực bị cảm nhiễm.
Di động đã sớm không còn tín hiệu, tình huống bên người không ai biết chút nào, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Lục Hành Trì không chút do dự quẹo vào địa giới Giang Thành.
“Sao chúng ta không đi vòng qua, tiến vào đây làm gì?” Đỗ Nhược không hiểu, hỏi Lục Hành Trì, “Vật tư nhiều như vậy còn chưa đủ sao?”
Bối Noãn nghĩ thầm: câu này tôi trả lời được, anh ta muốn tìm một chỗ quăng tôi lại.
Quả nhiên, Lục Hành Trì lái xe, ở ngoại ô thành phố thành phố tìm tìm kiếm kiếm, một nhà lại một nhà, xem xét phòng ốc, cuối cùng chọn một nhà nhỏ hai tầng.
Nhà nhỏ có tường rất cao, cách xa đường lớn, vị trí kín đáo không dễ thấy, nhìn lại rất rắn chắc.
Cửa hoàn toàn mở rộng, có dấu vết đánh nhau, chủ nhân tám chín phần đã gặp bất trắc, bên trong thật ra lại không có thây ma.
“Giữa trưa ở chỗ này nghỉ ngơi.” Lục Hành Trì nói.
“Còn muốn nghỉ ngơi? Không phải vừa xuất phát sao?” Đỗ Nhược không hiểu.
“Cậu không phải nói làm cơm gà Hải Nam cho Bối Noãn sao?” Lục Hành Trì sâu kín nói, “Nơi này có phòng bếp, còn có bình gas, thật thích hợp.”
Họ tìm được giường ở lầu hai, để Giang Phỉ ở đó.
Đỗ Nhược kêu Bối Noãn đem toàn bộ gà trong không gian ra ngoài, chọn một con mập mạp nhất, đi phòng bếp cuốn tay áo lên nấu cơm.
Bối Noãn đi theo anh vào bếp tham quan.
Lục Hành Trì không tới đây mà chỉ ra ra vào vào, không biết bận rộn chuyện gì.
Đến khi gà vàng ươm ra khỏi nồi, hai người đi ra khỏi phòng bếp, hoảng sợ lên.
Bên ngoài đã hoàn toàn biến dạng.
Toàn bộ bên trong cửa sổ đều được gia cố một tầng thép đan ngang đan dọc, tường rào bên ngoài cũng được gia cố và nâng cao bằng những tấm thép không biết từ đâu ra.
Nhìn giống như ngục giam, lại giống một cái lô-cốt, muốn rắn chắc bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Thây ma nếu không học được kỹ năng bạo phá, khẳng định không vào được.
Bối Noãn trợn mắt há hốc mồm: Đây đều là Lục Hành Trì làm? Chỉ trong một bữa cơm?
Thấy hai người Bối Noãn ra tới, Lục Hành Trì giải thích: “Cách nơi này không xa lắm có một công trường xây dựng, tôi tìm được không ít vật liệu.”
Dưới chân Lục Hành Trì để một cái máy hàn lớn chạy bằng xăng.
Anh chuyển hướng nói với Bối Noãn.
“Tôi đã xem qua, trong viện có một giếng nước, trong nhà cũng có bồn cầu tự hoại, sinh hoạt cơ bản không có vấn đề gì, thây ma rất khó tiến vào, trong tương lai cô phòng bị không phải là thây ma mà là người.”
Anh tùy tay lắc lắc hàng rào, thử thử cường độ.
“Không cần mở cửa cho bất cứ ai, ai cũng không nên tin. Vô luận đối phương là nam hay nữ, bị thương, sắp chết, bị thây ma đuổi theo, nhìn đáng thương đến như thế nào cũng không cần tin, tùy tiện để người vào nhà, xui xẻo sẽ chính là cô.”
“Có ý gì?” Đỗ Nhược ngắt lời anh, đột nhiên nghĩ thông suốt, “Cậu lại tính toán để cô ấy lại một mình?”
Lục Hành Trì không để ý tới Đỗ Nhược, tiếp tục nói với Bối Noãn: “Đồ ăn đồ dùng của cô còn chưa đủ, chút nữa chúng ta đi ra ngoài giúp cô thu thêm vật tư, tranh thủ dự trữ dùng trong mấy năm.”
“Mấy năm sau thì sao?” Bối Noãn bỗng nhiên tò mò với tính toán của Lục Hành Trì, “Để tôi chờ chết sao?”
Bối Noãn nghĩ thầm: phỏng chừng anh ta cảm thấy chỉ bằng chính sức lực của cô căn bản cũng sống không được mấy năm, lưu lại mấy năm là đủ.
Lục Hành Trì còn chưa kịp trả lời vấn đề của cô, bỗng có tiếng người ở lầu hai nói: “Tôi ở lại đây với cô ấy.”
Là Giang Phỉ.
Anh chống tường, từ bên trong phòng ngủ đi ra, mới đi được vài bước, gương mặt thanh tú đã hoàn toàn tái nhợt.
Nhưng ngữ khí thật bình thản và kiên định.
“Các người đi đi, tôi và cô ấy ở lại đây.”
Lục Hành Trì ngẩng đầu.
Giang Phỉ đứng ở trên lầu, hai người xa xa mà đối diện nhau, không ai nói thêm lời nào.
Đỗ Nhược bỗng nhiên ngắt lời: “Tôi cũng muốn ở lại đây.”
Lục Hành Trì: “......”
Đỗ Nhược thành khẩn nói: “Lục Hành Trì, hai người bọn họ một người yếu như con gà con, một người kia bị thương còn chưa lành, tôi không thể để bọn họ đơn độc ở lại. Bằng không, chính cậu tiếp tục đi thôi?”
Không khí như đọng lại.
Một mảnh yên tĩnh.
Trong vòng một phút ngắn ngủ, Lục đại Boss bị chúng bạn xa lánh, trở thành người cô đơn.
Lục Hành Trì đột nhiên nhận ra được, quần áo trên người Giang Phỉ đã thay đổi không biết từ khi nào.
Không còn bộ đồng phục tù dơ hầy mà thay bằng chiếc áo sơ mi sạch sẽ trắng bóc.
Áo sơ mi thủ công tinh xảo, trắng đến lóa mắt, nhìn thế nào cũng thấy quen mắt.
“Anh ta mặc chính là......” Lục Hành Trì hỏi Bối Noãn.
“Quần áo của anh.” Bối Noãn có điểm chột dạ, nhỏ giọng, “Quần áo anh ta quá bẩn thật sự không mặc được nữa nên tôi lấy một cái của anh, vừa rồi anh không ở đây, tôi còn chưa kịp nói cho anh biết.”
Giang Phỉ gầy hơn so với Lục Hành Trì, vai cũng không rộng bằng, mặc áo sơ mi này vào không quá căng mà lại hơi lỏng lẻo, nhưng lại đem đến một cảm giác rất khác với Lục Hành Trì.
Lục Hành Trì vô ngữ nhìn Bối Noãn.
Biết rõ không phải thời điểm, Bối Noãn lại chết sống không áp xuống được tâm tình muốn làm nhiệm vụ.
“Dù sao anh còn có mấy chục cái......” Bối Noãn trộm ngắm Lục Hành Trì một cái, “Anh...... không thể...... rộng lượng...... một chút...... sao?”
Tiếng động thánh mẫu - nhiệm vụ “Rộng lượng” thành công nhảy thành (3/5).