Xuyên Thành Nữ Phụ Thánh Mẫu Ở Mạt Thế

Chương 1: Chương 1: Quầng sáng cho người mới




CBD (Central Business District – trung tâm tài chính thương mại) thành phố S phồn hoa, giờ nghỉ trưa, từ office building người đi làm túa ra chen chúc nhau đi tìm chỗ ăn trưa.

Phụ nữ mang giày cao gót gõ lộc cộc trên nền đường, quý ông trang phục thẳng thớm, cà vạt chỉnh tề trước ngực.

Một đoàn người, áo mũ chỉnh tề, tinh anh trong tinh anh.

Trong dòng người chỉ có một cô gái không giống người thường, không hợp hoàn cảnh chút nào.

Mỗi một người đi ngang qua cô đều hoảng sợ mà liếc nhìn cô một cái.

Rốt cuộc, ở thời điểm này, giữa trưa nắng lại dám công nhiên mặc áo ngủ đi dạo ở CBD thật sự không thấy nhiều.

Cô gái mặc một cái áo ngủ có in hình con gấu nâu, tóc dài nhu thuận xõa quá vai, khuôn mặt nhỏ ——

Kỳ thật mỗi người đi ngang qua đều suy nghĩ, cô gái này tuy rằng ăn mặc rất kỳ quái nhưng khuôn mặt nhỏ lại cực kỳ thánh khiết xinh đẹp.

Thuần tịnh đến giống như thiên sứ.

Làn da trắng tinh không tì vết, một đôi mắt vô tội ngây thơ, thanh triệt thấy đáy.

Mỗi người ngẫu nhiên nhìn thẳng vào cặp mắt kia, giây tiếp theo đều không tự chủ được muốn quay đầu tránh đi, e sợ bị nhìn thấy sự xấu xa và ti tiện giấu ở đáy lòng.

Bất quá lực chú ý của mọi người thật mau đã bị những thứ khác hấp dẫn.

Một đạo đường cong xẹt qua không trung.

Cơ hồ là ngay sau đó, trên đường cái vang lên một tiếng ầm thật lớn, giây lát sau, trên đường lớn lộ ra một cái hố to.

Giống như một khối thiên thạch từ trên trời giáng xuống.

Xe phanh gấp cùng tiếng loa xe vang thành một đoàn, không ít người đi đường dừng bước, có tài xế lớn mật mở cửa xuống xe, đi đến chỗ hố thiên thạch.

Cô gái liếc cũng không nhìn tới bên kia một cái, bắt đầu đi về phía trước.

“Chính là cái thứ đồ chơi kia?” Trong đầu cô gái hỏi.

Một giọng nam dễ nghe đáp lại: “Không sai.”

Trên đường cái bỗng nhiên phát ra một trận thét chói tai.

Cảm nhiễm đã bắt đầu.

Người chạm qua thiên thạch run rẩy ngã trên mặt đất, biến dị, con mắt huyết hồng nhào nhào tới người bên cạnh điên cuồng cắn xé.

Mỗi người đều giống như mười năm chưa ăn.

Một cái cắn hai cái, hai cái truyền bốn cái, chỉ số tăng trưởng uy lực kinh người.

Trong lúc nhất thời đã không phân rõ là lối đi bộ hay là đường xe chạy, nơi nơi đều là người chạy như điên cùng thây ma truy đuổi theo.

Một cảnh tượng tận thế điên cuồng hỗn loạn. Chỉ có cô gái một người vẫn duy trì tốc độ như trước đây, đi bộ về phía trước.

Thây ma càng ngày càng nhiều, thật mau đã kết bè kết đội giống như chạy marathon, từ điểm xuất phát còn dư thừa tinh lực, cao hứng phấn chấn.

Một phân đội thây ma hô hô nho nhỏ, tru lên vọt tới phía sau cô gái.

Như là đột nhiên gặp được một chướng ngại, thây ma trong nháy mắt tiếp cận chỗ cô gái thì tự động hướng qua hai bên trái phải.

Lướt qua cô, tiếp tục đầy sinh lực mà nhằm về người sống tiếp theo.

Giống như cô gái là một cột điện, là một cái cây.

Từng đợt lại từng đợt, thây ma như thủy triều chạy ngang qua như bay, mỗi con đều xem cô gái như trong suốt không thấy đâu.

Cô gái tên Bối Noãn.

Mười phút trước, Bối Noãn còn mặc áo ngủ con gấu yêu thích của cô, nằm thoải mái trên giường xem tiểu thuyết, xem giữa chừng thì nhận được điện thoại của anh chàng giao hàng.

Bối Noãn đi xuống lầu, đi ra đến cửa tiểu khu, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của người giao hàng.

Đang nhìn đông nhìn tây, “ầm” vang lên một tiếng lớn, một chiếc xe vận tải giao hàng siêu thị đột nhiên như điên lao tới chỗ bot.

Ngay giây phút xe vận tải nguy hiểm mà lật nghiêng lập tức sẽ đem Bối Noãn ép thành bánh rán, trong nháy mắt Bối Noãn xuyên qua.

Trong đầu xuất hiện một giọng nam dễ nghe, tự xưng là hệ thống số 3, nói cho Bối Noãn biết, cô xuyên vào một quyển sách mạt thế không CP, tên là “Bão táp mạt thế“.

Quyển sách này Bối Noãn đã xem qua, nói về nam chủ Lục Hành Trì ở mạt thế thây ma hoành hành mà dẫn dắt tiểu đội của mình, một đường chém dưa xắt rau đến cuối.

Thảm chính là, Bối Noãn xuyên thành nữ phụ cùng tên trong sách.

Vị này bệnh thánh mẫu không nhẹ, ngày thường chuyên kéo chân sau tiểu đội, mấu chốt là ở kết cục quyển sách, cô ta vì cứu một thành phố, lấy sức của một mình mình mà diệt cả đám vai chính.

Làm cho vai ác cùng thây ma trong sách cũng chưa bị gì, thế là cô bị người đọc mắng chửi thành cái sàng.

Còn tốt, tình tiết trong sách Bối Noãn còn nhớ rõ, bắt đầu cân nhắc như thế nào tự mình đi thẳng đến khu an toàn, số 3 mang đến một tin tức bi ai ——

Tự tiện OOC là không được, trực tiếp trốn vào khu an toàn kia cũng là không được.

Nhất định phải nghiêm túc làm thánh mẫu, cho đến khi giá trị thánh mẫu tràn đầy mới có thể trở lại thế giới của mình.

Bối Noãn mặc mặc, “Ở thế giới của mình, tôi không phải là đang bị xe vận tải cán dẹp lép hay sao? Trở về làm gì, chịu chết?”

Cùng với bị xe vận tải ép chết, còn không bằng ở thế giới thây ma sống lâu hai ngày hưởng thụ cuộc sống.

Ngay cả biến thành thây ma, nói không chừng còn có thể làm con thây ma sinh hoạt hạnh phúc, trên đường vui sướng đuổi theo người gặm cắn.

Như thế nào đều so với trở về bị xe đè dẹp lép còn tốt hơn.

Số 3 đáp đến rất nhanh, “Nếu làm đầy giá trị thánh mẫu khi tình tiết quyển sách kết thúc, nhiệm vụ hoàn thành, vận mệnh tử vong do xe cộ ở nguyên thế giới sẽ được sửa đổi.”

“Nếu không thể hoàn thành? Tỷ như tiến độ mới một nửa đã bị thây ma gặm thì làm sao?”

Số 3 trả lời đến càng nhanh, “Nhiệm vụ không thể hoàn thành cũng trở về, trở về trực tiếp đem phần sau tai nạn của cô đâm cho xong.”

Đâm xong nửa trận đầu, xuyên qua tới bị thây ma gặm hai khẩu, còn có thể trở về đuổi kịp nửa trận sau.

Tạm vậy đi.

“Xuyên thư thì xuyên thư, vì cái gì trên người ta còn mặc áo ngủ của mình?” Bối Noãn hỏi số 3.

“Bởi vì trong sách không viết cô mặc cái gì, tôi liền đem hết đồ trên người cô tới đây, quần áo, giày dép, tóc dài hay ngắn, linh tinh các thứ.”

“Trong sách viết về lúc cô xuất hiện chỉ có như vầy,“ Số 3 đọc, “”Lục Hành Trì và Đỗ Nhược ra khỏi thành phố S, trên đường cao tốc nhặt được một cô gái tên Bối Noãn”, chỉ vậy thôi.”

Quả nhiên là thỏa mãn đãi ngộ của vai phụ.

Lại một đợt thây ma phi như ngựa ngang qua, một con không lưu ý thiếu chút nữa đụng phải Bối Noãn, nó chạy nhanh sang bên cạnh nhường đường.

Chỉ còn thiếu nói câu thật xin lỗi.

Bối Noãn liếc liếc mắt nhìn góc trên bên phải, nơi đó có một vòng nhỏ đang phát ra vòng ánh sáng thật đẹp.

Phía dưới bốn chữ to thật chói lọi ——

“Quầng sáng người mới“.

Nhìn một chút liền tự động hiện ra chữ nhỏ thuyết minh: “Kỹ năng bị thây ma làm lơ, thời gian liên tục cho đến: khi nhiệm vụ tìm kiếm nam chủ hoàn thành.”

Vừa mới tiến vào thế giới mới, số 3 nói, không cần quá lo lắng, khi bắt đầu có quầng sáng cho người mới bảo hộ sẽ không bị thây ma công kích.

Bối Noãn nghĩ thầm, còn tìm nam chủ làm gì? Cứ để cái quầng sáng này ở đó đi, khá tốt.

Bối Noãn lại đi về phía trước một đoạn ngắn, ngang qua vài office building, cuối cùng nhìn thấy được mấy cửa hàng.

Giống như đi dạo phố ngày thường, Bối Noãn đi dạo qua từng cửa hàng rồi lại tới cửa hàng tiếp, bên trong cũng không còn người.

Cuối cùng là cửa hàng dụng cụ y khoa.

Lần này trong tiệm thật ra có người, là hai “người” nhân viên mặc đồng phục cửa hàng đi đi lại lại nỗ lực tìm kiếm cửa ra, thấy Bối Noãn vào trong nhưng hoàn toàn không thèm để ý tới.

Thật là tiếp đãi khách hàng không nhiệt tình chút nào.

Bối Noãn làm lơ bọn họ, ở trên kệ để hàng tìm được một cái máy trị liệu chống đỡ cho cổ, cô đeo vào cổ mình.

Máy trị liệu là một vòng plastic mềm đệm ở cổ, 360 độ bảo hộ cổ và vai —— chỗ này là bộ vị thây ma yêu thích nhất.

Trên ghế dựa ở quầy có một bộ quần áo thể thao, bên cạnh là nón bảo hộ xe máy, hẳn là của nhân viên cửa hàng.

Bối Noãn mặc quần áo vào, rõ ràng là của nam, lớn vài số, dài tới đùi cô.

Lại đem nón môtô đội lên đầu.

Nón bảo hiểm và máy trị liệu cổ hơi cấn nhau, nhưng miễn cưỡng có thể chắp vá.

Trên giá bên cạnh có mấy quyển tạp chí, Bối Noãn tìm được vài cọng dây plastic, đem cột tạp chí vào cánh tay và trên đùi.

Tạp chí đời sống trên cánh tay, tạp chí Âu Mỹ quấn xà cạp.

Hoàn mỹ.

Cuối cùng lấy ở trên quầy hai cái túi, túi có tiền và di động, Bối Noãn đeo lên lưng.

Trang điểm xong, Bối Noãn nhìn vào gương, soi soi.

Tuy rằng tạo hình rất quái dị, nhưng so với quần chúng bên ngoài mặc quần áo bình thường bị thây ma đuổi theo loạn cắn, đó chính là từ trên xuống dưới, một thân thần trang.

Một thây ma nhân viên cửa hàng rốt cuộc tìm được cửa, vui sướng lao ra ngoài, gia nhập đại quân phi ngựa.

Một thây ma khác còn đang đâm loạn trong mê cung, không biết vì sao đột nhiên ngừng lại.

Ánh mắt không có tiêu điểm chậm rãi chuyển hướng tới chỗ Bối Noãn.

Chẳng lẽ quầng sáng cho người mới đã vô dụng?

Thây ma đột nhiên động lên, xông lên tới.

Phía sau Bối Noãn chợt lóe lên, cô mới phát hiện mục tiêu của thây ma căn bản không phải là mình.

Nó lướt qua Bối Noãn một đường vọt tới cửa, thẳng đến ngoài cửa có một người đi ngang qua.

Là một thanh niên quần jean đen, áo hoodie, mang khăn bịt trên mặt, kéo đến trên mũi, chỉ lộ ra một đôi mắt hắc bạch phân minh.

Anh nép ở góc tường, lén lút trốn thây ma trên đường.

Mũ choàng không lưu ý bên này, bị thây ma nhân viên cửa hàng nhanh như hổ đói vồ mồi phác gục trên mặt đất.

Thanh niên giơ đôi chân dài dũng mãnh cuồng đá con thây ma, lật mình lại ba chân bốn cẳng bò về phía trước.

Thây ma bị anh ta đá có điểm ngốc ngốc nhưng không muốn bị ném đi mỹ thực sắp tới miệng, bám riết không tha.

Bối Noãn đi qua, vươn tay.

Trong tay giống như ảo thuật, từ trống rỗng toát ra một bình dưỡng khí thật lớn.

Bình cao cả nửa người, nặng chừng mấy chục kg, bằng cánh tay nhỏ xíu của Bối Noãn là tuyệt đối không cầm nổi.

Bình không hề trì hoãn mà đập thẳng vào đầu thây ma, trong nháy mắt thây ma lăn ra bất động.

Mũ choàng đứng lên đá đá thây ma, phát hiện nó thật đã xong đời, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, “Nguy hiểm thật nguy hiểm thật!”

Lại nhìn cái bình trên mặt đất, thập phần cảm động, “Cô từ trong tiệm lấy ra cái bình lớn như vậy cứu tôi? Cô thật là người tốt.”

Bình đương nhiên không có khả năng là Bối Noãn lấy từ trong tiệm ra.

Là cô lấy trực tiếp từ trong không gian.

Vừa mới tiến vào thế giới này, số 3 đã cho Bối Noãn cơ hội rút thăm cho người mới, mở ra được một thứ tốt ——

Một cái không gian trên dưới hai tầng, mỗi tầng còn lớn hơn kho hàng Nghi Gia.

Số 3 nói, trong đó tầng trên thời gian không thay đổi, đồ ăn có thể tự động giữ tươi.

Cái tùy thân không gian này nữ phụ không có, nó thập phần cường đại.

Đáng tiếc bên trong trống rỗng.

Trước khi trời tối, toàn bộ thành phố S đều sẽ bị luân hãm, đa số người bị cảm nhiễm, cho nên không cần lưu trữ vật tư lại cho thây ma làm gì.

Vừa rồi khi dạo từng cửa hàng, Bối Noãn tùy tay thu tất cả những thứ cô cảm thấy sẽ hữu dụng vào trong không gian, trong đó gồm cả cái bình dưỡng khí này.

Mũ choàng đương nhiên không biết cái này, đánh giá từ trên xuống dưới bộ trang phục quái đản của Bối Noãn, “Cô trang bị thật khá tốt nha.”

Dĩ nhiên, so với mũ choàng áo hoodie của anh ta thì tốt hơn nhiều.

Bối Noãn vừa muốn nói chuyện, trong đầu đột nhiên truyền đến thanh âm.

“Quầng sáng cho người mới biến mất - đếm ngược, mười, chín, tám, bảy......”

Bối Noãn:???

* Tác giả có lời muốn nói:

Bối Noãn: Cho nên cái người bị thây ma đè lên mặt đất này chính là nam chủ?

Lục Hành Trì (lạnh nhạt.jpg): Cậu ta là nam chủ, tôi đây là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.