Có trù nghệ thực ghê gớm sao?
Lục Hành Trì không ăn qua thịt heo, cũng gặp qua heo chạy, từ nhỏ đến lớn, tiệm ăn nhà hàng nổi danh toàn thế giới đã đi qua không ít, đồ ăn ngon ăn qua càng là vô số kể.
Nấu bữa cơm loại sự tình này, Lục Hành Trì không cảm thấy sẽ thật phức tạp.
Bất quá chỉ là cắt cái đồ ăn, bật cái lửa, để mấy thứ này lại cùng nhau, rồi thêm các loại gia vị đun nóng một lần mà thôi, có thể có bao nhiêu khó?
Theo khái niệm của Lục Hành Trì, cái gọi là mỹ thực, ba phần dựa vào chế biến thức ăn, bảy phần dựa vào bản thân nguyên liệu nấu ăn, hương vị nhiều ít nêm nếm thế nào cũng không quan trọng gì mấy.
Nhưng Bối Noãn giống như thật thích.
Bối Noãn đối với tâm tư phức tạp của anh hoàn toàn không biết gì cả, một bên nói chuyện với Giang Phỉ, một bên cân nhắc như thế nào để tiếp tục tăng giá trị thánh mẫu.
Hoàn toàn không có cơ hội.
Ban học sinh đại học Thủy Thành tổ chức rất khá, thuỷ điện than đá đều còn chưa đình, mỗi người có ăn có uống, tâm thái vững vàng, nơi nơi đều đâu vào đấy, không có chỗ có thể xuống tay.
“Cô có đói bụng không? Tôi đi lên làm cơm trưa.” Giang Phỉ thông báo.
Bối Noãn à một tiếng, theo bản năng mà chằm chặp đi theo phía sau nhân vật mục tiêu lên lầu, căn bản không chú ý cách đó không xa Lục Hành Trì đang nhìn chằm chằm mình đến xuất thần.
Giữa trưa Giang Phỉ đúng là làm món thịt hầm.
Nhân thịt buổi sáng đã làm xong.
Anh lại hỏi Bối Noãn đưa ra mấy củ năng, nói là muốn băm bỏ vào trong nhân thịt, như vậy thịt hầm ăn vào sẽ có vị giòn, còn có thể giảm vị dầu mỡ, ăn càng ngon.
Bối Noãn muốn giúp anh rửa củ năng, Giang Phỉ không cho.
“Cô không cần làm, tôi làm là được.”
Bối Noãn có điểm ngượng ngùng, “Cũng không thể chỉ để một mình anh làm.”
“Không sao.”
Giang Phỉ cười cười, liếc Lục Hành Trì bên kia một cái.
“Phòng bếp toàn dầu mỡ khói lửa, tôi làm sao tự mình ngồi không mà để cho một cô gái đi nấu cơm? Cô ở đây nói chuyện với tôi là được.”
Vì thế Bối Noãn liền ngồi ở bên cạnh, nhìn anh tước củ năng.
Giang Phỉ là cao thủ dùng dao, anh tước vỏ cực nhanh, xuống tay như bay, chỉ nhìn đến lưỡi dao hàn quang loá mắt.
Đang lúc Bối Noãn xem đến hoa cả mắt, Giang Phỉ khẽ hừ nhẹ một tiếng, tay ngừng lại.
Một giọt máu rỉ ra từ ngón tay.
Nguyên lai người có thể chơi dao như bay cũng có thể cắt vào tay hay sao?
Bối Noãn sửng sốt một giây, đột nhiên ý thức được, đây còn không phải là cơ hội từ trên trời rơi xuống để tăng giá trị thánh mẫu hay sao?
Thật tốt quá!
“Anh từ từ, đừng nhúc nhích!” Bối Noãn quát lên một tiếng lớn, làm tất cả mọi người ở nhà ăn nhỏ đều giật nảy mình.
Từ trong không gian Bối Noãn dọn ra một hòm thuốc nhiều tầng thật lớn, hấp tấp mở ra từng tầng, lấy ra một đống lớn đồ vật, ở mặt bàn thượng bãi thành một loạt.
Giang Phỉ giơ ngón tay đổ máu ra, an tĩnh chờ cô xử lý.
Bối Noãn đầu tiên dùng nước rửa sạch sẽ, lau khô, sát trùng, lại cầm lấy một cuộn băng gạc thật to tầng tầng lớp lớp bọc lại ngón tay anh.
Lục Hành Trì không lên tiếng mà nhìn sang bên này.
Đường Đường đi tới tham quan, quan tâm hỏi: “Miệng vết thương bao lớn? Xem kiểu này là cắt rất sâu hay sao?”
Bối Noãn đang vội, khoa chân múa tay giơ lên một khoảng cách cỡ hai ngón tay dán sát bên nhau, “Lớn cỡ này nha.”
Đường Đường có điểm vô ngữ, “Không lớn mà, vì sao không dùng băng keo cá nhân?”
Bối Noãn đầy lý lẽ hùng hồn, “Băng keo cá nhân kín mít, không thoáng như băng gạc, đúng không bác sĩ Đỗ?”
Bác sĩ Đỗ đang vội vàng chơi game, ôm di động tùy tiện hừ hừ một tiếng.
Bối Noãn cuối cùng cũng bao xong, mỹ mãn nhìn thành quả lao động của mình —— ngón tay Giang Phỉ to ước chừng gấp đôi, giống như củ cà rốt, thật dài.
Bối Noãn tự đáy lòng thở dài: “Thật đáng thương! Anh bị thương rồi, nhanh nhanh đi nghỉ ngơi đi?”
Vội như thế vẫn không quên liếc thanh giá trị thánh mẫu một cái.
Một hồi thao tác mãnh như hổ, giá trị thánh mẫu quả nhiên dịch lên phía trước một chút.
“Không cần, không có việc gì.”
Giang Phỉ mỉm cười với cô, cũng không để ý ngón tay bị bao một cách quái đản kia có bao nhiêu vướng víu, tiếp tục tước củ năng.
Tước xong, anh bằm củ năng thật nhỏ, lấy thịt bằm lúc sáng ra, quấy đều với trứng gà và hành thái nhỏ, thêm gia vị, bỏ vào trong chảo dầu chiên từng viên từng viên.
Thịt viên đảo mắt đã biến thành sắc vàng nâu xinh đẹp.
Hương vị thịt chiên phiêu tán khắp nhà ăn nhỏ, mọi người đều có điểm chịu không nổi.
Giang Phỉ lại không cho ai động, một lần nữa thêm gia vị, đem thịt đã chiên bỏ vào hầm lửa nhỏ.
Đồ ăn Giang Phỉ làm xong, Lục Hành Trì đã đi đến.
Anh hỏi Bối Noãn lấy hai quả trứng và một cái nồi.
Bối Noãn thật ngạc nhiên.
Mấy ngày nay, ngay cả Đỗ Nhược cũng động thủ làm cơm gà Hải Nam, Lục Hành Trì trước sau lại không chạm qua bất cứ đồ làm bếp nào, cho nên Bối Noãn vẫn luôn cho rằng anh là mù chuyện bếp núc.
Mù bếp núc cũng không sao, Lục đại Boss mỗi ngày lao tâm lao lực mà giết người cướp của, chỉ cần chờ ăn là được.
Không nghĩ tới gần đây cọng dây thần kinh nào bị chạm, quyết tâm rửa tay làm đồ ăn.
Bối Noãn cho rằng anh lấy mấy quyển sách sẽ nghiên cứu lý thuyết mấy ngày, thế nhưng mà anh lập tức bắt đầu thực hành ngay.
Thôi, đại Boss chính là không giống người bình thường.
Bối Noãn hỏi: “Anh định luộc trứng sao?”
Lục Hành Trì lắc đầu: “Chiên.”
Sau đó giống như bác sĩ chuẩn bị phẫu thuật, đem nồi chén đũa xẻng toàn bộ dùng nước và xà bông rửa trong tẩy ngoài vài lần.
Thấy Bối Noãn vẫn luôn đứng ở bên cạnh, anh giống như hơi xấu hổ.
Nhưng mà Lục Hành Trì vẫn thật trấn định, đập trứng vào chén, dùng đũa quấy quấy, duỗi tay đi như muốn lấy một cái hũ.
Bối Noãn thật nhanh đưa hũ muối tới trước mặt, “Anh muốn muối, đúng không?”
Lục Hành Trì gật gật đầu, mở ra hũ muối.
“Muối một chút.” Anh thấp giọng nói thầm, “Một chút là nhiều ít bao nhiêu?”
Anh đào một muỗng nhỏ, bỏ vào trong chén trứng, dùng đũa quấy, lại nghiêng đầu nhìn hũ muối.
Đại khái là cảm thấy không đủ, lại đào một muỗng nhỏ, rải vào trong trứng.
Chờ đến lần thứ ba anh đào vào hũ muối, Bối Noãn một tay che hũ lại, thành khẩn nói: “Tôi cảm thấy như thế là đủ rồi.”
“Cô xác định?” Lục Hành Trì hỏi.
“Xác định.” Bối Noãn nhếch miệng cười, nghĩ thầm: Vị ca ca này, anh tin tôi đi, từ tiểu học tôi đã chiên trứng.
Lục Hành Trì mở bếp gas, mở bếp tới mức lớn nhất, để nồi lên bếp, xách thùng dầu lên.
“Dầu số lượng vừa phải.” Anh nói thầm.
Xôn xao đổ nửa nồi.
Đúng là số lượng rất vừa phải.
Bối Noãn cắn môi không dám nói lời nào.
Không sao, dù sao nếu hết dầu anh lại có thể đi siêu thị xách một thùng, đại Boss mà, muốn dùng dầu bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu.
Phàm là ai đã từng xem qua người khác chiên trứng cũng sẽ không đổ nhiều như vậy, Lục Hành Trì này hiển nhiên là cửa phòng bếp ở đâu cũng chưa từng biết.
Lửa thật nhanh bùng lên, bùm bùm nổ thật mạnh.
Vô số điểm dầu như đạn pháo nhỏ bắn đầy trời.
Lục Hành Trì phản ứng cực nhanh, kéo Bối Noãn vào trong lòng ngực, dùng thân thể che lại cho cô.
Hai người ở giữa đàn thây ma cũng chưa bao giờ chật vật như vậy, không biết vì sao hiện giờ giữa chảo dầu nổ văng tứ tung như vầy lại đột nhiên toát ra cảm giác bi tráng cùng chung hoạn nạn sinh tử.
“Nắp nồi! Nắp nồi!” Bối Noãn trong lòng ngực Lục Hành Trì giãy giụa hướng tới nắp nồi bất lực vươn ra cánh tay.
Lục Hành Trì nắm nắp nồi, bang đóng lên trên chảo dầu, cuối cùng được an toàn.
“Vừa rồi mới rửa nồi xong anh không lau khô nước.” Bối Noãn chui ra khỏi lòng ngực Lục Hành Trì, giúp anh phân tích nguyên nhân.
Lục Hành Trì có điểm buồn bực, nói thầm một câu, “Phải lau khô nước? Không có bước này nha.”
Bối Noãn kiến nghị: “Nhanh nhanh đổ trứng vào đi! Trứng gà đổ vào là tốt rồi.”
Một chén trứng gà đổ vào chảo, quả nhiên khá hơn nhiều. Lục Hành Trì túm lên cái xẻng, chuyên nghiệp khảy khảy.
Nhiều dầu, thiếu trứng.
Trứng gà tiêu dao tự tại nổi lều bều trong hồ dầu, giống như du khách bơi lội trên mặt biển Maldives.
“Không sai biệt lắm.” Bối Noãn chọc chọc Lục Hành Trì, kêu anh tắt bếp, vớt du khách ra.
Bối Noãn thưởng thức nhìn mâm trứng, tự đáy lòng mà tán thưởng: “Thật không tệ, vàng tươi, cũng không khét. Anh muốn nếm thử hay không?”
Vừa thấy là biết đây là lần đầu tiên anh chiên trứng, không chiên thành nhão đã xem như thật không tồi.
Lục Hành Trì dùng đũa gắp một miếng bỏ vào trong miệng.
Sau đó vô thanh vô tức mà phun ra khăn giấy.
“Mặn?” Bối Noãn hỏi.
Cũng không phải mặn hay không mặn. Vừa rồi bỏ muối vào quậy không tan hết, ăn một ngụm vừa trúng ngay một đống, tư vị thập phần mất hồn.
Xem ra nấu cơm thật sự không giống như trong tưởng tượng đơn giản như vậy, Lục Hành Trì đem một đĩa trứng đút tất cả cho thùng rác.
Sau đó hỏi Bối Noãn: “Lần trước ở Ninh Thành tôi thấy cô có tôm hùm, đúng không?”
Bối Noãn hoảng sợ.
Không thể nào nha?
Anh vừa mới xào phần trứng chiên đầu tiên trong đời, lập tức phải làm tiếp món tôm hùm?
Bối Noãn cọ tới cọ lui lôi ra từ trong không gian một con tôm hùm lớn, lưu luyến để lên trên thớt cho Lục Hành Trì.
Thật là một con tôm hùm thật lớn.
Một con tôm tươi rói to mọng lại xinh đẹp nha.
Bối Noãn trong lòng đang khóc thút thít.
Lục Hành Trì liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Tôi sẽ làm sashimi tôm hùm.” |Tôm hùm sống|
Thì ra là thế. Cám ơn trời đất. A di đà phật.
Bối Noãn thật dài mà thở ra một hơi.
Thanh âm quá lớn, thế cho nên Lục Hành Trì lại liếc cô thêm một cái.
Bối Noãn nhanh nhanh mà hắng giọng, cấp cho đại Boss một lưỡi dao thật bén.
Lục Hành Trì tiếp nhận, bình tĩnh mà đặt tôm hùm lên thớt.
Bình tĩnh, lãnh khốc, máu lạnh vô tình.
Giống như một sát thủ chuẩn bị xử lý con mồi của mình, một kích trí mạng, toàn thân mà lui.
Tuyệt đối sẽ không có người nghĩ đến, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Lục Hành Trì chạm vào thớt cái loại đồ vật này.
Đây là kết quả Lục Hành Trì suy xét cả nửa ngày hôm nay. Vô luận như thế nào, đều có thể làm một món tôm hùm sống.
Nói trắng ra là, chẳng qua là lột cái vỏ, lấy ít thịt ra cắt một chút mà thôi.
Trước kia khi ăn cơm có thấy đầu bếp biểu diễn tại hiện trường mổ tôm hùm sẽ làm cái gì, hơn nữa Lục Hành Trì chính mình cũng có học qua khóa giải phẫu, hoàn toàn sẽ không có vấn đề gì.
Bối Noãn ở bên cạnh nhìn nhìn, xác thật không có vấn đề gì.
Anh vốn dĩ rất biết cách dùng dao, vô luận là cắt người hay là cắt tôm hùm, xuống tay thật sẽ lưu loát sạch sẽ.
Anh dùng dao thật không tồi, tiếc rằng kết cấu tôm hùm và con người có một khác nhau thật lớn —— tôm hùm có vỏ, và trên vỏ có gai.
Bối Noãn còn không chưa kịp nhắc nhở, tay anh đã đột nhiên co rụt lại.
Lục Hành Trì buông dao, nắm ngón tay cuộn tròn vào trong lòng bàn tay.
“Làm sao vậy?” Bối Noãn kéo ngón tay anh không chịu cho người xem.
Đầu ngón tay thon dài chảy ra một giọt máu.
“Không có gì......”
Lục Hành Trì còn chưa nói xong, Bối Noãn đã hoang mang rối loạn mà kéo ngón tay anh qua, trực tiếp đưa vào trong miệng.
Ngón tay được bao bọc bởi xúc cảm mềm mại ấm áp, có thể cảm giác được hai hàm răng nhỏ, đầu lưỡi dán lên đầu ngón tay anh, Lục Hành Trì hoàn toàn quên mất muốn nói gì, ngơ ngẩn.
Bối Noãn cũng bị chính mình dọa tới.
Hoàn toàn là xuất phát từ bản năng, cô cũng không biết chính mình nghĩ như thế nào, có lẽ là bởi vì thấy trên tay anh đều là nước tôm hùm, sợ anh bị nhiễm dơ?
Lục Hành Trì vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm Bối Noãn đến xuất thần, Bối Noãn ngậm ngón tay anh cả người cũng đang ngẩn ra.
Xa xa truyền đến giọng bác sĩ Đỗ.
“Ai dạy cô bị thương phải dùng miệng mút? Nếu cậu ta có mang theo virus thây ma, cô lúc này đã bị cảm nhiễm.”
Bối Noãn lúc này mới nhớ tới buông tay anh ra, ba chân bốn cẳng mở thùng thuốc.
Lục Hành Trì nhìn cô trong chốc lát, lướt đi qua, từ thùng thuốc rút ra một hộp băng keo cá nhân, đưa cho Bối Noãn, thấp giọng nói: “Không phải chuyện lớn gì, giúp tôi bao lại đi.”
Bối Noãn vội vàng tiếp nhận, xé mở băng keo cá nhân, nghiêm túc mà giúp anh bao lại ngón tay.
Hai người đều có điểm hoảng loạn, ai cũng không nhìn ai, toàn nhìn chằm chằm ngón tay bị thương kia.
Giống như bao băng keo cá nhân là chuyện quan trọng nhất trên đời.
Bao xong băng keo cá nhân, Lục Hành Trì lại giống như người không có việc gì, tiếp tục xử lý tôm hùm.
Cách đó không xa, Giang Phỉ khảy khảy ngón tay bị băng gạc bọc lại giống củ cà rốt, nghiêng đầu nhìn bên này, không biết suy nghĩ gì.
Lục Hành Trì tuy rằng là làm tôm hùm lần đầu tiên trong cuộc đời, kỹ thuật xắt lại không chê vào đâu được, một dĩa thịt tôm hùm được xắt lát vừa đều vừa mỏng, để trên mặt đá bào, trong suốt mềm mịn, hoàn mỹ vô khuyết.
Thịt hầm của Giang Phỉ cũng thật ngon miệng, nước thơm vị hậu.
Nhưng mà tôm hùm sashimi của Lục Hành Trì thiên sinh lệ chất, hoàn toàn không cần bất luận bào chế gì cũng đã diệt thiên diệt địa.
Hai món đồ ăn cân sức ngang tài.
Nếu thật ra muốn so sánh, vẫn là món tôm hùm sống biến mất càng mau một chút.
Bối Noãn cả buổi chiều đều tìm kiếm cơ hội tiếp tục tăng giá trị thánh mẫu.
Nhưng mà nơi này chỉ có vài người như vậy, hơn nữa khó được có điện, lại là ít có được thời gian nhàn rỗi, mỗi người đều ôm di động chơi game, thật sự không có cơ hội nào.
Đừng nói tăng giá trị thánh mẫu, an tĩnh như vậy đến nói một câu cũng không có.
Bối Noãn quyết định, một khi rời đi nơi này bắt đầu dùng máy phát điện, tuyệt đối không cho bọn họ nạp điện di động.
Tất cả mọi người đều cùng một tư thế ôm di động, không nói một lời nào, không cần thây ma tới cảm nhiễm, tất cả nhìn ra cũng giống đã bị thây ma hóa.
Chỉ có Lục Hành Trì không chơi game, anh dọn ra một cái ghế dựa, một người xa xa ngồi bên cửa sổ xem sách.
Cửa sổ mở ra, gió ấm áp thổi vào, ánh mặt trời buổi chiều chiếu vào hình dáng thanh tuyển.
Anh chỉ mặc một áo sơ mi trắng, cầm sách trong tay, trên người một chút sát khí đều không có, an nhàn tự tại. . truyện đam mỹ
Giống như đây chỉ là một buổi chiều bình thường, bên ngoài mạt thế hỗn loạn cùng thây ma căn bản là không tồn tại.
Anh thật sự rất dễ nhìn.
Ngay cả ở bên anh nhiều ngày như vậy, ngay cả bên cạnh có Giang Phỉ Đỗ Nhược mấy người cũng xuất sắc như vậy, Bối Noãn vẫn không thể hoàn toàn thích ứng được với vẻ đẹp của anh.
Mỗi lần nhìn đến anh, cô đều theo bản năng mà ngừng thở.
Hiện tại Lục Hành Trì đang chuyên tâm đọc sách, có thể không kiêng nể gì mà rình coi.
Bối Noãn ánh mắt thật lâu mới từ trên gương mặt anh tuấn nhìn xuống, ngang qua bả vai rộng lớn, cánh tay cơ bắp, cuối cùng rơi xuống quyển sách trên tay.
Tuy rằng anh trốn đi rất xa, vừa thấy độ dày và màu sắc quyển sách, cô vẫn có thể lập tức biết anh đang đọc cái gì ——
Là quyển “Ẩm thực ngon không tưởng“.
Xem ra Lục đại Boss là thiệt tình tính toán công chiếm loại hình trù nghệ này.
Bối Noãn điều ra thanh nhiệm vụ, mười hai giờ đếm ngược chỉ còn bốn giờ, thoạt nhìn không giống như sẽ có cơ hội tăng giá trị thánh mẫu.
Không có cơ hội lại tăng giá trị thánh mẫu, ít nhất phải củng cố giá trị đã kiếm được.
Nhất định phải làm Giang Phỉ chủ động nói ra mấy câu đại loại như 'cô thật lương thiện', 'cô quá lương thiện' linh tinh, giá trị thánh mẫu hôm nay tăng được mới tính thật sự là tới tay.
Bối Noãn lặng lẽ tiến đến bên người Giang Phỉ.
“Anh chơi cái gì đó?” Bối Noãn đến gần, cúi đầu nhìn màn hình di động.
“Gọi phòng. Là một trò chơi chạy thoát khỏi mê cung, có các loại cơ quan, phải tìm biện pháp tìm manh mối để đi ra khỏi phòng mật thất.”
Giang Phỉ không còn nhìn di động nữa, ngẩng đầu nói chuyện với Bối Noãn, mặt mày ôn nhu, hàm chứa ý cười.
Bối Noãn thò lại gần nhìn kỹ, nhưng mà tâm tư hoàn toàn không ở trên màn hình.
“Anh mượn di động sao?” Bối Noãn hỏi.
Giang Phỉ lúc trước là chạy thẳng từ trong ngục giam ra tới, trên người không có di động, khẳng định là mượn di động của người khác để chơi.
“Đúng, là mượn của đội trưởng đội bảo vệ, cậu ta bận rộn cho nên cho tôi mượn di động chơi một lát.” Giang Phỉ đáp.
Đề tài có thể tự nhiên mà chuyển đi, Bối Noãn vui mừng khôn xiết.
“Đội bảo vệ của đại học Thủy Thành được tổ chức thật tốt, hình như cũng sẽ định kỳ đi ra ngoài tìm vật tư?”
“Phải, Tống Hi Vọng bọn họ nói, trước đây hai ngày từ siêu thị trường học cũng mang về tới không ít đồ, nhưng bọn họ chỉ có thể dùng ba lô chứa đồ, khẳng định không đem về nhiều như các người đem về hôm nay.”
Bối Noãn gật gật đầu, nỗ lực tiếp tục dẫn đề tài, “Hôm nay là một xe đầy vật tư, họ có thể sẽ căng được một đoạn thời gian.”
Giang Phỉ cười cười, “Không sai.”
Bối Noãn da mặt dày tự thồi phồng mình, “Hôm nay vừa nhìn thấy siêu thị, tôi cảm thấy ngay hẳn là nên đem vật tư về cho họ.”
Giang Phỉ như cũ nhìn cô cười cười.
Vì sao anh ta không chịu khen cô một câu đâu?
Bối Noãn căng da đầu trực tiếp dẫn đường, “Cho nên anh có phải hay không cảm thấy tôi......?”
Giang Phỉ giống như ngẩn ra một chút, liếc mắt một cái, nhìn ra ánh mắt cầu khen ngợi của cô, lập tức tiếp lời: “Cô thực đáng yêu.”
Bối Noãn: “......”
Đáng yêu???
Giang Phỉ thật nhạy bén, phát hiện biểu tình Bối Noãn không đúng, nhanh nhanh thay đổi loại khen ngợi, “Tôi cảm thấy cô đặc biệt xinh đẹp, săn sóc, thiện giải nhân ý.”
Tuyệt vọng! Từ điển khen người của Giang Phỉ giống như không có hai chữ lương thiện.
Bối Noãn chỉ phải trực tiếp hỏi: “Anh có phải hay không cảm thấy tôi thật lương thiện?”
Rốt cuộc minh bạch được cô là đang đợi cái này, Giang Phỉ nhanh nhanh nói: “Phải, cô đặc biệt lương thiện.”
Bối Noãn liếc mắt nhìn Thanh Nhiệm Vụ.
Quả nhiên, hỏi trực tiếp như vậy, câu trả lời không được tính toán gì hết.
Bối Noãn thở dài, thống khổ đứng lên, “Anh tiếp tục chơi đi, tôi không quấy rầy anh nữa.”
Anh không nói câu kia, giá trị thánh mẫu hôm nay kiếm được sẽ thành số không, trăm vội coi như mất trắng.
Bối Noãn trở lại chỗ mình ngồi, lung tung loát loát di động, nghĩ thầm: phải tạo cái bẫy như thế nào mới có thể làm anh ta chủ động nói ra câu kia?
Một chút manh mối đều không có.
Trên đầu bỗng nhiên có người che khuất ánh sáng.
Giang Phỉ đã đi theo tới. Anh ngồi xổm xuống bên cạnh ghế dựa của Bối Noãn, cong cong mắt nhìn cô.
“Bối Noãn, cô là cô gái lương thiện nhất tôi từng gặp.”
Bối Noãn choáng váng một giây, hoả tốc điều ra thanh nhiệm vụ, liếc mắt một cái thấy được nhiệm vụ “thánh mẫu ánh sáng” giai đoạn một biến thành (1/1).
Anh ấy cư nhiên thật sự nói ra câu nói kia.
Đặc biệt đi tới, trịnh trọng mà chủ động nói ra câu kia giúp cô hoàn thành nhiệm vụ.
Bối Noãn cảm động đến muốn khóc.
Cô vô cùng nghiêm túc nói: “Giang Phỉ, anh là người thanh niên biết săn sóc nhất mà tôi đã từng gặp, không ai sánh nổi.”
Đỗ Nhược ở bên cạnh nghe thấy được, mờ mịt mà từ trên màn hình di động ngẩng đầu lên: “A?”
Bên cửa sổ Lục Hành Trì trong tay nắm chặt sách, đôi mắt vẫn luôn nhìn bên này.
Giống như cũng nghe được Bối Noãn nói, ánh mắt anh một lần nữa trở về chỗ trang sách, lại nhìn chằm chằm một chỗ, cả nửa ngày cũng không có động.
Quả nhiên không ngoài Bối Noãn sở liệu, mấy giờ tiếp theo vẫn là mỗi người đều chơi game, ăn cơm chiều xong, trời đã đen, lại không tìm được cơ hội tăng giá trị thánh mẫu.
Giai đoạn một “Thánh mẫu ánh sáng” kết thúc, vô luận như thế nào, giá trị thánh mẫu đạt được không ít.
Khi mười hai giờ đếm ngược trở về không, nhắc nhở nhiệm vụ giai đoạn hai nhảy ra, dưới đồng hồ đếm ngược là một hàng chữ nhỏ:
“Mục tiêu giai đoạn hiện tại: Tống Hi Vọng.”
Tống Hi Vọng?
Ai nha?
Bối Noãn ngẩn ra một chút mới ý thức được, hình như đó là đội trưởng đội bảo vệ đại học Thủy Thành, là nam sinh cao cao soái soái canh giữ cửa kia.
Nói chuyện cũng chưa nói với người ta mấy câu, bây giờ chạy đi tìm người diễn thánh mẫu, còn yêu cầu được khen ngợi, còn một hai phải làm cậu ta kêu cô lương thiện.
Tồn tại cũng quá không dễ dàng a a a!!!