Xuyên Thành Nữ Phụ Thánh Mẫu Ở Mạt Thế

Chương 12: Chương 12: Thiên sứ trần gian




“Anh nói, kêu tôi mua đồ dùng sinh hoạt, tùy tiện xài tiền, tận khả năng mà mua sắm.”

Bối Noãn vô tội mà biện bạch, thuận tiện kéo Đỗ Nhược xuống nước.

“Lúc Đỗ Nhược mua cái đám trò chơi kia, tôi thấy bên cạnh có cửa hàng đồ nội thất, đồ đạc ở đó nhìn khá xinh đẹp.”

Đỗ Nhược lập tức tỏ thái độ: “Thật không tồi, dù sao không gian của cô lớn và trống như vậy.”

Chuyển hướng Lục Hành Trì, “Một cái bàn mà thôi, cũng không thể so với cái vòi sen tăng áp kỳ quái cho xe cắm trại mà cậu mua, đúng không?”

Dù sao ai cũng đừng nói ai, ba người đều tám lạng nửa cân.

Không ai trong số họ có thái độ đúng đắn cho sinh tồn thời mạt thế.

Bối Noãn lấy ra một cái đèn dã ngoại cắm trại, có điểm do dự, “Có nên bật đèn không? Có thể sẽ dẫn thây ma tới đây.”

“Không sao.” Lục Hành Trì vỗ tay vào chiếc nỏ bên cạnh.

Cũng đúng, nơi này rất hoang vắng, đại khái nhảy disco cũng không có người nghe thấy, huống chi còn có Lục Hành Trì.

Tuy rằng ánh trăng thật sáng, Bối Noãn vẫn mở lên đèn dã ngoại, ánh sáng ấm áp chiếu lên toàn bộ mặt bàn.

Bật lò lên, Bối Noãn lấy từ trong không gian ra nồi lẩu uyên ương cô nấu trong khách sạn.

Vẫn còn sôi trào, bọt nổi ùng ục, hương vị thơm lừng, thịt dê vẫn còn mềm.

Một bàn đầy thịt dê, bò, lưỡi vịt, đậu hũ, cá viên, nấm kim châm, còn có nước chấm và bộ đồ ăn dùng một lần.

“Cái gì cũng tốt, nhưng là khả năng sẽ có muỗi.” Đỗ Nhược ngồi xuống.

Bối Noãn lại như ảo thuật xách ra một túi đồ kỳ quái.

Là một cái lưới chống muỗi ngoài trời dạng vòm, bên trong được chống thành một hình tròn lớn có nẹp, treo trên nhánh cây, vừa vặn bao phủ được bàn ăn và ghế.

Lục Hành Trì kéo ghế dựa ra, ngồi xuống.

Anh đã trải qua một lần mạt thế, điều kiện gian khổ.

Bánh nén khô cùng đồ hộp tuyệt đối là hàng xa xỉ, bánh mì quá thời hạn vẫn bị đoạt, có khi nước uống sạch cũng không có.

Lục Hành Trì dựa vào chiến lực cường đại của mình mà đi đến địa phương nguy hiểm nhất để sưu tầm vật tư, tận lực bảo đảm cung cấp cho tiểu đội.

Nói thật, điều kiện của tiểu đội so với tuyệt đại đa số người đều đã quá tốt.

Nhưng bởi vì thường thường phải bỏ xe đi bộ, còn phải tùy thời có thể chiến đấu, cho dù tìm được vật tư không tồi cũng chỉ có thể mang theo thật có hạn.

Chỉ có thể bữa đói bữa no.

Sau khi đoàn đội bị diệt mà trọng sinh, lại khua chiêng gõ mõ đến lần thứ hai, Lục Hành Trì đã thật lâu không ngồi xuống ăn một bữa cơm đầy đủ như vậy.

Không khí tươi mát ban đêm đầy mùi cây cỏ trong nháy mắt đã bị mùi hương của cái lẩu đoạt lấy, ba người ăn đến khí thế ngất trời.

Hôm nay lưỡi vịt vừa thơm vừa giòn, Bối Noãn và Đỗ Nhược tranh nhau mà đoạt.

Đỗ Nhược đoạt không lại Bối Noãn, đột nhiên hỏi: “Có nên đưa đồ ăn cho người trên xe kia không?”

Đúng rồi, quên mất anh ta.

Bối Noãn nhìn nhìn nồi lẩu uyên ương, cảm thấy món này rất không thích hợp cho người bệnh, cô nỗ lực nhớ xem trong sách viết như thế nào.

Trong sách Bối Noãn cho anh ta ăn bánh nén khô.

Sách nói, Giang Phỉ bị sốt mơ mơ màng màng, căn bản không nuốt được bánh nén khô cứng ngắt, mà lại không có món khác.

Cô liền nhai bánh nén khô thành cháo, đút từng chút cho anh.

Nhai, thành, cháo.

Bối Noãn: “......”

Loại sự tình này, đánh chết Bối Noãn cũng không làm.

Bối Noãn lật lật đám hàng tồn kho, thật là kỳ tích, từ trong cái thùng to ở cửa hàng tiện lợi kia tìm được hộp thực phẩm trẻ con còn chưa mở.

Là cháo dinh dưỡng cho trẻ em, quả thực hoàn mỹ.

Bối Noãn xách theo túi trở lại trên xe.

Giang Phỉ vẫn còn không nhúc nhích mà nằm ở băng ghế sau, trên đầu quấn băng vải, lông mi đen nhánh nhắm chặt.

Giống như nghe thấy có người tới, trong cổ họng anh phát ra một chút thanh âm, nghe không rõ đang nói cái gì.

Bối Noãn vặn nút mở túi cháo, trên đôi môi tái nhợt khô khốc của anh điểm điểm vài giọt.

Tựa hồ cảm giác được lạnh lẽo, anh nhấp nhấp, ăn vào chút cháo.

Bối Noãn thấy anh chịu ăn, lại đút thêm vào vài miếng.

Đây là một người rất muốn sống sót. Anh nhắm mắt lại, ăn rất chậm, thực gian nan, nhưng vẫn còn nỗ lực mà nuốt xuống.

Bối Noãn giơ túi cho anh trong một lát liền bắt đầu chân trong chân ngoài.

Không riêng gì cánh tay có điểm mỏi, hơn nữa nếu không quay về, Đỗ Nhược cái con mèo thèm ăn kia khẳng định sẽ ăn sạch đám lưỡi vịt.

Bối Noãn lại cúi đầu nhìn Giang Phỉ ăn cháo từng chút một, cô nghĩ ra được một chủ ý.

Từ không gian tìm ra một dây nhựa, buộc túi vào tay cầm ở nóc xe, miệng túi nhét vào trong miệng Giang Phỉ.

Cháo không chảy.

Bối Noãn lại tìm kéo, cắt một miệng nhỏ trên túi.

Quả nhiên, cháo bắt đầu một giọt lại một giọt, chậm rãi chảy vào trong miệng Giang Phỉ.

Một hệ thống cho ăn đơn giản đã hoàn thành.

Bối Noãn quan sát trong chốc lát, cảm thấy hệ thống vận chuyển bình thường, cô vỗ vỗ tay, cảm thấy mỹ mãn mà rời xe tiếp tục trở về ăn lẩu.

Lưỡi vịt thế mà vẫn còn, được để trước mặt Lục Hành Trì một mâm đầy, nhìn không thiếu mất miếng nào.

Thấy Bối Noãn đã trở lại, Lục Hành Trì bất động thanh sắc mà đem dĩa lưỡi vịt đẩy đến trước mặt cô.

Xem ra lúc cô không ở đây, Lục Hành Trì không cho Đỗ Nhược chạm vào chút nào.

Bối Noãn cảm kích mà ôm cái đĩa, đối với Lục-người bảo vệ lưỡi vịt-Hành Trì nói: “Cảm ơn.”

Lục Hành Trì khẽ cười cười, “Không khách sáo.”

Đỗ Nhược không tiếng động mà nói: “Trọng sắc khinh bạn, qua cầu rút ván.”

Lục Hành Trì liếc mắt một cái, nhìn chằm chằm Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược vội vàng nói sang chuyện khác, “Hai người muốn chơi người sói hay không?”

Lục Hành Trì hỏi: “Ba người chơi như thế nào?”

“Tôi có biện pháp.” Đỗ Nhược kêu Bối Noãn đem hộp bài người sói ra, cầm ba lá bài —— một thường dân, một nhà tiên tri, một con sói.

Ba người mỗi người rút một lá, để sẵn trước mặt.

Buổi tối ngày đầu tiên, nhà tiên tri sẽ lặng lẽ kiểm tra bài của mỗi người, xác định xem đối phương là thường dân hay là sói.

Rạng đông, người chơi sẽ lần lượt lên tiếng, cuối cùng bình chọn, nếu nhà tiên tri và thường dân đều loại trừ ra được sói thì coi như người thắng cuộc.

Rất đơn giản, một vòng quyết định thắng bại.

“Thua thì phạt như thế nào? Không được ăn lưỡi vịt?” Đỗ Nhược đề nghị.

Tưởng bở.

Bối Noãn lấy từ trong không gian ra một xấp giấy ghi chú của cửa hàng tiện lợi, “Thua thì dán giấy lên mặt?”

Ván thứ nhất, Bối Noãn liền bốc được hai lá bài sói.

Đang mãn nguyện cân nhắc làm thế nào để dối gạt người, Lục Hành Trì nghiêng đầu tùy tiện nhìn cô một cái, “Cô là sói phải không?”

Bối Noãn: “......”

Bối Noãn làm sói, chưa thắng được đến một lần.

Điên rồi mới chơi giết người sói với Lục Hành Trì, anh nhìn bài giống như giám thị trường thi.

Xem biểu tình của Bối Noãn một cái là có thể đoán được 80% cô là người tốt hay là sói, nghe cô lên tiếng, 20% còn lại cũng biết ra tới, không sai chút nào.

Đỗ Nhược thì kém xa.

Nhưng anh cũng là đàn em của Lục Hành Trì, đối với Lục Hành Trì cũng thật hiểu biết, đoán ra được thân phận của Lục Hành Trì cũng rất chuẩn.

Vấn đề là, chỉ có ba người, anh biết mình là ai, có thể đoán ra được thân phận của Lục Hành Trì, vậy Bối Noãn là người tốt hay là sói thì thật rõ ràng.

Vì thế Bối Noãn liền điên cuồng mà thua, thua mặt dán đầy giấy ghi chú.

Chơi vài bàn, ăn xong lẩu, Bối Noãn mới đột nhiên nhớ tới hệ thống đút cháo em bé của mình.

Cô trở lại trên xe, Giang Phỉ còn sống, không bị cháo chảy xuống sặc chết.

Một bịch cháo đã hết sạch.

Bối Noãn thu lại bao trống, nghĩ nghĩ đến sức ăn của đàn ông, lại lấy ra một bịch mới, làm y như cũ, mở nắp, cắt thêm một lỗ.

Bối Noãn cầm túi, nhớ tới đoạn mô tả lúc này ở trong sách.

Trong sách nói, cô vẫn luôn canh giữ ở bên người Giang Phỉ, nhai từng chút bánh khô đút cho anh, cẩn thận mà lau mồ hôi trên trán cho anh, nhẹ giọng hỏi: “Anh có muốn uống nước không?”

Sau đó Giang Phỉ tỉnh. Mở to mắt thấy được cô gái trước mặt.

Ánh mắt ôn nhu, tay nhẹ nhàng để lên trán anh, cho dù là trong bóng tối, toàn thân vẫn cứ tản ra ôn nhu và thánh khiết.

Thời khắc đó, anh cho rằng mình thấy được thiên sứ trên trần gian.

Bối Noãn tưởng tượng cảnh tượng này một chút, cảm động nửa giây.

Nhưng trong lòng rốt cuộc nhớ thương nồi lẩu cạn sạch cùng giết người sói, cô đem miệng túi plastic dứt khoát kiên quyết chọc vào miệng Giang Phỉ.

Sau đó Giang Phỉ thật sự tỉnh.

Anh bị dị vật trong miệng đánh thức.

Mở mắt ra, thấy trong miệng mình nhét một bịch thực phẩm trẻ con, bịch plastic còn được treo trên một dây thun.

Cuối sợi dây là một khuôn mặt nhỏ.

Trên khuôn mặt nhỏ dán đầy tờ ghi chú màu vàng.

Giang Phỉ: “......”

Bối Noãn: “......”

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.