Xuyên Thành Nữ Phụ Thế Thân

Chương 13: Chương 13




Ma xui quỷ khiến, anh vẫn can tâm tình nguyện làm con chuột bạch để thử món canh, mà còn là lần đầu tiên do Bạch Y nấu. Nhìn hình bóng Bạch Y lúc đi ra lúc đi vào. Trình Minh Ý nhiều khi cảm thấy bản thân chìm trong sự mê man. Anh không hiểu lý do vì sao luôn mình nghe theo những lời Bạch Y nói.

Anh ngày càng cảm thấy bản thân vẫn luôn nhường nhịn, và nuông chiều cô.

Bạch Y bưng một cái bát canh nhỏ vẫn còn đang bốc khói nghi ngút. Vui vẻ để nó xuống trước mặt anh. Trình Minh Ý nhấp thử một ngụm, sắc mặt anh ngay lập tức thay đổi. Nhưng anh vẫn không bỏ thìa xuống, uống một ngụm lại một ngụm, mãi anh mới uống hết.

Bạch Y: “Thế nào có ổn không?”

Truyện được dịch bởi Mapleleave hãy đọc ở trang chính chủ có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trình Minh Ý nheo mắt lại nói: “Khó uống.”

“... Thuốc đắng dã tật.”

“Ít nhất cô cũng tự hiểu rõ bản thân, làm món canh mà nó còn khó uống hơn cả thuốc.”

Bạch Y vẫn chưa từ bỏ ý định: “Tôi có thử làm món canh rất tốt cho dạ dày. Anh có muốn uống thử không?”

Trình Minh Ý nhíu mày: “Món canh rất tốt cho dạ dày?”

Bạch Y gật đầu: “Anh thường xuyên phải đi uống rượu, nhiều khi cảm thấy người không được thoải mái. Có thể vấn đề là do dạ dày của anh không được tốt.”

“Nhà có sẵn thuốc trị đau dạ dày.”

“Là thuốc nhưng có ba phần độc tính. Đừng có lúc nào cũng tùy tiện lấy ra sử dụng.”

“Tôi thực ra rất ít khi uống rượu.” Trình Minh Ý cảm thấy có hơi bất đắc dĩ.

“Vậy... thì phòng còn hơn chống.”

Tất nhiên là nhiều khi anh không thể tránh được hết các buổi tiệc xã giao. Nhưng Trình Minh Ý vẫn luôn duy trì chế độ ăn uống cùng với chế độ nghỉ ngơi rất khoa học. Cùng với việc luyện tập thể thao điều độ. Mỗi bữa ăn anh cũng không dám ăn quá nhiều, chỉ đủ no cái bụng để lấy sức làm việc. Nhưng rõ ràng bữa tối ngày hôm nay, anh đã ăn vượt mức cho phép.

Nhưng khi nhìn thấy cái ánh mắt kia của Bạch Y anh lại không nỡ từ chối lòng tốt của cô. Con ngươi đen nháy lóng lánh đầy ánh nước, nhất là khi cô nhìn chằm chằm vào người anh. Khiến cho những quy tắc trong cuộc sống mà anh luôn đặt ra đều bị cái ánh mắt này đánh bại, thậm chí anh còn cảm nhận được cuộc sống của mình đang dần thay đổi vì cô. Trình Minh Ý miễn cưỡng cầm lấy bát canh tốt cho dạ dày kia cho lên miệng.

Trong lúc uống canh, anh cầm điện thoại gửi tin nhắn Wechat cho Tiểu Lý, bảo ngày mai cậu ấy đi mua giúp anh một cái máy chạy bộ, rồi cho người mang nó đến đây.

Bạch Y ngồi ở phía đối diện, nhìn động tác hơi cúi đầu xuống của anh, dịu dàng nói: “Thực ra... Tôi có chuyện muốn nói với anh.”

“Nói đi.” Trình Minh Ý không thèm ngẩng đầu lên nhìn cô.

Bạch Y có hơi do dự, nhưng cô vẫn quyết định nói hết những chuyện xảy ra trong studio cho Trình Minh Ý nghe, không sót một câu. Cô không dám chớp mắt, vì sợ mình bỏ lỡ mất biểu cảm nào trên khuôn mặt đối phương.

Sau khi cô nói xong, Trình Minh Ý vừa mới uống hết bát canh, bỏ thìa xuống, dùng giấy ăn lau miệng, ngẩng đầu lên nhìn cô: “Cô muốn lên giường với tôi?”

Bạch Y hít thở sâu một hơi: “Trong lúc nóng giận nên tôi lỡ lời. Ý của tôi, không phải cái ý kia. Anh cũng hiểu rõ ý tôi muốn nói.”

Không hiểu sao càng nói thì đầu lưỡi của cô càng líu lại. Thậm chí cô có cảm giác mình càng nói càng tự bôi đen bản thân.

Cô sợ Trình Minh Ý sẽ hiểu lầm mình. Đang muốn nhắc lại câu chuyện kia, thì nghe thấy đối phương đáp lại bằng một câu rất ngắn: “Ừ, tôi hiểu rồi.”

Thực ra, anh đã sớm biết chuyện này. Anh nghĩ lúc ấy có khi Bạch Y vẫn còn đang ở trong studio.

Hôm nay là ngày tổ chức cuộc họp của các nhân viên cấp cao cùng với cổ đông trong công ty. Trình Minh Hi gọi điện đến vào lúc anh đang nghe báo cáo của các trưởng phòng, cả phòng hội nghị đều đang giữ im lặng và tập trung nghe báo cáo. Trên màn hình máy chiếu vẫn đang chiếu những dữ liệu cùng bảng số liệu thống kê. Đột nhiên lúc này, tiếng chuông điện thoại của anh reo lên.

Trong thời gian làm việc, chỉ trừ những cuộc gọi liên quan tới công việc ra, các cuộc gọi khác anh đều không nhận. Trình Minh Ý vẫn ngồi trên ghế chủ vị, một tay chống cằm, mắt vẫn nhìn thẳng vào màn hình máy chiếu, lạnh lùng nói, “Tiếp tục.”

“Vâng thưa Trình tổng, lợi nhuận ròng của quý này tăng cao hơn so với quý trước...”

Vẫn còn một vài phòng ban chưa hoàn thành xong bản báo cáo. Trình Minh Hi lại gọi điện thoại tới. Lần này là gọi vào số điện thoại của Tiểu Lý. Tiểu Lý nhìn thấy tên của Trình Minh Hi, không dám chậm trễ, vội chạy đến chỗ của Trình Minh Ý, đưa điện thoại cho anh xem.

Trình Minh Ý nhìn thấy tên người gọi, mắt của anh dần tối lại. Cuộc họp đã diễn ra gần một tiếng đồng hồ, anh nghĩ cũng nên cho mọi người thời gian để nghỉ ngơi, nên vội vàng nói: “Tạm thời dừng buổi họp, mười phút sau sẽ tiếp tục buổi họp.”

Anh cầm theo điện thoại di động đi ra chỗ mà mọi người trong công ty thường hay đứng đó để ngắm cảnh. Đang tức giận nên giọng điệu của Trình Minh Ý không giữ được sự bình tĩnh, không vòng vo anh hỏi thẳng luôn, “Hôm nay cậu đang đi quay quảng cáo. Sao lại có thời gian rảnh gọi điện cho anh?”

Giọng nói của Trình Minh Hi lấn áp cả giọng nói của anh, tức giận đem kể cho anh nghe câu chuyện vừa mới xảy ra ở trong studio. Những câu nói đó như một cái búa bổ vào đầu của Trình Minh Ý, khiến cho những câu nói mà anh đang nghĩ trong đầu bay hết ra ngoài. Cuối cùng cậu ta còn nghiêm túc căn dặn anh, “Anh, cái cô gái kia có mục đích tiếp cận anh không thuần khiết. Anh nên cẩn thận và coi chừng cô ta.”

“Thế cậu gọi điện tới chỉ muốn nhắc nhở tôi chuyện này. Có biết tôi đang rất bận không? Chỉ vì một việc cỏn con mà làm chậm trễ thời gian của tôi?” Trình Minh Ý bị chọc giận tới mức phải bật cười. Không biết có phải là do Trình Minh Hi đã bảo vệ anh quá mức rồi hay không. Hay là cậu ta vẫn còn trẻ người non dạ.

Trình Minh Hi nghe thấy anh nói càng trở nên sốt ruột: “Anh ơi, có con dao treo trên đầu anh kìa.”

Trình Minh Ý cũng không có ý định lãng phí thời gian để nói chuyện này với Trình Minh Hi. Vừa nhàm chán lại tốn nước bọt. Cái lời nói khi con người ta đang tức giận, chỉ có những kẻ nóng nảy thẳng tính như Trình Minh Hi mới để câu nói đó ở trong lòng.

Bạch Y cũng để câu nói này ở trong lòng, cô còn chuẩn bị mấy lời nói để giải thích. Nhưng nhân vật chính trong câu chuyện chỉ nhẹ nhàng nói một câu “Ừ, tôi hiểu rồi.” Khiến cho những lời mà Bạch Y đang định nói bị mắc kẹt ở cổ họng, muốn nói nhưng lại không thể nói ra.

“Còn chuyện gì xảy ra nữa. Kể tiếp đi?” Thấy nửa ngày trôi qua cô vẫn không lên tiếng, nên Trình Minh Ý chủ động hỏi cô.

Bạch Y một tay chống cằm, ngẩng đầu lên hỏi anh: “Anh tin tôi... Thực sự không có ý đồ nào khác?”

Trình Minh Ý bình tĩnh hỏi ngược lại cô: “Nếu không điều tra qua, cô nghĩ tôi dám để cho cô ở lại đây à?”

“Hả?”

Câu nói rất bình tĩnh cộng thêm khí chất trầm lặng kia khiến cho Bạch Y cảm thấy hơi hoảng sợ, cùng cảm giác chột dạ. Đó vừa là suy nghĩ của nguyên chủ, vừa là suy nghĩ hiện tại của cô.

Khi nhìn vào đôi mắt đen nháy của Trình Minh Ý, cô ép buộc bản thân phải thật tỉnh táo. Đột nhiên cô lại nhớ ra một tình huống trong truyện. Mắt của cô lóe sáng lên, trái tim nhỏ đang đập thình thịch cũng từ từ bình tĩnh lại.

Mặc dù công việc của Trình Minh Ý chả liên quan gì đến chính trị. Nhưng anh ta quen biết với rất nhiều người. Trong [Định mệnh], nam chính sau khi cứu nguyên chủ. Đã nhờ người quen trong sở cảnh sát để kiểm tra các camera ở gần đó, chắc chắn rằng nguyên chủ chỉ tình cờ đi ngang qua đây. Sau đó vô tình gặp phải bọn cướp, biết mình không thể chống trả được bọn cướp, nên cô ấy muốn chạy tới khu dân cư ở gần đó để cầu cứu.

Trong tiểu thuyết từng nhắc qua tình tiết này, nhưng với cái kiểu đọc lướt nhanh như gió của Bạch Y, khiến cho cô suýt chút nữa thì đã quên mất tình tiết này.

Một cô gái bình thường không hề có hành động gì quá khác lạ, tình cờ lại gặp người không bao giờ thích lo chuyện bao đồng như Trình Minh Ý. Theo lý thuyết mà nói thì cô gái như vậy thì không hề có điểm gì quá nguy hiểm.

Bạch Y cứ tưởng suýt chút nữa cô bị bại lộ chuyện mình đang che giấu. Miễn cưỡng mãi cô mới lấy lại được dũng khí, có hơi ngượng ngùng nói, “Anh thực sự là người rất tốt bụng, lại còn chu đáo cẩn thận.”

Trình Minh Ý khẽ gật đầu,“Thật không?”

Vậy là sao? Khách khí hay là đang muốn nghi ngờ cô.

Đã nói rõ chuyện này ra rồi, nên Bạch Y nhân cơ hội muốn bàn bạc một vài thứ với Trình Minh Ý: “Anh có thể giúp tôi chuyển lời nói này cho Trình tổng nghe không. Về sau nếu tìm công việc gì giúp tôi, có thể cho tôi đi quay phim được không. Tôi cảm thấy việc quay quảng cáo hay chụp hình tạp chí không phù hợp với tôi.”

“Cô thực sự muốn tiến vào giới giải trí?” Trình Minh Ý hỏi, “Muốn nổi tiếng?”

“Không phải, chỉ là mối quan hệ giữa các diễn viên trong đoàn làm phim khá đơn giản và mọi người đều thân thiện. Còn mấy công việc liên quan đến quảng cáo cùng thời trang, dễ gặp phải chuyện thị phi, nếu tôi tiếp xúc quá nhiều công việc liên quan tới Trình Tổng. Tôi cảm thấy có rất nhiều lời đồn đại liên quan tới tôi với anh ấy. Làm như vậy sẽ ảnh hưởng xấu tới danh tiếng của Trình tổng.”

“Trong đoàn làm phim cũng có cá rồng hỗn tạp, Minh Hi tự bản thân cậu ấy sẽ có những nhận định riêng.”

“Đây cũng chỉ là một công việc để kiếm tiền. Việc này nó hoàn toàn không hề liên quan tới những người khác, họ cũng không rảnh lo chuyện bao đồng. Với lại, lần trước tôi đi quay phim, tôi cảm thấy rất ấn tượng với mọi người ở đấy.”

Đây cũng không phải là chuyện gì quá lớn, mà Trình Minh Ý cũng không muốn nhìn thấy Trình Minh Hi có những tin đồn nào liên quan với Bạch Y. Vì thế anh gật đầu đồng ý sẽ giúp cô.

Sau khi giải quyết xong chuyện kia, Bạch Y có thể thở phào nhẹ nhõm, cười híp mắt, đứng lên cầm cái bát kia rót đầy canh vào bát, mang nó ra để ở trước mặt Trình Minh Ý, “Uống thêm mấy chén nữa đi, càng uống nhiều thì dạ dày sẽ càng thoải mái hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.