Xuyên Thành Nữ Phụ Thế Thân

Chương 17: Chương 17




Bạch Y đang mải mê tán chuyện, cô nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa. Ngay lập tức hồi phục lại tinh thần, cô vội vàng đứng dậy. Váy ngủ có hơi xốc xếch, cô cúi đầu xuống chỉnh lại, ngẩng đầu lên nói, “Anh về rồi à.”

“Ừ, tôi đã về. Cô đang làm cái gì thế?” Trình Minh Ý hỏi.

Bạch Y thuận miệng hỏi: “Hôm nay sao anh trở về sớm thế, muốn tránh giờ cao điểm à?”

“Sớm?” Trình Minh Ý giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo trên tay, “Bây giờ đã là tám giờ tối.”

Truyện được dịch bởi Mapleleave hãy đọc ở trang chính chủ

Bạch Y giật mình, cô đi ra ban công, mở rèm cửa ra xem thử. Thấy bầu trời bên ngoài đã bị màn đêm bao phủ, ánh đèn đường đã thắp sáng hết mọi nẻo đường trong thành phố. Cô không biết những tia nắng ấm áp kia đã biến mất từ lúc nào?

Chả lẽ, cô cùng với Diệp Lam đã buôn chuyện với nhau lâu như vậy?!

“Tôi không để ý tới thời gian.” Bạch Y xấu hổ gãi gãi đầu, “Anh đã ăn tối chưa?”

Trình Minh Ý: “Chưa.”

Cô hỏi như vậy, có nghĩa là cô cũng chưa ăn tối. Cô mãi nói chuyện phiếm với Diệp Lam. Nên bây giờ cô vẫn chưa có hạt cơm nào vào bụng.

Trình Minh Ý nhìn phòng bếp vẫn còn sạch sẽ ngăn nắp. Thì anh ngay lập tức có thể đoán ra. Vì vậy, anh bỏ cặp sách xuống, và cởi áo khoác ra. Động tác tháo cà vạt vừa lịch sự vừa tao nhã. Anh xắn tay áo lên. Ngay lập tức bước vào phòng bếp.

Những ngón tay thon dài mảnh khảnh, khuôn mặt đẹp trai, xương quai hàm góc cạnh. Mấy động tác nhìn rất đơn giản nhưng gắn lên người anh lại rất quyến rũ. Nhìn hành động tiếp theo của anh khiến cô cảm thấy rất bất ngờ, chả lẽ anh đang định...

“Anh định vào bếp nấu cơm?” Bạch Y hỏi.

“Ừ.”

Mí mắt của Bạch Y giật liên tục: “Anh có biết nấu ăn không?!”

Trình Minh Ý không thèm xoay người lại để nhìn cô, anh vẫn bình tĩnh nói: “Tôi cái gì cũng biết, cô muốn ăn món gì?”

“... Tôi ăn gì cũng được. Anh cứ tự nhiên.”

Bạch Y chạy theo anh đi vào trong phòng bếp, thấy Trình Minh Ý thuần thục lấy tạp dề ra, mặc nó lên người. Bạch Y vội vàng nói, “Để tôi buộc giúp anh.”

Thi thoảng, Trình Minh Hi lại giới thiệu công việc cho cô. Và cô cũng đã kiếm được tiền từ mấy công việc đó. Mỗi lần cô định đưa tiền cho Trình Minh Ý, nói đây là tiền ăn cùng tiền thuê nhà của cô. Nhưng đều bị anh từ chối nhận. Buổi tối cô cũng không có việc gì để làm, nên cô thường vào bếp để nấu bữa tối. Hôm nay Bạch Y lại quên mất, đã thế chủ nhà có định vào bếp chiêu đãi cô. Nếu cô không làm việc gì thì cô cảm thấy rất cắn dứt lương tâm

Trình Minh Y đưa lưng về phía cô, động tác buộc dây của cô có hơi lóng ngóng. Cả hai chưa bao giờ tiếp xúc với nhau trong khoảng cách gần như vậy, thậm chí Bạch Y còn có thể ngửi thấy hương nước hoa nhè nhẹ trên người anh. Trong lúc này, cô không cẩn thận nên thi thoảng lại chạm lên người của anh. Cô còn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của anh qua lớp áo. Điều đó khiến cô rất xấu hổ và khiến cô chỉ muốn chạy về phòng ngủ để trốn.

“Anh thực sự biết nấu ăn?” Bạch Y có hơi hoài nghi, theo suy nghĩ của cô thì mấy thiếu gia đã quen thói ăn sung mặc sướng từ lúc còn nhỏ. Thì cái tư tưởng quân tử xa nhà bếp càng thấm nhuần vào trong người họ. Thế nên làm gì có chuyện anh biết nấu ăn, đến ngay cả cô chả phải tiểu thư hay thiếu gia gì nhưng khoảng bếp núc lại cực kỳ tệ.

Trình Minh Ý quay mặt nhìn sang chỗ khác: “Tôi biết làm, cô ra ngoài chờ đi.”

“Anh thật sự không cần tôi hỗ trợ?”

“Không cần.” Trình Minh Ý mở bếp ga lên, “Nên làm phiền cô ra ngoài chờ.”

Bước đi của cô rất chậm, thi thoảng quay đầu lại nhìn Trình Minh Ý, ngập ngừng nói: “Nếu có việc gì cần tôi giúp đỡ thì cứ nói ra. Lần đầu tiên, thực sự là việc ngoài ý muốn, thực ra tôi có thể làm được.”

Trịnh Minh Ý động tác lưu loát thái từng miếng thịt, đầu cũng không thèm ngẩng lên: “Ừ, rất có năng lực, ấn tượng đó đã khắc rất sâu vào trong đầu của tôi.”

“...”

OJBK, như anh mong muốn, tôi sẽ lăn ra xa.

Ở trong phòng khách, cô ngay ngắn ngồi chờ trên ghế sofa. Bạch Y nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo trên tường, nhìn kim giây đang nhấc lên từng ít một. Sáu mươi giây trôi qua, cô mới nở nụ cười rạng rỡ, cảm thấy an tâm hơn.

Vừa nãy khi đối diện với bóng lưng gợi cảm cùng hơi thở quyến rũ kia của nam chính. Nhưng mặt cô vẫn không đỏ, tim không đập mạnh, vẫn bình lặng như nước. Đúng vậy đúng vậy, khi đứng trước một người đàn ông hoàn hảo như vậy nhưng cô không hề có cảm xúc đặc biệt nào? Như vậy là cô có thể yên tâm mình sẽ không đi theo con đường giống với nguyên chủ rồi.

Khoảng tầm 30 phút sau, các món ăn đều đã được đặt lên bàn. Trình Minh Ý thay bộ quần áo khác, anh bước ra ngoài, ngồi cái ghế đối diện với chỗ cô ngồi.

Quân tử xa nhà bếp có lẽ điều này cũng không hẳn đúng, Bạch Y nhìn theo bóng dáng của anh lúc đi ra lúc đi vào. Có lẽ bị dính mùi khói dầu nên anh vào phòng thay bộ quần áo khác. Nhìn dáng vẻ của anh lúc này vẫn là kiểu người không bị nhiễm khói bụi ở nhân gian.

Bây giờ Bạch Y đang đói đến mức cơ thể sắp lả đi, cô cũng không ôm quá nhiều hy vọng, gắp một miếng cà tím lên bỏ vào miệng, từ tốn nhai. Sau đó, cô trợn tròn mắt lên nhìn Trình Minh Ý.

Hóa ra, bây giờ cô mới biết lý do vì sao Trình Minh Ý lại khinh thường khả năng nấu ăn của cô. Tác giả quả thực đã quá thiên vị Trình Minh Ý, mới để cho anh lên được phòng khách xuống được phòng bếp, lại còn có người yêu vừa là bạn thanh mai trúc mã lại còn rất hiểu anh ấy. Anh thực sự rất khiến cho những người khác phải ghen tị.

“Món ăn rất ngon.” Bạch Y muốn dành cho anh lời khen từ tận đáy lòng.

“Ừ.”

Thực ra, cô cũng không có thói quen lúc ăn cơm thường sẽ không nói chuyện. Chỉ khi đầu óc của cô đang hoạt động với tần suất cao, cô mới tìm cái lý do gì đó để phát tiết cảm xúc ra ngoài. Với Trình Minh Ý, thực ra cô hiểu rất rõ con người của anh. Nhưng những thứ mà cô hiểu về anh đều là những thứ cô biết được từ trong sách. Cũng không có lý do hợp lý nào để giải thích vì sao cô lại biết mấy chuyện này. Nên ngày thường cô hay tránh hỏi anh những câu hỏi quá riêng tư. Nhưng ngày hôm nay, cô lại muốn hiểu rõ hơn về con người anh, không chỉ trong sách mà là cả con người thực của anh. Nhưng cô không thể hỏi những câu chuyện liên quan đến gia đình hay mấy vấn đề tình cảm. Cô nghĩ hỏi về công việc là hợp lý nhất.

“Công việc gần đây có ổn không? Mọi thứ tiến triển thuận lợi chứ?” Bạch Y vừa cười vừa hỏi.

Trình Minh Ý lại nhớ tới kết quả báo cáo anh xem ngày hôm nay, trên khuôn mặt hiện rõ sự đắc ý cùng kiêu ngạo. Từ tốn kể cho Bạch Y nghe những thành quả công việc mình đạt được.

Những từ ngữ chuyên ngành này Bạch Y đã nghe rất quen, thậm chí có vài hạng mục cô cũng đã từng tham gia qua. Cô cảm thấy mấy chuyện này không có gì quá mới lạ. Nhưng những lời này do Trình Minh Ý nói, cô lại cảm thấy mấy lời đó rất cuốn hút.

Trình Minh Ý cũng không thích khoe khoang về thành quả công việc hay năng lực của bản thân cho người khác nghe, bởi vì những việc đó là điều quá bình thường với anh. Nhưng chỉ cần người ngồi đối diện anh là Bạch Y, lại còn nhìn thấy cô ấy chuyên chú ngồi lắng nghe anh nói. Anh liền không khống chế được sự xúc động đang trào dâng ở trong lòng.

“Vậy còn cô thì sao?” Trình Minh Ý nói xong chuyện của anh, liền đem cuộc nói chuyện chuyển hướng sang người đối phương, “Hôm nay không phải cô cũng đến công ty, Minh Hi đã sắp xếp cho cô công việc gì?”

Bạch Y lại nhớ tới lời Tiểu Cao nói ngày hôm nay “Anh của Trình tổng đứng ra đảm bảo“. Đúng lúc cô cũng đang muốn nói cho Trình Minh Ý nghe những chuyện xảy ra ở công ty. Một là muốn cảm ơn, hai là muốn báo cáo cho chủ nhà về lịch trình công việc sau này của mình.

“Tóm lại về sau lịch trình công việc của tôi sẽ rất bận, những việc này tôi có được đều do anh, nên tôi muốn gửi lời cảm ơn tới anh.”

Cô cứ tưởng rằng mình sẽ nhận được câu trả lời “Ừ” lạnh nhạt giống như mọi ngày. Nhưng cô không ngờ, Trình Minh Ý dừng lại động tác trên tay, cau mày nói: “Cô sẽ không phải thường xuyên nhận những công việc làm tới tận rạng sáng chứ?”

Lúc Trình Minh Hi vừa mới bước vào giới giải trí. Bởi vì lịch trình công việc không kể ngày lẫn đêm. Nên anh thường xuyên bị mẫu thân đại nhân sai đến để dạy bảo lại Trình Minh Hi không biết bao nhiêu lần.

“Ách, tôi cũng không thể nói trước.” Bạch Y nói, “Nếu tôi về trễ, tôi sẽ cố làm các động tác rất nhẹ, sẽ không làm ảnh hưởng đến anh.”

“Cô thử bàn bạc qua với Tiểu Triệu. Nói cô ấy đừng sắp xếp quá nhiều công việc vào buổi tối?”

Bạch Y bật cười: “Đương nhiên là không được, hơn nữa tôi vẫn còn là người mới, không có quyền mặc cả.” Cô không nghĩ ra, những lời nói này là do Trình Minh Ý ông chủ của một công ty nói ra. Làm sao có thể nói nhân viên của mình không cần phải tăng ca. Càng nghĩ cô càng cảm thấy lời nói này rất kỳ lạ.

Chả lẽ anh không muốn cho cô chuyển ra ngoài.

Suy nghĩ này vừa lóe lên ở trong đầu, một lời nói ra nhưng lại có bảy, tám cách suy nghĩ khác nhau. Bạch Y lo lắng quan sát biểu cảm gương mặt của đối phương.

Trình Minh Ý giữ im lặng trong tầm khoảng ba giây: “Cô xem thử rồi làm đi, không được trở về nhà quá muộn. Kết thúc công việc xong nhớ phải trở về nhà luôn.”

Những gì cô nghĩ và thực tế quá khác xa nhau, khiến cho Bạch Y hơi sững sờ, sau đó cô liền cảm thấy có hơi buồn bã.

Đã lâu rồi, không còn có ai nói với cô câu nhớ phải trở về nhà sớm.

Nhắc mới nhớ, Trình Minh Ý trong khoảng thời gian này rất ít khi phải rời Bắc Kinh để đi đến công tác ở các thành phố khác. Cho dù cuối tuần anh hay về Trình gia ăn cơm, sau đó ngủ luôn tại đấy. Nhưng cô vẫn cảm nhận được mối quan hệ gần đây của cả hai trở nên thân thiết hơn giống như cặp... bạn cùng phòng chung sống rất hòa thuận.

Cơm nước xong, Bạch Y muốn mang bát vào rửa. Bàn tay của cô còn chưa kịp đụng vào bát đĩa. Trình Minh Ý đã cầm lấy bàn tay cô, để tay cô sang bên cạnh.

“Để tôi rửa.”

“Như vậy không được, tôi cái gì cũng không làm, tôi sẽ cảm thấy rất ngại.”

“Vậy thì đi pha trà đi.” Trình Minh Ý tập trung dọn dẹp bát đĩa, đầu cũng không thèm ngẩng lên, “Lần trước cô nói sẽ pha thử cho tôi ly trà thiết Quan m.”

Bạch Y xoay người nhìn sang chỗ khác, chỉ cần nhìn lướt qua cô cũng đoán ra được giá tiền của hai hộp trà kia. Cô rất muốn thử hai hộp trà đó nhưng vẫn chưa có cơ hội.

“Đêm nay anh vẫn còn việc phải xử lý?”

“Hai ngày này, công việc của công ty cũng không nhiều lắm. Lát nữa tôi muốn xem hai tập phim mới do Minh Hi đóng.”

Trình Minh Ý bưng bát đĩa đến cửa phòng bếp thì dừng lại, quay đầu lại hỏi cô, “Có muốn xem phim cùng với tôi không?”

“Ok.”

Bạch Y ngẩng đầu lên, mắt cô chớp chớp vài cái. Cứ coi như đây là cơ hội để học hỏi kinh nghiệm diễn xuất. Cô cũng muốn xem thử kỹ năng diễn xuất xuất sắc như thế nào mới được mọi người ca tung ngất trời.

Trình Minh Ý mấy chuyện như quay phim kịch bản hay diễn xuất, thì anh biết rõ hơn Bạch Y rất nhiều. Xem một lúc, Trình Minh Ý hỏi cô: “Cô thấy Minh Hi diễn như thế nào?”

Nói như thế nào nhỉ, lối diễn xuất tự nhiên, biết cách nhập vai nhân vật, kỹ năng đọc lời thoại tốt. Nhưng nhân vật trong phim cũng không quá khác so với Trình Minh Hi ở đời thường. Nếu chỉ dựa vào như vậy rất khó có thể nhận xét xem anh ta có kỹ thuật diễn xuất tốt hay không? Mà cô cũng không phải nhà bình phẩm phim, nên cô cũng thành thật trả lời: “Tôi thấy anh ấy diễn xuất ổn nhưng không quá xuất sắc.”

“Minh Hi đã nhận rất nhiều giải thưởng, nhưng sao cô lại có lời nhận xét về cậu ta như vậy?”

“Tôi là người bình thường, đang muốn tìm khe hở để chui qua.” Bạch Y thản nhiên đáp, “Vẫn còn chưa có cái nhìn chính xác về kỹ thuật diễn xuất được coi như sách mẫu của Trình tổng.”

“Vậy còn cô?” Mắt Trình Minh Ý vẫn luôn nhìn thẳng vào màn hình tivi.

Vạn sự khởi đầu gian nan, tất nhiên có thể nói cô có một khởi đầu rất tốt. Nhưng cân nhắc lại, nhỡ đâu lần kia là cô “chó ngáp phải ruồi”, nên cô mới may mắn thể hiện xuất sắc trong cảnh quay đó. Mặc dù là lời khen ngợi này có thể là vì nể mặt mũi Trình Minh Hi. Nhưng đạo diễn hay biên kịch rất hài lòng với cách cô diễn xuất.

Bạch Y có hơi kiêu ngạo nói:“Bọn họ đều cảm thấy tôi có tiềm năng rất lớn để phát triển, còn nói tôi rất thích hợp với công việc diễn xuất.”

“Tốt như vậy sao?”

“Không thể dựa vào mấy lời khen đó để kết luận chính xác được. Tôi phải có nhiều cơ hội tiếp xúc với nhiều vai diễn hơn. Như vậy mới có thể đưa ra kết luận chính xác.”

Trình Minh Ý: “Xem ra đúng như cô thường nói vận may của cô rất tốt.”

“Việc này hoàn toàn không liên quan gì đến may mắn?” Bạch Y nhíu mày lại, “Hẳn anh là nên khích lệ nói khả năng học tốt cùng năng lực thích ứng của tôi rất tốt.”

Đối phương vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, không nói một lời.

Không hề lên tiếng hay dùng hành động nào để đáp trả, khiến cho Bạch Y vừa mới nghĩ thông suốt bỗng nhiên có luồng khí nóng đột nhiên dâng trào lên, cô đang rất tức giận. Đột nhiên cô nảy ra ý tưởng, muốn giành lấy cái gối đang để ở giữa hai người.

Cái gối kia được Trình Minh Ý dùng làm chỗ để tay, khi bị mất điểm tựa khiến anh không thể giữ vững trọng tâm cơ thể, cả cơ thể anh lao về phía Bạch Y đang ngồi. Bả vai rắn chắc kia đập thẳng vào cánh tay của cô. Cái bả vai đó ít nhất nặng hai cân, lại còn không có điểm nào để chống đỡ. Nên cô cảm thấy cơn đau nhức từ cánh tay truyền tới, khiến cô không nhịn được mà hét toáng lên.

Đúng là, thương tổn địch tám trăm, tự nhận lại xác thương tám nghìn.

Trên tivi cũng đang chiếu cảnh nam chính đang có trận đấu kiếm với nữ chính, kết quả nữ chính ngã vào vòng tay của nam chính. Tiếng hét của nữ chính vang lên trùng khớp với tiếng hét của Bạch Y. Khiến cho bầu không khí xung quanh trở nên rất quái dị.

Cô thở hổn hển, mặt đỏ bừng nhưng Bạch Y vẫn cố đứng dậy. Trình Minh Ý nhìn thử cái cánh tay bị đụng trúng của cô. Anh nghĩ vào ngày mai chắc chắn cánh tay này sẽ xuất hiện vết bầm tím.

“Đây chính là năng lực học tập của cô à?” Mặt Trình Minh Ý quay sang nhìn chỗ khác, bình tĩnh nói, “Quả thật là rất đỉnh.”

“...”

Đôi lúc cô cảm thấy rất khó hiểu, bởi nhiều khi Trình Minh Ý lại có rất nhiều suy nghĩ trẻ con. Mỗi lần như vậy, cô cũng không biết nên dùng cách nào để giải quyết.

***

Qua mấy ngày nữa, cô lại nhận được cuộc gọi của Tiểu Triệu. Cô ấy nói đã giúp cô nhận được một vai diễn phụ trong bộ phim thuộc thể loại tình yêu công sở. Cảnh quay của nhân vật này không nhiều chắc chỉ quay hai ngày là xong. Mấy ngày nữa cô ấy cùng cô đi gặp đạo diễn, trực tiếp bàn luận về công việc.

“Còn có một việc nữa.” Tiểu Triệu giọng nói ngay lập tức thay đổi, “Diệp Lam đang đóng một bộ phim cổ trang, đang cần tìm một diễn viên đóng thế, cô ấy muốn chọn cô.”

Tiểu Triệu ngoài mặt thì vẫn nở nụ cười rất tươi, trong lòng thì thầm chửi rủa, chả lẽ nghệ sĩ dưới quyền cô ấy mà vẫn phải đi làm diễn viên đóng thế. Nếu đổi thành người khác, yêu cầu này chả khác gì tát thẳng mặt vào cô ấy.

Nhưng mà chính Bạch Y ngay từ đầu đã nói với cô ấy, muốn được làm việc chung với Diệp Lam. Lúc đầu Tiểu Triệu còn có suy nghĩ cô ấy muốn dẫm lên người của Diệp Lam, rồi dùng nó làm cơ hội để bản thân trở nên nổi tiếng. Nhưng sau khi nói chuyện tán gẫu với nhau vài câu, cô nương này thực sự muốn làm diễn viên đóng thế, ý nghĩa đúng trên mặt chữ. Vừa nhắc tới Diệp Lam, trên mặt cô nương này liền không thể che giấu được sự kiêu ngạo cùng lòng tự hào

Chả lẽ cô nương này thực sự muốn đi tìm tình bạn đẹp trong giới giải trí?

Thực ra, công việc của diễn viên đóng thế rất đơn giản nhưng trong quá trình làm việc dễ xảy ra nguy hiểm. Những việc này không hề có tương lai tiền đồ gì, chứ đừng có nghĩ đến việc sẽ trở nên nổi tiếng. Nếu diễn xuất không tốt thì cũng không sao, nhưng nếu diễn xuất sắc thì mọi lời khen, hay giải thưởng đều dành cho diễn viên chính kia. Tiểu Triệu thực sự rất muốn đập đầu vị tiểu thư này ra, xem thử bên trong đó chứ gì?

“Đóng thế?”

Phản ứng đầu tiên của Bạch Y chính là ngạc nhiên. Sau đó cô ngay lập tức bừng tỉnh đại ngộ. Cốt truyện đã định sẵn, dù cô có đi đường vòng thì cũng bị ép phải đi theo đúng cốt truyện. Xem ra cô nhất định phải ôm chặt lấy cái đùi vàng của Diệp Lam.

“Thời gian làm việc của hai bộ phim có bị trùng lịch không?” Bạch Y hỏi.

“Không bị trùng lịch.” Tiểu Triệu tức giận nói, “Bộ phim mới của Diệp Lam nửa tháng sau mới bắt đầu quay. Mà theo lịch trình công việc của em thì chỉ có mấy hôm là em quay xong bộ kia.”

“Ừ, vậy cứ sắp xếp công việc như vậy nhé.”

Tiểu Triệu nở nụ cười chua xót: “Đợi tí nữa, tôi sẽ xác nhận thời gian làm việc cụ thể với em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.