Thêm cảnh quay?
Trong đầu của Bạch Y đột nhiên xuất hiện một linh cảm rất xấu.
“Thêm cảnh quay liệu có ổn ạ.” Bạch Y hỏi, “Làm như vậy thì fan nữ chính sẽ cảm thấy không được vui.”
Đạo diễn bật cười ha hả, ôn hòa nói: “Đây cũng không thể tính là thêm cảnh quay được, nói chính xác lại muốn kéo dài thêm cảnh quay này mà thôi. Cảnh nữ chính xuất hiện nhiều hơn cô rất nhiều. Mà các bộ phim tiên kiếm hiệp chỉ dựa vào sắc đẹp để quyết định nên thắng thua. Tại vì tạo hình của cô cùng Tiểu Tô thực sự rất giống thần tiên giáng trần. Nếu không thể quay thêm một vài cảnh quay nữa thì thực sự rất đáng tiếc.”
“Tôi không có ý kiến gì.” Tô Dư nói xong thì liền quay sang nhìn Bạch Y.
Bao gồm Tiểu Triệu, tất cả mọi người đều nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ. Nếu bây giờ cô cự tuyệt thì cô phải cô đang làm giá không. Bạch Y trầm mặc khoảng tầm hai giây, liền gật đầu nói: “Tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của đạo diễn.”
Bạch Y chỉ hy vọng trong tương lai, nếu tình tiết cốt truyện [định mệnh] phát triển tới đoạn cao trào, nữ chính lợi dụng công việc rồi công khai chèn ép cô trên mạng xã hội. Thì cầu mong chuyện này sẽ không bị lôi lên và sẽ không biến thành cái cớ để mọi người mắng chửi cô.
Cô thực sự không muốn cướp vai diễn của người khác!
Trình Minh Ý đi đến đoàn làm phim, lúc đó vừa đúng lúc Tô Dư đang ôm lấy Bạch Y, cả hai đang bay trên không trung rồi từ từ hạ xuống.
Tà váy trắng mỏng vừa thướt tha dưới tác động của cái quạt gió khiến cho những dải lụa bay phất phới, máy quay tập trung di chuyển để tiện cho việc quay cận cảnh. Ánh mắt Tô Dư nhìn Bạch Y vừa dịu dàng vừa thâm tình.
Đạo diễn: “Cut —— rất tốt, cảnh quay này rất tốt, nhưng mở quạt số to hơn nữa đi, để cho tà áo bay trông được tự nhiên hơn. Nghỉ ngơi tầm khoảng 2 phút rồi mọi người vào vị trí quay lại cảnh này. Camera chính nhớ phải di chuyển và phối hợp với hai diễn viên.”
Tô Dư vừa cúi đầu xuống nhìn thì thấy Bạch Y hơi há cái miệng nhỏ ra và liên tục thở dốc. Cái mũi nhỏ cô hơi chu lại, có lẽ cô đang cảm thấy quá mệt sau một ngày làm việc vất vả. Anh nhìn qua cũng biết là cô đang không thoải mái, hốc mắt hơi đỏ như được bao phủ bởi lớp sương. Nhìn đôi mắt long lanh đầy ánh nước của cô nhìn rất giống chú mèo nhỏ.
Hình ảnh này dừng lại ở trong mắt anh ta, càng khiến cho anh ta cảm thấy rất đau lòng và chua xót.
Lớp trang điểm của Bạch Y không quá dày, đứng gần có nhìn thấy dưới khóe mắt của cô có quầng thâm rất nhạt, hẳn là tối ngày hôm qua cô không ngủ được...
Đột nhiên lại nhớ ra chuyện kia, ánh mắt của Tô Dư ngay lập tức trầm xuống.
“Cô đang mệt?” Tô Dư dùng tay vỗ nhẹ lên cánh tay của Bạch Y, “Vừa nãy lúc tôi ôm cô, tôi cảm thấy cơ thể của cô có hơi cứng.”
Bạch Y vẫn còn đang cố gắng hít thở thật sâu, nghe Tô Dư nói vậy thì cô mở to hai mắt lên nhìn, vội vàng hỏi: “Bị cứng à? Vừa nãy tại sao tôi lại không cảm nhận được. Cho nên cảnh quay vừa nãy nhìn động tác của tôi rất kỳ quặc.”
Tô Dư khẽ gật đầu, khuôn mặt anh ta vẫn rất bình tĩnh, rồi anh để tay lên vai của Bạch Y. Động tác của anh ta nhìn rất giống với động tác trong cảnh quay. Đạo diễn đứng bên ngoài cũng chỉ nhìn thấy hai người bọn họ giống như đang trao đổi công việc với nhau.
“Không sao đâu, có lẽ vì cô đang quá mệt nên cứ thả lỏng cơ thể ra.” Tô Dư nhắm mắt lại, giọng nói của anh ta nghe rất quyến rũ lại còn cố tình hạ thấp giọng nói xuống, như kiểu chỉ muốn nói cho mình cô, “Nhưng mà cơ thể của cô không cứng như vậy cảnh quay mới tốt. Chúng ta diễn chung với nhau rất nhiều cảnh cũng không ít cảnh thân mật đi. Cô như vậy càng khiến lòng tự trọng của tôi bị tổn thương.”
Khiến lòng tự trọng của tôi bị tổn thương?
Bạch Y không hiểu ý của câu nói, nên cô ngẩng đầu lên hỏi, “Nhưng cũng không hẳn như vậy? Chúng ta rất ít khi NG cũng không hề làm chậm trễ thời gian của mọi người.”
Tô Dư khẽ thở dài: “Cô cứ đối xử với tôi lạnh nhạt như vậy, thực sự khiến cho tôi cảm thấy rất thương tâm.”
“Vậy bây giờ anh muốn mọi chuyện diễn ra như thế nào? Chả lẽ tôi bị vẻ đẹp của anh làm cho ngu nguội, và giống như tiểu cô nương nhỏ lúc nào cũng chăm chú nhìn theo bóng dáng của anh. Bị anh phát hiện thì lại xấu hổ đỏ mắt?” Trong đầu đột nhiên lại liên tưởng mấy cái tiểu thuyết thanh xuân vườn trường đang nổi tiếng trên mạng, nhưng cô không nghĩ những lời này cô sẽ nói ra.
Thực ra vừa mới nói ra câu này thì Bạch Y đã rất hối hận. Nhưng khi cô ngẩng đầu lên nhìn thì thấy vẻ mặt bình tĩnh chân thành và có hơi mong đợi của Tô Dư. Cái cảm giác xấu hổ cùng ngượng ngùng đó đột nhiên biến mất thay vào đó là chính sự ngạc nhiên và cảm giác rất khó tin.
“Ách... Anh đã từng đụng phải nữ diễn viên có khả năng diễn xuất tốt như anh chưa?” Bạch Y nửa tin nửa ngờ hỏi.
Tô Dư khẽ cong khóe môi lên: “Thường xuyên.”
Được rồi.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai này dù có sở hữu trái tim sắt đá thì cũng phải có một vài giây phút xao xuyến vì đối phương. Thực sự nếu là trước đây thì có lẽ đây có thể là một cửa ải rất khó khăn với cô. Nhưng mấy tháng này, cô thường xuyên có cơ hội làm việc với các mỹ nam. Nên khả năng miễn dịch của cô đã được tăng lên.
Trong lúc vô tình lại được tăng thêm điểm kỹ năng khiến cho cô thể hiện tốt một cách bất ngờ. Tuy cô biết đó chỉ là “chó ngáp phải ruồi” nhưng mọi người lại nghĩ khác, họ cảm thấy thực sự cô rất có thiên phúc và còn thấy cô làm việc rất chuyên nghiệp
“Có lẽ đây đã là thói quen của tôi rồi.” Bạch Y cười nói, “Không bị NG, có thể kết thúc công việc sớm, lúc đó tất cả mọi người đều cảm thấy vui.”
Tô Dư thông minh nắm bắt được ý chính trong câu nói của Bạch Y, nửa thật nửa giả hỏi: “Thói quen? Chả lẽ ở bên cạnh cô có người còn đẹp trai hơn cả tôi?”
“Này...”
Bạch Y lại hối hận vì mình nói chuyện mà chả để ý gì cả, cứ bô bô nói rồi tự đào hố chôn mình xuống. May là đạo diễn đứng bên ngoài thúc giục hai người. Mới ngăn cản việc hai người tiếp tục đào sâu về vấn đề này.
“Mọi người chuẩn bị vào vị trí!”
“Đạo diễn đang nhắc nhở mọi người kìa.” Bạch Y lập tức nói sang chuyện khác, lấy tay chỉ lên không trung, “Sư huynh, tý nữa mong huynh giúp đỡ muội.”
Nếu cảnh quay này ở các đoàn làm phim khác mọi người chỉ mong hai diễn viên đừng có thi nhau bị NG. Điều đó khiến cho tất cả mọi người ở đây đều phải chịu tội cùng, mà người mệt nhất chính là các diễn viên đảm nhận cảnh quay này. Nhưng lúc đó Bạch Y thực sự rất ngưỡng mộ các diễn viên dù bị quay lỗi bảy đến tám lần nhưng vẫn kiên cường đứng dậy để thực hiện tiếp cảnh quay.
Theo kịch bản thì Bạch Y bị người ta hãm hại đẩy từ trên cao xuống. Tô Dư nhìn thấy vậy liền không do dự nhảy xuống cứu cô. Cảnh quay này rất khó lại còn nguy hiểm, nhưng cả hai vẫn phải duy trì dáng vẻ xinh đẹp vừa phải biết khắc chế lại biểu cảm sợ hãi. Khiến cho những người trong đoàn làm phim phải đứng lên dành một tràng pháo tay cho họ. Ánh mắt cùng các động tác rất đẹp, có lẽ họ cũng rất bị áp lực, nhưng họ biết cách áp lực thành động lực, để tạo nên một cảnh quay xuất sắc như vậy.
Đạo diễn hô một tiếng qua, rồi đứng dậy vỗ tay, cảnh quay ngày hôm nay của Bạch Y đã kết thúc. Tô Dư vẫn còn hai cảnh quay phải diễn chung với mấy diễn viên khác nữa, quay xong thì anh ta mới được trở về khách sạn.
Vào giờ khắc này, sức lực của bọn họ đã cạn kiệt. Đang muốn tận dụng hết thời gian nghỉ để lấy lại sức. Nên cả hai đã hoàn toàn quên khúc nhạc đệm kia, cả hai người đều không nhắc tới chuyện kia nữa.
Hai người đứng yên để cho các nhân viên thoát các thiết bị trên người xuống. Tô Dư cảm thấy người hơi choáng nên anh ta đứng không vững, vô tình cánh tay anh ta đập vào bả vai của Bạch Y. Thực ra lực cũng không quá mạnh, chỉ vì lúc đó Bạch Y không để ý với lại có hơi bất ngờ. Nên Bạch Y đã bị dọa cho sợ, cánh tay theo bản năng có hơi run lẩy bẩy.
“?”
“Chỗ này của cô có đau không.” Tô Dư cười nói, “Lúc tôi vừa mới ra mắt cũng nhận đóng một bộ phim cổ trang. Từ lúc tiến tổ cho đến khi quay xong phim chỗ nào trên người tôi cũng có vết thương. Vết thương cũ chưa lành lại xuất hiện thêm vết thương mới.”
Bạch Y cũng chưa đến mức ngốc như vậy nên cô tìm cớ để tránh né, cô mỉm cười nói: “Vẫn ổn, không cảm thấy đau lắm. Chắc chỉ một hai hôm là khỏi. Anh vẫn ổn chứ?”
“Tôi à? Da dày thịt béo với lại tô cũng có kinh nghiệm nên tôi không sao đâu. Đúng rồi, tôi có một thuốc bôi rất hiệu nghiệm, đợt một lát nữa...”
“Tiểu Bạch.” Tiểu Triệu đứng cách đó không xa vội vàng chạy tới, cắt ngang cuộc đối thoại của hai người, “Em có ổn không? Có chỗ nào không thoải mái à?”
“Không có, em vẫn ổn. Có chuyện gì mà chị chạy gấp rút vậy?”
Tiểu Triệu xoay người lại nhìn thử xung quanh, hạ thấp giọng nói xuống: “Có người đến tìm em, em ở bên này vẫn ổn chứ?”
Tô Dư sắc mặt có hơi ngẩn ra, nhìn theo hướng mà Tiểu Triệu đang chỉ, thấy có người đang đứng trong góc khuất. Người đó mặc chiếc áo sơ mi đen và quần tây, khuôn mặt được che kín lại. Mà chỗ đấy cũng khá tối nên không bị những người trong đoàn làm phim phát hiện và để ý tới.
Ngoại trừ Tô Dư và Bạch Y ra, chắc là chả ai nhận ra có người lạ vào trong phim trường.
Bạch Y vội vàng nói: “Tôi vẫn ổn, chị không cần phải lo đâu. Mà Tiểu Triệu, việc còn lại ở đây chị giúp tôi xử lý nhé.”
“Ừ.” Tiểu Triệu nói, “Em đi trước đi, bên này đã có tôi giải quyết.”
“Vậy thì em đi trước nhé. “ Bạch Y cúi đầu chào Tô Dư và mọi người trong đoàn làm phim, khẽ giật đầu nói,“ Mọi người ở lại làm việc chăm chỉ, hẹn gặp lại vào ngày mai.”
“Ừ, hẹn gặp lại vào ngày mai!”
Bạch Y không để ý tới cái ánh mắt phức tạp của Tô Dư nhìn cô. Sau khi thoát xong trang thiết bị, cô nhanh chóng chạy đến chỗ Trình Minh Ý đang đứng.
Ánh mắt Trình Minh Ý vẫn luôn dõi theo các động tác của Bạch Y. Cô vẫn còn đang mặc bộ quần áo cổ trang, cái chuông cô đeo ở chân liên tục phát ra những âm thanh rất vui nhộn. Cảm người tỏa ra khí chất thần tiên đặc biệt là cái vẻ mặt đáng yêu đó.
Cảnh tượng này khiến cho Trình Minh Ý cảm thấy quyết định ban đầu của anh để cho Bạch Y tiến vào giới giải trí hình như cũng không tệ lắm.
“Tại sao anh lại đi đến đây?” Bạch Y hết ngó sang trái lại nhìn sang bên phải, cô hạ thấp giọng nói xuống hỏi.
Trình Minh Ý: “Anh đã xử lý xong chuyện ở công ty. Nên muốn qua đây xem em đóng phim.”
Bạch Y: “Anh không sợ người khác sẽ nhận ra anh à?”
“Cho nên anh mới đeo kính râm cùng khẩu trang.” Trình Minh Ý nói, “Nên không ai nhận ra anh đâu..”
Bạch Y bật cười, dùng tay kéo cái khẩu trang mà anh đang đeo, “Lại tự nhận bản thân mình thông minh rồi?”
Đột nhiên có một người che kín mít đi vào trong đoàn làm phim. May là buổi tối nên sẽ ít nhân viên hơn so với ban ngày. Nếu không thì Trình Minh Ý vừa mới đặt chân vào phim trường, thì dù anh có che kín mít như thế nào thì người ta cũng liệt kê anh vào “hàng ngũ những đối tượng khả nghi“.
“Đợi em đi thay trang phục rồi một lát nữa cùng nhau đi về khách sạn nhé.” Bạch Y nói.
Trình Minh Ý kéo tay cô lại, bàn tay anh cọ cọ vào lòng bàn tay của cô, tay còn lại khẽ nâng cằm cô lên rồi ép cô nhìn về phía mọi người đang quay phim, “Hầu hết những cảnh em diễn đều diễn chung với Tô Dư à?”
“Cũng gần như vậy, có một số cảnh vẫn phải cần phối hợp với mấy diễn viên khác.” Bạch Y nói, “Anh thấy em diễn xuất có ổn không?”
Trình Minh Ý: “Không biết, em cũng biết anh không rõ mấy chuyện này mà.”
...Tổng tài là người thẳng thắn, không bao giờ lừa dối kẻ khác.
Người bình thường dù không hiểu mấy chuyện này. Nhưng cũng phải biết giữ phép lịch sự và khen ngợi người kia vài câu.
Nhưng Trình Minh Ý lại khác, anh không hiểu thì anh nói thẳng mình không biết, không vòng vo không nói lời nịnh nọt đối phương. Chỉ nghiêm túc nói “Không biết” “Không rõ” “Không hiểu”, mà nguyên nhân chủ yếu là anh không thích lừa dối kẻ khác.
“Không hiểu thì cũng phải... Á?”
Trình Minh Ý đột nhiên vươn tay ra ôm chặt lấy eo của cô, hành động này giống như đã được viết sẵn trong kịch bản. Bạch Y trợn tròn mắt lên nhìn, khuôn mặt người kia đang dần tiến lại gần. Vì anh đeo khẩu trang nên mọi thứ đều bị đã che lấp, chỉ trừ cặp mắt đào hoa kia. Dùng đứng ở nơi ánh sáng không được tốt nhưng cặp mắt kia vẫn rất hút hồn người khác. Con người đen nháy như được bao phủ trong lớp sương mù dày đặc nhìn vừa phong lưu vừa đa tình.
Bạch Y nghe thấy tiếng trái tim cô đang đập loạn xạ như muốn nhảy khỏi lồng ngực bay thẳng ra ngoài. Dù cô có dùng tay ấn thật mạnh lên ngực cũng không thể ngăn cản được sự rung động kia.
Mẹ nó, cô biết Trình Minh Hi ở giới giải trí này dựa vào khuôn mặt đẹp trai mà có thể hút được một đống fan. Nhưng hiện tại khi cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Trình Minh Ý. Cặp mắt đào hoa phong tình vạn chủng, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể giết chết mạng sống của con gái nhà người ta.
Một con người đẹp trai như vậy mỗi ngày cứ lắc lư trước mặt bạn. Muốn tâm bình lặng thanh tịnh như người xuất gia cũng khó. Mặc dù mỗi ngày cô đều phải diễn chung với Tô Dư và đương nhiên cũng là một người rất đẹp trai lại vừa dịu dàng vừa ôn nhu. Nhưng cô chưa từng có bất kỳ sự rung động nào với Tô Dư.
Nhưng thời điểm cả hai ở Bắc Kinh, Trình Minh Ý trong trí nhớ của cô luôn là người giữ được sự bình tĩnh lịch sự lễ phép và rất phong độ. Nhưng cô không hiểu vì sao nhiều khi anh lại có hành động trẻ con như vậy.
“Anh làm sao vậy?” Bạch Y hoảng sợ nhìn xung quanh, “Ở đây có nhiều người như vậy.”
Dù bọn họ đang trốn ở trong góc, mọi ánh đèn cùng sự chú ý của mọi người đều tập trung vào trường quay. Với lại lúc này mọi người đang bận rộn chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo. Lại đang đứng chỗ tranh tối tranh sáng, khung cảnh xung quanh thì tối đen như mực, cho nên sẽ không bị mọi người phát hiện. Vì thế nên Trình Minh Ý mới dám làm hành động lộ liễu như vậy.
Trình Minh Ý không nhanh không chậm hỏi cô: “Ngày hôm nay có rất nhiều cảnh quay em phải diễn cảnh thân mật như thế này đúng không?”
Bạch Y mím chặt môi, thử nhớ lại cốt truyện trong kịch bản: “Ừ cũng khá nhiều, nhưng sự ái muội đó chỉ giống như cánh chuồn chuồn lướt trên mặt nước. Mấy hành động đó nhìn rất ngây thơ.”
“... Ồ.”
Bạch Y quay đầu lại nhìn thấy Tô Dư đang nói chuyện với người đại diện, rồi ngẩng đầu lên nhìn Trình Minh Ý, hạ thấp giọng xuống hỏi: “Hình như có vẻ anh không thích anh ta lắm?”
“Anh không quen biết anh ta.” Trình Minh Ý thản nhiên nói, “Tiểu sư muội là của anh ta, nhưng Bạch Y mới là của anh.”
“...”
Bạch Y hoàn toàn sững sờ. Mất ba giây sau cô mới phản ứng lại. Trình Minh Ý cái con người này, tại sao anh lại biết rất rõ kịch bản của bộ phim mà cô đang đóng?!
Phòng hóa trang có rất nhiều người đi lại. Trình Minh Ý cũng không tiện đi tới đó. Nên Bạch Y đề nghị anh đi ra đứng đợi cô ở bên ngoài đợi cô một lúc. Cô sẽ dùng thời gian ngắn nhất để chạy đi thay trang phục và tẩy trang. Làm xong cô lập tức sẽsẽ đi ra đây.
Cô cảm thấy mọi chuyện mình sắp xếp khá ổn, nhưng không ngờ vừa nói ra đã bị từ chối thẳng thừng.
“Anh đứng ở đây xem một lúc.” Lời nói này rõ ràng là đang nói với cô, nhưng ánh mắt của Trình Minh Ý vẫn luôn nhìn về phía đoàn làm phim đang quay, “Em cứ từ từ đi tẩy trang, không cần gấp đâu. Làm xong thì nhớ gọi điện báo trước cho anh.”
Bạch Y nhìn theo ánh mắt của anh, người đang chuẩn bị quay phim chính là Tô Dư. Tô Dư là một trong những người ở giới giải trí này khiến cho cô phải nể phục, kỹ thuật diễn xuất của người này rất tốt. Đạo diễn vừa hô bắt đầu, từ ánh mắt mắt sắc mặt đến hành động khác hoàn toàn với Tô Dư của mọi ngày. Thế nên Bạch Y luôn cảm thấy Tô Dư và “Sư huynh” là hai người con người hoàn toàn khác nhau.
Từ vẻ bề ngoài đến kỹ thuật diễn xuất, ngoại trừ bối cảnh không xuất sắc như Trình Minh Hi. Thì người này thực sự là đối thủ ngang tài ngang sức với Trình Minh Hi trong giới giải trí.
Chả lẽ người anh trai luôn yêu thương chiều chuộng đứa em trai của mình, đang giúp em trai mình theo dõi đối thủ.
Bạch Y vừa cảm thấy bất ngờ vừa cảm thấy vui nên cô khẽ vẫy tay ra hiệu: “Vậy anh ở lại đây xem nhé, em đi trước đây.”