“Hóa ra là như vậy... Tôi cảm thấy có hơi bất ngờ.” Chu Quỳnh Vũ miễn cưỡng nói ra.
Biểu cảm thất thần và tuyệt vọng, cùng sắc mặt tái nhợt của Chu Quỳnh Vũ đều được Bạch Y thu hết vào trong mắt. Trong đầu của cô hiện ra rất nhiều dấu chấm hỏi.
Tình tiết cốt truyện lại phát triển không đúng, nhìn hành động này chắc chắn Chu Quỳnh Vũ đã thích Trình Minh Ý? Hay là vẫn còn ngây thơ trẻ con chưa nhận ra mình thích đối phương?
Tuy ngồi chung một bàn với nhau, nhưng cả Chu Quỳnh Vũ và Trình Minh Ý chưa nói chuyện với nhau quá mười câu. Chả lẽ chuyện tình cảm của nam nữ chính còn chưa bắt đầu đã bị phá hỏng?
Điều đó càng khiến cô nghi ngờ hơn, tuy mọi chuyện xảy ra bây giờ phát triển rất khác so với cốt truyện nhưng cô hoàn toàn không có sự lo lắng hay khẩn trương. Trái lại cô còn cảm thấy rất vui vẻ và phấn khích. Thậm chí cô không lo lắng hậu quả của sau này, chỉ nghĩ mọi chuyện bây giờ không khiến cô khó chịu là được rồi.
Bạch Y cúi đầu uống ngụm nước chanh, trong đầu thử tính toán một vài cách. Nếu đúng như cô dự đoán từ trước, chắc chắn cô phải thay nguyên chủ đi hết tình tiết cốt truyện. Và cùng nữ chính chiến đấu với nhau.
Nhưng nhìn tình hình trước mặt, thì cơ hội sống sót của cô ngày càng cao. Nếu Chu Quỳnh Vũ thực sự đã dành tình cảm cho Trình Minh Ý. Thì cô bây giờ chính là cái gai trong mắt nữ chính.
Chu Cảnh Trạm uống mấy chén rượu, mới đủ can đảm nói ra mấy câu trêu chọc Trình Minh Ý. May Trình Minh Hi ngồi bên cạnh, cũng kịp thời ngăn cản mấy lần. Chắc bây giờ anh ta chỉ ước có thứ gì đó có thể nhét vào miệng của Chu Cảnh Trạm để cho anh ấy ngậm miệng lại.
Trình Minh Hi làm diễn viên, đã giành được rất nhiều giải thưởng. Nên năng lực quan sát so với người thường thì nhìn nhạy bén hơn.
Chu Cảnh Trạm kể cho mọi người nghe, anh ấy từng chứng kiến cảnh Trình Minh Ý gọi điện nói chuyện với Bạch Y. Anh ấy đã nghi hai người này có gì mờ ám. Không ngờ một thời gian sau hai người này chính thức yêu nhau. Lập tức nghĩ đến cảnh hai người sống chung, rồi hôn môi, lăn lộn trên giường. Thậm chí việc kết hôn cùng sinh con.
Tưởng tượng mấy cái cảnh này trong đầu cũng đủ khiến cho mặt của Trình Minh Hi đỏ như máu.
Chu Cảnh Trạm: “Nhưng mà tôi thực sự rất ngưỡng mộ hai người. Thực sự chuyện tình cảm của cả hai giống như cuốn tiểu thuyết ngôn tình.”
Hả?
Nói cũng đúng, thực ra đây vốn dĩ là tình tiết trong một bộ truyện. Tuy nhiên hai nhân vật chính trong câu chuyện này có hơi khác.
“Dùng tình yêu để miêu tả mối quan hệ của tôi và Y Y hiện tại, thì tôi thấy vẫn chưa đủ.” Trình Minh Ý tay chống cằm, bình tĩnh nói.
Bạch Y nhìn thấy rõ sau khi nghe xong câu này thì cả Trình Minh Hi cùng Chu Quỳnh Vũ. Cơ thể của cả hai đều hơi run lên, môi thì mím chặt lại.
Bình thường cô cũng nghe quen với cách xưng hô này rồi. Nhưng hiện tại ở trước mặt cô đều là những nhân vật quan trọng trong tiểu thuyết. Cô cảm thấy mình vẫn chưa thích ứng kịp.
Bạch Y chỉ có thể cầm cốc nước chanh lên uống để tự an ủi bản thân.
Một ánh sáng lóe lên trong đôi mắt của Chu Cảnh Trạm, “Không phải là tình yêu, vậy thì đó là thứ gì?”
Trình Minh Ý hít thở sâu một hơi: “Là định mệnh.”
“Phụt —— “
Đang uống một ngụm nước chanh, thì đột nhiên nghe thấy tên truyện của bộ tiểu thuyết này. Không nhịn được, cô phun hết nước đang uống trong miệng ra ngoài, còn liên tục ho sặc sục.
May mắn là cô kịp xoay người sang chỗ khác, nếu không thì cô đã phun thẳng vào mặt của Trình Minh Hi. Nhưng sắc mặt đối phương vẫn tối sầm lại, khóe môi mím chặt để lộ ra cảm xúc thật.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” Chu Cảnh Trạm cười, rút khăn giấy ra, “Bị độ thâm tình trong tình yêu của Minh Ý làm cho cảm động.”
Trình Minh Ý giúp cô lau sạch những giọt nước còn dính trên khóe môi, sợ cô khó chịu còn dùng tay vỗ nhẹ lưng cô, “Có phải vì nãy em lại muốn cười đúng không?”
Trong trí nhớ của anh, thi thoảng Bạch Y lại bị những suy nghĩ trong đầu làm cho bật cười, có lần còn bị sặc nước trà. Anh cũng cảm thấy câu nói vừa nãy nghe rất cảm động nên khiến cho Bạch Y xúc động và rất hạnh phúc nên cô mới nở nụ cười.
Tuy rằng anh rất mong Y Y lúc nào cũng vui vẻ hạnh phúc. Nhưng cái tật xấu con nít này có nhiều khi rất nguy hiểm. Trình Minh Ý đột nhiên cảm thấy có hơi buồn.
Bạch Y vẫn còn đang cảm thấy rất khó chịu. Cô không thể nói ra lời xin lỗi, chỉ đành phải xua xua tay ý bảo cô vẫn ổn
Lúc này điện thoại đặt trên bàn đột nhiên lóe sáng lên, liên tục rung. Nó đến rất đúng lúc vừa hay cứu nguy cô. Cô nhanh tay cầm lấy di động rồi đứng dậy. Giọng của cô nghe rất khác với ngày thường: “Có điện thoại gọi đến, tôi đi sẽ bên ngoài để nghe. Mọi người cứ từ từ tán gẫu nói chuyện nhé.”
***
Số máy lạ, nhưng nhìn khá quen.
Lạ là vì, nó không được lưu trong điện thoại. Sau khi đi đến thế giới này, cô thay thế nguyên chủ và giúp nguyên chủ hoàn thành nốt cốt truyện. Những người cô gặp ở thế giới này, hầu hết cô đều lưu tên trong danh bạ. Vì vậy cô có thể chắc chắn đây là người cô chưa từng gặp mặt nhưng sẽ có liên hệ với nguyên chủ. Còn quen, vì số này đã gọi cho cô lần thứ ba trong ngày.
Hai lần trước thì có lần Bạch Y đi tắm, còn lần đi cô đang xuống lầu. Nên không để ý tới tiếng chuông điện thoại.
Cứ liên tục gọi và quấy rầy cô nhiều chắc không phải mấy kẻ môi giới bán hàng.
Bạch Y bối rối ấn nút nhận, cô muốn chờ đối phương lên tiếng trước.
“Hello?” Ba giây sau, đối phương ngập ngừng lên tiếng.
Giọng nói này nghe rất quen.
“Y Y... Lạ thật, không biết số điện thoại này có đúng không?”
Tia sáng chợt lóe lên trong đầu của Bạch Y, cô nói ra một cái tên: “Kevin?”
“Trời ạ, cậu làm tôi giật bắn mình. Vừa nãy làm gì mà không chịu lên tiếng.” Kevin khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Y: “Nhưng số điện thoại này đâu phải của cậu.”
Kevin: “Vừa mới đổi, tôi vừa mới đến Bắc Kinh.”
Nữ chính về nước sớm hơn dự định, nên bây giờ bạn thân của nguyên chủ xuất hiện cô cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên. Bạch Y bình tĩnh nhìn thử xung quanh, chắc chắn không có ai khác thì cô mới lên tiếng, “Cậu đang ở đâu?”
“Này, đừng có vội vàng mắng tôi nhé. Tôi có một vụ làm ăn cần phải đi đến Bắc Kinh để công tác.” Kevin cười hì hì nói, “Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ ở lại khách sạn. Cậu lúc nào rảnh thì đi qua đây tìm tôi nhé.”
Người bạn thân thiết này của nguyên chủ là chủ của nhiều khách sạn lớn trên thế giới. Bạch Y nghĩ cậu ta sẽ lựa chọn ở lại khách sạn của gia đình mình ở Bắc Kinh.
Tiểu Triệu nói với cô sẽ dành cho cô mấy ngày nghỉ, và hứa sẽ không chạy tới tìm cô. Nên trong khoảng thời gian này cô khá rảnh.
Chỉ cần nghĩ thế thôi, cô cũng cảm thấy được sự náo nhiệt.
“Buổi sáng ngày mai, cậu nhớ chờ tôi.”
Nói chuyện điện thoại xong, Bạch Y đứng chờ ở hành lang đến khi cảm xúc của cô dần ổn định hơn.
Chỉ một bữa ăn tối nhưng cô lại thu được một số lượng thông tin. Bây giờ cô cần phải nghĩ tiếp theo mình nên cần làm gì.
Nữ chính đã xuất hiện, với tình hình hiện tại cô sẽ có hai lựa chọn.
Hoặc là cứ làm theo giống nguyên tác, cô dùng một cước đá bay nam chính. Nhưng Trình Minh Ý ngày càng... ừ thích cô hơn. Muốn đá bay cũng hơi khó đấy.
Hơn nữa dù cô không muốn thừa nhận, bên trong người cô luôn có một giọng nói nhắc nhở cô. Cô biết mình thực sự hài lòng và cảm thấy vui khi đang ở trong mối quan hệ yêu đương với anh.
Còn phương án hai, cứ liều sống liều chết xông lên phía trước. Không để cơ hội cho chuyện tình cảm nam nữ chính được phát triển. Nhưng điều này sẽ khiến cho cốt truyện bị sai lệch. Cô cũng không biết nếu làm như vậy thì mình sẽ gặp phải chuyện gì. Nhỡ cái cảm giác đáng sợ kia lại quay lại, thì cô phải làm như thế nào đây.
Bạch Y ngẩng đầu lên nhìn cái đèn chùm ở trên trần nhà. Trong đầu hiện lên hình ảnh mấy tháng nay sống chung của hai người. Ánh mắt cô hiện rõ sự kiên quyết.
Cứ thử một lần đi, liều sống liều chết đi.
Bạch Y quay trở lại chỗ ngồi, Chu Cảnh Trạm dường như được tiếp thêm sức mạnh. Không ngừng lôi những chuyện ngày bé của hai anh em nhà họ Trình ra để trêu chọc. Anh ấy hứng thú dạt dào ngồi tâm sự với cô suốt. Nhưng mấy lời này đều không lọt vào tai cô, tâm trạng của cô bây giờ đang lơ lửng ở chín tầng mây.
Chu Quỳnh Vũ từ lúc cô bước vào cửa đã luôn nhìn chằm chằm cô, Bạch Y không đoán được dụng ý của ánh mặt đó. Cô tạm thời cũng không thể đoán ra trong đầu đối phương đang nghĩ gì, nên chỉ mỉm cười lấy lệ.
Tuy cô đã biết và hiểu rõ tình cảm của Trình Minh Ý dành cho mình. Nhưng nữ chính này cũng không phải là người dễ chơi, cô ấy rất thông minh và khó đoán cũng đủ để khiến cho Bạch Y phải đau đầu. Lại còn thêm một người đang ở khách sạn.
Trong tiểu thuyết, Kevin xuất hiện là lúc nữ chính và nguyên chủ chính thức tuyên chiến với nhau. Cậu ta lên mạng thấy nguyên chủ xuất hiện với vai trò diễn viên cùng hình ảnh nguyên chủ tham gia một vài hoạt động khác trong giới giải trí. Dù là rồng cũng không thể chèn ép rắn được, nên cả bốn người đã nói chuyện thẳng thắn với nhau. Kevin lấy thân phận của nguyên chủ và cậu ta ra để giành được lợi thế của buổi nói chuyện.
Nữ chính lúc này mới biết, kẻ thế thân này không phải là kẻ mà cô ta có thể tùy tiện đùa giỡn, khí thế hùng hổ kiêu ngạo lúc này mới giảm xuống.
Nam chính nghe thấy vậy, lập tức vươn tay ra nắm chặt lấy tay của cô ấy, nói cho dù cô ta có là nữ vương Đan Mạch hay hoàng gia Anh, cô ta có là người gia thế giàu có hay tài năng. Thì người anh yêu chỉ có em.
EXM?
Lúc này Kevin mới nhận ra. Nguyên chủ từ ngàn dặm xa xôi đến đây, chỉ để giúp cho nam nữ chính nhận ra tình cảm họ dành cho nhau. Sau đó một mình nguyên chủ nhận hết tổn thương, phải ra đi trong lời mắng chửi của tất cả mọi người.
Hiện tại người bạn thân của nguyên chủ đã đến Bắc Kinh. Là đang muốn báo trước cho cô tình tiết kia sắp đến. Hay là một tình tiết bất ngờ sắp sửa ập đến? Lại nói, vốn dĩ mối quan hệ của cô hay nguyên chủ đối với Chu Quỳnh Vũ trong [Định mệnh] vốn được định sẵn là kẻ thù không đội trời chung. Cho dù cô có dùng cách nào đi nữa cũng không thể tránh được số phận đã an bài.
Quá rắc rối.
Bạch Y vừa suy nghĩ vừa thưởng thức cốc nước chanh, đến khi bữa ăn này kết thúc lúc nào cô cũng không biết. Chỉ khi Trình Minh Ý kéo tay cô rời đi trước ánh mắt phức tạp của ba người còn lại. Lúc đó Bạch Y mới hoàn hồn lại.
Dọc trên đường về, Bạch Y giữ im lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn khung cảnh về đêm của thành phố. Trình Minh Ý mấy lần muốn nói lại thôi. Tiểu Lý biết thân biết phận, im lặng làm tròn bổn phận của người lái xe. Trên đường về nhà, không khí trong xe im lặng xen lẫn với sự khó hiểu.
Trình Minh Ý mở đèn phòng khách lên, treo áo khoác lên giá treo đồ: “Y Y, em đi tắm trước đi, rồi đi nghỉ sớm.”
“Ừ.” Vừa tắm vừa suy nghĩ cũng được.
“Y Y.”
“Ơi?”
“Đấy là phòng của anh.”
“À?”
Lúc này Bạch Y mới dứt ra khỏi những suy nghĩ trong đầu, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng trước mặt, xoay người lại, ngượng ngùng nói: “Em không để ý, xin lỗi anh.”
Trình Minh Ý cẩn thận quan sát biểu cảm trên gương mặt của cô: “Em đang không vui, đúng không?” Là một câu hỏi, nhưng lại dùng giọng điệu chắc chắn khẳng định.
Không phải là không vui, mà là tình huống đột nhiên phát sinh ra nhiều vấn đề mới. Khiến cô không biết cách để giải quyết.
Ngay cả khi cô đang giải quyết công việc, dù đó là những dự án rất quen thuộc với cô. Khi gặp phải vấn đề khó khăn, cô cũng thức mấy đêm liền để giải quyết khó khăn đó.
Bạch Y đi tới, bình tĩnh nói: “Không có.”
“Anh biết, em không cần phải giấu giếm anh.”
Gì gì gì?
Trình Minh Ý cúi đầu trầm tư suy nghĩ, muốn giơ tay lên để xoa đầu cô, nhưng đột nhiên anh lại vòng tay ra ôm lấy vai của cô, “Có phải em đang để ý tới chuyện. Lần gặp đầu tiên anh nhận sai người. Rồi còn tưởng em là Quỳnh Vũ?”
Bạch Y nghe xong liền lắc đầu. Theo những gì tác giả viết, nam chính là người thờ ơ lạnh nhạt với tất cả mọi thứ. Thế nên nếu không dùng lý do nguyên chủ có thân hình khá tương tự với nữ chính. Nam chính chắc chả thèm để tâm tới vụ việc đang diễn ra trước mặt. Chỉ nhìn lướt qua, mặt không cảm xúc rồi chọn một con đường khác để đi về nhà.
Hoặc là nhân từ lắm thì gọi điện báo cảnh sát hộ, sau đó mọi chuyện xảy ra như thế nào đều không liên quan tới anh.
Nên cô cũng phải cảm ơn vì thị lực của nam chính.
Vẽ đường cho hươu chạy, để nguyên chủ đi theo con đường cặn bã thì cô cũng nghĩ nam chính cũng là người góp công không nhỏ.
Vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên của Bạch Y trong mắt của Trình Minh Ý, chính là biết đối phương có ý đồ xấu nhưng vẫn muốn bao biện và thông cảm cho người đó. Đến tận bây giờ, anh cũng chưa bao giờ để tâm tới chuyện lần đầu gặp cô nhưng đã tưởng nhầm cô là người khác. Nhưng nếu Bạch Y bởi vì chuyện này mà hiểu nhầm tâm ý của anh. Trình Minh Ý nghĩ mình nên giải thích trước khi mọi hiểu lầm trở nên lớn hơn.
Anh nhất định phải dùng tay bóp chết những ý định này từ trong trứng.
“Y Y, người con gái ở trong trái tim anh chính là em. Chuyện này hoàn toàn không liên quan gì tới Quỳnh Vũ.” Trình Minh Ý nghiêm túc nói, “Cô ấy là người mà anh quen biết từ nhỏ, và chỉ là bạn của anh.”
Tinh tinh, trong đầu cô liên tục réo lên hồi chuông.
“Chỉ có nguyên đêm hôm đó, anh không nhìn kỹ nên mới nhận nhầm người.”
“Quỳnh Vũ chỉ là bạn anh, đã có một khoảng thời gian dài không liên lạc lại với nhau. Đến tận bây giờ, anh chưa từng có suy nghĩ sẽ liên lạc lại hay chạy đi tìm cô ấy.”
Bạch Y cảm thấy rất nghi ngờ, nhưng cô lại không biết mình nên nói điều gì. Cô biết nếu không giải quyết rõ ràng chuyện này thì Trình Minh Ý nhất quyết không chịu thả tay ra. Lại nhớ ngày mai còn phải đi đến gặp bạn của nguyên chủ, cứ rùng ràng mãi như thế này cũng không ổn. Nên cô cũng giải quyết dứt khoát luôn, “Em không có hiểu lầm, em biết người anh thích là em.”
Cô nghĩ lại tất cả mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày nay. Bạch Y cũng từ từ nhận ra. Cô cũng “thích” anh.
“Y Y...”
Lúc đọc quyển tiểu thuyết, cô cũng chưa từng nghĩ Trình Minh Ý lại là người thích dính người như vậy.
Bạch Y nở nụ cười ấm áp, giọng điệu vui vẻ hồn nhiên nói: “Em thực sự biết, em rất tin tưởng anh. Ngài Trình tiên sinh vạn năng sẽ không bao giờ nói những lời trái với lương tâm.”
Vì thế, bỏ tay ra được chưa.
Trình Minh Ý nháy mắt mấy cái, nhìn chằm chằm vào cô mấy giây. Đột nhiên dùng tay giữ chặt lấy vai cô. Anh hôn lên trán cô, từ từ di chuyển xuống chóp mũi, và nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô.
“Y Y, thực ra nguyên nhân mà hai người chúng ta gặp và quen biết nhau cũng có liên quan tới Quỳnh Vũ. Nên thực sự anh muốn đến cảm ơn cô ấy, vì chính nhờ điều này mới khiến cho anh không bỏ lỡ em.”
Bạch Y: “...”
Tổng tài mặt than đột nhiên lại nói mấy câu tình cảm sướt mướt. Sự quyết đoán và bình tĩnh trước mọi việc của anh đi đâu mất rồi hả? Thực sự quá khác nguyên tác, càng nghĩ cô càng cảm thấy lo.
Tuy nhiên thi thoảng thì đầu óc của Trình Minh Ý cũng có chút vấn đề. Nhưng nhờ việc này cô cũng quên chuyện của Kevin đi đến làm phiền cô.
Bạch Y cảm thấy mình đã thích nghi với hoàn cảnh hiện tại, đến đâu được thì hay đến đấy. Bất kể như thế nào, cô cũng phải bình tĩnh đối diện trước khó khăn.
***
Ngày thứ hai, Bạch Y gọi điện cho Tiểu Triệu. Bảo hiện tại cô không muốn tiếp nhận kịch bản mới hay là tham gia các hoạt động tuyên truyền. Rồi còn bảo Tiểu Triệu, hợp đồng nào có thể từ chối thẳng thì cứ từ chối luôn. Còn bản hợp đồng nào không tiện từ chối thì bảo Tiểu Triệu sắp xếp cho người khác đảm nhận. Chuyện này thực sự khiến cho Tiểu Triệu lâm vào thế khó xử, người mà bọn họ muốn hợp tác là Bạch Y nếu lại đẩy cho người khác thì không biết sẽ có bao nhiêu lời đồn đại xuất hiện. Nhưng nếu nhận mà Bạch Y lại không muốn đi chịu làm thì biết phải giải quyết như thế nào.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Không nói rõ lý do ra, càng khiến cho Tiểu Triệu cảm thấy lo lắng.
Bạch Y đứng trước đài phun nước, ngẩng đầu lên thấy một khách sạn được xây dựng như tòa lâu đài, vừa nhìn đã đoán ra độ sang trọng và quý phái của khách sạn.
“Khả năng vẫn chưa thích nghi kịp với công việc. Dù đã nghỉ ngơi mấy ngày nhưng vẫn cảm thấy mệt mỏi.” Bạch Y nói.
Tiểu Triệu đắn đo suy nghĩ, nhưng rất nhanh nghĩ tới khả năng có thể vì Trình tổng xót không muốn Tiểu Bạch phải vất vả. Hoặc muốn mấy ngày này không có ai đến làm phiền tới thế giới của hai người. Liền vui vẻ sảng khoái nói: “Thế này đi. Dù sao hiện tại chị vẫn chưa tìm được kịch bản nào thích hợp với em. Thế nên trong nửa tháng này em cứ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đi. Mấy chuyện khác cứ để chị lo.”
Bạch Y cúp máy điện thoại, Bạch Y hít một hơi thật sâu nhìn về phía trước. Nhìn phía bên kia của cánh cửa, một không gian tràn ngập ánh sáng đang có rất nhiều người đi lại. Như một thế giới hoàn toàn với chỗ cô đang đứng.
Dùng tay ấn nhẹ vào huyệt thái dương, Bạch Y quyết định đi vào bên trong khách sạn.
Người đó đang ở trong tầng cao nhất của khách sạn, ở nơi này có thể ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh của thành phố. Nhất là khi màn đêm buông xuống, có thể nhìn thấy khung cảnh nhộn nhịp vào ban đêm của thành phố Bắc Kinh.
Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, khách sạn này từ thiết kế, cách trưng bày đồ đạc đến phong cách đều làm theo những gì nguyên chủ thích. Không chỉ ở đây mà trên rất nhiều đất nước khác nhau.
Vì nguyên chủ thích đi du lịch và ngắm nhìn các cảnh đẹp trên thế giới. Nên lúc nào trong khách sạn cũng chuẩn bị đầy đủ mọi thứ để chào đón nguyên chủ đến đây ở.
Bạch Y thử gõ lên cửa mấy lần, nhưng một lúc sau vẫn không thấy người lên tiếng. Trong lúc cô đang loay hoay, thì cánh cửa được mở ra từ bên phía bên trong.
Có lẽ người này vừa mới tắm xong, chỉ quần cái khăn lên người. Để lộ ra những khối cơ bắp chắc khỏe. Mái tóc được vuốt lên, nhưng vì lau chưa khô tóc nên vẫn có vài giọt nước chảy xuống. Điểm thu hút sự chú ý của mọi người nhất chính là cặt mày phượng có con ngươi màu xanh nhạt. Bởi vì là con lai, nên đường nét khuôn mặt rất sắc sảo, cộng thêm làn da trắng nõn. Nhưng không hề khiến người ta cảm thấy yếu ớt hay ẻo lã mà thay vào đó là sự rắn chắc và khỏe khoắn.
Đối phương nhìn thấy cô, trong đôi mắt tràn ngập ý cười, mở to cánh cửa ra, làm động tác mời vào, giọng nói không dấu được vui vẻ, “Y Y, đã lâu rồi không gặp mặt.”