Lại đến lượt một nhóm khách mời đứng lên biểu diễn. Người dẫn chương trình tiếp tục nói một tràng dài miên man và tẻ nhạt. Bạch Y đối với màn trình diễn trên sân khấu không cảm thấy hứng thú. Thử liếc sang nhìn những vị khách quý đang ngồi ở hàng ghế đầu, hoặc là chụm đầu lại thì thầm to nhỏ, hoặc là cúi đầu xuống xem điện thoại di động.
Bản tính chung của con người mà, Bạch Y cân nhắc, cũng lôi điện thoại ra lướt ra weibo.
Trên weibo, Chu Quỳnh Vũ giành giải thưởng nữ ca sĩ xuất sắc nhất không ngoài dự đoán của cô. Nhanh chóng leo lên top 1. Nhìn lượt tìm kiếm và truy cập gấp 2 lần so với top search về nam nghệ sĩ đoạt giải nam ca sĩ xuất sắc nhất của năm.
Bạch Y nhấn vào xem thử, đoạn video ngắn nói Chu Quỳnh Vũ lên sân khấu để nhận thưởng, cùng phát biểu cảm nghĩ, sau đó nhanh chóng được blog giải trí nhanh tay chia sẻ, thấy tiêu đề bài viết nào cũng giống hệt nhau. Nhìn là biết đã được chuẩn bị từ trước, đầu tiên là liên hệ với blog giải trí, sau khi nhận giải nhờ họ share hoặc viết bài. Lúc đó sự tập trung mọi người đang chú ý tới lễ trao giải rồi thuận nước đẩy thuyền. Nhanh chóng chiếm lấy top đầu. Trong bài viết nói chủ yếu nói là thiên tài âm nhạc, là người tài sắc vẹn toàn, tính cách đoan trang nho nhã. Là ánh sáng tương lai của nền âm nhạc Hoa ngữ.
Trang phục đính hạt cường nhìn lấp lánh giống như bầu trời sao, cùng với chiếc vòng cổ kim cương khá lớn đeo lấp lánh trên cổ. Quả thực nhìn rất xinh đẹp và rạng rỡ. Hoặc nói cách khác, mượn bộ váy dạ hội màu lam nhìn là biết bộ váy này đã được đặt thiết kế riêng nhìn rất đơn giản nhưng vẫn tôn lên vẻ đẹp của cô ấy. Những điều đó càng chứng minh được địa vị của cô ấy.
Chẳng qua...
Màn hình lớn hai bên đang phát ca khúc giành được giải bài hát của năm. Sau đó VCR giới thiệu năm nghệ sĩ được đề cử nam ca sĩ xuất sắc nhất của năm... Sau đó là video giới thiệu nhóm nhạc nam sắp được ra mắt?
Bị những tiền bối ca sĩ lâu năm chèn ép thì vẫn còn có thể ngó lơ. Vốn dĩ quyết tâm về nước để giành lấy giải thưởng. Nhưng lại bị một kẻ mới debut chưa được bao lâu cướp mất giải thưởng. Mặc dù Chu Quỳnh Vũ vẫn lịch sự vỗ tay chúc mừng, nhưng điều đó vẫn khiến cho fan cô ấy trở nên tức điên lên.
Chỉ dành được giải thưởng nữ ca sĩ của năm. Liệu có xứng đáng với ngôi sao âm nhạc mới du học trở lại Trung Quốc ư?
Ở trên khán đài, các vị khách quý cũng cảm thấy rất bất ngờ trước kết quả này. Lời nói muốn nói ra lại dùng sức lực ép nó vào lại. Vẫn giữ biểu cảm chuyên nghiệp, vỗ tay chúc mừng người đoạt giải. Bạch Y căng thẳng vừa lướt weibo vừa tập trung đọc bình luận.
Chính vì lúc tuyên bố người đạt giải thưởng bài hát của năm. Mấy blog giải trí lớn nhanh chóng công bố người đoạt giải. Nhìn tốc độ phản ứng nhanh nhẹ như vậy khiến cho cô có một suy nghĩ, hình như mấy người này cũng đã biết trước kết quả.
Thử mở một bài viết ra xem. Quả nhiên lời bình luận là một loạt “?”
Xen lẫn một vài câu như “Lễ trao giải thưởng thiếu công tâm” “Tiểu Vũ nhà chúng tôi mấy công chạy đến tham dự lễ trao giải nhưng lại nhìn kẻ không xứng đáng được nâng cúp. Thương Tiểu Vũ” “Nhìn là biết dùng tiền mua giải“.
Rõ ràng ở sân khấu, hai người kia còn đang rơm rớm nước mắt nói cảm nhận khi giành được giải thưởng lớn. Thậm chí vẫn còn chưa nói xong. Ba top search đứng đầu lần lượt là “Chu Quỳnh Vũ không giành được giải thưởng bài hát của năm”, “Đau lòng Chu Quỳnh Vũ” cùng “Nghi ngờ có người dùng tiền mua giải thưởng âm nhạc của năm” chiếm cứ.
Tóm lại, tất cả mọi trọng tâm vấn đề đều xoay quanh người Chu Quỳnh Vũ. Có rất nhiều bình luận tỏ vẻ đau lòng và thương xót, có kẻ trách mắng ban tổ chức thiếu công tâm. Nhưng cũng không thiếu những lời bình luận vui sướng khi nhìn thấy người ta gặp họa.
Ồ, đúng là nữ chính có khác. Hào quang quanh người sắp chọc mù mắt con nhà người ta rồi.
Bạch Y tập trung ngồi xem bình luận một cách hăng say, Trình Minh Ý đứng dậy bảo cô đi về, nhưng một lúc vẫn không thấy trả lời liền thúc giục.
Lễ trao giải vẫn còn chưa kết thúc, mọi người hầu hết đều ngồi lại xem, chỉ có những người bận công việc mới rời đi trước. Mà nếu bây giờ đứng dậy rời đi chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của những người khác. Nhưng vì kết quả giải thưởng không nằm trong dự đoán, nên mọi ánh mắt cùng ánh đèn đều tập trung lên hai người vừa mới dành lấy giải thưởng, cùng người đang ngồi dưới khán đài Chu Quỳnh Vũ.
Mà loại tin tức lớn kiểu này, nếu có thể chứng kiến tận mắt càng cảm thấy hưng phấn hơn nhiều. Nhưng có lẽ vì sợ ống kính máy quay, nên mấy người ở đây vẫn phải giữ nét mặt nghiêm túc.
Hai người vừa bước ra khỏi hậu trường. Trên hành lang cũng không có quá nhiều người. Chắc mấy nhân viên vừa mới nghe thấy tin tức trên mạng, nên cho nhiều người ra đứng canh gác ở cửa, để ngăn cản phóng viên lén vào trong hội trường.
Bạch Y dùng tay vỗ vào cánh tay Trình Minh Ý, hỏi: “Về thẳng nhà luôn à? Sao không chờ ở đây một lúc?”
Trình Minh Ý: “Em còn muốn gặp người nào nữa à?”
Bạch Y quay đầu nhìn vào trong hội trường, hạ thấp giọng xuống: “Chu tiểu thư không lấy được giải thưởng bài hát của năm. Anh không chạy đến để an ủi cô ấy?”
Trình Minh Ý bật cười nói: “Cần gì phải chạy đến an ủi. Vừa nãy lúc cô ấy đạt giải thưởng nữ ca sĩ xuất sắc nhất năm. Anh cũng gửi tin nhắn chúc mừng cô ấy rồi.” Nói xong liền giơ tay lên xoa đầu cô, “Bây giờ khá muộn rồi, chúng mình đi về nhà đi.”
Trình Minh Ý đại khái là cũng không nắm rõ những quy tắc trong giới giải trí. Mười cái giải thưởng nữ ca sĩ xuất sắc nhất cũng chưa bằng một giải thưởng bài hát xuất sắc nhất của năm. Vốn định giải thưởng đã nằm trong tay, đột nhiên lại nhìn hai kẻ khác cướp giải thưởng trước mặt mình.
Đối với Chu Quỳnh Vũ đây thực sự là một chuyện rất lớn. Có khi ba tháng sau, cô ấy vẫn chưa nuốt trôi cơn tức giận này.
Lông mi của Bạch Y dài và cong vút liên tục nhấp nháy giống với lá của cây rẻ quạt. Trong tiểu thuyết, vốn dĩ người mà nam chính yêu chính là nữ chính. Vì cô đột nhiên xuất hiện khiến cốt truyện bị thay đổi hay có thể nói là hiệu ứng cánh bướm. Khiến cho tình yêu của hai người bọn họ chưa kịp chín nở thì đã bị chặt đứt. Thế nên việc cô phải đối đầu với nữ chính chỉ là việc sớm muộn mà thôi.
Trong đầu cô lại nhớ tới mấy chuyện phát sinh trong mấy tháng qua. Nhỡ đâu trăm ngàn con sông đều đổ ra biển. Có thể quá trình không giống, nhưng kết quả lại vẫn như vậy.
Thế nên, nam chính vẫn có thể giống như trong tiểu thuyết. Vẫn kiên quyết đòi ở bên cạnh nữ chính?
Bạch Y ngẩng đầu lên nhìn Trình Minh Ý, trong đôi mắt hiện rõ sự hoang mang. Có phải cô nên chuẩn bị sẵn tâm lý đóng gói hành lý để chuẩn bị rời đi? Dù sao thì Thẩm Ngạo Kỳ vẫn còn đang ở đây, ít nhất vẫn có người sẵn sàng chạy đến bảo vệ cô.
Chỉ cần nữ chính không làm những chuyện gì quá đáng. Thì trong đầu cô vẫn chỉ hy vọng mọi chuyện trong tương lai đều diễn ra trong sự bình yên, rồi cô sẽ an toàn rút lui. Nhưng tình hình trước mặt nhìn trông có vẻ rất khó mà có được sự bình yên.
Trình Minh Ý không biết suy nghĩ trong đầu của Bạch Y đang rất rối. Khi nhìn thấy ánh mắt mờ mịt mông lung của cô, khiến cho trái tim anh đột nhiên đập rất nhanh, lập tức đưa tay ra vội vàng nắm lấy tay cô, “Đi thôi, chúng ta về nhà đi.”
“Thật sự không cần chạy đến xem Chu tiểu thư? Hiện tại chắc hẳn cô ấy đang rất buồn.”
“Không đến mức đó đâu.”
***
“Em gái, đừng làm quá mọi chuyện lên như vậy.” Chu Cảnh Trạm đứng ở trước cửa, dịu dàng khuyên bảo.
Chu Quỳnh Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, không thèm ngẩng đầu lên nhìn: “Em không sao đâu, em chỉ buồn bã thương tâm khoảng một giờ rồi thôi. Anh cứ lôi đồng hồ ra mà xem thử, nhất định một giờ sau tâm trạng của em liền thoải mái và tốt hơn.”
Chu Cảnh Trạm giơ tay lên nhìn đồng hồ: “Đã hơn một tiếng đồng hồ rồi. Để anh bảo Dì Trần mang hoa quả lên cho em ăn.”
Không có việc gì cái sh*t ý.
Từ khi cô ấy chính thức debut trong giới âm nhạc. Trừ những ngày lễ tết ra, ngày bình thường cô ấy rất ít khi về nhà. Thứ nhất là bởi vì lịch trình công việc không cố định, thứ hai là không muốn người nhà chạy đến quấy rầy. Dù sao chính cô ấy cũng biết làm trong giới giải trí này là phải chấp nhận một cuộc sống không có sự riêng tư. Mặc dù gia thế của Chu gia rất khủng, nhưng ít một chuyện đi thì bớt bị lời ra tiếng vào. Ngộ nhỡ có kẻ nào thừa nước đục thả câu, thừa dịp cô ấy không để ý rồi đâm mấy phát vào lưng. Cái giới này đâu thể nói trước được điều gì.
Nghe được vài lời đồn đãi, Chu Quỳnh Vũ quyết tâm về nước để tranh giải thưởng lớn trong lễ trao giải âm nhạc. Thực ra đối với album lần này cô ấy thực sự rất tin tưởng mọi thứ nằm trong tầm tay. Vì thời khắc huy hoàng đấy, tất nhiên Chu Cảnh Trạm không thể vắng mặt.
Cô ấy thực sự không nghĩ đến, mình lại chứng kiến một cảnh tượng kinh khủng đến như vậy. Sau khi lễ trao giải kết thúc, Chu Quỳnh Vũ lôi điện thoại ra để gọi cho Chu Cảnh Trạm. Nói muốn cùng anh ta đi về nhà. Anh ta ngay lập tức phát hiện có điều gì đó không đúng. Xem ra chuyện lần này thực sự là đả kích rất lớn đối với cô ấy.
Chu Cảnh Trạm không am hiểu mấy chuyện trong giới giải trí, nhưng lại hiểu rất rõ suy nghĩ của em gái mình. Vì thế lúc trên đường về, cố tình đi với tốc độ rất chậm. Vừa đi vừa khuyên bảo đối phương. Phải suy nghĩ nói ra những câu an ủi em gái nhưng cũng tránh động chạm tới vết thương trong lòng.
Nói đi nói lại, đơn giản chỉ muốn nha đầu ngốc này vui vẻ trở lại. Không cần phải để ý tới những lời bán tán của người khác.
Chu Cảnh Trạm bật cười nói: “Nữ ca sĩ xuất sắc nhất của năm. Anh thấy như vậy cũng ổn mà. Vui lên đi, vì khối người còn phải ghen tỵ với em đấy.”
Chu Quỳnh Vũ bình tĩnh nói: “Em không có buồn.”
Chu Cảnh Trạm quay sang nhìn khuôn mặt của cô ấy: “Vậy vẻ mặt này của em là có ý gì?”
Là có ý gì?
Trong phòng ngủ, Chu Quỳnh Vũ đi đến gần với cửa sổ, mở cửa ra. Phòng của cô ấy có thể nhìn thấy cái ao nhỏ trong vườn nhà cô ấy. Bình thường chỗ đó vốn dĩ được ba Chu dùng để nuôi cá. Nên người làm chăm chỉ quét dọn, đến một phiến lá rơi rụng xuống cũng không thấy. Nhìn nước ao trong vắt, có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mặt trăng.
Cô ấy không hề cảm thấy buồn, mà bây giờ cô ấy chỉ cảm thấy rất mất mát.
Cô ấy tưởng mọi chuyện đã nằm trong tầm tay, cố ý kêu Trình Minh Hi cùng Trình Minh Ý đến nhìn mình trong thời khắc vinh quang. Nhưng thứ nhận lại cuối cùng chính là sự chê cười. Lúc lễ trao giải kết thúc, Trình Minh Hi còn chạy tới an ủi cô ấy mấy câu. Còn Trình Minh Ý thì đã sớm rời đi.
Chu Quỳnh Vũ xuất thần, nhìn lướt qua những tin nhắn trong điện thoại. Chỉ nhận được đúng tin nhắn chúc mừng mà thôi.
Không đến cũng tốt, vốn dĩ hôm nay có lời nói muốn nói. Nhưng xem ra ngày hôm nay không phải là thời điểm thích hợp..
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, kéo cô ấy ra khỏi những suy nghĩ lung tung trong đầu. Nhưng khi nhìn thấy tên người gọi điện đến, sắc mặt Chu Quỳnh Vũ ngay lập tức vui vẻ.
“Alo, Minh Vi.”
Trình Minh Vi là một trong số những người bạn tốt của cô, có lẽ vì suy nghĩ cho em trai mình, nên mấy năm nay cô ta quyết định tham gia giới chính trị. Ngoài thân phận tiểu thư danh giá ra, cô ta còn là một trong những người trẻ tuổi nổi tiếng trong giới chính trị. Vừa xinh đẹp vừa thấu tình đạt lý. Dù rất bận nhưng thi thoảng cũng gọi về nói chuyện điện thoại với cô ấy. Trong khoảng thời gian cô ấy sống ở Mỹ, ngoài người nhà cùng mấy người đại diện và trợ lý thân thiết ra. Thì cô ấy cũng thường xuyên giữ liên lạc với Trình Minh Vi.
Lần trước liên hoan cũng không thấy Trình Minh Vi xuất hiện, nên chắc bây giờ vẫn chưa biết chuyện Trình Minh Ý có bạn gái, Chu Quỳnh Vũ thầm tính toán ở trong đầu.
“Quỳnh Vũ, dạo này tôi đang rảnh nên muốn hỏi cậu có thời gian rảnh không.” Trình Minh Vi không hề nhắc tới chuyện xảy ra ở lễ trao giải, “Thế à, hai hôm nữa chúng ta đi ra ngoài uống cốc cafe đi. Đúng rồi mấy tháng trước, cậu có một bản demo ca khúc mới muốn nhờ tôi nghe thử. Với lại lần trước vẫn chưa đến nhận quà cậu hứa mang từ Mỹ về cho tôi. À, đúng rồi. Lần trước cậu đi gặp thấy anh trai tôi cùng Minh Hi đúng không. Hôm đấy mọi người đang bàn chuyện gì đấy.”
“Ừ, mới gặp xong.” Chu Quỳnh Vũ nói, “Đúng rồi lại còn mang theo cả bạn gái nữa.”
“... Ai?” Trình Minh Vi hơi ngẩn người ra, ngạc nhiên hỏi lại, “Bạn gái của Minh Hi?”
“Không phải, là của Minh Ý.”
“...” Nhìn thái độ này chắc chắn vẫn chưa biết truyện. Trình Minh Vi nói ngắt ngừng, hơi líu lưỡi lại, “Anh trai tôi có bạn gái? Tại sao không thấy anh ấy nhắc.”
Chu Quỳnh Vũ nhớ lại chuyện xảy ra đêm nay, giọng điệu thản nhiên: “Anh ấy đang bao dưỡng một tiểu minh tinh... là nghệ sĩ của công ty Minh Hi.”
“Minh tinh?” Trình Minh Vi suy nghĩ một lúc, giọng nói sắc bén và lạnh lùng lên tiếng, “Anh trai tôi chắc chắn sẽ không làm ra mấy loại chuyện như vậy. Mà Minh Hi biết chưa chắc đã để yên đâu.”
“Bọn họ cảm tình rất tốt. Nên Minh Hi cũng mặc kệ.”
“Thôi, tôi cũng chẳng quản được chuyện của anh ấy đâu.” Trình Minh Vi thở dài, “Tôi nên quản truyện của cậu thôi. Cảnh Trạm đã gọi điện cho tôi, nói cậu đang buồn rầu cứ ngồi lì ở mãi trong phòng. Có muốn đi ra ngoài uống cốc cà phê không.”
“...”
Chu Quỳnh Vũ đột nhiên lại cảm thấy hâm mộ Trình Minh Vi, anh trai của người ta lúc nào cũng đáng tin cậy như vậy chứ. Ai như...
Bởi vì từ trước đến nay thành tích của cô ấy luôn tốt. Nên fan khó tránh khỏi việc kiêu ngạo, suốt ngày đi gây hấn khắp nơi. Mà trên mạng cô ấy có rất nhiều fan thích cô ấy theo phong trào. Mà cái chuyện fan đi gây họa, thần tượng phải là người gánh chịu. Cô ấy đã từng chứng kiến rất nhiều lần.
Chu Quỳnh Vũ lạnh lùng nhìn trận chiến tưng bừng trên weibo, cô ấy nhanh tay ngăn cản người đại diện muốn dùng tiền để xử lý. Mấy chuyện tranh cãi kiểu này chắc chỉ ba ngày là mọi người hết hứng thú và chả thèm để tâm. Cho dù chuyện này có kéo dài hơn một tháng hay ba tháng thì có làm sao? Chu Quỳnh Vũ cô ấy không hề thiếu những bài hát hay album xuất sắc. Chỉ là một giải thưởng mà thôi.
Có thể lần này cô thua, nhưng nó không hề làm ảnh hưởng gì đến sự nghiệp thành công của cô.
Trình Minh Vi hẹn cô ở quán cà phê ở phía nam thành phố. Hai người các cô đều ngụy trang rất cẩn thận. Nhưng rất nhanh chóng bị những người xung quanh để ý và nhận ra.
Chu Quỳnh Vũ cũng không biết mấy cái ánh mắt đó là ý đồ gì. Chỉ biết với thân phận hiện tại của Trình Minh Hi. Không thích hợp để xuất hiện lên trang đầu tại chí. Vì cô ấy muốn cùng Trình Minh Vi bàn bạc mấy chuyện riêng tư, thậm chí cô ấy còn dắt người đại diện đi theo.
Trên bàn, cà phê vẫn bốc khói nghi ngút. Hai người không thể vừa đến rồi vội vàng đứng dậy rời đi.
“Đúng là người nổi tiếng có khác.” Trình Minh Vi trêu ghẹo nói.
Chu Quỳnh Vũ bất đắc dĩ cười: “Làm người nổi tiếng là như vậy đấy. Nếu không phải tôi thực sự yêu thích âm nhạc. Chắc chắn đã bị mấy chuyện này dọa cho chạy mất dép.”
“Vẫn còn chưa nói chuyện với nhau được mấy câu. Chẳng lẽ lại phải đứng dậy đi về?”
“Vậy thì chúng ta đổi quán cafe khác.” Chu Quỳnh Vũ lấy ra di động, “Để tôi hỏi thử người đại diện của tôi, xem gần đây có nơi nào yên tĩnh ít người chú ý đến hay không.”
Trình Minh Vi giơ tay lên nhìn đồng hồ, lại thử nhìn khung cảnh ở bên đường, liền nói: “Thôi đừng tìm nữa. Anh trai tôi có nhà gần đây. Đi chỉ mấy bước là tới nói. Hay là chúng ta đi tới đó.”
Chu Quỳnh Vũ có hơi giật mình: “Chắc là giờ này Minh Ý không có ở nhà đâu.”
“Tôi có chìa khóa.” Trình Minh Vi nói, “Anh trai tôi bình thường cũng không hay tới đó ở, tuy nhiên trợ lý của anh ấy thường xuyên chạy đến bổ sung vài món đồ cần thiết. Chúng ta có thể đi đến đấy vừa uống nước vừa trò chuyện.”
Trình Minh Ý thường xuyên về nhà. Nhưng nhiều khi vì lịch trình công việc, nên anh có muốn thêm mấy căn hộ. Mà mỗi phòng anh mua đều đưa cho Minh Vi chiều khóa. Vì nghĩ công việc của cô ta cũng rất bận, không kịp về nhà thì có thể đi qua đó để nghỉ ngơi tạm một hôm.
Bình thường thì Trình Minh Ý cảm thấy tiện ở đâu thì anh ở đấy, nên bình thường cũng rất ít khi đến một chỗ cụ thế. Cho nên lúc Trình Minh Vi dùng chìa khóa để mở cửa phòng. Cũng không nghĩ tới trong nhà này lại có người đang ở.
Đây cũng là suy nghĩ của Bạch Y, Bạch Y vừa mới từ phòng tắm bước ra, trong đầu liền nghĩ trong nhà này ngoại trừ Trình Minh Ý ra. Thì cô chưa từng nhìn thấy người khác xuất hiện trong nhà.
Từ khi cô đến đây sống, Tiểu Lý cũng không còn thường xuyên đi đến đây nữa. Hoặc là lúc đấy cô đang đi đóng phim nên không biết hoặc không để ý. Ngoại trừ lần Trình Minh Ý sai Tiểu Lý đến mang quần áo cho cô ra, thì cô cũng chưa nhìn thấy Tiểu Lý xuất hiện trong nhà này thêm một lần nào nữa.
Trình Minh Vi cùng Chu Quỳnh Vũ cũng rất ngạc nhiên, họ không biết đây là thực hay mơ, cứ đứng yên không nhúc nhích. Trợn tròn mắt lên để nhìn cô.
Bạch Y một giây trước vẫn còn ngâm mình trong bồn tắm, lên mạng để xem mấy tin tức bát quái. Một giây sau đột nhiên thấy nhân vật chính xuất hiện ở trước mặt. Cảm thấy mọi chuyện diễn ra rất thần kỳ. Và có hơi bối rối.
Trình Minh Vi đã nhìn quen mấy chuyện kiểu này, ngay lập tức hồi phục lại tinh thần. Đôi mắt như được sương mù bao phủ, hơi nheo mắt lại, giọng nói lạnh như tiết trời tháng 12: “Cô là ai, vì sao lại xuất hiện ở đây?”
Bạch Y nhìn theo ánh mắt bừng bừng sát khí của người kia, cúi đầu xuống nhìn thử, mặt của cô đột nhiên đỏ bừng lên.
Ngày đầu tiên đến đây, Trình Minh Ý đưa cho cô áo sơ mi để cô mặc tạm. Bởi vì cảm thấy thoải mái và dễ chịu nên cô cũng giữ lại luôn. Quần áo mà Tiểu Lý mang đến cũng có áo ngủ. Những mấy bộ kia mấy ngày hôm trước cô mặc rồi, nên mới lôi cái áo này ra để mặc.
Bắp đùi trơn nhãn nhìn không sót thứ gì. Bởi vì Bạch Y nghe thấy tiếng động liền chạy ra, dép vẫn chưa kịp đi, khúc áo còn chưa cài hết.
Nhìn bộ dạng này ai nhìn mà chả giật mình.
“Thật xin lỗi, nhưng cho hỏi cô là ai?” Bạch Y cũng bất đắc dĩ hỏi lại. Chu Quỳnh Vũ đương nhiên cô biết, nhưng người này có vẻ không giống với người đại diện của Chu Quỳnh Vũ?
Trình Minh Vi cau mày: “Tôi là em gái của chủ nhân căn nhà này, cô...”
“Minh Vi, đừng có kích động.” Chu Quỳnh Vũ lúc này mới hồi phục lại tinh thần, nhếch khóe môi lên, “Đây chính là bạn gái của Minh Ý.”
Minh Vi? Trình Minh Vi?!
Bạch Y có hơi ngạc nhiên, mở to hai mắt ra nhìn, bắt đầu quan sát cẩn thận đánh giá Trình Minh Vi.
Mặc dù đã ở nơi này trong một khoảng thời gian rất dài, vì chưa từng có cơ hội gặp mặt nên Bạch Y đã quên khuấy mất nhân vật này. Trong tiểu thuyết chỉ nhắc đến chuyện tình cảm mấy anh chị em nhà Trình Minh Ý rất tốt. Và còn nói tích cách của ba anh em giống hệt nhau.
Tích cách có giống hay không thì tạm thời cô chưa thể nhìn ra. Nhưng khi nhìn diện mạo... có vẻ không nhìn thấy giống với Trình Minh Ý lắm. Chu Quỳnh Vũ cũng là như vậy, xem ra con gái sẽ giống với ngoại hình của cha, còn con trai lại giống với mẹ. Nhưng nhìn là cũng biết, bố mẹ của mấy người này đều có vẻ ngoài rất xuất chúng.
“Bạn gái?”
Trình Minh Vi lập tức đoán ra được, đây chính là tiểu minh tinh của công ty Trình Minh Hi.
Lúc trước Chu Quỳnh Vũ có nhắc qua, cô ra còn không tin đó là sự thật. Vốn dĩ định ngày hôm nay nhân buổi gặp mặt để hỏi cho ra lẽ. Vì ở quán cafe kia bị mọi người để ý, cô ta thấy không tiện để bàn bạc vấn đề này. Vừa mới quyết định chuyển địa điểm trò chuyện, lại không ngờ mình có thể gặp được đối phương.
Trình Minh Vi vẫn không tin người anh trai của cô ta lại học theo mấy thói xấu của các công ty nhà giàu. Lén lút giấu người nhà bao dưỡng tình nhân. Không bàn tới vấn đề về đạo đức, nhưng nếu chuyện này đến tai bố mẹ cô ta, chắc chắn họ sẽ dạy cho anh trai một bài học. Đến bây giờ cô ta không hiểu cô gái này làm cách nào có thể khiến cho người anh trai cô ta đi lầm đường lạc lối.
Trình Minh Vi sắc mặt tối đen lại, ngẩng cao đầu bước lên phía trước, lạnh lùng ngồi xuống ghế sofa. Chu Quỳnh Vũ đi theo cô ta, nhìn khí chất rõ ràng kém hơn Trình Minh Vi rất nhiều. Xem ra có vẻ tính cách, thói quen cùng nghề nghiệp khác nhau nên mới tạo ra sự chênh lệch lớn đến như vậy.
“Mời ngồi đi.” Bạch Y nói, “Minh Ý đi làm.”
Trình Minh Vi: “Tôi biết, tôi chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi.”
Bạch Y suy nghĩ một lúc: “Thế có muốn uống trà không?”
Chu Quỳnh Vũ khiếp sợ mãi mới lấy lại tinh thần, mỉm cười nói:
“Xin lỗi, đã làm phiền cô rồi. Tiểu Bạch, đây chính là em gái của Minh Ý. Lần trước có việc nên không thể tới được buổi liên hoan. Nếu không cả hai người đã sớm có dịp gặp mặt nhau.”
“Ừ, nghe danh đã lâu.”
Bạch Y nhìn về phía Trình Minh Vi, vì phép lịch sự nên cô khẽ gật đầu. Đối phương không chút khách khí, vẫn giữ im lặng nhìn chằm chằm vào người cô.
“Cô làm sao lại quen biết được anh trai của tôi?” Trình Minh Vi quan sát một lúc, nói thẳng luôn với đối phương, “Chắc cô vẫn chưa hiểu rõ tình hình của nhà chúng tôi rồi. Anh trai tôi không phải là người mà cô có thể leo lên được.”
Chu Quỳnh Vũ dùng tay vỗ lên vai của Trình Minh Vi, “Minh Vi, đừng có ăn nói kiểu như vậy.” Nói xong còn ngẩng đầu lên nhìn về Bạch Y, khóe môi khẽ nhếch lên, “Tiểu Bạch, Minh Vi nói chuyện hơi thẳng thắn. Cô ấy cũng không hề nói tới việc nhìn cô có vẻ không xứng với Minh Ý đâu.”
“...” Lại còn tốt bụng phiên dịch hộ.
Trình Minh Vi mặt không biểu cảm: “Anh trai tôi chỉ vì phép lịch sự, mới cho cô ở đây qua đêm. Tỉnh dậy liền rời đi đi, có cần tôi gọi giúp cô xe không?”
“?”
Trình Minh Vi ngẩng đầu lên thấy cô vẫn ngồi im không nhúc nhích, trên mặt liền lộ ra biểu cảm tức giận, mím chặt môi mở túi xách ra, lạnh lùng lên tiếng: “Minh Hi có chút việc cỏn con mà cũng không giải quyết tốt... Rốt cuộc cô muốn bao nhiêu tiền?”
Bạch Y nghe xong lập tức đoán ra được. Trình Minh Vi nghe người khác kể về cô, nhưng là lời nói thêm mắm thêm muối không đúng với sự thật. Bạch Y nhìn lướt qua ví tiền của Trình Minh Vi, lại quay sang nhìn Chu Quỳnh Vũ. Mặc dù che giấu khá tốt nhưng cô vẫn nhìn ra biểu cảm đắc ý của đối phương. Hành động này khiến cho cô ngay cả giải thích cũng lười.
Dù sao người ta cũng có định kiến với cô từ trước, cần gì phải phí công phí sức. Hơn nữa nhìn tình huống này, người thông minh chắc chắn có thể nhìn ra sơ hở.
Chu Quỳnh Vũ cảm thấy tình hình đang căng thẳng, liền vội vàng nói, “Để tôi gọi điện thử cho Minh Ý, hỏi anh ấy xem lúc nào về thì đi qua đây.”